Nhân Gian Tham Niệm

Chương 25: Nhớ đến chị



Tô Nghi mặt mang đào hoa, sóng mắt lưu chuyển, chóp mũi sắp chạm chóp mũi Hứa Nhược Tinh, khẽ cắn hàm răng, màu môi đỏ thêm diễm lệ. Hứa Nhược Tinh trên mặt bình tĩnh, tim đập lại đã sớm bán đứng chính mình, lòng bàn tay rũ hai bên người toát ra mồ hôi, mùi hương thuộc về Tô Nghi vây lấy cô, thoang thoảng nhàn nhạt, mùi hương quen thuộc miễn cưỡng kéo lý trí của cô về, trước khi Tô Nghi phía trước tiếp cận, cô cúi đầu: "Chị tự làm."

Làm bộ không có đế ý đến Tô Nghi.

Tô Nghi dụ hoặc không thành công, nhẹ nhàng hừ một tiếng, phảng phất trạng thái của tối hôm qua tái hiện, thậm chí lúc lên xe trước còn mang theo một chút giận dỗi, cô ngồi ở trên ghế phụ, nói: "Chị lái xe."

Hứa Nhược Tinh nhìn cô rồi ngồi vào.

Tô Nghi liếc mắt ngắm nhìn sườn mặt Hứa Nhược Tinh, vừa mới tô son môi, so với trước đó càng đỏ hơn một ít, màu môi vốn là đỏ như vậy, dễ thấy được dáng môi rất hợp để hôn, vậy mà không cho hôn, vừa rồi ám chỉ không đủ rõ ràng sao?

Hay đúng theo như lời của Triệu Dư, chị ấy yêu cầu quen dần, chờ quen dần tính cách vì mất trí nhớ mà thay đổi của cô. Cô không nên quá nôn nóng, phải cho Hứa Nhược Tinh một chút thời gian.

Không phải người mất trí nhớ thì đặc quyền được hưởng thụ ưu đãi, Hứa Nhược Tinh cũng không dễ chịu hơn cô bao nhiêu.

Còn chưa tới công ty, Tô Nghi đã tự mình điều tiết xong cảm xúc.

Hứa Nhược Tinh lái xe qua một tiệm cà phê, ngừng ở giữa dòng xe cộ, hỏi Tô Nghi: "Còn nhớ rõ cửa hàng này không?"

Tô Nghi quay đầu, trong tiệm cà phê người rất nhiều, trước cửa tới tới lui lui đều là dân văn phòng ăn mặc đồ công sở, cửa sổ có mấy người trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ nhàn nhã khác hẳn với người bận đi làm, cô lắc đầu: "Nơi này làm sao vậy?"

Nói xong nhìn về phía Hứa Nhược Tinh: "Địa điểm trước kia chúng ta hẹn hò sao?"

Hứa Nhược Tinh đau sốc hông: "Không phải, địa điểm chúng ta xem mắt."

Tô Nghi gật đầu: "Ồ" địa điểm xem mắt, vậy chẳng phải là nơi hai người lần đầu tiên gặp nhau sao? Đây là lần đầu tiên cô vừa gặp Hứa Nhược Tinh liền có tình cảm sao?

Cô quay đầu lại nghiêm túc nhìn tiệm cà phê, ý định từ chỗ trống khe hở tìm về một chút ký ức, nhưng không hề ấn tượng, Tô Nghi cúi đầu, gọi tên: "Vợ ơi."

Hứa Nhược Tinh không quay đầu: "Sao vậy?"

Tô Nghi nói: "Nếu em không thể khôi phục ký ức, chị sẽ không vui sao?"

Hứa Nhược Tinh hiếm khi chần chừ không nói.

Nếu cô ấy không thể khôi phục ký ức, liền như vậy vẫn luôn ỷ lại vào cô. Cô còn có dũng khí nói ra chuyện hai người kết hôn giả sao? Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, đầu ngón tay ấn vào vải da, có vết rất sâu.

