Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 104: Tinh thần sa sút



Giáo Hỗn Luân.

Tả hộ pháp Mộc Thải Thải cau chặt mày lại, trầm ngâm suy nghĩ trong nhà bếp.

Giáo chủ đã mấy ngày không ăn đồ ăn rồi, và tất nhiên, điều này cũng không loại trừ khả năng hắn tự mình nấu ăn trong phòng, dù sao thì cũng không ai có thể nhìn thấy hắn làm gì ở trong phòng cả.

Sức ăn của giáo chủ không nhỏ, những bữa cơm từ nhà bếp mang đến đều bị hắn ăn sạch sẽ.

Nhưng mấy ngày nay, cơm canh đều để y nguyên trước cửa.

Giáo đồ dưới trướng của Mộc Thải Thải, Tiểu Hắc ở bên cạnh nói: “Hộ pháp, tiểu nhân đoán, lẽ nào giáo chủ…”

Mộc Thải Thải: “Cái gì?”

Tiểu Hắc: “Lẽ nào giáo chủ muốn luyện công pháp giống như ngài?”

Mục tiêu cố định quan trọng nhất trong công pháp của Mộc Thải Thải chính là không thể thừa cân, phải giữ được vóc dáng nhẹ nhàng.

Diệt Thánh Tâm Pháp của giáo chủ đã đạt đến đỉnh cao, bây giờ còn muốn tu luyện cả công pháp của nàng ấy sao?

Mộc Thải Thải càng nghĩ thì càng cảm thấy những gì Tiểu Hắc nói không sai! Một người lợi hại như giáo chủ cũng siêng năng như vậy, thì nàng ấy có lý do gì để lười biếng chứ! Nào còn thời gian để lãng phí ở đây được?

Mộc Thải Thải lập tức quay người lại nói với đầu bếp: “Trong ba ngày tới không cần mang cơm đến cho ta!” Giáo chủ còn có thể tuyệt thực luyện công thì nàng ấy cũng có thể!

Khi Lý trưởng lão nghe thấy tin tức giáo chủ tuyệt thực, bà ta không hề ngốc nghếch như Mộc Thải Thải, cả ngày không ăn cơm thì sẽ đói đến đầu óc không thể suy nghĩ được.

Bà ta lập tức đoán ngay, liệu Sầm Không có phải đã luyện công luyện đến chết rồi không?

Diệt Thánh Tâm Pháp không phải là chuyện đùa, những đời giáo chủ trước của giáo Hỗn Luân, nếu có thể sống đến bốn mươi tuổi thì đã là thọ rồi! Diệt Thánh Tâm Pháp giống như một lá bùa đòi mạng vậy, lấy mạng của họ từng phút từng giây, thậm chí có trường hợp không thể kiểm soát được cơn ham muốn gϊếŧ người rồi bị các trưởng lão gϊếŧ lại.

Nếu Sầm Không thực sự đã chết rồi… Cơ thể to béo của Lý trưởng lão đè lên dáng người mảnh khảnh của nam sủng, cười đến run rẩy cả người.

Nếu Sầm Không đã chết, bà ta hoàn toàn không xem Tả Hữu hộ pháp là gì cả, vị trí giáo chủ này có lẽ sẽ rơi trên đầu của bà ta.

Tuy nhiên, dưới điều kiện chưa dám khẳng định Sầm Không đã chết hay chưa thì bà ta sẽ không ra mặt. Quan sát thêm vài ngày nữa, xem có mùi xác thối phát ra hay không thì ắt sẽ biết.

Tại ngọn núi phía sau giáo Hỗn Luân.

Nhân lúc hôm nay thời tiết nắng ráo, Mộc Nhiêu Nhiêu mang chăn nệm ra phơi.

“Giáo chủ, hôm nay thời tiết tốt, đi ra phơi nắng chút không?”

Sầm Không ngồi thiền cả ngày, nàng cũng nghi ngờ rằng hắn có ngồi để ngủ thêm hay không, dù sao chất lượng giấc ngủ của hắn cũng không tốt.

“Ta giúp ngài dựng cái lều, không nắng một chút nào đâu.” Nàng dùng gỗ làm thành một cái khung bốn góc, bên trong căng vải, rồi cắm thêm vài cọc tre xuống đất, lấy khung vải bốn góc phủ lên trên cọc tre và tạo thành một chiếc dù che nắng đơn giản.

Ở dưới chiếc dù che nắng có đặt một cái ghế lưng cao, bên phải là gốc cây dùng để chặt củi, dùng nó làm cái bàn trà nhỏ, trên đó đặt bánh ngọt vỏ xốp vừa mới nướng xong cùng trà nóng. Một góc nhàn rỗi cho người cao tuổi phiên bản đơn giản đã được bố trí xong.

Sầm Không bước vào trong sân, ngắm nhìn hồi lâu, cảm thấy khá hài lòng với cái lều có hình dáng kỳ quặc này.

