Nhân Gian Tham Niệm

Chương 29: Chụt chụt



Hứa Nhược Tinh kiềm chế nội tâm xúc động, áp xuống lời nói bên đầu lưỡi, lời định nói nghẹn ở ngay họng, bình tĩnh lại, trước khi Tô Nghi nói ra càng nhiều dụ hoặc thì cô đã tắt điện thoại.

Trong phòng im ăng, một chút thanh âm đều không có, Hứa Nhược Tinh cầm điện thoại đặt ở trên bàn, nghe được tiếng đập cửa, cô ngẩng đầu: "Mời vào."

Lê Thần đấy cửa ra tiến vào nhìn về phía Hứa Nhược

Tinh: "Như thế nào? Người không thoải mái à?"

Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Không có." Nói xong đứng dậy, đi rót ly nước, một ly cho Lê Thần, Lê Thần uống một ngụm, nói: "Tớ vừa liên hệ với vợ cậu."

Hứa Nhược Tinh ghé mắt, khó trách Tô Nghi lại gọi điện cho cô, sắc mặt cô hơi trầm xuống: "Không phải bảo cậu không được quấy rầy em ấy sao?"

"Tớ đây cũng không thể nhìn hai người các cậu cãi nhau được!" Lê Thần nói: "Chuyện này tớ không biết còn được nhưng mà đã biết, như thế nào cũng sẽ nói rõ ràng chuyện này với em ấy đến cùng, cậu cũng thực khó xử."

Hứa Nhược Tinh không hé răng.

Lê Thần thật cẩn thận: "Thật sự cãi nhau rồi sao?"

Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Không có."

Cô thật ra có hy vọng Tô Nghi sẽ to tiếng với cô một trận, cãi nhau tuy rằng vô dụng, nhưng ít nhất có thể đem tất cả cảm xúc trong lòng phát tiết ra, cô cảm thấy Tô Nghi đang nghẹn từ lâu lắm.

Dù cho lúc trước, hay là hiện tại.

Cô ấy đều nghẹn lâu lắm rồi.

Nghẹn lâu sẽ sinh bệnh.

Hứa Nhược Tinh uống một ngụm nước ấm, nhuận giọng, nghe được Lê Thần nói: "Cậu trở về lại nói từ từ với em ấy, tớ cảm thấy Tô Nghi như bây giờ khá tốt, có thể thông cảm cho cậu không phải cố ý tìm mẹ em ấy."

Hiện tại Tô Nghi như thế nào sao? Toàn tâm toàn ý đều dựa vào người cô, thậm chí đồng ý để cô hợp tác với mẹ cô ấy. Hứa Nhược Tinh cảm thấy chính mình càng ngày càng như là một tên ăn trộm, trộm đồ không thuộc về chính mình, bắt đầu thấp thơm, lo sợ xung quanh.

Cô rũ mắt, thanh âm trầm thấp: "Đã biết."

Lê Thần nói: "Một người chịu đựng được sao?"

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu, Lê Thần nói: "Tớ ngày kia liền xuất phát, show thời trang bên kia phải qua đó sớm một chút."

Nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh: "Show thời trang ngày đó cậu có tới hay không?"

Hứa Nhược Tinh trước kia sẽ bớt thời giờ đi đến hiện trường một chút, nhưng lần này bận việc nên Lê Thần cũng không rõ.

Hứa Nhược Tinh suy nghĩ một lát: "Không nhất định sẽ đến, cậu cứ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa trước đi."

Lê Thần gật đầu: "Yên tâm đi, à đúng rồi, lần này Hoài Hải là vợ cậu dẫn đoàn đi sao?"

Hứa Nhược Tinh dừng lại: "Em ấy chưa nói gì."

Hoài Hải trước kia đều là giám đốc thiết kế cũ dẫn đoàn đến show thời trang, có mang theo thành viên trong tổ. Thông thường là chọn trong một vài tổ, ngẫu nhiên dẫn theo ba bốn tố. Hoài Hải cùng SX thiết kế không giống nhau, Hoài Hải càng chú trọng vào tác phẩm của cả nhóm, ở SX thông thường là tác phẩm của người nào đẹp, liền mang theo người đó đi. Ví dụ như lần này Lê Thần chọn ba người trong tổ một, hai người trong tổ hai.

