Nhân Quả Duyên Hành

Chương 1



1.

Tôi ch ôn c ất cô ấy, đọc được trí nhớ của cô ấy. Trí nhớ của cô ấy không được đầy đủ, tôi chỉ biết trong trường có rất nhiều người bắt nạt cô ấy.

Nhưng tôi không biết ai đã giet cô ấy. Ký ức của cô ấy không có gì ngoài nỗi đau.

Người cha già đạp ba bánh trong gió tuyết và quỳ xuống để kiếm thêm hai đồng.

Mẹ thì là một người câm, kiếm sống bằng nghề dọn dẹp vệ sinh cho người khác.

Chính vì vậy, những người giàu có trong lớp xem cô ấy như chó. Bọn họ ép cô quỳ xuống, coi đó là niềm vui, bởi vì gia cảnh của cô, giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở, phớt lờ lời cầu cứu của cô vì nhiều lý do.

Cô ấy đã chet, nhưng không biết ai đã giet cô ấy. Về đến nhà, ba mẹ cô ấy, không, bây giờ là ba mẹ tôi.

Vẻ mặt sốt ruột nhìn tôi: "Sao hôm nay con về muộn thế?"

Tôi nói: "Nhiều bài tập quá, con phải làm nhiều một chút.”

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”

Bọn họ kéo tôi đến bàn, vẻ mặt vui mừng mở nắp: "Lan Lan, hôm nay ba kiếm được nhiều tiền, hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu!"

Nói là thịt kho tàu, nhưng cũng chỉ có một chén nhỏ. Tôi do dự nhìn ánh mắt hạnh phúc của bọn họ, cuối cùng vẫn không nói cho bọn họ biết sự thật.

2.

Ngày hôm sau, tôi theo ký ức của cô ấy đi tới trường học của cô ấy. Tôi vừa bước vào lớp, tất cả tiếng ồn ào đều dừng lại, nhao nhao nhìn về phía tôi.

Nhưng cũng không có ánh mắt ai là kinh ngạc hay hoảng sợ. Cho nên trong lớp này không có người giet Đồng Lan.

Tôi đưa mắt nhìn mọi người trong lớp, trầm mặc không nói đi đến chỗ ngồi bên cạnh thùng rác.

Trong hộc bàn học bị nhét đầy rác rưởi, ghế cũng không cánh mà bay. Tôi nhìn về phía tất cả những người đang xem náo nhiệt.

Có người tránh ánh mắt của tôi, có người lại chờ xem tôi xấu mặt. Có vẻ quen rồi.

Tôi đi tới bên cạnh đám người đang uốn tóc, vươn tay về phía người tên là Chu Nghi, thản nhiên nói: “Trả ghế lại cho tôi.”

Chu Nghi sửng sốt một chút, rồi lập tức phá lên cười. Cô ta đứng lên, nhìn thẳng vào tôi: "Mày đang nói chuyện với tao à?"

Tôi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ cô là súc sinh?"

Tôi và cô ta không giống nhau, tôi là hồ ly, đương nhiên sẽ quyến rũ hơn một chút.

Dường như kinh ngạc trước sự thay đổi của tôi, mọi người trong lớp đều hít một hơi khí lạnh.

Bàn tay của cô ta rơi xuống nhưng sau đó bị tôi bắt được, đúng lúc giáo viên vừa mới bước vào.

Giáo viên cũng không thèm nhìn, nhìn về phía trước nói: "Ai về vị trí người nấy, bắt đầu học.”

Chu Nghi rút tay bị tôi túm ra, nói lời tàn nhẫn: "Mày chờ đó cho tao.”

Tôi đứng trong lớp, giáo viên cũng không nhìn thấy. Không chỉ vậy, khi đặt túi xuống, tôi nhìn thấy một con rắn trong hộc bàn.

Là rắn đ ộc. Chu Nghi hướng về phía tôi làm động tác c ắt cổ, mà tôi ở trước mặt cô ta x é con rắn làm hai, một nửa ném ở trên bàn cô ta.

Cô ta bị dọa cho nhảy dựng lên, mặt nhăn nhó, hét lớn: "Có rắn.”

Tôi nheo mắt lại nở nụ cười. Cả lớp bị xáo trộn. Giáo nghiêm mặt gọi tôi vào văn phòng.

Cũng chỉ là lấy cha mẹ tôi ra uy hiếp tôi. Sự tình không ầm ĩ lắm, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng tôi sắp đ iên rồi.

3.

Giáo viên tận tình khuyên bảo tôi không nên đối nghịch với Chu Nghi, nhịn một chút mọi chuyện rồi cũng qua.