Ánh nắng mặt trời sẽ không trực tiếp chiếu vào người, vừa không chói mắt cũng sẽ không quá nóng. Sầm Không thoải mái dựa vào ghế, chỉ để lộ đôi chân đang mang ủng ở bên ngoài. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua, thật là thoải mái biết bao.

Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn hắn một hồi, cứ cảm thấy vẫn còn thiếu gì ấy, ánh mắt rơi vào trên người của Sầm Không rồi nhìn quanh và dừng lại ở vùng chân của hắn.

Đôi ủng vải đen đế trắng trông rất ngầu, nhưng khả năng thoáng khí thì không tốt một chút nào. Đôi tất cũng làm bằng vải, dưới sự quay nướng của mặt trời trong thời gian dài thì chắc chắn sẽ vừa oi bức vừa nóng nực, các kẽ ngón chân cũng sẽ toát cả mồ hôi.

Mộc Nhiêu Nhiêu hỏi: “Giáo chủ, chân của ngài không nóng sao?”

Nếu ủ nguyên một ngày như thế thì vào buổi tối sẽ rất bốc mùi, nàng cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng hãi hùng khi Sầm Không với khuôn mặt tuấn tú mà đôi chân lại thối chết người như vậy.

Sầm Không ung dung bình thản nói: “… Cũng ổn.”

Mộc Nhiêu Nhiêu hiểu từ “cũng ổn” của Sầm Không chính là mang ý nghĩa “nóng, nhưng ta sẽ không nói ra đâu.”

Cũng dễ hiểu, cho bất kỳ ai mang đôi ủng xông hơi đó vào thì lòng bàn chân cũng phải đổ mồ hôi thôi.

Vậy là, Mộc Nhiêu Nhiêu đã sử dụng việc may vá thêu thùa không mấy thành thạo của nàng để làm một đôi dép đi trong nhà cho Sầm Không.

Nàng không biết khâu đế giày, nếu mang đôi giày này đi ra ngoài thì e rằng chưa chịu nổi vài dặm đường thì đế giày đã bị mài thủng. Nhưng nếu mang đi trong sân thì vẫn được.

Sầm Không nhìn thứ đang nằm trên tay của Mộc Nhiêu Nhiêu… là đôi giày?

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Đôi dép mà ta làm là dựa theo kích cỡ đôi ủng của ngài, ngài đeo lúc ở nhà sẽ thoải mái.”

Sầm Không vẻ mặt vô cảm nhận lấy đôi dép từ tay của Mộc Nhiêu Nhiêu, làm ra vẻ mặt “ta đeo chỉ vì nể mặt ngươi thôi”.

Những người nghèo khổ thì dùng rơm bện thành đôi dép để đi, trông không hề thoải mái mà còn tất mòn chân, trong mắt của Sầm Không, đôi dép của Mộc Nhiêu Nhiêu chính là hàng chất lượng kém không có gót sau. Đế giày quá mỏng, đôi giày quá nhẹ, nói chung là làm bừa làm ẩu.

Sầm Không quan sát hơn mười giây rồi đặt đôi dép xuống đất. Hắn cởi ủng ra, quả nhiên, đôi tất đã ướt rồi.

Khi đặt chân vào trong đôi dép đấy, việc ngoài sức tưởng tượng của Sầm Không xảy ra, đôi giày mềm mịn này khá thoải mái khi mang vào. Đôi chân như thể được bao bọc bởi bông gòn vậy, ngón chân và lòng bàn chân đều rất thư thái.

Điều quan trọng là thoáng khí, cảm giác oi bức nóng nực ở đôi chân đã bị quét sạch.

Sầm Không gật đầu: “Được đấy, làm thêm vài đôi đi.”

Vừa nãy là ai đã tỏ vẻ chê bai vậy?

Sầm giáo chủ mặt mày vô tư, như thể người chê bai đến mức nhíu mày vừa rồi không phải là hắn vậy.

Kể từ lúc này trở đi, Mộc Nhiêu Nhiêu thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Sầm Không mang dép, ngồi chợp mắt dưới bóng cây dù che nắng, hoặc là trên người thì mặc áo choàng dài cổ xưa nhưng chân thì mang đôi dép đi loanh quanh trong sân.

Sầm Không không hề quan tâm đến cách ăn bận không mấy đoan trang này của mình, hắn ở đây càng lúc càng xuề xoà, khí chất cả người đã từ một thiếu gia có tính tình không tốt trở thành một lão cán bộ nghỉ hưu lười biếng, thỉnh thoảng vạch lá tìm sâu, mà Mộc Nhiêu Nhiêu thì giống như một dì giúp việc nhà của lão cán bộ, ngày nào cũng đầu tắt mặt tối.

Một lý do khác khiến cho một Sầm Không “tân tiến” không chú ý đến hình tượng chính là vì trong nhà chỉ có Mộc Nhiêu Nhiêu và Ba Tức.

Nói đến Ba Tức, Mộc Nhiêu Nhiêu có chút khó hiểu.

Vài ngày đầu khi Sầm Không mới đến đây, Ba Tức rất tò mò về hắn nhưng Sầm Không cứ luôn phớt lờ nó, dần dà, Ba Tức cũng không tiến đến trước mặt hắn nữa.

