Nhân Gian Tham Niệm

Chương 26: Tinh linh



Bùi Y Nhiên đứng trước mặt Hứa Nhược Tinh, hai người đã lâu không gặp mặt, lần cuối là sinh nhật bà ngoại, Bùi Y Nhiên trở về, có gặp mặt nhau một lần, đã trôi qua vài tháng trước.

Hứa Nhược Tinh nhìn bà hơi gật đầu, kêu: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Bùi Y Nhiên hỏi cô: "Chuyện mẹ đề nghị cho con, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Hứa Nhược Tinh vẫn chưa gửi tin nhắn hồi âm, sáng nay trợ lý của bà liên hệ với Lê Thần, đành tiện đường lại đây. Lê Thần nói muốn cùng Bùi Y Nhiên tâm sự, để bà đến tìm Hứa Nhược Tinh trước, vừa vặn nghe được những chuyện này.

"Con còn chưa suy nghĩ xong." Hứa Nhược Tinh đối mặt với khí thế bức người của Bùi Y Nhiên cũng không nhanh không chậm, chậm rãi mở miệng: "Mẹ, trước hết cứ ngồi xuống, mẹ uống trà hay là cà phê?"

Bùi Y Nhiên nói: "Cà phê đi."

Hứa Nhược Tinh giơ tay, trợ lý cúi đầu đi xuống pha cà phê, luật sư trẻ tuổi nhìn hai người, tự nhiên nhận ra Bùi Y Nhiên, hắn nói với Hứa Nhược Tinh: "Vậy Hứa tổng, tôi đi trước."

"Đi thong thả." Hứa Nhược Tinh tiễn hăn đi tới cửa, để thư ký đưa hắn xuống lầu.

Trở lại văn phòng, trợ lý đưa tới cà phê, Bùi Y Nhiên nhấp một ngụm, nhìn Hứa Nhược Tinh: "Mẹ biết rõ về vụ kiện này cũng tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ, Tô Trường Hòa với những vụ kiện như vậy, hắn sẽ chuyên tấn công vấn đề ở chỗ Hà Khúc, phóng đại lỗi sai thuộc về Hà Khúc."

Bùi Y Nhiên nói: "Hà Khúc là sai."

Hà Khúc là sai, chuyện này Hứa Nhược Tinh không phải không biết, cô càng có hứng thú biết, Bùi Y Nhiên sẽ thắng như thế nào.

Bùi Y Nhiên cười: "Nhược Tinh, trước khi không có chính thức ký hợp đồng với mẹ, mẹ sẽ không nói cho con biện pháp thế nào."

"Nhưng mà mẹ có thể bảo đảm thắng kiện, mẹ sẽ không đánh nếu không nắm chắc đối thủ."

Bùi Y Nhiên không thể nghi ngờ là tự tin, bà ở trong giới luật sư vô cùng có tiếng, trước kia còn được phong 'chiến thần bất bại'. Tìm bà thưa kiện, luôn phải xếp hàng, phí cố vấn tiêu chuẩn cao nhất trong giới. Lúc trước biết bà là mẹ của Tô Nghi, Lê Thần vui mừng: "Vậy cơ hội tốt nha! Về sau chúng ta thưa kiện có phải có thể giảm nửa giá hay không?"

Mặc kệ có giảm nửa giá hay không, cô đều không muốn ủy thác cho Bùi Y Nhiên.

Đương nhiên, Bùi Y Nhiên cũng từ trước tới nay cũng không đi tìm các cô.

Lần này là ngoại lệ.

Hứa Nhược Tinh gật đầu, nhìn về phía bà, hỏi: "Mẹ, mẹ tại sao lại muốn nhận vụ kiện này?"

Bùi Y Nhiên buông cái cốc, không nói chuyện, chỉ hướng mắt về Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh nói: "Không phải bởi vì Tô Nghi, cũng không phải bởi vì quan hệ của con cùng Tô Nghi, mà do đối thủ là Tô Trương Hòa, cho nên mặc kệ là ai, mẹ đều sẽ giúp thưa kiện? Đúng không?"

Cô vừa nói, vừa nhìn xem phản ứng của Bùi Y Nhiên, người nọ bưng cái ly uống một ngụm cà phê, thái độ thong dong.

