Nhân Gian Tham Niệm

Chương 43: Đắn đo



Lần đầu tiên, sau khi mất trí nhớ Tô Nghi gọi tên Hứa Nhược Tinh, không có lạnh nhạt hờ hững của lúc trước, giọng nói thực tủi thân, ghé vào trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh khóc thút thít, nói chuyện mơ hồ không rõ, từ vợ chuyển sang Hứa Nhược Tinh, lăn qua lộn lại mỗi một câu đều là đừng bỏ mặc không để ý đến em, em thấy sợ hãi.

Hứa Nhược Tinh đau lòng muốn hít thở không thông, tay phải cô đặt ở phía sau lưng Tô Nghi nhẹ nhàng vỗ về, cô ấy vẫn cứ khóc: "Chị không giận em."

"Chị còn muốn lừa gạt em." Tô Nghi khóc đến đôi mắt đỏ ngầu, chóp mũi cũng hồng hồng, nhìn đáng thương lại yếu ớt, còn không quên lên án: "Chị đúng là đang giận!"

Hứa Nhược Tinh nói giọng không đành lòng: "Chị thật sự không hề giận em."

"Vậy vì cái gì chị không để ý tới em?"

Hứa Nhược Tinh nhấp môi: "Cũng không có không để ý tới em."

Tô Nghi thủ thỉ trong lòng ngực cô: "Chị khóa cửa."

Hứa Nhược Tinh ngậm miệng, cô xác thật có khóa cửa, uống nhiều quá mạo phạm Tô Nghi, còn hôn cô ấy, ai biết men say làm mờ mắt thì đến khi về nhà lại sẽ làm chuyện gì, cô khóa lại chính là bản thân.

Nhưng mà không thể nói cho Tô Nghi nghe.

"Thật sự em biết sai rồi, em không nên hoài nghi chị." Cúi đầu, mái tóc sợi tóc mềm mại, rơi ở chỗ cổ Hứa Nhược Tinh, Tô Nghi rầu rĩ xin lỗi: "Thực xin lỗi."

"Là chị nên nói xin lỗi."

Tô Nghi giương mắt, phía sau Hứa Nhược Tình là đèn phòng, chiếu lên bóng dáng Hứa Nhược Tinh ẩn ở trong bóng tối. Rõ ràng thấy không rõ lắm biểu cảm của Hứa Nhược Tinh, nhưng cô có thể cảm nhận Hứa Nhược Tinh, có thể chạm vào chị ấy, có thể để cô mặc sức khóc lóc trong lòng.

Giờ phút này, cô vô cùng an tâm.

Hứa Nhược Tinh dỗ dành Tô Nghi, dỗ cô ấy vào phòng, nằm ở trên giường, bận trước bận sau.

Khóc một lúc lâu, Tô Nghi dụi mắt: "Có phải sưng lên rồi phải không chị?"

Ngày mai còn phải đi đến nhà chị ấy, cô không muốn mang mắt sưng đi.

Hứa Nhược Tinh không biết nên làm thế nào: "Chị đi lấy đá đắp một chút."

Cô gật đầu, nhìn Hứa Nhược Tinh đi ra ngoài, tầm mắt dừng ở phía sau lưng tinh tế, vầng sáng chiếu rọi, thực mềm mại, lại ấm áp. Tô Nghi ghé vào mép giường ngủ thiếp đi, Hứa Nhược Tinh cầm khăn lông gói kỹ lưỡng cục đá lại, có chút muốn cười, lại cảm thấy đau lòng.

Đi qua, ngồi xổm bên mép giường của Tô Nghi, tay chân nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế nằm cho Tô Nghi, nằm nghiêng ở trên giường.

Tô Nghi vừa mới khóc nước mắt bù lu bù loa, trên mặt đều là vết nước, lông mi còn có bọt nước, thật giống như em bé không vui sẽ gào khóc. Hứa Nhược Tinh thấyy trong lòng đau từng đợt, gắt gao bóp lấy tim cô, hô hấp đều đau. Cô vén tóc Tô Nghi ra sau tai, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, dùng khăn lông bọc đá đặt lên mắt cô ấy. Tô Nghi bị thứ lạnh lạnh đè lên nên nhíu nhíu mày, nhưng thật ra không tỉnh.

