Nhân Gian Tham Niệm

Chương 40: Lãnh đạm



Cả buổi chiều, toàn bộ thời gian, Hứa Nhược Tinh đều ngồi ở trước máy tính, không phải đánh bàn phím mà là nhìn chằm chằm màn hình.

Tô Nghi cho rằng cô đang làm việc, không có đi quấy rầy, chỉ là cách nửa giờ rót thêm nước cho cô, lại cắt trái cây, lại cách nửa giờ đã ghé vào trên sô pha ngủ quên rồi.

Hứa Nhược Tinh mở cuộc họp online, giương mắt xem Tô Nghi đang làm gì, một khắc trước còn nằm nghiêng chơi di động, hiện tại di động đặt ở bên mặt. Hứa Nhược Tinh đều lo lắng di động sẽ rơi xuống mặt Tô Nghi. Cô đi qua, lấy điện thoại để lên mặt bàn, nửa ngồi xổm xuống thân người, liền như vậy bình tĩnh ngắm Tô Nghi.

Từ sau khi tai nạn xe, hai người hoàn toàn lộn xộn, Hứa Nhược Tinh ngay từ đầu còn có thể dựa vào tiết tấu của cuộc sống để điều chỉnh, muốn chờ Tô Nghi cảm xúc ổn định, đem sự thật nói cho cô ấy, hiện tại đã ổn định, cô còn dám không?

Không phải không dám, mà là luyến tiếc.

Luyến tiếc hiện tại cô ấy luôn làm nũng trước mặt cô, nhìn cô cười, ngọt ngào gọi một tiếng 'vợ ơi'.

Hứa Nhược Tinh phảng phất cảm thấy tình cảnh hiện tại giống như cô đang ở phía trước là vách núi sâu thăm thẳm, cô đứng ở bên này, nhìn Tô Nghi đứng cách xa tận bên kia, cô cố gắng vô ích nhảy qua.

Đáng tiếc, cô không có tư cách nhảy qua.

Hứa Nhược Tinh cảm thấy trái tim như bị bàn tay bóp chặt, trong khoảng thời gian này tuy ngọt thật ngọt nhưng là hương vị ngọt ngào bọc kim châm. Sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày, Tô Nghi sẽ biết sự thật, sẽ biết thân phận người vợ này chỉ là do cô ăn trộm tới được, sẽ biết những tình cảm yêu thích vốn nên là dành cho người khác, những ngọt ngào này sẽ tan đi. Lúc đó chỉ còn lại ánh mắt Tô Nghi khinh thường cùng kim đâm vào trái tim, từng cây, bén nhọn ghim ở trong lòng.

Sẽ vỡ nát, trước mắt toàn là vết thương.

Rõ ràng cái gì cũng biết, cô còn vui vẻ chịu đựng. Hứa Nhược Tinh không khỏi nghĩ đến có lần cùng Lê Thần cùng nhau uống rượu.

Lê Thần uống nhiều quá, hỏi cô: "Nhược Tinh, cậu có yêu thích người nào không?"

Lúc ấy trong đầu cô hiện ra hình ảnh Tô Nghi: "Có."

"Có yêu đến mức không phải cô ấy thì không còn ai khác sao?"

Cô im lặng.

Giống như cô đối với Tô Nghi, cũng không có tình cảm khắc sâu đến mức như vậy, yêu đến mức mà không thể rời xa. Cô khi đó còn có thể tiếp thu được Tô Nghi có thể bất cứ lúc nào đưa ra đề nghị ly hôn vì lẽ đó mà sẽ không tồn tại chuyện không phải là cô ấy thì chẳng còn ai khác?

Chính là hiện tại thì sao?

Bây giờ mà nói, cô chỉ cần nghĩ đến ánh mắt của Tô Nghi khi nhìn cô từ cực nóng đến lạnh nhạt, cô đều không tiếp thu được.

