Nhân Gian Tham Niệm

Chương 69: Đảm bảo



Hứa Nhược Tinh nghiêm trang, gương mặt bình tĩnh, vừa mới câu kia nói keo kiệt, dường như không phải lời nói vui đùa, mà là đơn giản nhất nói thẳng suy nghĩ của mình, Tô Nghi liếc nhìn một cái, trong lòng bị cào ngứa, liền vươn tay, gọi: "Hứa Nhược Tinh."

Hứa Nhược Tinh cũng nhìn qua, Tô Nghi nói: "Tay."

Hứa Nhược Tinh đưa tay ra, Tô Nghi nắm lòng bàn tay, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền cho nhau, nếu không phải bởi vì nơi này là trên đường, xung quanh đều là người. Tô Nghi thật sự sẽ bởi vì Hứa Nhược Tinh nói những lời này, sẽ đè luôn ở trên giường, trên sô pha, bất kể chỗ nào trong nhà. Cô rất thích sự độc chiếm của Hứa Nhược Tinh, thích một cách điên cuồng.

Tô Nghi dùng ngón tay móc lòng bàn tay Hứa Nhược Tinh, cảm xúc lan tràn ra, rùng mình lẻn đến trên người hai người. Ánh mắt Hứa Nhược Tinh từ bình tĩnh chuyển thành u tối, một đầm nước sâu không thấy đáy.

"Còn đi dạo không?"

"Chị dẫn em đi không?"

Hứa Nhược Tinh bật cười, vừa mới nghiêm túc, lúc này mặt mày giãn ra, xinh đẹp nói không nên lời.

Tô Nghi kéo cánh tay cô ấy: "Chị có đồ thể dục không?"

"Chị sao?" Hứa Nhược Tinh không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên là có."

Trước kia thực thích vận động, dậy sớm chạy bộ, trong nhà đồ thể dục vẫn là rất nhiều.

Tô Nghi tới gần, ghé vào bên tai nói: "Em mặc đồ của chị."

Một câu nói ra ý khác, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn Tô Nghi, đáy mắt Tô Nghi chói lọi ý cười, nhìn chằm chú người trước mặt, lại là ánh mắt như vậy.

Hô hấp Hứa Nhược Tinh như dừng lại: "Được."

Tô Nghi cầm tay Hứa Nhược Tinh: "Chị cảm thấy em mặc màu gì đẹp nhất?"

Hứa Nhược Tinh nhìn cô, nói: "Màu đỏ."

Hai bộ nội y Tô Nghi lần trước gửi đến đột nhiên hiện lên trong đầu, tưởng tượng đến cực hạn trăng nõn cùng đỏ tươi, kích thích ánh nhìn, hít thở nhẹ, nói với Tô Nghi: "Màu đỏ hợp với em."

Tô Nghi gật đầu: "Vậy màu đỏ."

Hai người nói xong đi đến bên xe, Hứa Nhược Tinh mở ra cửa ghế phụ, Tô Nghi ngồi vào, gọi: "Vợ ơi."

Giọng nói câu dẫn, Hứa Nhược Tinh cúi đầu, nhìn vào mắt Tô Nghi.

"Chị giúp em một chút."

"Giúp em cái gì?"

"Thắt dây an toàn."

Hứa Nhược Tinh thấy ngực nóng, hai giây sau, kéo qua dây an toàn, ghé vào nửa người Tô Nghi, má lướt qua chóp mũi, thắt xong đai an toàn, ' tách' một tiếng ăn vào chốt, hôn lên môi Tô Nghi.

Cổ áo bị người kéo, Tô Nghi kéo cổ áo cô, môi đỏ tươi mang theo ngọt ngào cùng mềm mại, còn có mùi hương quả quýt, bàn tay Hứa Nhược Tinh để trên vai Tô Nghi, ngón tay cách vải dệt, dán ở trên da thịt, mỗi một chỗ đều như là lửa cháy âm ỉ.

Tô Nghi bị cô hôn đến ánh mắt mông lung.

Hứa Nhược Tinh buông lỏng ra: "Về nhà."

Tô Nghi ngốc ngốc: "Dạ.

Rõ ràng Tô Nghi là người trêu chọc trước, ngược lại không có khí thế, dựa trên ghế xe, nhịn không được hồi tưởng đến nụ hôn vừa rồi, Hứa Nhược Tinh như thế nào lại giỏi như vậy, trước kia có phải từng hôn người khác rồi hay không?

Nghĩ đến đây, Tô Nghi vô cớ sinh ra hờn dỗi.

Nửa đường cũng không có nói chuyện với Hứa Nhược Tinh một câu.