Khóc quá mệt rồi.

Phảng phất dùng sức lực của toàn thân để hò hét, kêu cô đừng bỏ mặc, đừng không để ý đến mình.

Hứa Nhược Tinh thấy hốc mắt nóng lên, hơi hơi đỏ lên, cô bắt lấy khăn lông khô bên cạnh, cấn thận lại nhu thuận áp lên đi mắt hơi sưng của Tô Nghi, một chút lại một chút, rất có kiên nhẫn, thẳng đến khối băng muốn hòa tan mới đi thay đổi khăn lông khô. Như thế cứ lặp lại, cô bận đến nửa đêm, rượu cũng tỉnh. Ngồi ở bên Sofa, bên tai phảng phất còn có tiếng khóc nức nở của Tô Nghi.

"Hứa Nhược Tinh, chị đừng bỏ mặc, đừng không để ý đến em, em thấy sợ hãi."

Tô Nghi.

Chị cũng sợ hãi.

Chị sợ hiện tại đáp lại tình cảm của em, rồi một ngày kia em khôi phục ký ức, sẽ không cần chị nữa.

Tay Hứa Nhược Tinh đặt ở trên trán, vừa rồi khối băng trong khăn lông đã hòa tan, khăn lông khô thành khăn lông ướt, cô cầm khăn phủ ở trên mặt mình.

Khi bỏ chiếc khăn xuống, đôi mắt đã đỏ bừng.

Ngày hôm sau Tô Nghi tỉnh lại, thấy Hứa Nhược Tinh còn nằm ở trên sofa, nghe được trong phòng có tiếng động liền thức dậy. Ngủ cả đêm trên đấy, hiện tại tỉnh dậy toàn thân gân cốt đau nhức, xoay vặn lưng, xương cốt dường như giữ một tư thể quá lâu nên nhức mỏi, đau đến mặt trắng bệch.

Tô Nghi mở cửa nhìn Hứa Nhược Tinh ở phòng khách, đi qua: "Chị dậy đi."

Hứa Nhược Tinh chịu đựng đau gật đầu: "Ân."

Tô Nghi nhìn ra sắc mặt của cô không bình thường, nhìn chằm chằm cô xem: "Làm sao vậy?"

"Bị trật lưng rồi."

Lập tức nhìn bằng ánh mắt lo lắng: "Chỗ nào? Để em nhìn xem."

Nói liền muốn nhấc áo ngủ của Hứa Nhược Tinh lên, Hứa Nhược Tinh trốn lui sang một bên, động tác không được trôi chảy lắm, vạt áo xốc lên. Tô Nghi nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, bụng dưới phẳng lỳ, thắt eo rõ ràng, cơ bụng ẩn dưới áo ngủ, nhìn một chút liền ngây ngẩn cả người.

Cô chớp mắt hoàn hồn, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Nơi nào đau?"

Hứa Nhược Tinh giấu đi vẻ mặt hơi xấu hổ, chỉ vào sau lưng: "Nơi này."

"Chị nằm xuống đi, em xoa bóp cho chị."

"Không cần, một lúc nữa sẽ tự khỏi."

Nói liền muốn xoay người, bị cánh tay Tô Nghi bắt lấy: "Không xoa sẽ rất đau."

Hứa Nhược Tinh không lay chuyển được cô ấy, nhìn gương mặt Tô Nghi mím môi không nói, cuối cùng ghé vào trên sô pha. Tô Nghi vừa mới chuẩn bị ngồi bên người xoa bóp lưng cho cô, mông còn chưa ngồi xuống lại nói: "Chờ em một chút."

Nhanh thoăn thoắt chạy vào toilet.

Cô quay đầu, nghe thấy tiếng nước xả, vài phút sau, Tô Nghi quay lại, tóc đều sửa sang lại xong xuôi, trên mặt trắng nõn sạch sẽ. Hóa ra vừa rửa mặt, thậm chí còn bôi kem dưỡng, lúc dựa vào gần Hứa Nhược Tinh, mùi hương rõ ràng. Bàn tay còn thoa dính một chút kem dưỡng, trơn trượt, chạm lên phần lưng Hứa Nhược Tinh cọ xát, xoa nắn.