Sự tình rốt cuộc là như thế nào từng bước một tiến triển đến như bây giờ? Hứa Nhược Tinh tự nhận bản thân luôn lý trí, có thích cũng sẽ không bị tình cảm che mờ hai mắt, nhưng nếu hiện tại tình cảm cô đối với Tô Nghi, không phải là thích, thì là gì?

Cô hiện tại còn không phải là đang lừa mình dối người, đang che giấu hai mắt sao?

Không cần Tô Nghi ra tay, chính cô đã có thể tự che mờ hai mắt, trước kia tự xưng là bình tĩnh cùng lý trí quả thật là trò chê cười, đang không coi ai ra gì cười cô.

Làm chính mình lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan này, là do bản thân cô.

Là lòng tham của cô, tham trái tim và tình cảm từ Tô Nghi.

Hứa Nhược Tinh cúi đầu vén sợi tóc của Tô Nghi ra sau tai, lộ ra xinh đẹp sườn mặt. Cô ấy hô hấp vững vàng lâu dài, chóp mũi cao, môi mỏng màu hồng nhạt, hơi xê dịch ánh mắt một cái, tầm nhìn của Hứa Nhược Tinh đã bị khoá chặt bởi môi mỏng.

Đôi môi này, từng hôn cô, mềm mại, ấm áp.

Lòng bàn tay cô từ mái tóc Tô Nghi, vô tình quét đến đôi môi trêu chọc người ấy, qua lại cọ xát, thân thể nảy lên xúc động chưa bao giờ từng có, đánh tan lý trí bản thân, kêu lên tiếng động lớn, hò hét, làm cô cúi đầu, làm cô muốn chạm vào sự mềm mại kia.

Ánh mắt Hứa Nhược Tinh sáng quắc, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại có âm thanh điều hòa mỏng manh, không theo kịp nhịp tim cô đập, từng tiếng, thịch thịch thịch! Điếc tai. Dường như cả thế giới đều biết tiếng tim đập của cô đang giấu đầu lòi đuôi. Hứa Nhược Tinh cúi đầu, bóng cô chiếu vào sườn mặt Tô Nghi, ánh sáng mờ tối đan chéo, giống như cảm xúc của cô giờ phút này.

Cô dừng lại suy nghĩ nửa giây, phút chốc dựng người bước nhanh vào phòng vệ sinh.

Mất khống chế cảm xúc, chỉ có thể phát tiết vào tiếng nước chảy xuôi.

Tô Nghi tỉnh lại nghe được phòng vệ sinh có tiếng động, cô động đậy cánh tay, cổ có chút đau mỏi, Tô Nghi dùng tay xoa xoa cổ, gọi: "Vợ ơi?"

Không ai trả lời cô, Tô Nghi thấy máy tính của Hứa Nhược Tinh đã đóng lại, trong phòng vệ sinh còn có tiếng nước rì rì, thật là kỳ quái, buổi chiều không phải mới vừa tắm xong sao, cô dẫm lên dép lê đi đến phòng vệ sinh, gõ gõ cửa: "Vợ ơi?"

Hứa Nhược Tinh đang bên trong tắm rửa ngẩn ra, nhanh chóng xả sạch bọt nước rồi bọc áo tắm dài đi ra, Tô Nghi hỏi: "Chị lại tắm rửa à?"

Cô nhìn về phía cô ấy, môi đỏ giật giật: "Có chút nóng nực."

Tô Nghi không yên tâm: "Em đi điều chỉnh điều hòa thấp một ít nha?"

Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Không cần."

Tô Nghi không để ý, lướt qua cô vào phòng vệ sinh, đi ra tới liền thấy Hứa Nhược Tinh đang chọn quần áo, trên giá quần áo treo một nửa toàn áo sơ mi. Tô Nghi đứng ở phòng khách nhìn qua đó, cứ cảm thấy một màn này giống như trước kia đã từng thấy qua.

Trong trí nhớ, người con gái ấy tóc đuôi ngựa, duỗi tay tìm quần áo, sườn mặt liền như hiện tại như vậy, chỉ là không phải mặc áo tắm dài.

