Nhân Gian Tham Niệm

Chương 45: Bức thư



Tô Nghi vừa quay đầu thì đã thấy bóng dáng Hứa mẹ đi đến nhà hàng xóm, tò mò: "Mẹ đi đâu vậy chị?"

"Đi lấy rượu thuốc." Hứa Nhược Tinh nói chuyện nhưng gương mặt không phải rất tự nhiên, cô chuyển sang chủ đề khác: "Em thực sự thích hoa kia sao?"

"Là tím hồng nhạt. Em là lần đầu tiên nhìn thấy loại hoa này, khá xinh đẹp."

Tô Nghi đến bên cạnh chậu hoa, quay đầu hướng Hứa Nhược Tinh cười ngọt ngào, đáy mắt tràn đầy ánh sáng, sáng lấp lánh.

Lần đầu tiên dẫn Tô Nghi tới nhà ăn cơm, cô ấy xách theo một ít đồ dinh dưỡng, còn mang theo một bộ ấm trà, vào cửa xong thì đứng lại một hồi, nói: "Thật nhiều hoa."

Giọng điệu nhàn nhạt, ánh mắt nhìn lướt qua vườn hoa.

"Mẹ chị thích trồng hoa."

Tô Nghi gật đầu: "Hóa ra mẹ chị thích trồng hoa à."

Cô ấy nói xong nhìn chằm chằm chậu hoa tím hồng nhạt phía trước.

Hệt như hiện tại như vậy, cũng yêu thích như thế, chỉ là hiện tại cô ấy thể hiện ra rõ ràng hơn. Cô rũ mắt, không nghĩ tới mất trí nhớ, lòng yêu hoa của cô ấy vẫn không thay đổi.

Khi đó rời đi, mẹ cô cầm một chậu hoa đưa cho cô ấy, nói tặng một chậu cho cô ấy, Tô Nghi ngẩn ra vài giây: "Cho con ạ?"

Theo sau cô ấy lắc đầu: "Con không chăm sóc được tốt cho nó."

Hiện tại thì sao?

Hứa Nhược Tinh kêu: "Tô Nghi."

Tô Nghi quay đầu: "Sao ạ?"

"Hay là, chúng ta mang một chậu trở về được không?"

"Mang về được ạ?" Tô Nghi lập tức vui vẻ ra mặt, hai mắt sáng lên: "Chỉ là em không biết cách chăm hoa."

"Chúng ta cùng nhau chăm?"

"Dạ." Tô Nghi càng vui vẻ hơn một chút: "Em còn suy nghĩ sau này chúng ta già đi, chúng ta cũng có thể trồng hoa, mỗi ngày đi ra ngoài tản bộ, nhẹ nhàng."

Hứa Nhược Tinh bị những hình ảnh ảo tưởng của cô ấy về tương lai mà thấy ấm áp hơn, chờ Hứa mẹ trở về nói muốn mang một chậu trở về: "Được, các con có cái gì không hiểu, gọi điện thoại cho mẹ, chăm mấy bông hoa này, cũng không khó, cẩn thận một chút là có thể chăm sóc cho chúng tốt tươi."

Tô Nghi rất vui vẻ.

Cơm trưa Hứa mẹ múc hai chén canh cho Hứa Nhược Tinh uống, canh xương sườn mùi hương nồng đậm. Tâm trạng Hứa Nhược Tinh đang không tồi, hai chén canh đều uống hết. Hiếm khi về nhà, hai vợ chồng già cũng không hỏi việc ở công ty của Hứa Nhược Tinh, nhưng thật ra đã biết Tô Nghi muốn đi SX, Hứa mẹ giọng đầy vui mừng: "Vậy tốt quá còn gì, Tô Nghi có thể giúp con, mẹ nghe nói tác phẩm do Tô Nghi thiết kế rất đẹp."

Tuy rằng bà đối với công ty của Hứa Nhược Tinh hiểu biết không nhiều lắm, nhưng đối với công việc của hai đứa con vẫn là có chút hiểu biết. Trước kia đương nhiên cũng khuyên Hứa Nhược Tinh bảo Tô Nghi về SX, người trong nhà giúp đỡ người trong nhà. Mà Hứa Nhược Tinh nói Tô Nghi có suy tính của riêng mình, còn bảo bà không cần nhiều lời. Bà tôn trọng hai đứa con, xác thật cũng không nói gì nữa, hiện tại biết Tô Nghi muốn đi công ty của Hứa Nhược Tinh, lập tức vô cùng vui mừng.

