Nhân Gian Tham Niệm

Chương 42: Sợ hãi



Cánh môi mềm mại, ấm áp, Tô Nghi chớp mắt, đây là Hứa Nhược Tinh lần đầu tiên chủ động hôn môi cô. Mang theo mùi rượu nhàn nhạt, còn có hương vị kẹo mềm vừa mới ăn xong, hơi thở thơm ngọt phả vào chóp mũi. Cô không động đậy, tim đập nhanh không kiềm chế được, bốn phía an tĩnh, màng tai lại phình phình nhảy dựng lên, một tiếng lại một tiếng.

Hứa Nhược Tinh cũng ngây ngẩn cả người, vài giây sau, cô mới ngồi thẳng thân người.

Tô Nghi cắn môi, khóe môi dường như còn vương lại hơi thở của Hứa Nhược Tinh, gọi: "Vợ ơi."

Cô không hé răng.

Tô Nghi thăm dò: "Chị vừa mới hôn em?"

Giọng nói lộ ra vui vẻ, Hứa Nhược Tinh lại âm thầm buồn rầu, cô nhắm mắt, uống nhiều rượu không có đau đầu như bây giờ, cùng Cừ tổng nói chuyện không có đau đầu, nhưng hiện tại, đầu cô lại hơi hơi đau nhói.

Cô vừa mới đang làm cái gì?

Không nghe được tiếng cô đáp lại, Tô Nghi kéo vạt áo: "Vợ ơi."

Hứa Nhược Tinh cúi đầu, giọng nói có chút buồn: "Em không chịu nghe chị nói."

Tô Nghi chớp mắt: "Cái gì?"

Mất một lúc mới phản ứng lại, hai người một giây trước còn đang tranh luận tính lãnh đạm, cho nên đây là đang giải thích sao? Vậy cũng không thể trách mình, ai bảo chị ấy ngày thường lạnh nhạt với mình như vậy, một chút phản ứng cũng không có, bản thân hoài nghi cũng là thực bình thường.

Chỉ là, Hứa Nhược Tinh thoạt nhìn có chút chút không vui.

Có lẽ không phải đang giận đi?

"Vợ, em không biết....."

Hứa Nhược Tinh đánh gãy lời nói: "Chúng ta về nhà đi."

Tô Nghi dừng lại, vài giây rồi gật đầu: "Dạ."

Hứa Nhược Tinh nhớ tới nụ hôn vừa rồi, điều chỉnh lại thân người.

"Chị ở chỗ này chờ em, em đi lái xe." Cô uống nhiều quá, Tô Nghi sợ Hứa Nhược Tinh ngủ quên, lại dặn dò một câu: "Đừng ngủ nha."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, không nhìn cô ấy.

Tô Nghi vừa mới bởi vì hôn môi sung sướng tim đập trở nên thấp thỏm, cầm chìa khóa xe, hướng đi đến bãi đỗ xe.

Từ nơi này đến bãi đỗ xe còn cách một đoạn đường, Tô Nghi lưu luyến mỗi bước đi, nhìn Hứa Nhược Tinh có phải còn ngồi ở ghế dài hay không.

Cô giương mắt nhìn Tô Nghi rời đi, nhợt nhạt thở phào nhẹ nhõm, tay vô ý thức sờ ở khóe môi, vừa rồi cảm giác mềm mại như một giấc mộng huyền ảo, da thịt bỗng chốc cũng nóng bỏng, trong thân thế nảy lên cảm giác khô nóng lạ lầm.

Gần đây càng ngày càng thường xuyên.

Đối mặt với Tô Nghi, cô không tự chủ được một chút liền quân lính tan rã.

Hứa Nhược Tinh cắn môi, đau đớn làm cô tỉnh táo hơn vài phần, đánh thức thần kinh bị cồn làm ảnh hưởng, cô xách theo túi xách, chờ Tô Nghi chạy xe đến bên người kéo cửa xe ngồi lên.

"Chị ngủ một lát đi, về đến nhà em gọi chị."

Hứa Nhược Tinh trầm thấp ừ một tiếng, nằm nghiêng ở trên ghế sau, xem khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ xẹt qua, đèn đường ánh sáng loang lổ, không chiếu vào được trong xe.

Cô lén nhìn về phía Tô nghi đang lái xe, sườn mặt đường cong tinh xảo xinh đẹp, nghiêm trang nhìn phía trước, ánh mắt nghiêm túc.