Cô ấy mặc bộ quần áo nào?

Tô Nghi căng đầu suy nghĩ, hình như là đồng phục, màu trắng xanh, là ai? Hứa Nhược Tinh sao?

Hứa Nhược Tinh quay đầu thấy Tô Nghi đang ngơ ngẩng đứng tại chỗ, cô đã thu dọn xong mọi thứ: "Em đứng ở đó làm gì?"

Tô Nghi nhìn cô, trong trí nhớ hiện lên mờ nhạt một khuôn mặt non nớt: "Chúng ta thật là quen biết nhau qua xem mắt sao?"

Hứa Nhược Tinh tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn là gật đầu: "Đương nhiên."

Tô Nghi trong lòng nghi hoặc nhưng không nói gì nữa, khả năng tai nạn xe cộ để lại di chứng, ký ức hỗn loạn, cô cúi đầu nói: "Em đi thay quần áo, chúng ta một lúc nữa liền đi khách sạn sao?"

"Ừm, một lát nữa đi."

Tô Nghi vào trong phòng trước, Hứa Nhược Tinh dõi theo bóng dáng cô ấy, im lặng một lát ngồi ở trên sô pha. Cô dựa lưng vào sô pha, nghe trong phòng truyền đến tiếng động rất nhỏ, chỉ trong chốc lát, Tô Nghi ra tới, mặc một bộ rất thoải mái: "Chị mặc cái gì?"

Hứa Nhược Tinh chỉ vào một bộ thoạt trông rất nghiêm túc: "Bộ này đi."

Tuy rằng là đi dự tiệc, nhưng đi gặp mặt Cừ tổng, tất nhiên cần trang trọng một ít.

Tô Nghi đang trang điểm, thấy Hứa Nhược Tinh mặc áo sơ mi màu lam nhạt cùng váy, một đôi chân thon dài thăng tắp, dẫm lên dép lê nhìn ra vẻ cao gầy, áo sơ mi bên người, vạt áo cho vào váy, vòng eo tinh tế, dường như mặc trang phục công sở cũng trở thành trang phục có thể lên sàn diễn, không nhịn được khen ngợi: "Vợ, dáng người chị thật đẹp."

Hứa Nhược Tinh liếc cô: "Em cũng đẹp."

Lời này cũng không phải là khen tặng, dáng người Tô Nghi đẹp là có tiếng.

Còn nhớ khi đó các cô đi thử váy cưới chủ tiệm còn muốn mời chụp ảnh quảng cáo. Thù lao là Tô Nghi được chọn tùy thích một bộ váy cưới bên trong tiệm. Cô ấy không hề nghĩ ngợi liền từ chối khéo.

Trước kia Tô Nghi, chính là lạnh nhạt thẳng thắn như thế, cũng không cho người ta cơ hội vọng tưởng.

Bao gồm cả cô.

Cô hoàn hồn, nói với Tô Nghi: "Đi thôi."

Tô Nghi dựa gần cô sóng vai đi vào thang máy.

Hai người sau khi lên xe, Tô Nghi liền nhận được điện thoại từ đồng nghiệp, cô đưa chìa khóa xe cho Hứa Nhược Tinh, ngồi trên vị trí ghế phụ: "Ở đâu? Hoài Đỉnh? Dạ, em biết rồi."

Treo điện thoại cô hỏi Hứa Nhược Tinh: "Hoài Đỉnh ở đâu ạ?"

"Ở gần khách sạn chị đến, lúc nào tới chị nói cho em."

Tô Nghi an tâm, cô ngồi trên xe, nhìn ngoài cửa số ngựa xe như nước, đám đông chen chúc, đột nhiên liền cảm thấy thực thỏa mãn. Cô có công việc, có vợ, còn có bạn tốt, là nên thỏa mãn.

Xe rẽ vào, giao lộ đèn xanh đèn đỏ, trên vạch kẻ đường xuất hiện một nhà ba người, hai người lớn nắm tay đứa trẻ, đứa bé tung tăng nhảy nhót đi đường cũng không ngoan ngoãn, xe Hứa Nhược Tinh ngừng ở bên dưới vạch kẻ đường.