Ngón tay ấm áp, lực tay vừa vặn, Hứa Nhược Tinh ghé vào gối đầu, đưa lưng về phía Tô Nghi. Xuyên thấu qua màn hình TV, có thể nhìn thấy động tác cùng bóng dáng cô ấy cúi đầu ánh mắt nhìn lên lưng cô. Đôi tay xoa ở vị trí chính giữa thắt lưng, ấn xuống tách ra hai bên, động tác rất đúng chuẩn.

Hứa Nhược Tinh chỉ cảm thấy phần da được cô ấy xoa bóp, thậm chí toàn bộ lưng, giống như bị thiêu đốt, nóng bỏng vô cùng.

So vừa mới rồi còn khó chịu hơn.

Cô thay đổi tư thế, ý định không nhìn nữa, nhưng giác quan cảm nhận càng thêm mãnh liệt, thậm chí lúc ngón tay Tô Nghi chạm phần eo của cô, Hứa Nhược Tinh nhịn không được hừ nhẹ.

Miệng tự động phát ra âm thanh, cô giật mình một cái, ngồi dậy, Tô Nghi nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Cô cố gắng tỏ ra mình ổn: "Chị cảm thấy hết đau rồi."

Nói xong còn đi vào trong nhà tắm, không đến hai giây đã quay đầu lại, cũng mang theo cả khăn lông tối hôm qua để trên sofa đi.

Tô Nghi nhìn bóng dáng Hứa Nhược Tinh bước đi, tư thế đi đường vẫn là có chút mất tự nhiên.

Hứa Nhược Tinh vào trong phòng vệ sinh, vốc một chút nước lạnh ập vào trên mặt, cảm giác lạnh lẽo áp xuống cảm xúc, cô tỉnh táo thêm một chút, cố ý ở trong phòng vệ sinh cọ rửa.

Nửa giờ sau, cô mới đi ra ngoài, phòng bếp bay tới mùi thơm của cháo, nhưng Tô Nghi không ở nhà, cô nhìn về phía phòng, cũng không còn ai.

Đang cảm thấy lạ, di động vang lên từ trong phòng truyền đến, cô cầm di động từ trên giường lên, là Lê Thần.

Lê Thần tối hôm qua cũng chưa ngủ được, chờ báo tin cho Hứa Nhược Tinh, tin tức tốt thế này không thể không chia sẻ. Nghẹn một đêm, rốt cuộc nhịn đến buổi sáng, lập tức phải gọi điện thoại cho Hứa Nhược Tinh.

Cô ấn trả lời sau nghiêng đầu kẹp di động: "Có chuyện gì?"

"Dậy chưa?" Lê Thần nói: "Sớm như vậy? Hay là vợ cậu đã tự nói?"

"Cậu có phải cũng phấn khích đến mức không ngủ nổi hay không?"

Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Cái gì?"

"Vợ của cậu! Tới công ty chúng ta làm, không nói cho cậu sao?"

Tô Nghi? Tới SX làm việc sao? Như thế nào chưa nói gì cho cô?

Hứa Nhược Tinh kẹp di động đứng khựng người lại: "Chuyện khi nào?"

"Tối hôm qua." Lê Thần nói chuyện phấn khích.

"Haizz, thật không tệ, người tớ muốn mời ba năm trời, rốt cuộc cũng mời được về!"

Không biết còn tưởng rằng cô theo đuổi người ta ba năm trời cuối cùng người kia cũng đồng ý cho nên mới kích động như vậy. Hứa Nhược Tinh nhíu mày lại, Lê Thần ồn ào nửa ngày: "Chờ tớ trở lại chúng ta cùng nhau ăn cơm, hoan nghênh Tô Nghi tới SX có được không?"

Hứa Nhược Tinh biết cô từ lâu đã muốn mời Tô Nghi về làm, lại là đang cao hứng như vậy, cũng không muốn cô cảm thấy tụt hứng, nên đành nói: "Đã biết, trở về rồi nói chuyện đó sau."

Lê Thần thực vừa lòng ngắt điện thoại.

