Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 102: Đánh giá thấp ta rồi



Chiều tà như máu, gió thu trôi giạt.

Mọi thứ ở ngay trước mắt giống như một bộ phim đẫm máu cùng sự trải nghiệm đắm chìm.

Mộc Nhiêu Nhiêu biết tinh thần của Sầm Không không tốt lắm, bất kể ai ở trong “bệnh viện tâm thần” quy mô lớn này của giáo Hỗn Luân, đã tập luyện oai môn tà công mười mấy năm bằng phương thức tự ngược đãi bản thân, rồi lại gặp phải gói quà lớn “tẩu hoả nhập ma”, quả thực đã hội tụ đủ điều kiện cần thiết để phát bệnh rồi.

Nhưng nàng cũng không ngờ được Sầm Không lại có thể ra tay nhanh như vậy.

Nàng vừa hoàn thành xong phần xây dựng tâm lý đơn giản, đang hồi hộp chờ đợi Sầm Không biểu diễn Toàn Võ Hành ở trước mặt nàng. Gãy tay, gãy chân, gãy xương sườn… Nàng phấn đấu để cho bản thân mình mặt không biến sắc.

Kết quả, Sầm giáo chủ đúng là Sầm giáo chủ. Hoàn toàn không làm theo kịch bản mà nàng đã nghĩ ra, cái gì mà gãy tay què chân, so với thực tế thì chính là lời khen của người bán với hàng thật người mua nhận được.

Cứ giống như nàng đã chuẩn bị sẵn cho cuộc thi lớp một tiểu học, ngay khi ngẩng đầu lên thì Sầm giáo chủ đã hoàn thành bài luận văn tiến sĩ.

Sầm Không có khuôn mặt thanh tú, vùng trán lộ vẻ lạnh lùng đến thấu xương, nhướng mí mắt lên, lẳиɠ ɭơ xấu xa.

Theo lời nói của Mộc Nhiêu Nhiêu thì thoạt nhìn đã biết đầu óc không được bình thường cho lắm, đâu có người bình thường nào lại cười như vậy.

Sau khi tận mắt chứng kiến Sầm giáo chủ trình diễn màn Fruit Ninja phiên bản người thật, Mộc Nhiêu Nhiêu kinh ngạc đến mức ngây người ra.

Vào mười lăm phút trước, Bốc Tương Hoắc còn ầm ĩ đòi Sầm Không bỏ mũ ra, nhưng không, sông có khúc người có lúc, Sầm Không cũng không hỏi hắn ta gì cả mà trực tiếp hất tung cái đầu của hắn ta lên.

Sự sợ hãi tột độ đã khiến cho thính giác của Mộc Nhiêu Nhiêu suy yếu, nàng chỉ nhìn thấy Sầm Không mở miệng ra rồi khép lại, không có gì nghe lọt vào tai cả.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Giáo chủ, ngài nói gì vậy?”

Khi nói chuyện, nàng mới phát hiện giọng nói của mình đang run rẩy.

Cho bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng này thì sức chú ý đều sẽ tập trung vào cái xác ngã ngửa lên trời ở đằng sau, đương nhiên sẽ phớt lờ đi Sầm Không có tinh thần không ổn định.

Sầm Không đang chờ đợi nàng đáp lời, không ngờ Mộc Nhiêu Nhiêu sẽ hai mắt đỏ hoe hỏi ngược lại.

Sầm Không nhìn chằm chằm lấy nàng một lúc: “Ngươi sợ ta sao?”

Sợ à?

Không nhắc thì không sao nhưng khi Sầm Không hỏi như thế thì Mộc Nhiêu Nhiêu mới phát hiện, cả người nàng đều đang khẽ run rẩy, những đầu ngón tay cuộn lại thành nắm đấm chạm vào lòng bàn tay, đầu ngón tay lạnh băng cùng lòng bàn tay nóng rực hình thành sự tương phản rõ ràng.

Huyệt thái dương ở hai bên căng nhức, cảm xúc thăng trầm quá lớn ảnh hưởng đến tuyến lệ yếu ớt, hai mắt cay rát đau đớn, tiếp theo dạ dày khẽ co giật, như thể có một cánh tay đang không ngừng đè ép vào bụng của nàng.

Nàng dùng sức nuốt vài ngụm nước bọt mới kìm được cơn axit trào ra khỏi cổ họng.

Sầm Không thực sự đã đánh giá nàng quá cao rồi, hắn không nên hỏi ngươi sợ ta à, mà nên hỏi ngươi sợ ta đến mức nào? Có phải là sợ đến mức muốn chết không?

Tuy nhiên, khi nàng bắt gặp ánh mắt của Sầm Không thì Mộc Nhiêu Nhiêu đã nuốt chữ “sợ” trên đầu lưỡi xuống bụng.