Hứa ba cũng rất vui: "Như vậy tốt quá, các con đi làm tan tầm có thể cùng nhau về, ba và mẹ con cũng yên tâm hơn."

Tô Nghi nghe hai người nói vậy liền tươi cười.

Hứa Nhược Tinh thấy cô ấy vui vẻ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Cơm trưa qua đi các cô nghỉ ngơi một lát nói chuyện xong thì rời đi. Bà ngoại Tô Nghi không có ở trong thành phố, ở thị trấn ngoại ô, lái xe phải mất hơn một giờ.

Hứa Nhược Tinh lái xe, Tô Nghi đi nửa đường liền ngủ thiếp đi, bên chân còn đặt bồn hoa.

Cô bảo để trong cốp xe cô ấy cũng không vui, nhất định phải để phía trước,

Cũng không thể làm gì khác, đành nghe theo cô ấy.

Sắp đến nhà bà ngoại, Tô Nghi quay đầu ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, phong cảnh đường phố lướt qua, ánh mặt trời chiếu lọt qua khe hở những tán cây vào trong xe, có chút chói mắt, xoa mắt nói: "Có phải sắp tới rồi phải không chị?"

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu, giọng nói mềm mại: "Ừm, sắp tới rồi, em còn ngủ nữa không?"

"Không ngủ." Tô Nghi ngồi dậy, ngồi thẳng thân người, mở ra cửa số xe thông khí.

Cô tắt điều hòa đi, máy sưởi thổi vào, Tô Nghi hơi hơi híp mắt, dường như một con mèo con, biểu cảm đáng yêu.

Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy một lúc, thu hồi lại ánh mắt, nơi này là thị trấn, ở nông thôn. Mỗi nhà đều trồng các loại cây trước cửa, có quả đào, cây mận, còn có cửa treo giàn nho, đúng lúc vào mùa, lá xanh từng cụm, vô cùng râm mát.

"Em gọi điện thoại cho bà ngoại chưa?"

"Lúc trước em có gọi." Tô Nghi đáp: "Bà ngoại hẳn là biết."

Bà ngoại xác thật đã biết, sớm liền ngồi ở cửa nhón chân mong chờ, cơm trưa bà ngóng trông hai đứa cháu trở về ăn. Tô Nghi nói muốn đi về nhà Hứa Nhược Tinh, bà liền nói, vậy tới ăn cơm chiều, tuổi già cũng mong hai đứa bé trở về nhà thăm bà nhiều hơn.

Tô Nghi xa xa nhìn đến hình bóng bà ngồi ngoài cửa chờ, bên cạnh hàng xóm vây quanh, cờ tướng có, dạy cháu bé cách đi đường cũng có, có mấy bác tụ tập buôn dưa lê cũng có. Bà ngoại ngồi ở cửa dưới giàn nho, đang nhìn bên ngoài, Tô Nghi vừa xuống xe liền kêu: "Bà ngoại!"

Thanh âm trong veo, hàng xóm bên cạnh nghe thấy sôi nổi liếc mắt: "Tô Nghi đã trở lại."

"Là Tô Nghi sao? Càng lớn càng xinh đẹp, phía sau là vợ con bé, lúc kết hôn nhìn vô cùng khí chất."

"Tô Nghi rất hiếu thuận, so với mẹ con bé..."

Thao thao bàn tán không ngừng, Tô Nghi xuống xe chờ Hứa Nhược Tinh cùng nhau đi đến bên cạnh bà ngoại, cười nói: "Bà ngoại, bà như thế nào lại ra đây, bên ngoài trời nóng, vào đi thôi."

Bà ngoại thấy lạ nhìn cô thật lâu, cảm thấy cô khác với trước kia, nhưng bên ngoài người nhiều, cũng không hỏi ra tới, để Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh về nhà, mới vừa tiến vào cửa bà ngoại nói: "Tủ lạnh có trái cây, con đi rửa một chút mang lại đây."