Là cam chịu, đang cam chịu lời cô vừa nói là sự thật.

Hứa Nhược Tinh không biết chính mình đang chờ mong cái gì, có lẽ, cô đang giúp Tô Nghi chờ mong cái gì. Bùi Y Nhiên nghe vậy nhìn cô, bình tĩnh mở miệng: "Hứa tổng, không cần xử lý chuyện dựa trên tình cảm."

Hứa tổng, hai chữ, đã kéo ra quan hệ đối tác giữa hai người.

Hứa Nhược Tinh tán thành: "Mẹ nói đúng."

Xử trí theo cảm tính thì tiền đề là có tình cảm, cô đối với Bùi Y Nhiên, không nên ôm ảo tưởng không nên có, vẫn phải thực tế một chút.

Bùi Y Nhiên hỏi: "Chúng ta đây hiện tại bắt đầu nói chuyện về vụ kiện được rồi chứ?"

Hứa Nhược Tinh nói: "Có thể cho con suy nghĩ thêm không?"

Bùi Y Nhiên nghiêng đầu, lần đầu tiên, bà tự mình tới công ty đối phương, đối phương còn muốn suy xét. Nhiều năm như vậy, bà từ luật sư nhỏ không người hỏi thăm lúc trước, đi bước một đi đến hôm nay, đừng nói là Hứa Nhược Tinh, chính là Hoài Hải Cừ tổng nhìn thấy bà, đều phải nể vài phần mặt mũi.

Nhưng Hứa Nhược Tinh, năm lần bảy lượt từ chối lòng tốt của bà.

Thật là nghé con mới sinh không sợ chết, cô không biết chính mình sắp phải đối mặt một đám người như thế nào sao?

Tô Trường Hòa, Tô Trường Hòa cùng bạn hắn, một đám sói ăn thịt người không nhả xương.

Bà gật đầu: "Có thể."

Nói xong đứng dậy, xách theo túi xách nói: "Giữa trưa mẹ đã đặt chỗ ở khách sạn, nếu con muốn để mẹ nhận vụ kiện này, tới khách sạn tìm mẹ."

Hứa Nhược Tinh lần này không từ chối, mà là nói: "Con đã biết."

Bùi Y Nhiên thấy thái độ của cô có dấu hiệu thỏa hiệp, thần sắc thả lỏng một chút, hai người cùng nhau ra khỏi phòng họp, trợ lý của Bùi Y Nhiên vội tiến lên giúp bà xách túi, Bùi Y Nhiên quay đầu: "12 giờ rưỡi, đừng quên."

Hứa Nhược Tinh tiễn bà đến cửa thang máy, gật đầu: "Dạ."

Sau khi ra khỏi thang máy, Lê Thần từ bên cạnh nhảy ra tới: "Thế nào? Được rồi sao?"

Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "'Chưa được."

Lê Thần khó hiểu: "Giá cả quá cao?"

Cũng đúng, giá trả cho Bùi Y Nhiên, một công ty nhỏ bình thường không thể trả nối nhưng các cô không đến mức đó đi? Hứa Nhược Tinh nói: "Không phải vấn đề về tiền."

Lê Thần nhíu mày: "Vậy thì rốt cuộc là vấn đề gì?"

Hứa Nhược Tinh nói: "Cùng tớ tới văn phòng."

Lê Thần theo cô vào văn phòng, Hứa Nhược Tinh từ trong ngăn tủ lấy ra một xấp văn kiện, đưa cho Lê Thần.

Lê Thần cúi đầu xem, Hứa Nhược Tinh giải thích: "Ba năm trước, Bùi Y Nhiên giúp một công ty ủy quyền thắng án kiện, cộng thêm phía dưới là một công ty người mẫu ủy quyền thắng án kiện hai năm trước, cậu có thể nhìn xem."

Hai án kiện này, có chút tương tự so với án kiện hiện tại của các cô, nhưng đối phương lỗ hổng rất rõ ràng, mà Hoài Hải, sau khi Tô Trường Hòa gia nhập càng gian xảo, dường như tìm không thấy sơ hở.

Lê Thần nói: "Đúng là có chút tương tự, vậy bà ấy dự định làm như thế nào?"