Buồn cười là tôi chẳng qua chỉ đang chống trả, nhưng cô ấy lại giáo dục tôi - nạn nhân của bạo lực học đường.

Tôi nhìn nữ giáo viên hợm hĩnh trước mặt và mỉm cười, khóe mắt hiện lên một tia vui sướng.

Tôi tiến lại gần và thì thầm vào tai cô ấy: “Cô giáo, em biết bí mật của cô đó nha.”

Cô mở to mắt không dám tin, ngay cả một câu phản bác cũng không nói nên lời. Nói xong, tôi xoay người đi về phía sau.

Không cẩn thận đụng phải một nam sinh. Cậu ta đeo một cặp kính gọng vàng, trên tay ôm một đống tài liệu.

Tôi ngẩng đầu, cậu ta cười xin lỗi: "Bạn học, cậu không sao chứ?"

Tôi cụp mắt xuống, ngữ khí lãnh đạm: "Không sao.”

Khi đi ngang qua người nam sinh đó, tôi cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó được nhét vào túi mình.

Tôi quay đầu nhìn cậu ta một cái, nhưng cậu ta lại bắt đầu nói chuyện cùng cô giáo.

Sau khi ra khỏi văn phòng, tôi lấy tờ giấy ra xem, trên đó chỉ viết thời gian địa điểm: [Chín giờ tối, phòng âm nhạc.]

4.

Hồ ly khi đi săn, thích nhất là mê hoặc đối phương. Sau đó ngờ giáng một đòn chí mạng vào con mồi.

Tôi cất tờ giấy vào túi, đi về phía sân thể dục, tiết tiếp theo là tiết thể dục. Mà tiết thể dục càng là thiên đường của bọn họ, và là địa ngục của cô ấy.

Bọn chúng thậm chí còn biến cô ấy thành quả bóng, để cô ấy quỳ xuống tiếp bóng. Chỉ cần cô ấy làm không tốt, thứ chờ đợi cô chính là bị đánh đập và vũ nhục.

Cô ấy chính là niềm vui của đám quỷ này. Vừa bước vào sân thể dục, đã có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Những ánh mắt kia mang theo ác ý cùng châm chọc. Một cậu bé cởi đồng phục học sinh chậm rãi đến gần tôi.

Đồng Lan có ký ức về hắn, tên là Kỷ Bắc, Kỷ gia cũng coi như là có uy tín trong giới hào môn.

Lúc hắn gặp Đồng Lan, Đồng Lan đang bị bắt nạt. Cô ấy nhìn hắn cầu cứu, nhưng không nghĩ tới hắn mới là đại ác ma.

Chỉ vì hắn nói một câu: "Tao không thích chơi thứ đồ quá thuần khiết.”

Đồng Lan đã bị bọn chúng làm nhục.

Kỷ Bắc lớn lên rất cao, lúc đi tới trước mặt tôi, hắn cúi người ngửi lọn tóc bên tai tôi, lời nói tràn đầy ác ý: “Biểu hiện lần trước của em rất tốt, cho nên tôi đã cho bà mẹ câm của em có một công việc."

“Em nói xem, nếu mẹ em biết công việc của bà là nhờ em đổi lấy, em đoán có phải bà ta sẽ vì em mà đau lòng đến chet không?"

Kỷ Bắc cho rằng sẽ nhìn thấy một khuôn mặt vừa sợ hãi vừa tức giận, nhưng hắn lại thất vọng.

Sắc mặt của tôi không có gì sợ hãi cũng không tức giận, thậm chí ngay cả một chút dao động cũng không có.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, tiến lại gần hắn một bước, gằn từng chữ: "Đừng động đến ba mẹ tôi.”

5.

Hắn nhíu mày, thoáng cái liền lạnh mặt. Các bạn học xung quanh chỉ trỏ tôi, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Nhưng khi đối diện với tầm mắt của tôi, tất cả đều cụp mắt xuống, tránh ánh mắt tôi.

Một tay hắn nhấc cổ áo tôi lên, tay kia vuốt ve mặt tôi.

"Mày nên quỳ xuống cầu xin tao, chứ không phải bảo vệ lòng tự trọng đáng thương của mày."

Tôi nắm lấy bàn tay đang kéo cổ áo tôi của hắn, để hắn nhìn vào mắt tôi. Sắc mặt của hắn dần mất tự nhiên, sức lực trên tay cũng buông lỏng.

Ngay sau đó, tôi dùng d ao gọt trái cây để vào tim hắn, tới gần hắn. Trong mắt người khác, tôi giống như đang chủ động ôm lấy hắn.

Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy mày đoán xem nếu cả hai chúng ta đều chet, thì ai sẽ tổn thất hơn?"

Hắn chợt bừng tỉnh nhận ra một vũ khí s ắc b én lạnh lẽo đang nhắm ngay trái tim mình. Hắn cúi đầu mắng: "Tên điên.”

Có lẽ là do tôi quá bình tĩnh, chúng tôi giằng co mấy chục giây. Rốt cuộc hắn vẫn là tiếc mạng, buông tay ra, đồng thời giơ hai tay lên chậm rãi lui về phía sau.

Cho đến khi hắn cách tôi mười mét, tôi mới cất con d ao đi. Tôi quay lại lớp với khuôn mặt vô cảm. Ngay cả giáo viên cũng có chút kinh ngạc.

Kinh ngạc vì sao quần áo của tôi không bị xốc xếch, vì sao không bị quỳ gối. Thấy tôi nhìn về phía mình, giáo viên thể dục có chút xấu hổ cúi đầu.

Sự lạnh lùng của người xung quanh và sự dung túng của thầy cô có lẽ chính là cọng rơm cuối cùng đè bẹp nguyên thân.

6.

Lúc phân tổ bóng chuyền, rõ ràng vừa vặn là số chẵn, nhưng vẫn không có ai đi cùng tôi.

Bọn họ cô lập tôi, muốn nhìn tôi cảm thấy khó chịu, nhìn tôi xấu mặt. Mà tôi nhìn về phía giáo viên thể dục, cười cười: "Thầy giáo, các bạn học đúng là rất chiếu cố cho em đó, biết thân thể em không tốt, vậy em có thể nghỉ ngơi không?"

Thầy thể dục vừa định thốt ra một câu, trong nháy mắt nghẹn lại. Tôi biết câu đó là gì.

Tất cả mọi người không muốn cùng một nhóm với em, sao em không tự kiểm điểm lại bản thân đi.

Hắn đứng tại chỗ không nói đồng ý, nhưng cũng không biết từ chối như thế nào. Cho đến lúc này, Chu Nghi đứng dậy, giơ tay nói: "Thầy giáo, em sẽ cùng nhóm với Đồng Lan.”

Sau khi cô ta nói xong, tất cả mọi người đều có dáng vẻ muốn xem kịch vui. Giáo viên ho khụ khụ, nói: "Nếu bạn học Chu Nghi đã muốn cùng một nhóm với em, vậy em cùng một nhóm với em ấy đi.”

Chu Nghi đi về phía tôi, khoác lên vai tôi, vỗ mặt tôi nói: “Tiểu đáng thương, lát nữa đừng quên mua trà sữa cho tao.”

Tôi nắm tay Chu Nghi, trở tay cắt, cười nói: "Chu Nghi nói ai mua trà sữa cho cô ấy, cô ấy sẽ gọi người đó là ba.”

“Mày!” Chu Nghi dùng sức phát hiện không thể thoát ra, vội vàng nháy mắt với đám chó săn của cô ta.

"Đồ đi*m thúi, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, đúng không?"

Kỷ Bắc ngậm điếu thuốc, nhìn sang bên này. Tôi càng dùng sức, nhìn về phía giáo viên thể dục nói: "Thầy giáo, hôm nay hình như có lãnh đạo phải không?"

"Không sợ bị đuổi việc sao?"

Giáo viên thể dục vốn đang xem kịch lúc này mới phản ứng lại, ngăn cản đám chó săn của Chu Nghi.

Tôi buông Chu Nghi ra, lấy một quả bóng chuyền tới. Chu Nghi có lẽ cảm thấy có thể lấy lại thể diện với môn bóng chuyền, cả người đều lên tinh thần không ít.

Nhưng sau đó, chỉ là tôi đơn phương hành hạ cô ta đến chet mà thôi. Mỗi bước tôi đều tính toán kĩ, cuối cùng quả bóng chuyền sẽ luôn đáp ở trên mặt cô ta.

“Chu Nghi, sao lại dùng mặt tiếp bóng vậy?”

Chung quanh truyền đến tiếng cười nho nhỏ. Chu Nghi trầm mặt, cảm giác giây tiếp theo cô ta sẽ nhào tới ăn tôi.

Tiết thể dục kết thúc, tôi nhìn Chu Nghi mặt sưng như đầu heo chậm rãi tới gần nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Chu Nghi.”

Ngay sau đó, tôi lui về phía sau vài bước làm động tác bắn súng về phía cô ta, cười cười: "Bùm.”