Nhân Gian Tham Niệm

Chương 39: Ảnh màn hình



Chóp mũi Tô Nghi quanh quẩn hương thơm, nhàn nhạt bao bọc ở xung quanh. Cô cọ cọ, chóp mũi cọ đến làn da Hứa Nhược Tinh, ấm áp, mềm mại. Cô đột nhiên muốn cắn một cái, muốn nhìn một chút xem có phải cảm giác giống như trong tưởng tượng hay không.

Đầu lưỡi chạm vào da thịt, hàm răng nhẹ nhàng chạm vào trên da, cô cắn cũng không sâu, chỉ để lại một vết nhợt nhạt, cũng không thấy Hứa Nhược Tinh phản ứng.

Mở mắt ra, Hứa Nhược Tinh vẫn không nhúc nhích.

Tô Nghi đột nhiên cười: "Vợ ơi."

Hứa Nhược Tinh lấy lại tinh thần.

Tô Nghi một lần nữa ôm cô, mặt chôn ở trong lòng ngực cô: "Chị lại thẹn thùng sao?"

Như một em mèo ở trong lòng ngực tìm kiếm tư thế thích hợp, Hứa Nhược Tinh đè ép tiếng tim đập điên cuồng rộn ràng, cố gắng làm cho giọng nói bình thản, nhưng vừa mở miệng, giọng nói vẫn hơi gượng gạo: "Tô Nghi, chị muốn nói chuyện với em."

"Nói chuyện? Em cắn chị đau sao"

Hứa Nhược Tinh hít sâu, đôi tay chậm rãi nắm chặt: "Không phải nói chuyện này."

"Vậy thì còn có chuyện gì?" Tô Nghi dừng lại một chút, suy đoán nói: "Là nói chuyện công việc của em sao?"

Hứa Nhược Tinh nhấp môi: "Cũng không phải."

Tô Nghi tò mò giương mắt nhìn cô, phát hiện Hứa Nhược Tinh cằm căng chặt, có chút cảm giác nghiêm túc, cô chớp mắt, ngồi thẳng thân người dậy: "Chị nói đi."

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cải, tâm trạng thực phức tạp, năng lực giao tiếp của cô ở Tô Nghi nơi này, bằng 0, cô thậm chí không biết làm thế nào mở miệng nói câu đầu tiên.

Thật quá hỏng bét.

Tiếng chuông đánh gãy chen ngang hai người chuẩn bị nói chuyện, là điện thoại của Tô Nghi, cô liếc mắt màn hình, trả lời, Hoàn tỷ bên kia nói: "Tô Nghi, show diễn thời trang là tổ hai được chọn."

Mặc kệ Tô Nghi buổi sáng có phải vì chuyện show diễn thời trang mà buồn hay không, cô cũng nên thông báo một tiếng cho Tô Nghi.

Tô Nghi dừng lại vài giây: "Tổ hai?"

Nghe giọng nói, có chút hơi kinh ngạc, Hoàn tỷ cẩn thận hỏi: "Em phía trước không biết sao?"

Tô Nghi đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, nhưng thời gian nhận được kết quả này có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng lại cho dù như thế nào, cũng sẽ chờ đến sau buổi tối.

Vội vàng không chờ nổi sao?

Là ý của phó tổng, hay là ý của Tô Trường Hòa.

Thật ra ý của ai đã không quan trọng, chỉ là Tô Nghi tưởng tượng đến buổi sáng ở văn phòng, Tô Trường Hòa nói những lời đó giờ đây còn muốn bật cười.

Quá mức buồn cười.

Cô đáp nhẹ tênh: "Đoán được."

Hoàn tỷ an ủi cô: "Em cũng đừng thấy phiền lòng."

"Em không sao." Tô Nghi nói: "Chị tối nay dẫn mọi người ra ngoài ăn một bữa, em chi trả."

"Vậy em có lại đây không?"

"Em không tới được."

Cô vẫn là muốn ở bên cạnh Hứa Nhược Tinh, Tô Nghi không biết vì cái gì bản thân lại thích dính lấy Hứa Nhược Tinh như vậy, trước khi cô mất trí nhớ liền thích dính người như vậy sao?

Nhung Hứa Nhược Tinh nói cô trước khi mất trí nhớ không phải như thế.

Tô Nghi vừa treo điện thoại, Hứa Nhược Tinh liền hỏi: "Đồng nghiệp gọi em à?"