Nhưng Hoài Hải không phải như thế, Hoài Hải luôn là vinh dự cho cả một tổ, mỗi lần tổ chức show thời trang đều sẽ lựa chọn một tổ, hoặc là tác phẩm của hai tổ, như vậy tổ thiết kế nào được Hoài Hải dẫn lên show thời trang thường vô cùng vinh dự. Đương nhiên, lục đục với nhau càng sẽ nhiều hơn so với những công ty khác.

Cừ tổng tựa hồ thích chuyện cạnh tranh như vậy, cảm thấy có cạnh tranh mới có cảm hứng sáng tác, người bị áp bức đến mức tận cùng, mới có thể phát huy tiềm lực. Tuy rằng thời điểm ngày trước giám đốc thiết kế cũ còn ở đó không chỉ một lần đề nghị đưa ra ý kiến bãi bỏ chế độ này, nhưng Cừ tổng giữ khư khư ý kiến của mình cho rằng hiệu quả cũng không kém. Chủ yếu quan hệ giữa bốn tố chẳng ai nhìn mặt ai, thường xuyên ở trạng thái giương cung bạt kiếm. Mỗi lần chuẩn bị cho show thời trang đều sẽ vì cơ hội lên sàn mà đánh đấu nhau.

Trước kia Tô Nghi không quan tâm những việc này, cô phụ trách giao tác phẩm, còn về sau ai được lựa chọn, là việc của giám đốc thiết kế cũ. Khi đó giám đốc cũ cũng yêu quý cô, không cho cô tham dự chuyện ngươi lừa ta gạt sốt ruột người khác, nhưng hiện tại giám đốc cũ về hưu, chuyện này tránh cũng không thể tránh.

Trong phòng hội nghị, Tô Nghi cùng tổ trưởng tổ hai ngồi ở trên sô pha. Cừ tổng bảo thư ký pha cà phê cho các cô, mở miệng: "Show thời trang sắp tới chuẩn bị bắt đầu rồi, lần này tác phẩm của tố một và tổ hai tôi đã xem qua, thực sự không tồi, nói tôi nghe ý tưởng của mọi người đi."

Tổ trưởng tổ hai việc nhân đức không nhường ai, cô nói: "Chúng ta lần này thiết kế theo phong cách công sở, Hoài Hải định vị lâu dài vẫn luôn nhắm vào giới công sở. Năm trước phong cách công sở rất được thích, em cảm thấy năm nay chúng ta có thể thừa thắng xông lên, đẩy mạnh phong cách công sở."

Cừ tổng gật gật đầu, nhìn về phía Tô Nghi.

Tô Nghi nói: "Phong cách của tổ em là thường phục, vài năm trước bởi vì thường phục giá thấp đẩy mạnh tiêu thụ, dẫn tới Hoài Hải định vị thường phục vẫn luôn không cao, chúng ta có thể lợi dụng show thời trang lần này, thúc đẩy thường phục bán cho thị trường công sở."

Show thời trang vĩ độ Bắc lần này chủ đề chính là nơi công sở, hai tổ các cô thiết kế, tổ hai càng thích hợp hơn một ít, phong cách của Tô Nghi càng là một sự táo bạo phá cách. Nhưng Cừ tổng xem qua tác phẩm của cô, xử lý ở chi tiết vô cùng tinh tế, mơ hồ không phân chia giữa thường phục và quần áo đi làm, khiến thường phục xuất hiện ở nơi làm việc không trở nên quá đột ngột, ngược lại vô cùng bắt mắt. Thiết kế cổ áo cùng một ít vòng eo, càng phù hợp với sở thích của giới trẻ công sở.

Mượn lần cơ hội này, quảng bá rộng rãi thường phục đến tầng lớp công sở, cứu lại hoàn cảnh xấu do Hoài Hải hạ giá thấp đẩy mạnh tiêu thụ hàng thường phục trước kia, cũng là một cách không tồi.

Cừ tổng gật đầu.

Nghe được Tô Nghi lại nói: "Vừa rồi em có xem tác phẩm của tổ hai, em cảm thấy chúng ta tham gia show thời trang có thể dùng cách phối hợp nhiều loại."

Cừ tổng nhíu mày: "Phối hợp?"