Cưa như thế trong khoảng thời gian nháy mắt, cô nghĩ Tô Nghi lúc trước lái xe hẳn là cũng mang dáng vẻ như vậy.

Nghiêm túc cẩn thận.

Còn khôi phục ký ức được nữa không?

Hứa Nhược Tinh đột nhiên gọi: "Tô Nghi."

Tô Nghi đang lái xe, nghe được tiếng gọi không có tiện quay đầu lại, chỉ có thể nghi hoặc dạ một tiếng, hỏi: "Làm sao vậy ạ?"

Hứa Nhược Tinh không dám mắt đối mắt, nhìn sang cái gáy cô, nói ra suy nghĩ ích kỷ: "Em không cần khôi phục ký ức được không?"

Cô thật là đã uống say.

Hứa Nhược Tinh nhắm mắt lại, không mở miệng nữa.

Tô Nghi thấy lạ, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, phát hiện cô đã nhắm mắt lại, vừa rồi là lời say sao?

Nhìn một chút rồi quay đầu tiếp tục lái xe.

Rất nhanh hai người về đến nhà, Tô Nghi xuống xe nhìn thấy Hứa Nhược Tinh đứng dậy: "Chị tỉnh rồi à?"

Trong giọng nói mang theo một chút cảm giác đang lấy lòng, cô gật đầu: "Ừm."

"Để em đỡ chị vào nhà."

Hứa Nhược Tinh dẫm lên giày cao gót xuống xe: "Không cần."

Tay Tô Nghi dừng ở giữa không trung, chậm rãi cuộn tròn lại bàn tay, thấy Hứa Nhược Tinh xuống xe xong đóng lại cửa xe.

Hứa Nhược Tinh đi vào thang máy, thấy Tô Nghi không theo kịp liền bước chậm.

Tô Nghi giấu đi cảm xúc hốt hoảng, đi nhanh hai bước theo sau.

Cô ấn thang máy, đứng bên cạnh Hứa Nhược Tinh, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt Hứa Nhược Tinh, phát hiện chị ấy vẫn luôn nhíu chặt mày, về đến nhà cũng không giãn ra. Tô Nghi buông túi xách nói: "Chị đi trước tắm rửa đi, em làm cho chị một cốc nước mật ong ấm."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, vào phòng cầm quần áo tắm rửa.

Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh vào phòng vệ sinh, tự đi vào phòng bếp làm một cốc nước mật ong, tiếng nước chảy. Cô ngồi ở trên sô pha, vài phút sau Hứa Nhược Tinh nửa ướt tóc đi ra khỏi phòng vệ sinh. Tô Nghi liền bưng cốc nước mật ong đưa cho Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh cầm lấy, nhàn nhạt mở miệng: "Cảm ơn."

Có chút xa lạ.

Tô Nghi cảm thấy không thích lắm.

Tâm trạng rầu rĩ lướt qua Hứa Nhược Tinh vào trong phòng vệ sinh, khi trở ra, bên ngoài phòng khách đã không còn ai, nhưng trên bàn trà để một cốc nước, là cốc nước mật ong cô vừa mới làm cho Hứa Nhược Tinh.

Chị ấy không uống sao?

Tô Nghi bưng cái ly đi đến trước cửa phòng Hứa Nhược Tinh, nghe được trong phòng truyền đến máy sấy vù vù, cắn môi đè lại tay ở then cửa.

Cửa bị chốt ở bên trong, Tô Nghi sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng đột nhiên cảm thấy tủi thân, cô cúi đầu nhìn đôi dép của mình, bên tai trừ bỏ tiếng máy sấy vù vù, còn có tiếng chuông điện thoại của mình.

Tô Nghi đi đến bên bàn trà, nhìn thấy màn hình sáng lên, là Lê Thần.

Lê Thần nghe nói đến chuyện show diễn thời trang của Hoài Hải, cô cùng tổ trưởng tổ hai có quen biết, cũng nghe nói nguyên nhân Cừ tổng vì cái gì không có lựa chọn Tô Nghi, thật vớ vẩn. Cừ tổng là thật sự quen thói tự cao tự đại, một chút ý kiến đều không nghe lọt tai.

Lê Thần lập tức rục rịch suy nghĩ.