Ánh mắt của Sầm Không quá lạnh lùng, vừa lạnh lùng vừa cay nghiệt, giống như một lưỡi dao sắc bén đang lấp lánh ánh sáng lạnh băng, sẽ làm người khác bị thương và cũng sẽ làm bản thân bị thương.

Cây hoa độc trên núi tuyết tuyệt đẹp này, vừa chán ghét cuộc đời vừa mạnh mẽ nở rộ một mình, trong ánh mắt của hắn, Mộc Nhiêu Nhiêu có thể đọc được một suy nghĩ khác.

Trong ánh mắt của Sầm Không hiện lên một tia mâu thuẫn tàn nhẫn, hắn dường như đang dỗ dành Mộc Nhiêu Nhiêu, nếu nàng e sợ hắn, sợ hãi hắn thì hắn có thể gϊếŧ chết nàng mà không một chút lo lắng, giống như hàng “dưa hấu” nằm lăn lóc ở dưới đất này.

Nếu nàng nói không sợ hắn thì hắn sẽ làm như thế nào?

Sầm Không đang chờ đợi câu trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy khuôn mặt của nàng, không cho phép nàng có bất kỳ sự chùn bước nào.

Sự do dự của Sầm Không lập tức biến mất, nhưng sát ý lại không hề che giấu, vô tư làm liều, ùn ùn kéo đến quét qua Mộc Nhiêu Nhiêu.

Mộc Nhiêu Nhiêu không rõ, rốt cuộc hắn muốn nghe thấy “sợ” hay là “không sợ”?

Tuy nhiên, nàng đã đánh giá thấp khả năng xử lý cảm xúc của cơ thể mình.

Hai loại cảm xúc cực đoan va chạm vào nhau, một mặt là sự bài xích của sinh lý, nói với bản thân rằng, ngươi đang hoảng loạn, ngươi đang sợ hãi, ngươi phải nói ra, còn cảm xúc kia thì đang cố gắng an ủi nàng, ngươi phải bình tĩnh để mò đoán trong lòng của Sầm Không, ngươi phải nghĩ lại, Sầm Không đã từng đυ.ng chạm vào một cọng tóc của ngươi chưa?

Mộc Nhiêu Nhiêu chợt nhận ra, nàng đang sợ hãi, đang hoảng loạn, nhưng so với Sầm Không đang sống rành rành này, một người đầu óc có chút không tỉnh táo thì nàng sợ những xác chết sau lưng hắn hơn.

Đã sống hơn ba mươi năm, trước khi xuyên vào cuốn sách này thì nàng chỉ nhìn thấy xác của động vật ăn được, những thứ đó cũng không thể gọi là xác được, chỉ là một bộ phận trên cơ thể động vật, xương sườn, bắp đùi…, sau khi xuyên vào trong sách thì nàng mới phải học cách sát sinh, nhưng chỉ với gia cầm.

Đừng coi thường gia cầm, ngay khi đôi mắt tròn xoe như hạt đậu nhìn lấy nàng thì Mộc Nhiêu Nhiêu làm thế nào cũng không thể xuống tay được, giống như học cách hơ nóng giường lò vậy, phải luyện tập rất lâu mới dám gϊếŧ gà.

Chuyện gϊếŧ heo thì thôi đừng nhắc làm gì, nàng chỉ dám vác con heo lên chứ tuyệt đối không thể gϊếŧ heo.

Vì vậy, khi xác của những người này xuất hiện rõ rành rành như vậy ở trước mắt, Mộc Nhiêu Nhiêu đã trực tiếp sợ hãi rồi.

Khi bỗng nhiên gặp phải một cái xác ở vùng hoang dã thì cũng đã sợ hãi nửa ngày trời rồi, huống chi người này đã từng trò chuyện với nàng, mặc dù Mộc Nhiêu Nhiêu biết tên mập này không phải loại tốt lành gì.

Khẽ liếʍ môi, Mộc Nhiêu Nhiêu mở miệng ra: “Giáo chủ, ta… oẹ…” cùng với lúc nàng nói chuyện, khả năng xử lý cảm xúc và chức năng không khoẻ trong cơ thể ngay lập tức tan rã, những thứ trong dạ dày liền dâng trào lên thực quản trong chớp mắt, ào ạt trào ra.

Trong bãi nôn mửa thậm chí có thể rõ ràng nhận ra miếng thịt gà quay vừa ăn vào buổi trưa… xem ra nàng nhai không đủ kỹ nhỉ.