Cô im lặng hai giây mới gọi điện thoại cho Tô Nghi, lại phát hiện cô ấy để quên điện thoại ở nhà, vừa cầm điện thoại của Tô Nghi, nghe được phía sau cửa có tiếng động, Tô Nghi xách theo túi đứng ở nơi đó.

"Di động như thế nào không mang theo." Hứa Nhược Tinh buông di động.

Tô Nghi cười: "Em quên mất, có ai gọi điện cho em à?"

Chị tìm em.

"Vừa rồi Lê Thần gọi điện thoại cho chị, nói em đồng ý tới SX làm việc?"

Tô Nghi cầm điểm tâm đặt ở trên bàn, nói: "Ừm, tối hôm qua em vừa đồng ý, còn chưa kịp nói với chị một tiếng."

Hứa Nhược Tinh đứng ở trước mặt cô ấy: "Vì cái gì muốn tới SX?"

Vấn đề này, bản thân cô khi hỏi đều cảm thấy kỳ quái, vì cái gì lại tới, đương nhiên là bởi vì Lê Thần vẫn luôn mời cô ấy...

"Bởi vì chị."

Cô không hiểu: "Chị sao?"

Tô Nghi gật đầu: "Đúng vậy, Lê Thần nói với em nếu như em đến SX làm việc, khẳng định chị sẽ rất vui."

Hứa Nhược Tinh co rụt người lại, môi giật giật, không phát ra âm thanh.

Tô Nghi buông túi đựng đồ ăn lên bàn kéo cô ngồi ở trên sô pha, cúi đầu muốn kéo quần áo cô lên.

Cô nắm lấy tay cô ấy, cúi đầu, thấy Tô Nghi trên tay cầm một miếng cao dán.

"Này là cái gì?" Hứa Nhược Tinh vừa hỏi đã nghe tiếng Tô Nghi xé mở bao bì, mùi thuốc nồng đánh úp lại, có chút cay mũi, Tô Nghi biểu cảm như thường nói: "Lưng của chị không phải bị trật sao? Em vừa mới đi tiệm thuốc mua xong."

Cô cúi đầu: "Chị đỡ hơn rồi."

"Đỡ cũng dán một cái." Tô Nghi nói xong nhấc lên vạt áo của Hứa Nhược Tinh.

Lần này Hứa Nhược Tinh không có ngăn cản, mà là để cô ấy cúi đầu thổi thổi phần da lưng, tê tê dại dại ngứa ngáy. Hứa Nhược Tinh ho khan, biểu cảm thực mất tự nhiên.

Tô Nghi không thấy biểu cảm của cô, mà là nghiêm túc khoa tay múa chân xem xét dán ngang, hay là dán dọc, cuối cùng chọn dán ngang lưng cô.

Hứa Nhược Tinh ngồi thẳng thân người, sau sống lưng đường cong rõ ràng, Tô Nghi dán lên lúc sau ngón tay vuốt phẳng bốn phía miếng dán, cuối cùng ngón tay dừng ở trên xương cô.

Cô phát hiện động tĩnh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn theo tầm mắt của Tô Nghi dừng phía sau lưng cô không rời, gọi: "Tô Nghi."

Cô ấy giương mắt, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, quanh người là không gian yên tĩnh, không gió.

Hứa Nhược Tinh lại thấy trái tim xao động.

Tô Nghi nhìn cô dịu dàng cười: "Xong rồi."

Xao động đến không thể nào bình tĩnh lại.

Hứa Nhược Tinh cúi đầu, nghe được Tô Nghi nói: "Vợ, chị vừa rồi còn chưa trả lời em."

Cô nhìn Tô Nghi: "Trả lời em chuyện gì?"

"Em đến công ty chị làm, chị có thấy vui không?"

Trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, tay nắm chặt lấy giấy bóng, gương mặt hơi có chút lo lắng. Biểu cảm này nếu như là Tô Nghi của trước kia, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô nhìn thấy, hiện tại thường xuyên xuất hiện. Hứa Nhược Tinh đối với biểu cảm như vậy, rất khó nói ra một lời từ chối.

Cô giống như bị Tô Nghi bắt chẹt hoàn toàn.