Điện thoại được bắt máy cô liền tự giới thiệu: "Tô Nghi, chị là Lê Thần, em còn nhớ rõ chị không?"

Chịu đựng cảm xúc, Tô Nghi cố gắng bình tĩnh trả lời: "Dạ, nhớ rõ."

"Chuyện ở Hoài Hải, chị có nghe nói, muốn hỏi em một chút, có hứng thú xem xét đề nghị của chị không?" Lê Thần mang giọng lấy lòng:"Em yên tâm, SX bọn chị xưa nay coi trọng nhất là nhân tài, Ngô tổng sắp thăng chức lên tổng giám đốc, vị trí giám đốc thiết kế bên chị đang bỏ trống, lúc trước chị cùng Nhược Tinh vẫn luôn xem xét đưa ai vào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chị vẫn cảm thấy em là người thích hợp nhất."

Tô Nghi rũ mắt: "Em sao?"

"Đúng vậy, em quá thích hợp, SX hiện tại yêu cầu nhiều nhất chính là tính mới mẻ, suy nghĩ của em cùng thiết kế đều quá phù hợp. Tới SX sẽ không có bất luận kẻ nào can thiệp vào ý tưởng thiết kế của em, hơn nữa chúng ta còn là cùng thế hệ, chị hoàn toàn có thể hiểu được quan điểm thiết kế của em." Cô dẫn dắt từng bước, điều kiện đưa ra vô cùng mê người, nói xong còn không quên kéo Hứa Nhược Tinh ra tới: "Còn nữa, nói nhỏ, em về với SX, Nhược Tinh sẽ vô cùng vui mừng."

Tô Nghi theo bản năng nhìn về phía cửa phòng sách, nhỏ giọng hỏi: "Chị ấy sẽ vui sao?"

"Đó là được nhiên." Lê Thần không cần suy nghĩ liền bán Hứa Nhược Tinh: "Khi hai người mới kết hôn, Nhược Tinh không biết bao nhiêu lần muốn mời em về bên công ty. Nhưng khi đó Trương tổng vẫn còn ở đó, bọn chị biết Trương tổng giám đối với em có ân có tình, em mắc kẹt bên trong tình và lý. Nhưng hiện tại Trương tổng về hưu, em cũng nên suy xét suy nghĩ cho bản thân."

Một phen nói đến tình ý chân thành mà làm Tô Nghi lung lay chính là Hứa Nhược Tinh cũng hy vọng cô về với SX.

Cô cúi đầu, Lê Thần không ngừng cố gắng thuyết phục: "Cho nên, chị thật hi vọng em cẩn thận suy nghĩ một chút..."

Tô Nghi cắt ngang lời cô ấy nói, đưa ra câu trả lời: "Dạ được."

Lê Thần sửng sốt: "Cái gì?"

Tô Nghi chắc chắn khẳng định: "Em đồng ý."

Lê Thần không dám tin tưởng, nhấc tay véo véo đùi: "Thật sao?"

Tô Nghi cũng không chê phiền, lại đáp"Thật ạ."

Lê Thần kích động như cất cánh bay được tại chỗ! Người mà cô cố gắng bán nước bọt mời về ba năm qua, còn lâu hơn so với thời gian Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi kết hôn! Vốn dĩ rằng không có hy vọng hợp tác, không nghĩ tới cô ấy đột nhiên đồng ý!

Chuyện này so với chuyện yêu đương thật sự là phấn khích hơn nhiều!

Lê Thần hưng phấn nói: "Vậy cũng được, vậy chị chuyển cho em một phần hợp đồng, em xem trước, có cái vấn đề gì có thể liên hệ với chị bất cứ lúc nào." Lại nói: "Hỏi Nhược Tinh cũng được."

Tô Nghi bị cảm giác hào hứng của cô ấy làm vui lây, đáy lòng khói mù thoáng rút đi một ít, đồng ý: "Em biết rồi."

Lê Thần sung sướng: "Vậy chị tắt máy nha, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Tắt máy xong Lê Thần cảm thấy là lạ, như thế nào vẫn luôn không nghe thấy động tĩnh gì từ phía Hứa Nhược Tinh, chẳng lẽ còn đang nói chuyện với Cừ tổng sao? Cô gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh: "Còn chưa về nhà à?"

Không đáp lại.

Lê Thần nhíu mày: "Bữa tiệc còn chưa kết thúc sao?"