Cùng lúc với cổ họng vỡ đê thì còn có tuyến lệ của Mộc Nhiêu Nhiêu, nước mắt ngay lập tức chảy xuống, hoà lẫn với bãi nôn nửa, như thể một con sông nhỏ chảy vào Hoàng Hà vậy, trong chớp mắt đã bị chất lỏng màu vàng đồng hoá, lao nhanh đi khỏi.

Sầm Không cách Mộc Nhiêu Nhiêu chưa đến một mét, Sầm Không nhìn nàng tiến lại gần mình một bước, ngay khi mở miệng định nói thì trong miệng bỗng nhiên trào ra loại chẩt lỏng nhớp nháp màu vàng.

Sầm Không: “…”

“Giáo… oẹ!”

Mộc Nhiêu Nhiêu nôn cả những gì đã ăn vào buổi trưa ra, cảm thấy cơn buồn nôn trong dạ dày đã giảm đi một chút, nàng đi vòng qua bãi nôn mửa, vừa định nói chuyện với Sầm Không thì dạ dày lại lên cơn co giật nữa, ngay sau đó thì nàng lại bắt đầu ào ạt nôn ra.

Khi mặt trời lặn, màu sắc đã dần dần loãng ra, bầu trời màu đỏ thẫm đã trở thành màu đỏ tía, Sầm Không mặt mày tái mét nói: “Ngươi nôn xong đi rồi hẵng nói, đừng tới đây!”

Ngăn cản “bình phun” Mộc Nhiêu Nhiêu lại gần hắn, bầu không khí kỳ lạ do Sầm Không tạo ra đã hoàn toàn bị quét sạch đi, trong ngõ cụt bị bao vây bởi tiếng nôn oẹ: “Oẹ! Oẹ! Ặc!”

Trong lòng của Mộc Nhiêu Nhiêu thầm nghĩ, lãng phí quá, những gì ăn vào buổi trưa đều đi công cốc cả rồi, điều quan trọng là khó chịu quá.

Nếu chỉ khóc thôi thì còn đỡ, chỉ thấy khó chịu ở mắt, còn nếu là nôn thì dạ dày khó chịu, cổ họng cũng đau, nàng vô tình thở hổn hển thì chất lỏng đã vào trong khí quản, nàng lại ho sặc sụa!

Quả nhiên, xác chết đã cho nàng một lực chấn động quá lớn rồi.

Mộc Nhiêu Nhiêu nôn đến cuối cùng thì chỉ còn lại axit trong dạ dày, nàng vịn tường và nôn khan nói: “Giáo, giáo chủ, lần, lần sau ngài nói với ta trước khi ra tay nhé, để ta trốn ra xa một chút!”

Sầm Không: “…” Hắn mặt mày vô cảm nhìn nữ nhân đang nôn đến mức trời đất tối sầm.

“Đúng rồi.” Mộc Nhiêu Nhiêu lấy khăn tay ra lau miệng, dưới bầu trời đỏ tía, Mộc Nhiêu Nhiêu dựa vào tường nói: “Ta, ta không sợ giáo chủ.”

Sát ý đã sớm tiêu tan, Sầm Không cười lạnh lùng: “Nói dối.”

Mộc Nhiêu Nhiêu lập tức xua tay: “Không phải nói dối, ta thừa nhận, ta sợ xác chết, ta rất nhát gan, nhưng ta, thực sự không sợ giáo chủ.”

Khi lần đầu tiên gặp hắn quả thực là sợ đấy, hắn chỉ tồn tại trong cuốn tiểu thuyết mà Mộc Nhiêu Nhiêu đã đọc, những gì mà Mộc Nhiêu Nhiêu hiểu về hắn cũng đến từ các lời văn.

Vì vậy, nàng lúc nào cũng phải giữ lấy sự cảnh giác, sẽ giả điên vờ ngốc khi Sầm Không quái gở, dùng củi gạo dầu muối tương dấm trà để che giấu đi suy nghĩ thực sự của nàng.

Nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy Sầm Không có chút đáng thương.

Trong số những người ở giáo Hỗn Luân, Mộc Thải Thải có em gái Mộc Nhiêu Nhiêu, Lý hộ pháp có một đám nam sủng… chỉ có Sầm Không, từ đầu đến cuối đều cô độc một mình.

Trong tác phẩm, ngoại trừ nói hắn đẹp ra thì không nói thêm gì cả, không còn bất cứ thứ gì khác.

Lúc đó Mộc Nhiêu Nhiêu còn suy nghĩ, đẹp trai như vậy, tạo ra con cháu đời sau cũng tốt mà.

Nụ cười của Sầm Không từ từ biến mất, lặng lẽ quan sát lấy nàng, khi một cơn gió thổi đến liền ập vào mặt mùi nôn mửa nồng nặc.