Do mới vừa rồi nghe được Lê Thần nói, cô cũng vừa mới nghe thấy Tô Nghi nói về tổ hai, Tô Nghi gật đầu: "Là Hoàn tỷ."

"Tìm em có việc gì sao?"

"Hỏi em buổi tối có đi ăn cơm cùng mọi người không."

Cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh: "Chị buổi tối nay có lịch trình làm việc gì không?"

"Buổi tối chị cùng Cừ tổng có hẹn ăn cơm."

"Ồ. Vậy em đi ăn cơm với đồng nghiệp, chị buổi tối mấy giờ mới đi?"

Hứa Nhược Tinh đáp: "7 giờ rưỡi, em đi lúc mấy giờ?"

"Em cũng chắc tầm đấy sẽ đi." Tô Nghi nói: "Chúng ta về nhà tắm rửa một lát cùng đi đi, em đưa chị đến khách sạn, hay là chị đưa em đi?"

Hứa Nhược Tinh suy nghĩ một lát: "Em đưa chị đi, buổi tối chị khả năng không lái được xe."

Xã giao, phải có uống rượu, Tô Nghi hiểu được: "Đừng uống quá nhiều."

Giống như lời dặn việc nhà, các cô hoàn toàn đã quên một giây trước còn đang định nghiêm túc nói chuyện gì, về đến nhà lúc sau, Tô Nghi đi vào phòng vệ sinh.

Hứa Nhược Tinh gọi điện thoại cho Lê Thần: "Cừ tổng hẹn tớ buổi tối gặp nhau."

Lê Thần ngoáy ngoáy lỗ tai: "Cừ tổng?"

Cô ấy cười nhạo: "Hắn rốt cuộc bỏ được thói phô trương rồi sao?"

Chưa từng gặp ai phô trương như vậy, các cô ra nước ngoài nói chuyện làm ăn với các ông chủ đều là tôn trọng lẫn nhau, lễ nghĩa chu đáo.

Nhưng Cừ tổng, không biết hắn là nghĩ như thế nào, chính là muốn đem người phân ra ba sáu chín, chuyện này còn chưa tính. Ngay cả đối tượng hợp tác không lọt được vào mắt hắn vẫn bị chia ra thành ba sáu chín, thật không thế nào nói nổi. Dù cho Hoài Hải gia nghiệp có lớn đến mấy, còn có thể đủ cho hắn tiêu xài mấy năm, dù sao Lê Thần thật sự không thích nói chuyện giao lưu cùng tên Cừ tổng này.

Ghét muốn chết.

Hoài Hải cùng SX các cô kiện tụng nhau nhiều như vậy, Cừ tổng mặt mũi cũng chưa lộ ra lần nào, đều để phó tổng xử lý, hiện tại thế nào, muốn ra mặt sao?

Hứa Nhược Tinh nói: "Bọn họ buổi sáng có đi gặp Tô Nghi."

"Gặp vợ cậu làm gì?"

"Muốn hẹn Bùi luật sư ăn cơm."

"Ha!" Lê Thần cười lạnh: "Không phải chứ, mới vừa mặt đối mặt đã ngồi không yên rồi sao?"

Cũng quá thiếu kiên nhẫn, không phù hợp với tài năng diễn xuất của Cừ tổng, người nọ là điển hình vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, chẳng sợ không có lý cũng muốn chống cãi đến cuối cùng, cho nên trận kiện tụng này các cô đã sớm làm tốt chuẩn bị đối đầu.

"Là ý của phó tổng Hoài Hải, Cừ tổng hẳn là mới vừa biết, nên lúc này mới hẹn tớ."

"Hiểu rồi, như vậy tớ liền an tâm." Vốn đĩ Lê Thần còn tưởng rằng Hứa Nhược Tinh một mình ở bên kia sợ là không chống cự được bao lâu. Hiện tại có Bùi Y Nhiên, hơn nữa Hoài Hải rõ ràng yếu thế, mọi chuyện liền dễ làm nhiều, Lê Thần nói: "Tớ bên này hết thảy ok, Triệu Tam đã giúp tớ liên hệ với anh trai cô ấy, lần sau mở show diễn thời trang chúng ta có thể trực tiếp kéo người lại đây."

Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng, Lê Thần không yên tâm dặn dò một câu: "Cậu buổi tối đi ăn cơm cấn thận chút, đừng cho mấy tên cáo già ấy lừa vào bẫy."

"Tớ biết."

Hứa Nhược Tinh nghe được phòng vệ sinh có tiếng động, ngẩng đầu. Tô Nghi chỉ khoác khăn tắm, không có mặc áo ngủ. Cánh tay trắng nõn còn có bọt nước chưa lau khô, bên ngoài ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào trên người cô ấy, phát quang chói lóa.

Tô Nghi dẫm lên dép lê đến bên cạnh Hứa Nhược Tinh, cô dùng khăn bông bọc lấy mái tóc vừa gội, lộ ra cổ thiên nga thon dài, khăn tắm từ trước ngực quấn một vòng, không có mặc nội y, hình dáng rõ ràng, Hứa Nhược Tinh chỉ vừa liếc nhìn liền thu hồi tầm mắt.

"Chị đợi lát nữa muốn đi công ty sao?" Tô Nghi hỏi cô, ngồi ở bên cạnh Hứa Nhược Tinh, phía dưới cũng không có mặc quần ngủ, lúc ngồi xuống khăn tắm khó khăn lắm mới che đến đùi, phơi bày một đôi chân dài thon thẳng tắp, làn da trắng nõn, cẳng chân mảnh khảnh, mắt cá chân hơi hơi nhô ra một chút, lộ ra vẻ đáng yêu.

Hứa Nhược Tinh cúi đầu một cái đã thu hết vào tầm mắt cẳng chân của Tô Nghi: "Như thế nào không mặc áo ngủ?"

"Một lát nữa mặc sau." Tô Nghi nói xong dựa vào cô: "Chị đang nhìn cái gì thế?"

Hứa Nhược Tinh thấy màn hình máy tính sáng lên, đang đợi thư ký gửi văn kiện tới cho cô, hình nền máy tính là một ngôi sao đang nổi, Tô Nghi nhìn thấy nói: "Chị thích ngôi sao này sao?"

Hứa Nhược Tinh quay đầu, bật cười: "Hình nền này tự động thay đổi."

Tô Nghi gật đầu: "Ồ."

Cô không nhiều lời, đứng dậy đi vào trong phòng, một lát sau cầm hai bộ quần áo ra tới, đi đến bên cạnh đưa cho Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh đang cúi đầu gõ chữ, khoé mắt thấy một miếng vải trắng thêm hồng, cô nhìn thoáng qua, không để ý, vài giây sau, lại quay đầu nhìn chằm chăm bộ quần áo kia.

"Em mua đó. Đáng yêu không?"

Tô Nghi nói xong cầm một bộ ướm thử trên người, là đồ đôi, áo ngủ thỏ con, trắng phối với hồng là màu chủ đạo, mũ đỉnh chóp có lỗ tai, nhòn nhọn, màu hồng nhạt, chất vải rất thoải mái, sờ lên mềm mại, chỉ là cái tạo hình kiểu dáng này...

Hứa Nhược Tinh suy nghĩ, cô đại khái chỉ mặc khi cô còn học hồi cấp ba.

Lại nói tiếp, cô giống như thật sự có một bộ áo ngủ hình con thỏ, có lần ăn sinh nhật nhận được một món quà cũng không có ký tên người tặng, không biết là bạn học nào tặng cho, cô cảm thây thực đáng yêu, còn mặc một thời gian.

Nhưng đó là hồi cấp ba, tốt nghiệp xong áo ngủ đã bị cô đem gác xó, không nghĩ tới hiện tại sẽ thấy một cái cùng kiểu dáng, tuy rằng, rất đáng yêu.

Hứa Nhược Tinh không thể không đồng tình, thành thật khen: "Đáng yêu."

Tô Nghi khẽ mỉm cười: "Em đi thay đồ trước."

Cô nói xong ôm một bộ vào phòng vệ sinh, một lát sau mở cửa ra tới, áo ngủ rất vừa người, trăng hồng nhạt tự mang thêm mềm mại, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Thế nào?"

Sửa sửa vạt áo, mái tóc khóa lại trong khăn lông khô, cổ thiên nga thon dài, có chút sợi tóc dính ở trên cổ, ẩn hiện trong áo ngủ, áo ngủ còn có họa tiết thỏ con, Tô Nghi thoạt nhìn nhỏ đi vài tuổi, đột nhiên liền non nớt.

