Nhân Gian Tham Niệm

Chương 41: Chữa trị



Có cảm giác gì không?

Năm chữ như sấm rền, làm Hứa Nhược Tinh trở tay không kịp, lòng bàn tay để trước ngực Tô Nghi mềm như bông. Tô Nghi sợ cô không cảm giác, còn cố tình hướng đè ép xuống, áo ngực bị đè ép biến hình. Ngón tay cô cảm nhận được bên trong dưới lớp áo bị đè ép, toàn bộ lòng bàn tay đều đang nóng lên.

Tô Nghi thấy cô bất động, trong lòng thấy kỳ quái, nói: "Vẫn là không có cảm giác sao?"

Hấp tấp thu hồi tay, mặt xấu hổ, trên mặt cô nhiễm đỏ ửng.

"Vợ à, không có việc gì, nếu thật là..." Chưa nói ra khỏi miệng, giọng nói của Tô Nghi ép tới rất thấp: "Có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách."

"Tô Nghi, chị không phải."

Tô Nghi tiến gần thêm một chút: "Chị không phải sao? Vậy chị vừa rồi có cảm giác gì không?"

Cũng không cần thắng thắn nói trắng ra như vậy, Hứa Nhược Tinh lần đầu tiên cảm thấy trong xe lại chật chội như thế, không khí không lưu thông, cô hít sâu, nói có hay nói không có đều không đúng.

Đang cảm thấy khó xử di động vang lên, Hứa Nhược Tinh cầm lấy nói: "Chị đi trả lời điện thoại."

Mở cửa xe, không khí oi bức phả vào mặt, cô lại cảm thấy dễ thở hơn không ít, là thư ký gọi, đến cửa khách sạn, Hứa Nhược Tinh nói: "Tôi tới ngay đây."

Tô Nghi còn ngồi ở trong xe, Hứa Nhược Tinh treo điện thoại khom lưng: "Chị phải đi vào rồi."

"Dạ." Tô Nghi nói: "Chị đưa chìa khóa xe cho em, ăn xong em liền ở chỗ này chờ chị."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ừm."

Nói xong đứng dậy rời đi, Tô Nghi nhìn bóng dáng cô rời đi, cảm thấy cô có chút giống như là chạy trối chết? Là bởi vì đề tài vừa rồi sao?

Càng là nhấn mạnh, càng là có khả năng, Tô Nghi trách cứ chính mình như thế nào không có sớm một chút phát hiện chuyện này, cô khẳng định rất khó chịu.

Tâm trạng đi ăn uống cũng không còn hào hứng.

Tô Nghi tâm trạng không vui, Hứa Nhược Tinh cũng không vui hơn bao nhiêu, tiến vào phòng ăn Cừ tổng đã tới rồi, lần này không có làm giá, rất nhiệt tình chào hỏi: "Hứa tổng, đã lâu không gặp."

Hứa Nhược Tinh điều chỉnh lại cảm xúc vừa rồi, lấy lại tinh thần nói chuyện với Cừ tổng. Đồ ăn còn chưa thấy phục vụ lên hết, rượu vang đỏ đã uống hai ly. Hứa Nhược Tinh vốn là tâm trạng buồn buồn, cũng không từ chối, Cừ tổng nói: "Hoài Hải cùng SX, tôi vốn dĩ muốn tự mình xử lý, nhưng lần trước tổng công ty có chút chuyện, tôi phải đi công tác, Hứa tổng cô sẽ không để ý đến chuyện đó chứ?"

"Đương nhiên sẽ không để ý." Hứa Nhược Tinh bưng cái ly: "Cừ tổng bận rộn, có thể thông cảm được."

Cừ tổng đánh giá Hứa Nhược Tinh, mấy năm trước, hắn thật đúng là không coi cô ra gì cũng không thèm để vào mắt. Nhưng mấy năm nay SX phát triển quá nhanh, nhanh đến toàn bộ ngành sản xuất đều đang chú ý SX. Hắn lúc trước cảm thấy chỉ là nhất thời nổi bật mà thôi, cho nên chuyện này, cũng là hắn cố ý dùng Hoài Hải đè ép lại sự nối trội của SX.