Tô Nghi gật đầu: "Hoài Hải theo phong cách công sở luôn được tiêu thụ tốt, luôn được người tiêu dùng thích. Chúng ta lần này thiết kế thường phục có rất nhiều kiểu phối, có thể cùng tổ hai buộc chặt tiêu thụ, phong cách này càng tiện thúc đẩy tiêu thụ ra bên ngoài."

Tổ trưởng tố hai quay đầu, hoài nghi nhìn Tô Nghi.

Ở Hoài Hải đã lâu, liền biết tính cách của Cừ tổng, kiêng kị nhất là bốn tổ pha trộn lại với nhau. Hắn muốn bảo đảm mỗi tổ đều có đặc sắc riêng của mỗi tổ, trước kia giám đốc thiết kế cũ không phải không suy xét về cách này, nhưng Cừ tổng một phiếu phủ quyết. Tô Nghi ở lúc mấu chốt tự nhiên còn dám đề cập chuyện này, dũng cảm đáng khen.

Tô Nghi không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, chỉ nhìn về phía Cừ tổng.

Cừ tổng có chút không cao hứng, ngón tay nhẹ nhàng đập vào đầu gối, giương mắt xem Tô Nghi, nhẫn nại nói: "Trước đi ra ngoài đi, chuyện show thời trang, đợi tôi suy nghĩ kĩ lại rồi thông báo quyết định tới mọi người"

Tô Nghi cùng tổ trưởng tổ hai cùng rời đi văn phòng, trở lại tổ đã bị quấn lấy hỏi: "Thế nào, tổ trưởng?"

Hoàn tỷ cũng đứng ở bên người cô hỏi: "Thể nào rồi? Cừ tổng không phải nói không được?"

Thật ra các cô lần này thật đúng là không có ôm quá lớn hy vọng, trang phục hè của Hoài Hải từ trước đến nay đều tập trung đẩy mạnh phong cách công sở, nhằm vào nhóm nhân viên văn phòng. Lần này các cô táo bạo lựa chọn thường phục muốn chạy một con đường khác, lúc trước thời điểm lựa chọn Tô Nghi tính để bầu phiếu để quyết định, số ít phục tùng đa số, sau này khi xác định phong cách thì mọi người cũng không ý kiến, toàn bộ bắt tay vào làm tuy rằng vẫn sẽ để ý kết quả.

Tô Nghi nói: "Cừ tổng chưa quyết định, nói sẽ thông báo cho chúng ta."

Mọi người gật đầu.

Cùng lúc đó thành viên tố hai cách một lớp kính thủy tinh, cũng đang khe khẽ nói nhỏ: "Tổ trưởng, nói như thế nào?"

"Chúng ta lần này có phải thắng chắc hay không? Em nghe nói chủ đề của tổ một là thường phục."

"Thường phục sao? Hoài Hải không thể thực hiện được đi?"

Tổ trưởng tố hai, Úc Tử An quay đầu nhìn về phía Tô Nghi, cô biết xem mặt đoán ý, phát hiện Cừ tổng trong lúc Tô Nghi ngồi báo cáo, có khuynh hướng chọn thiết kế của Tô Nghi. Cô vừa mới nhìn, thiết kế vô cùng đẹp mắt, đem sự đơn giản của thường phục cùng sự nghiêm túc của trang phục đi làm dung nhập lại một cách hoàn hảo, nói là thường phục, không bằng nói là giản lược của phong cách công sở. Mùa hè này, phong cách này rất được hoan nghênh, rõ ràng Cừ tổng đều sắp quyết định rồi, cô ấy đột nhiên nói lời đề nghị kia ra

Ai cũng biết, lần này nói là dẫn đoàn đến show triển lãm, thật ra cũng là chọn một người thích hợp làm giám đốc thiết kế trong số bốn tổ, theo như ý của giám đốc thiết kế cũ, vị trí này là của Tô Nghi, vừa rồi thiết kế của Tô Nghi cũng thuyết phục được Cừ tổng.

Nhưng cô luẩn quẩn trong lòng, cô ấy nhất định phải nói đề nghị phối hợp nhiều phong cách.

Tô Nghi, đừng bảo nhìn không ra ý định của Cừ tổng, nên cô ấy là đang cố ý sao?