Tô Nghi thấy cô không nói chuyện, có chút thấp thỏm: "Khó coi à chị?"

"Không có, rất đẹp."

Không chỉ là đẹp, hơn nữa là đáng yêu muốn chết.

Cô trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Tô Nghi sẽ mặc quần áo đáng yêu như bây giờ.

Hứa Nhược Tinh một giây cũng không rời đi mắt nhìn, Tô Nghi thở phào nhẹ nhõm: "Chị tắm rửa xong cũng thay đi?"

Hứa Nhược Tinh ngạc nhiên: "Chị sao?"

Tô Nghi khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, chị cũng đi thay." Nói xong đem quần áo nhét vào tay Hứa Nhược Tinh, thăm dò: "Được không chị?"

Hứa Nhược Tinh hơi hơi hé miệng, không thể mở miệng nói ra lời từ chối.

Tô Nghi đã đẩy cô tiến vào phòng vệ sinh, Hứa Nhược Tinh đành phải vội vàng tắm rửa, sau đó thay cái áo ngủ này vào.

Vẫn là rất kỳ kỳ.

Cô ở trong phòng vệ sinh đứng một lúc lâu đều không muốn ra ngoài, cửa bị gõ vang, Tô Nghi gọi: "Vợ ơi?"

"Chị ra ngay đây."

Cánh cửa mở ra, Tô Nghi nhìn thấy Hứa Nhược Tinh nép người đứng ở bên trong, cô một phen giữ chặt tay Hứa Nhược Tinh kéo ra tới, nghiêng trái nghiêng phải xem: "Thực sự phù hợp với chị."

Hứa Nhược Tinh còn không có mở miệng, Tô Nghi lại nói: "Vợ ơi, chị thật đáng yêu."

Đáng yêu.

Bao nhiêu năm không có người nào dùng từ này để miêu tả về cô, Hứa Nhược Tinh thật đúng là không quá quen: "Hay là chị đi thay đổi bộ khác."

"Thay đổi làm gì? Đáng yêu chết đi được." Nói xong đi cầm di động: "Em muốn chụp bức ảnh, có thể chứ?"

Hứa Nhược Tinh mím môi.

Tô Nghi giải thích: "Chỉ gửi cho Triệu Dư, áo ngủ là Triệu Dư đi mua với em."

Hứa Nhược Tinh nhìn bộ dáng xin xỏ của cô không đành lòng, gật đầu: "Được."

Tô Nghi vui mừng phấn khởi.

Cô lôi kéo Hứa Nhược Tinh đi ra, ngồi ở trên sô pha chụp vài bức hình, cuối cùng chọn chọn lựa lựa, mới lựa chọn một tấm vừa lòng gửi cho Triệu Dư.

Hứa Nhược Tinh thấy cô ấy tươi cười như vậy, về chuyện mặc quần áo này cũng không có gì khó chịu nữa. Trên quần áo có nhàn nhạt mùi thơm, là mùi thơm từ nước giặt quần áo, ấm áp thoải mái. Hứa Nhược Tinh cảm thấy áo ngủ này nhìn một lúc lâu thật ra cũng rất không tồi.

Di động ting ting hai tiếng, thư ký gửi tin nói cho cô văn kiện đã được gửi đi. Hứa Nhược Tinh ngồi ở trước máy tính, nghiêng đầu nhìn Tô Nghi: "Em vừa mới gửi ảnh cho Triệu Dư, còn không?"

Tô Nghi cũng không nâng đầu lên trả lời: "Có ạ, chị cần sao? Em gửi cho chị."

Hứa Nhược Tinh nhẹ nhàng ừm một tiếng, theo sau thu được hình ảnh do Tô Nghi gửi tới. Ảnh hai người ngồi ở trên sô pha, Tô Nghi đang đội mũ, đầu dựa trên vai cô, biểu cảm hết sức tự nhiên. Cô nhìn một lúc lâu, mới giương mắt nhìn sang Tô Nghi, thấy cô còn đang cúi đầu chơi di động. Hứa Nhược Tinh nghiêng màn hình máy tính sang chỗ khác tránh đối diện Tô Nghi, cô đem lưu hình ảnh Tô Nghi vừa gửi vào trong máy.

Vài giây sau, lại mở bức ảnh ra, cài đặt thành ảnh màn hình.