Tô Nghi thấy cô không nói chuyện, quay đầu xem, Hứa Nhược Tinh mím môi, đôi tay nắm tay lái, bởi vì dùng sức, gân xanh dưới bàn tay hơi hơi hiện lên.

Quả nhiên, Hứa Nhược Tinh vẫn để ý đến chuyện cô mất trí nhớ.

Vài giây, Hứa Nhược Tinh nói: "Sẽ không như vậy."

Tuy rằng để ý cũng quan tâm đến cảm xúc của cô, chẳng sợ là đang nói dối.

Hứa Nhược Tinh thật sự tốt quá, Tô Nghi nghiêng nhìn Hứa Nhược Tinh. Lúc dòng xe cộ một lần nữa chuyển bánh, cô dựa vào đầu vai Hứa Nhược Tinh cọ cọ, cọ làm Hứa Nhược Tinh không thể hiểu được.

Hứa Nhược Tinh phát hiện có đôi khi không phải có thế lý giải suy nghĩ của Tô Nghi, tuy rằng trước kia cô cũng chưa từng hiểu, nhưng Tô Nghi trước kia là không để cô hiểu biết, hiện tại cô ấy mổ ra nội tâm chấp thuận cho cô tìm hiểu nhưng Hứa Nhược Tinh vẫn như lọt vào trong sương mù.

Đến cửa công ty, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Có cần đưa em qua đó không?"

Tô Nghi lắc đầu: "Không cần, em tự lái đi."

Hai người xuống xe, Tô Nghi nói: "Buối tối sớm một chút về nhà."

Hứa Nhược Tinh ừ một tiếng, vừa muốn đi, Tô Nghi giữ chặt cô, ở cổng lớn công ty, người đến người đi, Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh làm như vậy thật sự bắt mắt, công ty không ít nhân viên đi qua còn quay đầu nhìn lại xem, Hứa Nhược Tinh rũ mắt: "Làm sao vậy?"

Đôi tay Tô Nghi từ dưới nách cô xuyên qua, thân người nghiêng về phía trước, đột nhiên ôm lấy Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh còn chưa kịp phản ứng, cô đã buông lỏng ra, Tô Nghi nói: "Em đi đây."

Một cái ôm chớp mắt lướt qua, ngắn ngủi.

Hứa Nhược Tinh gật đầu, nhìn Tô Nghi lên xe, xe rẽ ra cửa công ty, lên đường chính, phía sau cô truyền đến giọng nói: "Wow, vợ đưa đi làm sao?"

Lê Thần trêu ghẹo: "Rất hưởng thụ nha."

Hứa Nhược Tinh quay đầu liếc mắt một cái, đi vào trong công ty, Lê Thần nói: "Đợi đã."

"Làm gì?" Hứa Nhược Tinh đứng yên, Lê Thần nói: "Hôm nay quần áo phối hợp không tồi, đủ chói mắt."

Hứa Nhược Tinh từ trong gương nhìn lại, tuy rằng mang thêm một cái khăn lụa, nhưng hiệu quả thị giác xác thật sáng hơn rất nhiều, cô gật đầu: "Tô Nghi phối."

Lê Thần cảm thán: "Có vợ thật là tốt, giúp phối quần áo, còn đưa đi làm, ôm một cái còn có thể khoe ra."

Hứa Nhược Tinh không để ý đến cô không ngừng châm chọc, chỉ là hỏi: "Tôi hôm qua có về gặp dì chưa?"

Lê Thần tức khắc thu hồi vẻ mặt chế nhạo vừa rồi, nghiêm túc, đứng ở bên người Hứa Nhược Tinh, nói: "Về chứ, như thế nào không về? Dì còn thu xếp buổi xem mặt cho tớ, tớ phải tự mình về cám ơn."

Nói chuyện không thoải mái.