Sầm Không: “…”

Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy có lẽ đã nôn đủ rồi, nàng, nói: “Giáo chủ, chúng ta về thôi, lát nữa có người đến thì sẽ không thể giải thích rõ được đâu.”

Liếc nhìn về hành lý ở nơi cách đây không xa, Mộc Nhiêu Nhiêu thực sự không thể nhấc chân lên được, ở bên cạnh hành lý chính là cái xác của Bốc Tương Hoắc, lớp vải ngoài của hành lý đã nhuốm máu.

Một cánh tay mảnh khảnh cầm hành lý lên, Sầm Không ném hành lý về phía sau rồi đi thẳng ra ngoài.

“Giáo chủ, ngài đi chậm lại chút.” Mộc Nhiêu Nhiêu vội vã đi theo.

Bầu trời dần tối đen lại, cộng với những cái xác đó, sau lưng của Mộc Nhiêu Nhiêu đã bắt đầu cảm thấy ớn lạnh, lần đầu tiên bước nhanh vài bước và đi bên cạnh Sầm Không.

Sầm Không liếc nhìn nàng qua khoé mắt: “Nhát gan.”

Mộc Nhiêu Nhiêu không chút phản đối về việc này, gật đầu đồng ý: “Rất nhát, đúng là rất nhát.”

Cường đạo, dã thú, đó đều là thứ có thể nhìn thấy, có thể đánh được, nhưng ma quỷ thì lại khác, khi nghĩ đến đây thì nàng đều sởn tai gai ốc.

Sợ vệt máu trên lớp vải bên ngoài của hành lý sẽ gây chú ý của người khác, Mộc Nhiêu Nhiêu đã mua một tấm vải bọc hành lý mới để đổi cái cũ đi, cũng may, chỉ có vài thứ ở bên trong dính máu, lau chùi đi là được rồi.

“Giáo chủ, để ta cầm cho.” Mộc Nhiêu Nhiêu định nhận lấy hành lý.

Sầm Không nhẹ nhàng xách hành lý lên, hờ hững nói: “Nếu ngươi nôn vào trong đấy thì những đồ vật này làm sao dùng được nữa?” Sau đó thì xách hành lý lên đi về phía trước.

Hắn như vậy là đang muốn xách giúp nàng à?

Mộc Nhiêu Nhiêu thầm nghĩ, lại nữa rồi, chính là kỳ quặc như vậy đấy.

Tính tình của Sầm Không cứ luôn nắng mưa thất thường, nhưng hắn thỉnh thoảng sẽ âm thầm “dâng hiến sự dịu dàng” như thế này, mặc dù đây chỉ là cách lý giải cá nhân của Mộc Nhiêu Nhiêu.

Sầm Không sẽ không cho thẳng thừng mà hắn chỉ sẽ vòng vo, bày tỏ sự quan tâm dành cho nàng theo cách vô cùng quái lạ.

Mộc Nhiêu Nhiêu giỏi lý giải cảm xúc trong nội tâm của người khác nên rất dễ dàng nhìn thấu.

Màn đêm buông xuống, Mộc Nhiêu Nhiêu và Sầm Không vội vã trở về trong đêm.

Sầm Không xách hành lý đi ở phía trước, còn Mộc Nhiêu Nhiêu thì ở bên cạnh đuổi muỗi cho hắn.

“Giáo chủ, khi về ta sẽ làm thêm một cái túi đuổi muỗi cho ngài.” Hắn đúng là quá dẫn dụ muỗi rồi, có Sầm Không ở đây, những con muỗi giống như không nhìn thấy nàng vậy.

Sầm Không vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong ban đêm, liếc nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu ở bên cạnh đang vung tay loạn xạ để đuổi muỗi rồi nói: “Ừm.”

Trời vừa tối thì Mộc Nhiêu Nhiêu không thể nhìn rõ nữa, chỉ có thể mượn ánh trăng để nhìn bóng lưng mơ hồ phía trước, hai tay vung vẩy theo tiếng “ong ong” của muỗi.

Nhìn thấy dáng vẻ hài hước không chút quy tắc của nàng, Sầm Không: “Bên phải, bên phải có muỗi.”

“Được.” Mộc Nhiêu Nhiêu đi về phía bên phải hai bước, vấp phải cục đá liền trực tiếp ngã xổm xuống đất.

Trong sự tĩnh mịch, nàng rõ ràng nghe thấy Sầm Không cười.

Tác giả có lời muốn nói: Mộc Nhiêu Nhiêu: cười nhiều hơn thì băng sẽ tan nhanh hơn.

Tác giả nhìn lấy lớp băng: Sắp rồi sắp rồi, xuất hiện vết nứt rồi! Cố gắng lên nào!