Tô Nghi gật đầu, bảo Hứa Nhược Tinh ngồi, theo sau đi tủ lạnh lấy trái cây.

Bà thấy cô đi phòng bếp vội hỏi Hứa Nhược Tinh: "Tô Nghi làm sao vậy?"

Hứa Nhược Tinh cũng không muốn gạt bà ngoại, một năm một mười nói, tai nạn xe cộ xong em ấy mất trí nhớ, hiện tại tính tình hoàn toàn thay đổi, nói xong có chút áy náy: "Thực xin lỗi, là con không chăm sóc tốt cho Tô Nghi."

"Mỗi ngày đều có chuyện ngoài ý muốn, cũng đâu ai ngờ trước được điều gì." Bà lại lo lắng: "Vậy sức khỏe con bé..."

"Sức khỏe không có việc gì, chúng con đi kiểm tra qua, bác sĩ nói không có việc gì, chính là đã quên một chút chuyện, hiện tại tính tình cũng khác trước kia."

Bà ngoại gật đầu: "Thật ra cũng không phải là khác hoàn toàn, Nhược Tinh, con có biết Tô Nghi lúc nó còn nhỏ là người như thế nào không?"

Nói tới đây bà cười, Tô Nghi bưng trái cây lại đây, Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Em ấy khi còn nhỏ làm sao vậy ạ?"

Trước kia tới nơi này, Tô Nghi đều sẽ bên cạnh bà ngoại, hơn nữa quay lại vội vàng. Hứa Nhược Tinh cùng bà ngoại không thể nói mấy câu, hiện tại tĩnh tâm lại mới phát hiện, cô đối với Tô Nghi hiểu biết rất ít, bao gồm khi còn nhỏ.

Hứa Nhược Tinh cố gắng tìm một lý do, cô nói: "Tô Nghi, em không phải muốn cho chị xem ảnh lúc bé của em sao?"

Tô Nghi gật đầu: "Chị muốn xem à?"

"Chị muốn."

"Em đi tìm xem, ở trong phòng em."

Bà ngoại cũng phụ họa: "Mau đi đi."

Tô Nghi nhìn hai người cười cười, lắc mình vào phòng.

"Thật ra con bé khi còn nhỏ đặc biệt dính người, lại thích làm nũng. Con là không biết đấy thôi chứ trấn nhỏ này ai không biết Tô Nghi miệng ngọt, có thể nói, với ai cũng có thể bắt chuyện được, mọi người đều thích con bé, rất yêu quý."

Hứa Nhược Tinh thật đúng là không biết, hóa ra hồi còn nhỏ em ấy mang bộ dáng như vậy, cô còn tưởng rằng...

Bà ngoại tiếp tục kể: "Sau này, con bé đi học nhà trẻ, bị mẹ mang về, cùng cha mẹ sinh sống một khoảng thời gian, cả người dường như thay đổi hoàn toàn."

Đây là chuyện khiến bà thực áy náy cùng tiếc nuối, một đoạn thời gian rất dài, bà đều suy nghĩ, có lẽ không nên để con bé giao cho Tô Trường Hòa cùng Bùi Y Nhiên, sau này có phải Tô Nghi có thể vui vẻ một ít hay không?

Đáng tiếc trên đời không có giá như, cũng không có nếu như. Bà chỉ có thể nhìn Tô Nghi từng ngày tinh thần sa sút đi xuống, nhìn cô từ tính tình rộng rãi cởi mở trở nên âm trầm, nhìn cô từ đẫy đà đến người gầy xơ đi. Ôm Tô Nghi trong vòng tay nâng niu như báu vật, lại để con bé bị cha mẹ tra tấn phải dựa vào uống thuốc mới có thể ngủ.

Đoạn thời gian đó bà thật sự thiếu chút nữa cho rằng Tô Nghi chịu không nổi, luôn muốn ở bên cạnh Tô Nghi, bà không cho Bùi Y Nhiên về nhà, mỗi lần trở về liền cùng bà cãi nhau, dần dà, Bùi Y Nhiên cũng không trở lại.