Hứa Nhược Tinh thấy màn hình di động sáng lên, cô nhìn đến màn hình nổi lên tên của Lê Thần, không mở ra, mà là ném điện thoại ở một bên. Nằm xuống điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, gió lạnh thổi vào người. Cô đột nhiên nghĩ đến trận gió lạnh lúc ngồi trên ghế ngoài cửa hàng tiện lợi, bên người có Tô Nghi đang ngồi cạnh, gió lạnh thổi tới phảng phất mùi hoa thơm trên người Tô Nghi. Trong cổ họng có chút ngứa, dứt khoát chùm chăn lên đầu, lăn qua lộn lại đổi tư thế.

Ngoài cửa, Tô Nghi cầm ly nước mật ong đứng ở cửa, tay cô giơ lên muốn gõ cửa, trong đầu lại xuất hiện kí ức liên quan đến Bùi Y Nhiên.

Khi đó bà ấy uống nhiều quá, cô cầm cốc nước ấm vào, Bùi Y Nhiên nhìn thấy cô liền nhăn mày lại, lạnh lùng nói: "Ai bảo con vào đây?"

Dường như cô bước vào một vùng đất không nên đặt chân đến, mỗi lần nghĩ đến cái loại cảm giác lạnh nhạt đó đều khiến cô hít thở không thông.

Hóa ra so với khắc khẩu cãi vã, cô càng sợ hãi sự lạnh nhạt đột nhiên tới như vậy.

Tô Nghi rũ tay xuống.

Trong phòng Hứa Nhược Tinh thay đổi vài cái tư thế, men say làm đầu óc suy nghĩ mơ hồ, nóng làm miệng khát, lấy chiếc cốc trên tủ đầu giường mới phát hiện trống rỗng, cô dẫm lên dép lê đi tới cửa.

Bên ngoài là yên tĩnh.

Tô Nghi trở về phòng nghỉ ngơi rồi đi?

Cô mở cửa, bên ngoài là tối om, Hứa Nhược Tinh đi ra ngoài một bước, khóe mắt thấy Tô Nghi ngồi cạnh cửa phòng cô, cánh tay vòng qua hai đầu gối, nghiêng đầu, trước mặt là một cốc nước.

Nghe được tiếng động Tô Nghi lập tức quay đầu, đón ánh sáng chiếu từ phòng Hứa Nhược Tinh, nhìn thấy Hứa Nhược Tinh đứng ở trước mặt, lập tức đứng dậy: "Chị sao đột nhiên lại ra đây?"

Hứa Nhược Tinh còn không có mở miệng, Tô Nghi nhìn thấy cô cầm cái cốc rỗng: "Chị muốn đi rót nước sao?"

Cầm cốc nước mật ong lên nói: "Nơi này có..." Nói xong cắn môi: "Đã nguội mất rồi, em đuổi cho chị cốc nóng."

Tô Nghi xoay người liền muốn đi vào phòng bếp,

Hứa Nhược Tinh nhíu mày, giữ chặt cô ấy: "Tô Nghi?"

Bị cô kéo lại, thân thể Tô Nghi cứng đờ, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Em ngồi ngoài này làm gì?"

"Chị giận à." Tủi thân cùng mờ mịt cất giấu nói không nên lời: "Chị đừng giận được không? Nếu em làm sai, chị nói cho em biết, đừng tức giận không nói gì được không?"

Hứa Nhược Tinh hơi nghẹn hô hấp.

Cô tức giận, nhưng là tức giận chính bản thân cô, tức giận chính mình mạo phạm Tô Nghi.

Tô Nghi thấy cô không nói chuyện, đi phía trước một bước, ôm lấy Hứa Nhược Tinh, nước trong cốc đổ ra ngoài, làm ướt quần áo sau lưng. Tô Nghi buồn buồn ôm lấy cô, giọng nói có chút khóc nức nở: "Xin chị đừng không để ý đến em."

Cô chán ghét loại cảm giác này, Hứa Nhược Tinh tức giận không cần cô nữa.

Bàn tay Tô Nghi siết chặt áo ngủ Hứa Nhược Tinh, tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khớp xương trắng bệch, thân người cứng đờ, nước mắt ướt nhẹp xương quai xanh Hứa Nhược Tinh, Tô Nghi khóc nức nở: "Hứa Nhược Tinh, xin chị đừng không để ý đến em, em thấy sợ hãi."