Hứa Nhược Tinh nhân lúc đèn xanh đèn đỏ nhịn không được nghiêng đầu liếc nhìn một cái,

Tô Nghi không xem như người an tĩnh, ít nhất sau khi mất trí nhớ, chưa thấy yên tĩnh lại, hiện tại thật ra cực kỳ an tĩnh.

Là suy nghĩ cái gì?

Suy nghĩ đến nụ hôn vừa rồi?

Có phải do cô biểu hiện không tốt lắm hay không?

Hứa Nhược Tinh một bàn tay nắm tay lái, một tay khác gác lên bên cạnh cửa xe, ngón tay vô ý thức cọ xát cánh môi, còn tàn lưu cảm giác tê dại. Cô chưa từng yêu ai, trừ bỏ tự mình thỏa mãn, đối với tình dục vốn không ham thích, hôn môi là dựa vào cảm giác, nếu Tô Nghi cảm thấy không thoải mái...

Cô mím môi, đang miên man suy nghĩ, Tô Nghi gọi cô: "Đèn xanh."

Hứa Nhược Tinh a một tiếng, lấy lại tinh thần, xe đi nhanh trên đường bằng phẳng, chỉ có trái tim cô vẫn luôn nhấp nhô thấp thỏm.

Về đến nhà Tô Nghi cũng không nói thêm cải gì, hỏi Hứa Nhược Tinh muốn tắm rửa trước hay không, hai người từ quán ăn khuya ra tới, đầy người toàn mùi đồ ăn.

"Em tắm trước đi."

Nói xong trở lại trong phòng, ở trong ngăn tủ tìm đồ, Tô Nghi đi theo vào: "Làm gì vậy?"

"Tìm đồ thể dục cho em."

Treo ở bên trong, màu đỏ có hai ba bộ, kiểu dáng rất đơn giản, dáng bó người, Tô Nghi chọn bộ có áo khoác.

"Thế nào?"

Tô Nghi chỉ vào ngực: "Có hơi nhỏ."

Như vậy chói lọi chỉ ra, muốn cho người khác không chú ý cũng khó, ánh mắt Hứa Nhược Tinh từng chút nhìn đến trước ngực Tô Nghi, no đủ, tròn trịa. Lần trước say rượu cô từng xoa bóp, đặc biệt mềm mại.

Cô cúi đầu, di chuyển ánh mắt, vừa tìm quần áo vừa nói: "Vậy đổi sang bộ khác."

Tô Nghi cởi đồ đưa cho Hứa Nhược Tinh, mới vừa thử quần áo, phía trên đã nhuốm mùi của Tô Nghi. Cô lần đầu tiên cảm thấy mùi hoa chính mình cho rằng nhạt nhẽo còn có tác dụng kích tình, siết chặt quần áo, đưa cho Tô Nghi một bộ khác rộng thùng thình. Tô Nghi mặc lên trên người, nói: "Liền bộ này đi."

Cô đưa cả quần vận động cho Tô Nghi, Tô Nghi đặt ở trên giường, từ ngăn tủ phòng bên cạnh cầm áo ngủ đi tắm rửa.

"Em đi tắm rửa trước."

Áo ngủ là tơ lụa, màu trắng sữa, vải dệt cọ qua mu bàn tay Hứa Nhược Tinh, mềm nhẵn tinh tế.

Hứa Nhược Tinh gật đầu, Tô Nghi vào trong phòng vệ sinh.

Ngồi ở bên ngoài phòng khách, tiếng nước tí tách, Hứa Nhược Tinh mở máy tính, không có chút tập trung nào trả lời hai thư điện tử. Cô để trợ lý sửa sang lại mọi chuyện Lê Thần gần đây phụ trách sau đó lại chuyển hết việc cho cô.

Mấy ngày nay Lê Thần khả năng sẽ không thể đến công ty, trợ lý cũng không hỏi thêm. Sắp xếp xong, tắt đi khung chat, màn hình dần dần biến thành đen, hiện ra ảnh ngược gương mặt Hứa Nhược Tinh. Cô quét mắt nhìn phòng vệ sinh, bên trong tiếng nước đã dừng, Tô Nghi tắm xong rồi?

Cô không còn tâm tư đâu mà làm việc, tuy rằng còn ngồi ở trước máy tính, nhưng suy nghĩ không chịu khống chế. Nghe được phòng vệ sinh truyền đến lạch cạch một tiếng, cửa từ bên trong mở ra, Tô Nghi vừa lau tóc ướt vừa đi ra ngoài, thấy Hứa Nhược Tinh ngồi ở trước máy tính: "Chị còn phải làm việc sao?"

"Lê Thần mấy ngày nay không đến công ty được, chị tiếp nhận."

"Lê Thần làm sao vậy?"