Không nghĩ tới lại bị SX đè ép một lần.

Đều do người của hắn, quá ngu xuẩn.

"Hứa tổng không ngại tôi liền an tâm rồi, về sau Hoài Hải còn muốn cùng SX hợp tác."

Hứa Nhược Tinh cười: "Có cơ hội hợp tác với nhau, chúng tôi S-X tự nhiên hoan nghênh."

Cừ tổng nhìn thấy cô không có thái độ từ chối, bưng cái ly lên nói: "Chúng ta liền vì khả năng hợp tác, làm một ly."

Cô cũng bưng cái ly lên, cùng hắn cạn ly, không nhiều lời. Toàn bộ cuộc gặp mặt là Cừ tổng khống chế chủ quyền, thoạt nhìn là cô hạ thấp mình xuống. Nhưng Cừ tổng biết, cô đây là dầu muối không ăn cũng rất khó chơi.

Trước kia cũng không có phát hiện, Hứa Nhược Tinh khó ứng phó như vậy.

Hắn bưng cái ly thưởng thức, nói: "Hứa tổng, tôi cùng cô nói thật đi, hôm nay hẹn cô tới, là muốn cùng cô tâm sự về vụ kiện giữa Hoài Hải cùng SX."

Hứa Nhược Tinh nhấp một ngụm rượu, gật đầu: "Cừ tổng mời nói."

"Là như thế này, tôi khoảng thời gian trước vẫn luôn bận rộn, gần đây mới hiểu biết về vụ kiện tụng này, ở trong thời hạn hợp đồng, Hà Khúc đi SX, có vi phạm hợp đồng." Cừ tổng nói lời nói chuẩn xác: "Nhưng mà, chúng tôi Hoài Hải cũng không phải là người vô tình, nếu cô ấy đi SX, Hoài Hải có thể bảo đảm không khởi tố cô ấy, chuyện này cũng xem như nể mặt mũi Hứa tổng."

Lời trong lời ngoài nâng Hứa Nhược Tinh lên rất cao, lúc trước liên hệ với cô thì để thư ký liên hệ, hiện tại lại thay đối sắc mặt.

Đánh một cái tát cho một viên kẹo, xem như Cừ tổng rất biết cách chơi.

Nhưng đối với cô, chiêu này không có tác dụng lắm.

Cô gật đầu phụ hoạ theo hắn: "Cừ tổng nói đúng, thật ra chuyện này chúng tôi cũng không muốn làm ầm lên tới tòa án. Nhiều người trong giới đang nhìn chê cười hai bên chúng ta, thật sự nếu phải làm ầm lên tới tận tòa giải quyết, như vậy cũng không hay."

"Hứa tổng hiểu được là tốt." Cừ tổng nương theo lời cô, nói: "Cho nên chuyện này, tôi cảm thấy giải quyết riêng tốt nhất, đương nhiên, nếu muốn giải quyết riêng, chúng ta đều cần lui một bước."

"Cừ tổng muốn như thế nào đều lui một bước?"

"Để Hoài Hải đưa ra bản thư thỏa thuận giải hòa, hai bên chúng ta cùng lui một bước."

Ở bản thỏa thuận giải hòa kia đều lui một bước, còn không phải là Hoài Hải cùng SX giải hòa sao? Biến tướng cách nói, là các cô SX sai rồi, là Hoài Hải cho cơ hội không truy cứu phía trước, nói như vậy thật dễ nghe, lại là dùng khả năng hợp tác mượn sức cô, lại là rót canh loãng cho cô.

Hứa Nhược Tinh bật cười, cô nói: "Thế thì như vậy đi Cừ tổng, tôi đồng ý đều lui một bước, SX đưa ra bản thỏa thuận giải hòa, ông thấy như thế nào?"