Sau này, Tô Nghi chậm rãi chuyển biến tốt đẹp hơn, tuy rằng tính tình vẫn là trầm mặc nhạt nhẽo, nhưng có thể ăn có thể uống có thể ngủ, đi học cũng chăm chỉ.

Hứa Nhược Tinh hỏi: "Chuyện khi nào vậy ạ?"

Bà ngoại suy nghĩ: "Khi con bé học cấp ba, hình như lớp mười. Bà nhớ rất rõ, khi đó sợ con bé có cái gì ngoài ý muốn, mỗi ngày đều đi theo."

Sau Tô Nghi tạm nghỉ học nửa năm, trở về đi học thành tích như cũ đứng đầu nổi bật. Bà khi đó là thật sự rất vui mừng. Hứa Nhược Tinh nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn luôn biết Tô Nghi bị cha mẹ thương tổn rất sâu, không nghĩ tới, đến nông nỗi như thế, có thể trải qua được là chuyện không dễ dàng chút nào.

"Cho nên vừa mới nhìn thấy Tô Nghi, bà một chút liền nghĩ đến con bé khi còn nhỏ, cũng yêu cười như vậy, miệng lại ngọt."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, ban đầu cô thật sự không thể tưởng được vì cái gì Tô Nghi mất trí nhớ xong biến thành tính cách như vậy, hiện tại xem như hiểu được, hóa ra hết thảy đều là có dấu vết để lại.

Cô thấy Tô Nghi vẫn luôn không ra ngoài, nói với bà ngoại: "Con vào xem em ấy?"

"Đi đi." Bà ngoại đứng dậy: "Bà đi làm cho hai đứa chút bánh quy."

Hứa Nhược Tinh cười, đi vào trong phòng Tô Nghi, cô tới nơi này vài lần, vào nơi này số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chủ yếu Tô Nghi đều không muốn vào đây, cô cũng ngượng ngùng chủ động nói rằng mình muốn vào. Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa thấy Tô Nghi đang ngồi xổm bên kệ sách, bên cạnh có một cái album, cô ấy có lẽ còn đang tìm thứ khác: "Tìm không thấy liền thôi cũng được."

Tô Nghi nghe được giọng nói của cô quay đầu, nói: "Kỳ lạ, em nhớ rõ ràng đặt ở nơi này."

Cô nhớ rõ cô có hai cái album, một cái vào cửa liền tìm tới được, còn có một cái như thế nào đều tìm không thấy.

Nói xong Tô Nghi bê cái rương dưới giường lên, bên trong đã lâu không mở ra, mới vừa mở ra, mặt trên còn có một tầng bụi bặm, không phải rất dày, thổi một chút liền bay đi hết: "Em nhìn xem có ở đây không."

Hứa Nhược Tinh cũng cùng cô ấy ngồi xổm xuống tìm kiếm, trên cùng là mấy quyền sách, bên cạnh là một xấp thư: "Thư từ trước kia?"

Tô Nghi cầm một bức, nhìn chỗ ký tên nói: "Ừm, tốt nghiệp xong thường nhận thư." Cô tuy rằng không viết mấy bức, nhưng thật ra nhận được không ít, trở về liền để ở nơi này.

Hứa Nhược Tinh gật đầu, nhìn đến lá thư ngoài cùng kia là phong thư hồng nhạt, bên trên còn vẽ một cái trái tim tình yêu, nhìn càng như là thư tình, cô nhìn lâu mấy giây. Tô Nghi nhìn cô đang nhìn chẳm chằm vào đống thư, sợ cô ghen, nhanh chóng cất đống thư trở về chỗ cũ nói: "Không tìm được, không ở nơi này, em lại tìm xem nơi khác."

Hứa Nhược Tinh không nhẹ không nặng ừ một tiếng rồi đứng dậy.

Tô Nghi cất bức thư lại đặt ở trong rương, đặt lên đống thư vừa lôi ra, đống thư bị tuột ra, cô nhanh chóng thu dọn, nhét thư trở lại, hoàn toàn không thấy được phía dưới cùng có bức thư màu lam.

Là gửi cho Hứa Nhược Tinh.

Phong thư có ký tên là...Ngôi sao nhỏ.

Thư viết ngày... ngày mười chín tháng bảy.