Mới vừa tắm rửa xong, đôi mắt bị hơi nước nóng hun càng tỏa sáng, trắng nõn trên da thịt cũng phiếm hồng. Chỗ cổ có lẽ là do ngón tay gãi qua, có hai vệt đỏ, áo ngủ mỏng manh, dán trên người, tuy rằng rộng thùng thình, nhưng có thể nhìn ra đường cong đẹp mắt, Hứa Nhược Tinh trả lời: "Dì cậu ấy đã xảy ra chuyện."

"Dì?" Tô Nghi nhớ tới: "Là người chị ấy thích."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ừm.

"Xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng không?"

Hứa Nhược Tinh thật ra biết một chút về công việc của người đó, phóng viên đưa tin, phóng viên điều tra, đã làm thời gian rất dài, đụng tới không ít người cực đoan, tìm được đường sống trong chỗ chết cũng thường có. Lê Thần có lần cười khổ, muốn nhận được điện thoại từ người ấy nhất, cũng sợ nhất nhận được điện thoại từ người ấy nhất.

Trải qua nhiều lần như vậy, cô cảm thấy không tổn thương đến tính mạng, đã là quá may mắn.

"Hiện tại không có gì đáng lo, người không có việc gì."

"Chúng ta có cần đến thăm hay không?"

Dù sao cũng là dì của Lê Thần, theo lý là trưởng bối, Hứa Nhược Tinh suy nghĩ một lát đáp: "Ngày mai tan tầm chúng ta đi thăm."

"Dạ."

Nói xong đưa khăn bông đang lau dở cho Hứa Nhược Tinh: "Chị tắm rửa mang vào đi, em đi sấy tóc."

Hứa Nhược Tinh cầm lấy lẳng lặng nhìn, không nhiều lời, quay đầu vào trong phòng vệ sinh.

Tô Nghi ngồi ở trong phòng, hơi nóng máy sấy xuyên qua từ khe hở ngón tay, làm mái tóc ướt át bay lên, sợi tóc mềm mại, khắp phòng đều là mùi hương sữa tắm cùng dầu gội, mùi hương của Hứa Nhược Tinh.

Nghĩ đến Hứa Nhược Tinh, Tô Nghi nghĩ nếu mình vẫn còn hờn dỗi thì quả thực quá ngang ngược. Đương nhiên là cô hiểu rõ lý lẽ, nhưng chính là nhịn không được. Dục vọng cùng lòng tham của một người thật sự đáng sợ, trước khi còn chưa tỏ tình, cô nghĩ có thể cùng Hứa Nhược Tinh ở cùng một chỗ, mỗi ngày nhìn thấy người ấy, cô liền thấy thỏa mãn. Nhưng thật sự ở bên nhau, những suy nghĩ ghen tuông ấu trĩ cứ hiện lên, Tô Nghi thật sự thất vọng với bản thân.

Buông máy sấy, nghe được cửa có tiếng động, đang kỳ quái chính mình có phải nghe lầm hay không, lại truyền đến tiếng đập cửa.

Khoác thêm chiếc áo khoác mới ra ngoài: "Ai vậy?"

"Chào bạn, đây là chuyển phát nhanh." Ngoài cửa có người hỏi: "Xin hỏi là nhà của Hứa Nhược Tinh đúng không?"

Tô Nghi nghe được tên mới mở cửa, người chuyển phát nhanh mặc đồ màu vàng, mang mũ, vành nón che rất thấp, gật đầu: "Đúng vậy."

Hứa Nhược Tinh mua thứ gì? Tô Nghi tiếp nhận hộp, vuông vức, không phải rất lớn, còn rất nhẹ, cô ký tên xong mới đóng cửa lại, người chuyển phát nhanh trực tiếp xoay người chạy xuống lầu, thang máy cũng không chờ.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||

Tô Nghi cảm thấy lạ, nhìn thêm một lúc, Hứa Nhược Tinh từ trong phòng vệ sinh ra tới, thấy Tô Nghi đứng ở cửa hỏi: "Làm gì vậy?"

"Giúp chị nhận chuyển phát nhanh."

Nói xong cô cười: "Quái lạ, chuyển phát nhanh đều đưa tới cửa vậy sao? Không phải đặt ở phòng an ninh sao?"

Hứa Nhược Tinh tay đang lau tóc ướt lập tức dừng lại: "Chuyển phát nhanh?"

"Đúng vậy, Chị mua cái gì?"

Không có mua đồ gì, Hứa Nhược Tinh liên tưởng đến những lời Lê Thần nói sắc mặt khẽ biến, lập tức nhìn về phía Tô Nghi, nói: "Chuyển phát nhanh đâu rồi?"

Tô Nghi đưa chiếc hộp qua, đi tìm dao dọc giấy trên bàn trà muốn mở ra hộp chuyển phát nhanh.