Cừ tổng sắc mặt khẽ biến, cười như không cười, bưng lên cái ly: "Hứa tổng còn trẻ, thường hành động theo cảm tình, tôi cũng có thể hiểu được." Hắn nói xong đưa mắt nhìn thẳng Hứa Nhược Tinh: "Nhưng tuổi trẻ là lúc dễ dàng phạm sai lầm, có chút lỗi sai, không thể phạm vào được."

"Cừ tổng nói đúng, tôi sẽ nhớ kỹ."

Toàn bộ từ đầu đến cuối đều là không dễ dàng thương lượng, hắn có chút không vui. Hứa Nhược Tinh vẻ mặt tự nhiên, còn không quên rót rượu cho Cừ tổng, hắn nói: "Hà Khúc chuyện này, nói như thế nào cũng là cô ấy sai. Hứa tổng, vì một nhà thiết kế, đắc tội Hoài Hải, đáng giá không?"

Hứa Nhược Tinh bưng cái ly uống một ngụm rượu, tay cọ xát bên cạnh cái ly, cô nhìn về phía Cừ tổng, giọng nói bình tĩnh: "Mặc kệ Hà Khúc có phải nhà thiết kế hay không, chỉ cần cô ấy là nhân viên của SX, SX không có lí do gì khoanh tay đứng nhìn."

Cùng với giọng nói lúc ban đầu hoàn toàn khác biệt, câu này nói vô cùng chắc chắn. Cừ tổng tức giận, sắc mặt hắn âm trầm uống lên một chén rượu.

Vài phút sau, cửa phòng ăn mở ra, Cừ tổng đi ra ngoài, thư ký Hứa Nhược Tinh vội đi đến bên người cô, thấy Hứa Nhược Tinh đang bưng cái ly uống rượu, không nhịn xuống mở miệng: "Hứa tổng, Cừ tổng đi rồi."

Hứa Nhược Tinh gật đầu.

Thư ký muốn nói lại thôi.

Cô nghiêng đầu, nhìn đến biểu tình của thư kí, hỏi: "Muốn nói cái gì?"

Vừa rồi Hứa Nhược Tinh cùng Cừ tổng nói chuyện với nhau, thư kí vẫn luôn đứng ở phía sau, do đó cũng nghe thấy hai người nói chuyện, muốn mở miệng, lại không biết nói như thế nào.

Hứa Nhược Tinh nhấp một ngụm rượu: "Là muốn nói, đồng ý với đề nghị của Cừ tổng, đều lui một bước sao?"

Thư ký cúi đầu: "Hứa tổng, Hoài Hải mấy năm nay còn chưa từng hạ thấp bản thân trước ai cả, đây là lần đầu tiên, em lo lắng..." Lo lắng hôm nay Cừ tổng bực tức, để thành vụ kiện tụng tới phiền toái lại tốn tinh lực, còn sẽ ảnh hưởng đến các dự án của SX.

Cô vẫn còn uống thêm một ngụm rượu, hồi tưởng lại dáng vẻ Hà Khúc ngày đó đứng ở trên sân thượng, hỏi thư ký: "Nếu, là em thì sao."

Thư ký im lặng.

Nếu là mình thì sao? Nếu người gặp phải chuyện này là mình? Sẽ hy vọng như vậy giải hòa sao?

Đồng ý Hoài Hải thỏa thuận hỏa giải, còn không phải là thừa nhận chuyện này bản thân sai?

Như vậy về sau còn ngẩng đầu như thế nào trong giới này nữa?

Nếu mỗi người cũng có ý nghĩ như thế, vậy ai có thể cứu mình?

Vừa rồi nhẹ nhàng một câu khuyên bảo, hiện tại như là đè quả cân ở trên người, vô cùng nặng nề, thư kí nghĩ đến khả năng này, đột nhiên có chút thở không nổi.

Hứa Nhược Tinh cầm cái chai, rót một chén rượu cuối cùng: "Đi thanh toán đi."

Đồ ăn cơ bản chưa đụng vào, Hứa Nhược Tinh rời đi khách sạn, thư ký hỏi có cần đưa cô về nhà hay không, cô đáp: "Không cần, em đi về trước đi."