Tô Nghi ngồi như vậy nhìn một nhà ba người chậm rì rì xuyên qua đường cái. Khi đi đến giữa vạch kẻ đường, cô nhìn thấy người phụ nữ cảm thấy đứa bé đi chậm, duỗi tay bế lên, ôm đứa bé vào trong lòng ngực, đứa bé ôm cổ bà ấy cười khanh khách. Tô Nghi nhìn thần sắc mềm mại chìm vào suy nghĩ, cô hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị khi còn nhỏ, ba mẹ chị có hay ôm chị như vậy không?"

Hứa Nhược Tinh cũng nhìn qua đôi mẹ con, gật đầu: "Có."

Nói xong quay sang Tô Nghi, đáy mắt có chút thương tiếc: "Tô Nghi..."

"Em khi còn nhỏ đều là bà ngoại cõng em." Tô Nghi nói: "Bà bế em không nổi, em khi còn nhỏ khá mập mạp, chị từng xem ảnh em khi còn bé chưa?"

Có đoạn thời gian cô tự sa ngã, mỗi ngày ăn rất nhiều, còn khiến chính mình ốm bệnh, cho rằng như vậy cha mẹ là có thể trở về thăm cô, ấu trĩ lại ngây thơ.

"Chị chưa xem."

"Đều ở chỗ bà ngoại em. Ngày mai qua đó, em đưa cho chị xem."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "May mắn."

Tô Nghi ghé mắt: "Cái gì may mắn?"

"May mắn, em còn có bà ngoại."

Tô Nghi có chút im lặng, ngày trước nhắc tới người trong nhà cô luôn là rơi vào một đoạn hồi ức không tươi đẹp, lần đầu tiên cảm thấy ấm áp, cô gật đầu, nhìn Hứa Nhược Tinh cười cười: "Cũng may còn có bà ngoại."

Hứa Nhược Tinh thấy mặt cô ấy mang nụ cười nhạt nên cảm giác lo lắng cũng bớt đi, không có cùng Tô Nghi nói về chuyện thơ ấu, mà là nói đến chuyện hồi cô còn đi học, Tô Nghi tiếp tục kể: "Sau khi học đại học năm nhất, không có gì không quen, khả năng em ở đâu cũng có thể thích nghi tốt."

Ở đâu cũng đều có thể sáng lên.

Đèn xanh sáng lên, Hứa Nhược Tinh lái xe chạy tới khách sạn.

Tô Nghi cúi đầu xem di động, Triệu Dư gửi tin nhắn cho cô: "Cái áo ngủ này cũng không tệ, nhìn xem?"

Là áo ngủ hình khủng long.

Tô Nghi: "Quá trẻ con."

Triệu Dư: "Nơi nào trẻ con? Có trẻ con bằng bộ thỏ con của cậu không? Hứa Nhược Tinh cũng là thật sự cưng chiều cậu, cái gì cũng đều nghe theo câu, mặc bộ áo ngủ như vậy đều đồng ý, ha ha ha ha."

Màn hình toàn chữ ha ha ha, Tô Nghi nhíu mày: "Như thế nào lại không mặc?"

Triệu Dư: "Làm ơn, chị ấy tốt xấu cũng là Hứa tổng của SX."

Tô Nghi dừng lại gõ chữ, cô cùng Hứa Nhược Tinh ở bên nhau, giống như chưa bao giờ có suy xét đến vấn đề địa vị giữa hai người.

Triệu Dư lại gửi đến: "Tuy nhiên tớ thật sự có một chuyện rất tò mò."

Chuyện này nếu là Tô Nghi của trước kia, đánh chết cô đều hỏi không ra tới, nhưng là hiện tại Tô Nghi có thể mở miệng ra là nói bất cứ chuyện gì, Tô Nghi gửi đến: "Chuyện gì?"