Hứa Nhược Tinh biết suy nghĩ của Lê Thần, thời đi học đã không che giấu. Lê Thần bắt đầu từ tiểu học ở trường nội trú, một tuần trở về một lần, sau này lên cấp hai, cấp ba, cũng theo học trường nội trú. Đại học thật ra có thể thường xuyên đi trở về, nhưng không biết có phải dì đã nhận ra được chuyện gì hay không. Vào năm Lê Thần học đại học năm nhất liền mua nhà cho cô ấy, lúc sau Lê Thần ở tại nơi đó, hiếm khi đi gặp dì của cô ấy.

Rốt cuộc cũng không phải người thân, hơn nữa Lê Thần đã trưởng thành, nếu lúc này đối phương muốn cắt đứt quan hệ, không muốn nhìn thấy cô ấy, Lê Thần không còn cách nào khác. Mà gần đây, đối phương hơi hơi có ý, đi xem mắt là phép thử cuối cùng.

Vì thế cảm xúc Lê Thần dạo gần đây không được tốt cho lắm.

Hứa Nhược Tinh biết chuyện, nhưng không khuyên được Lê Thần, Lê Thần nhún vai: "Đi vào thôi."

Hai người vào thang máy, Lê Thần cố ý tránh đi đề tài vừa rồi: "Vụ kiện của Hà Khúc cậu dự định giải quyết thế nào?"

Hiện tại áp lực đặt SX, Tô Trường Hòa đi Hoài Hải, các công ty trong ngành sau khi nghe ngóng, đều biết chuyện này nên trong ngành tương đối chú ý. Hôm qua chuyện Hà Khúc ngớ ngẩn bị các cô áp xuống tới, bằng không để người biết, nhất định mấy lời đồn đãi vớ vẩn bay đầy trời.

Hứa Nhược Tinh nói: "Tớ hôm nay hẹn gặp mặt hai luật sư."

Lê Thần quay đầu: "'Có hy vọng sao?"

Hứa Nhược Tinh nói: "Có hy vọng hay không, chờ gặp mặt mới biết được."

Lê Thần trầm mặc vài giây: "Hiện tại không ít người đều đang xem trò hay này."

Nói ra vụ kiện của Hà Khúc, thật ra không phải SX cùng Hoài Hải âm thầm đối đầu. Hoài Hải chơi chiêu cũ, ngựa quen đường cũ, cơ sở nắm chắc. SX rốt cuộc một công ty mới xuất hiện, mấy năm nay ngẫu nhiên show thời trang cùng với doanh thu tiêu thụ đè ép Hoài Hải. Hoài Hải nói không ghi hận là không có khả năng, lần này muốn thông qua chuyện của Hà Khúc cho các cô SX một lời cảnh cáo, muốn nói cho các cô, ở trong giới này ai mới là lão đại.

Hứa Nhược Tinh và Lê Thần xưa nay không sợ những chuyện này, nhưng một ít đối tác hợp tác không có khả năng không thèm để ý. Hứa Nhược Tinh mới vừa ngồi xuống, trợ lý bưng cà phê gõ cửa tiến vào: "Hứa tổng, Trần tổng bên kia nguyên liệu ngày 15 mới có thể giao đến."

"Ngày mười lăm?" Hứa Nhược Tinh quay đầu: "Lúc trước không phải nói đầu tháng sao?"

Trợ lý gật đầu: "Ngày mười lăm là ngày chúng ta hết hạn, vốn định đầu tháng chúng ta còn phải kiểm tra, nghe nói Hoài Hải bên kia cũng đặt nguyên liệu, hiện tại bên kia tăng cường giao hàng."

Căn bản chỉ một chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến lợi ích mà trùng hợp lại rơi vào thời khắc mấu chốt này, Hứa Nhược Tinh bật cười, Cừ tổng, lòng tiểu nhân, sẽ không cho rằng chút chuyện chơi bẩn này có thể bức cô qua nói giải hòa đi?