Thấy Tô Nghi đang bận rộn cô mím môi, chạy nhanh mở cửa ra, để chuyển phát nhanh ở bên ngoài, liền đóng kín cửa lại.

Tô Nghi quay đầu, xem trên tay cô thấy trống không: "Chuyển phát nhanh của chị đâu?"

"Đặt bên ngoài." Hứa Nhược Tinh nói: "Là sản phẩm quảng cáo dùng thử."

Tô Nghi gật đầu, Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy nói: "Trong nhà còn có sữa bò không?"

"Còn đó, trong tủ lạnh có."

"Chị muốn uống nóng."

Trời nóng còn uống sữa bò nóng? Tô Nghi nói thầm trong lòng nhưng vẫn đến phòng bếp: "Để em hâm nóng giúp chị."

Hứa Nhược Tinh ngồi ở trên ghề phía sau, gửi tin nhắn cho bảo vệ cửa, chờ Tô Nghi quay đầu, đã buông di động, Tô Nghi cầm sữa bò đưa cho cô: "Đây ạ"

Sữa bò hơi tỏa khói lên, qua lớp sương trắng cô nhìn thấy gương mặt Tô Nghi, không rõ ràng như vậy, lại từng chút ghi dấu vết trong lòng Hứa Nhược Tinh.

"Chị đợi lát nữa uống, đi sấy tóc trước đi."

Gật đầu, vốn định đi phòng vệ sinh, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô cầm máy sấy đến phòng khách, đứng ở cửa sổ, tóc khá dài, rất dày, bị gió ngoài cửa sổ cùng máy sấy thổi bay lên, xinh đẹp dường như tiên nữ.

Tô Nghi nhất thời ngây người vài giây, lấy lại tinh thần, gương mặt hồng hồng.

Sấy mười phút mới buông máy, đến phòng bếp bưng lên ly sữa bò, Tô Nghi theo sát, nhìn Hứa Nhược Tinh bước vào phòng nhịn không được gọi: "Vợ ơi."

Hứa Nhược Tinh quay đầu thấy Tô Nghi đứng ở cửa, mái tóc suôn mượt, tóc màu đen hất sang hai bên, tôn lên làn da càng trắng nõn, giống như ngọc, cô không nói chuyện chỉ nhìn Tô Nghi.

Tô Nghi chen vào khe hở nơi cửa, lưng đụng phải công tắc đèn phòng, phòng đột nhiên tối sầm, chỉ có ánh sáng phòng khách bật lên, chiếu lên trên người hai người.

"Chị buồn ngủ?"

Hứa Nhược Tinh trầm thấp ừm một tiếng, ở trong hoàn cảnh tối mờ, giọng nói bị phóng đại vô hạn giống như Tô Nghi ghé sát tai cô nói chuyện, Tô Nghi nóng mặt, nói: "Em muốn chúng ta ngủ cùng nhau."

Thật là thẳng thắn đến táo bạo, cô rũ mắt nhìn Tô Nghi.

Bị nhìn chằm chằm, Tô Nghi cũng không cam lòng yếu thể nhìn trở về, không khí có xen chút ái muội mập mờ.

"Em nói cái gì?"

Tô Nghi đột nhiên không có dũng cảm lặp lại lần nữa.

Đành cắn môi.

Có phải quá nhanh hay không? Buổi tối mới vừa nói ra tình cảm, hiện tại liền phải...

"Em đảm bảo, em sẽ không làm gì, chỉ ôm chị ngủ!"

Nói xong cũng cảm thấy chính mình không làm nổi, lại nói: "Thôi... em khó mà bảo đảm được"

Tô Nghi quay đầu đã muốn đi, cổ tay bị người túm chặt, eo cũng bị ôm. Hứa Nhược Tinh từ cạnh bên đến gần sát, một bàn tay vòng qua vòng eo, phía sau lưng Tô Nghi chống lên bức tường lạnh lẽo.

Hứa Nhược Tinh nâng chân, cửa phòng khép lại, bốn phía màu đen, tràn ngập dục vọng cùng khí nóng làm người hít thở không thông, ầm ầm vọt vào trong thân thể.

Hai người tiếp xúc da thịt như đốt lửa, nhanh chóng thiêu cháy, lý trí của Tô Nghi cũng biến mất, bị Hứa Nhược Tinh ôm, đôi tay không tự giác từ áo ngủ, chạm vào da thịt Hứa Nhược Tinh.

Mới vừa rồi tắm rửa xong, còn rất ướt át, bị ngón tay khô ráo đụng vào, nháy mắt gợi lên sóng trào cuồn cuộn.

"Không cần đảm bảo." Hứa Nhược Tinh cắn nhẹ vành tai Tô Nghi: "Em muốn ngủ như thế nào liền ngủ như thế."