Úc Tử An cảm thấy thực khó hiểu, cô trở lại trước bàn làm việc, liếc đến Tô Nghi đã bắt đầu công việc, thành viên trong tổ còn tốp năm tốp ba vây quanh ở bên người cô ấy.

Hoàn tỷ nói: "Tô Nghi, nếu chúng ta lần này không thành công cũng không sao, coi như là một lần nếm thử."

"Đúng vậy." Thành viên khác tổ ngồi ở phía bên phải nói: "Lần này nếm thử em cảm thấy còn khá tốt."

"Em cảm giác thời điểm thiết kế trang phục này mọi cảm hứng đều được giải phóng không cần gò bó!"

"Tác phẩm này em thiết kế rất tốt nha, cùng phong cách trước kia của em thật sự khác biệt."

Tô Nghi nhìn mọi người bàn tán, nghĩ đến cô vừa mới nói ra lời đề nghị kia, cúi đầu, ở WeChat hẹn thời gian đi gặp giám đốc thiết kế cũ, lại gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh: "Vợ ơi."

Hứa Nhược Tinh cách một lúc lâu mới trả lời cô: "Sao thế?"

Tô Nghi: "Tối nay em muốn đi đến nhà tiền bối ăn cơm."

Hứa Nhược Tinh: "Đã biết."

Tô Nghi lại phát: "Chị tối nay rất bận sao?"

Hứa Nhược Tinh: "Làm sao vậy?"

Tô Nghi: "Em muốn chị đi cùng."

Hứa Nhược Tinh còn chưa trả lời.

Tô Nghi lại gửi: "Được sao?" Kèm theo một cái emoji đáng yêu, Hứa Nhược Tinh mới vừa vuốt phẳng cảm xúc lại bị cô làm xáo động, tay vô ý thức gõ chữ: "Được."

Gõ xong mới buồn rầu, Hứa Nhược Tinh nhíu mày, hỏi Tô Nghi: "Mấy giờ?"

Tô Nghi: "7 giờ rưỡi, em tan làm đi tới công ty đón chị."

Hứa Nhược Tinh: "Ừm."

Tô Nghi: "Chị trả lời em như thế nào đều là một chữ một chữ, chị không thể gõ thêm vài chữ được sao?"

Những lời này làm Hứa Nhược Tinh nhìn ra cô đang oán trách.

Lòng bàn tay đặt ở trên màn hình.

"Chị đã biết..."

Xóa đi.

"Ừm, chị lần sau sẽ trả lời nhiều chữ..."

Cũng không cần nghiêm túc đến như vậy.

"Ừm, chị nhớ rồi..."

Như vậy được không?

Hứa Nhược Tinh mím môi, lần đầu tiên cảm thấy việc trả lời tin nhắn lại là một việc khó khăn đến như thế, cô nhìn khung chat WeChat của Tô Nghi, nhất thời không biết nên trả lời người kia như thế nào.

Tô Nghi nhìn màn hình một lúc lâu thấy dấu ba chấm nhưng không thấy tin nhắn gửi lại đây, đã gửi sang cho cô mấy dấu chấm hỏi.

Hứa Nhược Tinh: "Trên đường tan làm lại đây, lái xe chậm một chút."

Tô Nghi: "Biết rồi!"

Còn mang một dấu chấm than, là vui mừng thật chứ?

Hứa Nhược Tinh rũ mắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Tô Nghi: "Em đi làm việc đây, buổi tối gặp lại."

Hứa Nhược Tinh: "Ừm, buổi tối gặp lại."

Rốt cuộc không phải một hai chữ, tâm trạng Tô Nghi không tệ: "Vợ thật tốt, chụt chụt."

Ngay sau đó nhảy ra một sticker hình hai con thỏ hôn nhau, Hứa Nhược Tinh nhìn mà sửng sốt, trên mặt khó hiểu, cô lập tức tắt màn hình di động.

Tô Nghi gửi cái gì vậy.

Hứa Nhược Tinh căng thẳng, khóe mắt ngắm vị trí cửa, tay lại sờ đến di động, mở ra, ngón tay nhấn vào hình nhãn dán, ấn một lúc lâu để tải gói nhãn dán về.

Một lát sau, cô lại mở di động.

Chụp ảnh màn hình tin nhắn do Tô Nghi gửi cho cô.