Hứa Nhược Tinh nói: "Vậy ngày mười lăm đi, chờ bên kia giao hàng lại đây tức khắc kiểm tra."

Trợ lý gật đầu, báo cáo xong chuyện khác nói: "Em đây đi ra ngoài trước, luật sư bên kia hẹn chị 9h gặp mặt."

Hứa Nhược Tinh nói: "Đi ra ngoài đi."

Chờ trợ lý rời đi xong Hứa Nhược Tinh mở ra máy tính, đăng nhập WeChat, cô nhìn thấy avatar của Tô Nghi, hôm nay đi làm, không biết tình huống như thế nào.

Rốt cuộc mất trí nhớ, cô có chút cảm thấy lo lắng.

Hứa Nhược Tinh nhìn khung chat, tay đặt ở bàn phím, nhanh chóng đánh một câu: "Đến công ty chưa?"

Có phải quá xa lạ hay không.

"Tô Nghi, em đến công ty chưa?"

Xóa đi.

"Tô Nghi, công việc của em..."

Xóa đi.

Hứa Nhược Tinh chưa bao giờ rối rắm như bây giờ, ngượng ngùng không giống cô, cuối cùng dứt khoát lưu loát gửi đi một tin nhắn WeChat: "Tới rồi sao?"

Tô Nghi vừa tiến vào công ty, lúc chờ thang máy gặp được Hoàn tỷ cùng mấy người đồng nghiệp, các cô chào hỏi: "Tổ trưởng."

Hoàn tỷ cũng nói: "Như thế nào liền tới đây, sao không nghỉ ngơi thêm hai ngày."

Tô Nghi nói: "Em vốn dĩ không có việc gì."

Hoàn tỷ gật gật đầu: "Vậy người nhà kia, lại tìm phiền toái cho em đi?"

Những người khác cũng phụ họa: "Tổ trưởng, còn tìm phiền phức cho chị thì chị nên trực tiếp báo cảnh sát!"

"Đúng vậy, loại này có thể báo cảnh sát, cũng không phiền toái, giống bọn họ như vậy, chị gửi thông báo luật sư nói rõ ràng, họ sẽ không dám tiếp tục dây dưa."

"Ăn vạ đâm vào người ta như vậy, còn không biết xấu hổ."

Tô Nghi nghe các cô lòng đầy căm phẫn bất bình, cười cười.

Lúc ra khỏi thang máy, Hoàn tỷ hỏi cô: "Cơm sáng ăn chưa?"

Tô Nghi gật đầu: "Ăn rồi."

Mới vừa nói xong, âm báo tin nhắn kêu lên, cô từ trong túi xách cầm ra di động, thấy Hứa Nhược Tinh gửi tin nhắn tới, tức khắc nhấp môi cười, bên cạnh người nào cũng nhìn thấy cô cười như vậy, nhỏ giọng thảo luận: "Khẳng định là Hứa tổng."

"Tổ trưởng ở trước mặt Hứa tổng, thật sự khiến người khác thấy cưng chiều."

"Lần trước em không đi bệnh viện, chị dù sao thấy được, tố trưởng ở bên người Hứa tổng, toàn bộ như một chim nhỏ nép vào người."

"Thiệt hay giả?"

Tiếng vui cười đùa giỡn, không lớn, Tô Nghi đi tuốt đằng trước mặt, phía sau đi theo Hoàn tỷ cùng mấy nhân viên trong công ty, cô nắm di động trả lời: "Vừa đến, chị làm việc chưa?"

Hứa Nhược Tinh vừa ký xong một văn kiện, nhận được Tô Nghi gửi tin nhắn đến, cô đánh chữ: "Ừm, làm việc rồi."

Tô Nghi mới ngồi xuống, nhìn thấy tin nhắn, cô đem điện thoại đặt ở một bên, từ trong túi xách nhấc điện thoại bàn lên, cùng Hoàn tỷ giao tiếp công việc lúc sau mới một lần nữa sờ đến di động.