Hứa Nhược Tinh nói: "Tớ xem qua ghi chép kiện tụng giữa bà ấy cùng Tô Trường Hòa, Tô Trường Hòa chuyên tấn công bị cáo, phóng đại sai lầm trên người bị cáo. Ví dụ như Hà Khúc, cô ấy ký hợp đồng, xác thật không biết gì mà đã nhận tiền bồi thường, chuyện này Tô Trường Hòa sẽ lợi dụng triệt để. Còn bà ấy thì chuyên tấn công lỗ hổng thời gian."

Lê Thần nhấc lên mí mắt: "Lỗ hổng về thời gian?"

Hứa Nhược Tinh hỏi: "Hà Khúc khi nào mới nhận được tiền bồi thường?"

Lê Thần suy nghĩ một láy: "Tháng đầu tiên sau khi đến công ty chúng ta."

Hứa Nhược Tinh lại hỏi: "Bạn gái cô ấy thì sao?"

Lê Thần nói: "Bạn gái cô ấy không cùng đồng hành, vẫn luôn không có..."

Nói tới đây Lê Thần hiểu được.

Hứa Nhược Tinh đem tư liệu luật sư trẻ tuổi vừa mới mang đến cho cô đưa cho Lê Thần: "Nơi này là 83 nhân viên đã nhận được tiền bồi thường, cậu có thể nhìn xem điểm giống nhau giữa các cô ấy."

Lê Thần cúi đầu xem, nói: "Đều là ở tháng đầu tiên sau khi đến công ty khác làm việc, mới nhận được tiền bồi thường."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Đây là điểm tấn công của Bùi Y Nhiên khác với những người khác, những người khác khẳng định chưa bao giờ điều tra những sinh viên tốt nghiệp đã nhận được tiền bồi thường."

Ví dụ như hôm nay luật sự trẻ tuổi mới đến, ví dụ như rất nhiều luật sư lúc trước làm cố vấn cho cô.

Nhưng Bùi Y Nhiên cũng không phải, bà làm theo cách trái ngược, bắt đầu điều tra từ những sinh viên tốt nghiệp xong đã nhận được tiền bồi thường, cho nên nhân chứng của bà ấy nhiều, hơn nữa sức thuyết phục càng cao.

Bà ấy không phải lần đầu tiên nhận vụ kiện tụng như vậy, Hứa Nhược Tinh suy nghĩ, có thể cam đoan như vậy, trừ bỏ việc rất tin tưởng vào bản thân ra, bà ấy có lẽ còn có một nhân chứng đặc biệt có sức ảnh hướng.

Mà nhân chứng này, ít nhất trước khi chính thức ký hợp đồng với bà, cô không có cách nào biết được.

Bùi Y Nhiên làm việc, từ trước đến nay một giọt nước cũng không lọt.

Lê Thần hoàn toàn hiểu được, cô nói: "Woww! Vậy cậu đã biết cách, như thế nào không nói cho những luật sư khác?"

Hứa Nhược Tinh nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Cậu cho rằng ai cũng giống Bùi Y Nhiên sao?"

Bùi Y Nhiên nhiều năm như vậy đứng trong giới luật sư sừng sững không ngã, không phải chỉ dựa vào mấy cái án kiện thắng hoàn hảo. Mối quan hệ của bà, năng lực của bà, là nhân tố có thể quyết định thành công của ngày hôm nay.

Lê Thần nói: "Nhược Tinh, thật sự cậu cũng tán thành bà ấy chứ?"

Nếu không tán thành sẽ không điều tra nhiều tư liệu như vậy.

Hứa Nhược Tinh nói: "Bà ấy quả thật rất có năng lực."

Lê Thần nói: "Có năng lực, bà ấy lại muốn cùng chúng ta hợp tác, vậy cậu còn chần chừ điều gì mà không đồng ý?" Nói tới đây cô hỏi: "Là bởi vì Tô Nghi?"

Bùi Y Nhiên, rốt cuộc cũng là mẹ của Tô Nghi.

Một bên là công ty của mình, có bố đứng ra làm cố vấn.

Một bên là công ty của vợ, có mẹ đứng ra làm cố vấn.

Sợ không có người nào khó chịu bằng Tô Nghi khi bị kẹt ở bên trong, Lê Thần nói: "Nhưng đây là không thể tránh khỏi."