Triệu Dư: "Hai người các cậu ở trên giường, ai là người chủ động hơn một chút?"

Trên giường?

Tô Nghi nhìn thấy hai chữ này xấu hổ bắt đầu ho khan. Cô giả vờ ho một tiếng, đem điều chỉnh độ sáng của màn hình điện thoại xuống thấp, lại nhìn tin nhắn thêm lần nữa. Mất trí nhớ xong cô đối những việc này một chút ấn tượng cũng không còn, có mấy lần cô cố ý ở trước mặt Hứa Nhược Tinh quyến rũ, Hứa Nhược Tinh cũng không có phản ứng gì.

Không chỉ có là chuyện này, có đôi khi cô hôn Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh cũng không có phản ứng gì.

Tại sao chứ?

Chẳng lẽ chị ấy tính tình lãnh đạm?

Cũng không phải không có khả năng, có lẽ vì vậy chị ấy không muốn cùng phòng, là nguyên nhân này sao? Tô Nghi càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, không thì không lý do gì lại không hề phản ứng lại, buông di động, quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh đang nghiêm túc lái xe, cổ tay áo sơ mi xắn lên trên một chút, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, trên cổ tay mang đồng hồ lấp lánh, cả người thấy thế nào đều là một bộ đáng đứng đắn cấm dục, Tô Nghi mày nhăn lại càng chặt.

Đến bãi đỗ xe của khách sạn Hứa Nhược Tinh dặn dò Tô Nghi: "Hoài Đỉnh ở phía đối diện, đi sang bên phải, qua một con phố, xe liền không cần lái qua đó, bên kia tương đối ít chỗ đỗ xe."

Tô Nghi cũng không biết có nghe lọt vào lời nào không, như cũ vẫn nhìn cô: "Tô Nghi?"

"Sao ạ?" Tô Nghi lấy lại tinh thần, gật đầu: "Dạ, em đã biết."

Mắt thấy Hứa Nhược Tinh muốn xuống xe, đột nhiên một phen túm chặt: "Vợ, chờ một chút."

Hứa Nhược Tinh nhàn nhạt ừ một tiếng: "Làm sao vậy?"

Tô Nghi nói giọng rụt rè: "Em có một câu muốn hỏi chị."

Một lần nữa ngồi lại ghế, đai dây an toàn đã cởi ra, cô hơi quay đầu hướng mắt sang Tô Nghi: "Có câu hỏi gì sao?"

Bãi đỗ xe đèn tương đối mờ mờ, bên trong xe không bật đèn, biểu cảm của hai người đều có chút mơ hồ. Tô Nghi cắn môi, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Hứa Nhược Tinh nhưng thật ra rất có kiên nhẫn, xoay nửa người qua, nhìn Tô Nghi hỏi lại một lần nữa: "Em hỏi đi, rốt cuộc có câu hỏi gì?"

Tô Nghi hít sâu, do dự một lát hỏi: "Chị có phải hay không..."

Hứa Nhược Tinh nhìn cô chăm chú, ánh mắt trong trẻo, Tô Nghi bị nhìn nên cắn cắn môi, nhắm mắt hỏi: "Chị có phải tính vốn dĩ lãnh đạm hay không?"

"Cái gì?" Hứa Nhược Tinh lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải."

Tô Nghi kỳ quái: "Không phải sao?"

Hứa Nhược Tinh khẳng định: "Không phải."

Tô Nghi gật gật đầu, bỗng nhiên nói: "Vậy chị cầm tay em đi."

Hứa Nhược Tinh cảm thấy không thể hiểu được, vẫn là vươn tay tới. Tô Nghi kéo cô lại, trực tiếp đè vào trên ngực chính mình. Lòng bàn tay mềm mại, khô nóng từ trong lòng nhảy cao dựng lên, tim đập điên cuồng làm Hứa Nhược Tinh cứng lưỡi, nhất thời đã quên phản ứng.

Tô Nghi nhỏ giọng hỏi: "Có cảm giác gì không?"