Thư ký biết cô cùng Tô Nghi cùng nhau tới, không nhiều lời, gật đầu rời đi khách sạn trước.

Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa vài phút, nghĩ đến chìa khóa xe đã đưa cho Tô Nghi mang đi, muốn trước lên xe nghỉ ngơi cũng không có cách nào, nhớ lời Tô Nghi nói đi Hoài Đỉnh, cô đi bộ đến bên đối diện.

Hoài Đỉnh cách nơi này không xa, tầng hai, một bàn đang ngồi đầy. Tô Nghi ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, đang cúi đầu khảy di động. Thanh tìm kiếm hiện lên mấy dòng chữ, 'tính lãnh đạm trị liệu như thế nào', 'có vợ tính lãnh đạm làm sao bây giờ', 'tính lãnh đạm có thể trị liệu không, một vài cách trị liệu tính lãnh đạm'...

Hoàn tỷ đang cùng những người khác bàn về chuyện show diễn thời trang lần này, lúc nhắc đến lòng lại tràn đầy căm phẫn liền đứng lên: "Chúng ta thật ra không kém họ một chút nào!"

Mọi người đều uống vài chén rượu, thực dễ dàng bị Hoàn tỷ nói sôi nổi giơ lên cái ly: "Tuy rằng chúng ta lần này không đi, nhưng chúng ta không kém!"

Tô Nghi không uống rượu, uống đồ uống giải khát thông thường, cô buông di động, gật đầu, khẳng định nói: "Đúng vậy, mọi người rất ưu tú."

Hoàn tỷ cảm giác mũi cay cay, vừa muốn nói chuyện đột nhiên thấy ngoài cửa sổ có người đi qua, ngạc nhiên: "Hứa tổng?"

Mọi người nhìn theo, Hoàn tỷ chỉ vào dưới lầu, các cô sôi nối ghé vào cửa sổ, cũng thấy người đứng ở dưới lầu là Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh đang do dự có cần gọi điện thoại cho Tô Nghi hay không.

"Tới đón tổ trưởng sao?"

"Đúng không, Hứa tổng thật tốt, đặc biệt lại đây đón tổ trưởng."

Hoàn tỷ nhìn Tô Nghi: "Tổ trưởng, muốn để Hứa tổng lên uống một chén hay không?"

Tô Nghi thấy cô tới vội đáp: "Hôm nay liền không được, lần sau đi, em đi trước."

Hoàn tỷ không miễn cưỡng: "Trên đường cẩn thận."

Tô Nghi gật đầu, tuy rằng biết rõ Hứa Nhược Tinh là ở đối diện ăn cơm, ăn xong rồi lại đây tìm mình. Nhưng nghe các cô nói là tới đón mình, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Lúc ra khỏi Hoài Đỉnh trên mặt tươi cười vẫn chưa tắt, mỉm cười vẫy tay: "Vợ ơi!"

Hứa Nhược Tinh nghe được giọng nói phía sau liền quay đầu, Tô Nghi đã hai ba bước đi đến bên người cô, không một chút chần chừ suy nghĩ, rất tự nhiên kéo cánh tay cô, mùi rượu đánh úp lại, Tô Nghi hỏi: "Uống rượu rồi sao?"

"Uống một chút." Hứa Nhược Tinh nói: "Buổi liên hoan của em kết thúc rồi à?"

"Cũng sắp xong rồi, em nói với mọi người đi trước."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, Tô Nghi kéo cô đi về bãi đỗ xe của khách sạn, đi ngang qua một cái cửa hàng tiện lợi, cô ấy nói: "Chờ em một chút."

Nói rồi chạy nhanh vào cửa hàng tiện lợi, Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa chờ cô ấy, người tới lui còn không ít. Hứa Nhược Tinh vừa rồi uống vào hai ly rượu vang, hiện tại có chút nhức đầu. Cô đi đến bên cửa hàng tiện lợi, có hai cái ghế dài, một chiếc ghế dài có em bé đang ngồi, cô ngồi ở trên ghế gần cửa hàng tiện lợi, chỉ cần Tô Nghi vừa ra là có thể nhìn thấy.