Hứa Nhược Tinh im lặng, không chỉ có kẹp ở bên trong như thế mà thôi.

Lần này nếu thật sự mờ Bùi Y Nhiên, hai người chính diện đối đầu, có thể kích thích đến Tô Nghi hay không? Cô ấy sau khi tai nạn xe trí nhớ vẫn luôn hỗn loạn, đối với chuyện cha mẹ cãi vã vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nếu lại lần nữa gặp phải, cảm xúc cùng tâm trạng của Tô Nghi có thể chuyển biến xấu hay không?

Hứa Nhược Tinh xoa bóp đầu, nghe được Lê Thần nói: "Cậu trước hết suy xét lại đi, tớ nghe nói hôm nay Hà Khúc tới làm, một lát tớ đi xem tình huống thế nào."

Cô nói xong ra khỏi văn phòng.

Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu, lát nữa trợ lý mở cuộc họp cho cô, là tầng bộ phận thiết kế. Phòng thiết kế ở dưới lầu, SX có hai tổ, Hà Khúc ở tổ một. Cô xa xa nhìn thấy Hà Khúc ngồi ở trước máy tính cùng người khác nói chuyện, cả người bình tĩnh, không có giống như lúc trước nhìn tưởng như bầu trời sụp đố.

Hứa Nhược Tinh vội vàng đi vào phòng họp.

Trở ra đã hơn mười một giờ, trợ lý đem sửa sang lại nội dung cuộc họp vừa rồi gửi cho Hứa Nhược Tinh, hỏi cô: "Hứa tổng, hôm nay cơm trưa còn ăn ở công ty không ạ?"

Hứa Nhược Tinh nhìn đồng hồ, nghĩ đến Bùi Y Nhiên nói mời cơm trưa, cô nói: "Trước không cần chuẩn bị cho tôi."

Trợ lý đồng ý.

Hứa Nhược Tinh cầm tài liệu đặt ở một bên, tay chống cằm, màn hình di động lóe lên, cô quay đầu nhìn, là Tô Nghi.

Tô Nghi vừa mở miệng làm cảm xúc Hứa Nhược Tinh tốt hơn rất nhiều, cô ấy hỏi: "Vợ ơi, chị đang làm gì đó?"

Hứa Nhược Tinh nói: "Mới vừa mở họp xong."

Tô Nghi đầu bên kia không nói tiếng nào, không có âm thanh gì, đánh giá là đang ở phòng nghỉ nên giọng nói của Tô Nghi đè tới rất thấp: "Ăn cơm xong rồi sao?"

Hứa Nhược Tinh trả lời cô: "Còn chưa ăn."

Nói xong cô kêu: "Tô Nghi."

Tô Nghi khẽ ừm một tiếng, dường như mang theo móc câu, làm bên tai Hứa Nhược Tinh ửng đỏ, cô sờ sờ vành tai, nói: "Nếu..."

"Chị nói gì thế?" Giọng nói không đủ to, Tô Nghi không có nghe rõ.

Hứa Nhược Tinh nói: "Không có gì."

Để buổi tối về nhà rồi nói sau.

Hứa Nhược Tinh ấn xuống suy nghĩ, nghe được Tô Nghi hỏi: "Vậy chị khi nào mới ăn cơm?"

Cô khép lại văn kiện, nghe được tiếng đập cửa, che lại microphone nói: "Mời vào."

Theo sau nói với Tô Nghi: "Một lát nữa nhé."

Cửa mở ra, giọng nói Tô Nghi rõ ràng từ cửa truyền đến, cùng vang vọng với âm thanh trong điện thoại, vang lên ở bên tai Hứa Nhược Tinh.

Cô quay đầu nhìn về phía cửa, tay Tô Nghi cầm tay nắm cửa, thăm dò tiến vào, nhìn cô mặt mày tràn đầy ý cười, giọng nói dịu dàng mềm mại mang theo một chút làm nũng, cô ấy hỏi: "Vậy có muốn đi cùng em hay không?"

Như tinh linh đột nhiên xông vào trong thế giới hai màu đen trắng, bốn phía đột nhiên sáng ngời tươi sống, tô điểm thêm sắc màu, Hứa Nhược Tinh vô thức nắm chặt di động, ánh mắt dừng ở trên người Tô Nghi, không hề chớp mắt.