Tô Nghi: "Chị giữa trưa mấy giờ mới nghỉ ngơi?"

Hứa Nhược Tinh không chần chừ: "11 giờ rưỡi."

Tô Nghi: "Em ghi nhớ chuyện này một chút."

Hứa Nhược Tinh: "Em nhớ cái này làm gì?"

Tô Nghi: "Nghỉ ngơi sẽ gọi điện thoại cho chị."

Nhìn thấy tin nhắn này, Hứa Nhược Tinh hơi giật mình, cô chớp mắt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, bên kia rất nhanh lại gửi tin nhắn tới, là một bức ảnh, Tô Nghi chụp tùy ý, tay chống căm, từ bên trái góc độ chụp, tư thế rất thoải mái, sau khi gửi ảnh đến đây, Tô Nghi hỏi: "Vợ ơi, chị đoán em đang làm gì?"

Hứa Nhược Tinh không hề nghĩ ngợi liền trả lời: "Đang làm việc?"

Tô Nghi trả lời cô: "Không phải nha, đang nhớ đến chị!"

Trái tim Hứa Nhược Tinh đột nhiên bị một kích đánh tới.

Trợ lý gõ cửa tiến văn phòng, Hứa Nhược Tinh vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình xem, trợ lý kêu: "Hứa tổng?"

Hứa Nhược Tinh hoàn hồn, giương mắt nhìn cô, trợ lý nhỏ giọng nói: "Luật sư tới rồi."

Cô hơi gật đầu, từ trên bàn cầm di động đi hướng phòng họp bên cạnh, trong phòng hội nghị có một người đàn ông đang ngồi, 30 tuổi, rất trẻ tuổi, nhìn thấy Hứa Nhược Tinh hắn đứng dậy, vươn tay: "Hứa tổng."

Hứa Nhược Tinh bắt tay với hắn: "Chào anh, tình huống đều nói cho anh rồi chứ?"

Luật sư gật đầu: "Tình huống tôi đã tìm hiểu, vụ kiện tụng này nếu cô muốn thắng không hề dễ dàng, đơn kiện tụng nhằm vào Hà Khúc. Cô ấy không có căn cứ, hợp đồng là cô ấy ký, tiền cũng là cô ấy nhận. Tôi đã xem lại thời gian, thời gian còn nằm trong hợp đồng, hẳn là Hoài Hải bên kia nhìn thấy Hà Khúc tới quý công ty, cho nên mới cố ý đem tiền chuyển khoản cho cô ấy mà không ghi nội dung chuyển khoản để dễ gây nhầm lẫn."

Hứa Nhược Tinh nói: "Cho nên là không có cách nào sao?"

Luật sư nói: "Hiện tại nếu muốn thắng, chỉ có một biện pháp, xuất phát từ Hà Khúc là không có cách nào, nếu không chứng minh được Hà Khúc trong sạch, vậy chỉ có thể chứng minh hợp đồng có vấn đề."

Hoài Hải mấy năm nay dùng bản hợp đồng này ký với không ít sinh viên tốt nghiệp, thật muốn tìm vấn đề, cũng có thể tìm được, nhưng ai nguyện ý ra tới làm chứng?

Hứa Nhược Tinh hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý này, cô gật đầu: "Tiếp tục nói."

"Đây là những sinh viên tốt nghiệp từng ký hợp đồng với Hoài Hải mà tôi tìm được, tổng cộng 150 người, từ chức đến 110 người, trong đó có 83 người nhận được tiền bồi thường, chúng ta có thể từ số sinh viên tốt nghiệp còn dư lại để tìm chứng cứ."

Hứa Nhược Tinh thấy trước mặt là 27 văn kiện thông tin, luật sư nói: "Mười người này làm việc ở Uy Lực, giám đốc Uy Lực cùng Hoài Hải Cừ tổng rất quen nhau, chắc không có khả năng hỏi được thông tin gì từ phía các cô."