Cửa hàng tiện lợi rất nhiều người ra vào, Tô Nghi xếp hàng vài phút, ra tới nhìn thấy bóng dáng Hứa Nhược Tinh. Bên ngoài ánh đèn tối mờ, đèn đường mờ nhạt, chỉ có gió đêm nhè nhẹ, là gió ấm, thổi đến mái tóc Hứa Nhược Tinh bay bay. Tô Nghi ở phía sau cô, nhìn thấy cổ thiên nga đẹp thon dài, còn đeo khuyên tai, chảy dài hai bên.

Hứa Nhược Tinh quay đầu trông thấy Tô Nghi đứng ở nơi đó, cô gọi: "Tô Nghi?"

Tô Nghi tỉnh táo lại, đi hai bước đến bên người cô, ngồi ở ghế, cầm túi đưa cho cô, Hứa Nhược Tinh cúi đầu: "Cái gì vậy?"

"Trà giải rượu, đã làm sẵn chị có thể trực tiếp uống."

Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi, Tô Nghi vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt không che giấu được sự yêu thích, cô thấy trong lòng nhói lên, cầm lấy trà tỉnh rượu, lắc lắc, ngửa đầu uống sạch.

"Có đắng lắm hay không?"

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Có chút chút."

Tô Nghi nói: "Há mồm."

Hứa Nhược Tinh ngốc, Tô Nghi lại nói: "Há mồm, aaaaa"

Dỗ dành giống như trẻ con, Hứa Nhưc Tinh bật cười, há mồm, Tô Nghi lập tức cho cô một viên kẹo, là kẹo mềm, vị chua ngọt. Hứa Nhược Tinh nhấm nuốt kẹo mềm, đáy lòng cũng là chua chua ngọt ngọt.

Bên cạnh không còn người qua lại, gió đêm cũng an tĩnh lại, hai người hưởng thụ không khí yên tĩnh hiểm có này, Tô Nghi dựa vào cô: "Vợ, em vừa mới ăn cơm, có tìm kiếm về chuyện kia của chị, em cảm thấy không phải vấn đề lớn, chị không cần quá để ở trong lòng."

Hứa Nhược Tinh uống rượu nhiều, đầu óc còn không có phản ứng lại kịp, hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì?"

"Chính là, chuyện chị bị lãnh đạm."

Hứa Nhược Tinh mím môi.

Tô Nghi vẫn tiếp tục nói: "Em vừa rồi có tìm hiểu, là có thể chữa trị, hơn nữa cũng không phức tạp."

Cô nghiêng đầu, Tô Nghi nói ra hết những lời đọc được trên Baidu cho cô, cô ấy vẫn cứ thao thao đọc không ngừng.

Hứa Nhược Tinh mặt không biểu cảm, đáy lòng nảy lên không biết cảm giác gì, vừa buồn cười vừa tức giận, cô không chen vào lời Tô Nghi, nghe được Tô Nghi:" Em nhìn một ít dấu hiệu khá giống với chị, nếu chị không muốn đi bệnh viện..."

Đèn đường tối tăm mờ ảo chiếu vào trên sườn mặt cô ấy, môi mỏng đang nói không ngừng, những lời này thành âm thanh mờ mịt, vờn ở xung quanh Hứa Nhược Tinh. Mùi nước hoa trên người Tô Nghi nhàn nhạt thổi qua, còn có hơi thở kẹo mềm thơm ngọt. Cô ấy nói chuyện rất vội, tốc độ nói cũng nhanh, thấy Hứa Nhược Tinh không phản ứng, cô ấy còn giải thích một lần nữa: "Cho nên em cảm thấy chúng ta có thể..."

Nửa cái thân người sát lại đây, đôi tay đỡ bả vai Tô Nghi, giọng nói đột nhiên im bặt.

Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập của hai người đều đang điên cuồng.

Môi Hứa Nhược Tinh lấp kín đôi môi đang lải nhải không ngừng kia, khoảnh khắc chạm vào mềm mại, Hứa Nhược Tinh ngây người.