"Năm người này hiện tại đã ra nước ngoài, tạm thời rất khó liên hệ được, dư lại mười hai người, tôi trước khi đến đã liên hệ lại."

Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn hắn: "'Có ai đồng ý ra tòa không?"

"Có hai người." Luật sư đưa tư liệu của hai người đặt ở trước mặt Hứa Nhược Tinh: "Hai người này gia cảnh không tồi, từ sau khi từ chức ở Hoài Hải cũng chưa thấy đi làm lại, tôi lúc trước liên hệ tới các cô, nói là đồng ý."

Nghe được đồng ý, Hứa Nhược Tinh không có lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà là hỏi hắn: "Bảo đảm Hoài Hải bên kia chưa liên hệ tới các cô ấy chứ?"

"Tôi..." Luật sư còn chưa nói xong, di động vang lên, hắn nói: "Xin lỗi Hứa tổng, tôi đi nghe điện thoại."

Hứa Nhược Tinh gật đầu.

Luật sư nghiêng người dời đi, di động dán ở bên tai, bên kia nói thầm hai câu, hắn nhíu mày: "Cái gì?"

Điện thoại kia quả nhiên nói: "Chúng ta bị lừa, các cô lúc trước đáp ứng ra tòa chỉ là bởi vì muốn cho Hoài Hải trả tiền bồi thường cao hơn mà thôi."

Chỉ nói miệng đồng ý, không có văn bản hiệp nghị, cũng không có ghi âm, cái gì cũng chưa chuẩn bị, luật sư sắc mặt khó coi: "Những người khác đâu?"

"Nghe nói Hoài Hải đang liên tục tiếp xúc."

Vốn dĩ không mấy ai chịu ra tòa, đồng ý vì một món tiền lớn, càng không để ý đến bọn họ cầu xin, luật sư hơi trầm sắc mặt xuống, hắn nói: "Tôi đã biết."

Hứa Nhược Tinh sau khi thấy anh ta trả lời xong điện thoại, đáy lòng tự hiểu rõ, luật sư còn không có mở miệng, cô hỏi: "Hoài Hải liên hệ đối phương rồi sao?"

"Thực xin lỗi Hứa tổng." Luật sư lần này bị đâm sau lưng, không phải Hoài Hải đâm, mà những sinh viên tốt nghiệp, hắn có chút hối hận: "Tôi nên sớm một chút nghĩ đến."

Hứa Nhược Tinh im lặng một lát.

Luật sư nói: "Hứa tổng, nhân hiện tại còn chưa thấy làm cứng rắn, trước mắt kết quả tốt nhất chính là trả toàn bộ số tiền tác phẩm của Hà Khúc bồi thường cho Hoài Hải, lén giải hòa."

Vì cái gì là kết quả tốt nhất, bởi vì Hoài Hải không nhất định đồng ý, rõ ràng sẽ thắng kiện, còn có thể dẫm một chân lên SX, Hoài Hải như thế nào dễ dàng buông tha.

Hứa Nhược Tinh cầm văn kiện, ngẩng đầu: "Không có cách nào khác sao?"

Luật sư sau khi nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Không có..."

"Ta có." Cửa đột nhiên bị người đấy ra, Bùi Y Nhiên phía sau đi theo trợ lý, trợ lý giải thích với Hứa Nhược Tinh: "Là Lê tổng..."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, trợ lý im lặng, ngoan ngoãn đứng phía sau Bùi Y Nhiên.

Bùi Y Nhiên đi giày cao gót, mặc một bộ âu phục màu đen, tóc búi ở sau đầu, ánh mắt bà lướt qua luật sư trẻ tuổi trước mặt, chuyển tới trên người Hứa Nhược Tinh, bình tĩnh nói: "Ta có cách thắng kiện."