Nhưng hai ngày nay, thái độ của Ba Tức đối với Sầm Không bỗng nhiên trở nên thân thuộc.

Chỉ cần Sầm Không vừa bước ra khỏi nhà thì Ba Tức sẽ vẫy mông lắc đầu, thè lưỡi, liên tục liếʍ miệng khi nhìn thấy hắn.

Mộc Nhiêu Nhiêu: … Chuyện này là sao, tro tàn lại cháy được à? Lẽ nào sắp đến thời kỳ động dục rồi ư?

Nàng sợ Ba Tức sẽ bị đánh khi chọc phải Sầm Không nên cố gắng hết mức có thể để Ba Tức và Sầm Không không gặp nhau. Ban ngày nàng sẽ trói Ba Tức ở ngoài hàng rào, đến tối Sầm Không đi vào nhà thì mới thả nó ra.

Ai ngờ được vào một ngày nọ, Sầm Không đang ngồi nhắm mắt phơi nắng trong sân, Mộc Nhiêu Nhiêu gần đây đang bận thu hoạch mùa thu với giáo đồ của giáo Hỗn Luân, hôm nay được nghỉ nên nàng phơi ngô ở trong sân.

Bỗng nhiên, Sầm Không cảm nhận được một luồng hơi nóng phả vào mu bàn tay của hắn, tiếp đó, thứ ẩm ướt lạnh lẽo dính lên mu bàn tay của hắn.

Sầm Không mở mắt ra thì nhìn thấy con chó ngốc nghếch đang ngửi mùi tay của hắn, đầu mũi ướŧ áŧ đang dụi qua dụi lại trên mu bàn tay hắn, khi thấy hắn mở mắt ra, con chó còn rất gan dạ thè cái lưỡi to ra, liếʍ mu bàn tay hắn nữa.

Nước bọt thoa đều trên mu bàn tay của Sầm Không, dưới ánh nắng mặt trời, nước bọt ánh lên tia sáng lấp lánh, hoà lẫn với ánh sáng trong đôi mắt đen của Ba Tức.

Như thể đang nói với Ba Tức rằng: “Chơi với ta.”

Sầm Không lạnh lùng nhìn chằm chằm lấy Ba Tức: “Giống y như chủ nhân của mi, mạng không lớn mà gan không nhỏ đâu.”

Mộc Nhiêu Nhiêu nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nghe được lời nói của Sầm Không.

… Ba Tức… có phải ngươi muốn đầu thai, kết thúc cuộc sống của chó trông nhà không?

Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn chằm chằm lấy tay của Sầm Không không chớp mắt, sợ hắn giáng một chưởng xuống, còn Ba Tức sẽ trở thành một con chó cụt sủ ngay lập tức…

Không ngờ Sầm Không chỉ rũ đi nước bọt trên mu bàn tay thôi, nhưng nước bọt không hề rũ ra được, nó đã khô lại rồi… Mộc Nhiêu Nhiêu: … Thôi xong rồi.

Tay phải của Sầm Không dừng lại, Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy sắc mặt của hắn cứng đờ.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Giáo chủ, Ba Tức chỉ là muốn gần gũi với ngài thôi.”

Sầm Không không lên tiếng mà chỉ đưa tay ra, dưới ánh mắt chăm chú sợ hãi của Mộc Nhiêu Nhiêu, hắn cầm một miếng bánh ngọt lên, dùng lực ném ra ngoài.

Đôi mắt của Ba Tức nhìn theo sự chuyển động của bánh ngọt, đưa người đi và chạy ra ngoài: “Gâu!”

Ba Tức càng chạy càng xa, Sầm Không quay đầu lại nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu, quái gở nói: “Lấy nước, lẽ nào thực sự muốn ăn thịt chó à?”

Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn Sầm Không đầy nghi ngờ, liếc mắt nhìn Ba Tức đang điên cuồng chạy theo chiếc bánh ngọt.

… Cả hai trở nên tốt như vậy từ bao giờ vậy nhỉ?

Được rồi, không ăn thịt chó là được… Có điều, Sầm Không đã ném miếng bánh ngọt đi quá xa rồi, liệu Ba Tức có thể nhặt được không?

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, nhưng Sầm Không không hề có một dấu hiệu khôi phục lại ký ức, ngược lại, cơn đau do “Diệt Thánh Tâm Pháp” gây ra thì càng lúc càng dữ dội, tần suất lên cơn thì càng lúc càng nhiều.

Bất kể trước khi đi ngủ Sầm Không có điều tiết chân khí như thế nào, chỉ cần hắn đi ngủ thì luồng chân khí chạy tán loạn khắp nơi đó sẽ quấn lại vào nhau, một nắm rối tung khiến cho hắn sống không bằng chết.

Mộc Nhiêu Nhiêu nhận thấy, sắc mặt của Sầm Không trở nên tồi tệ hơn với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường. Trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện hai quầng thâm mắt lớn, giống như một thiếu niên nghiện mạng vô phương cứu chữa vậy.

Cho dù nhìn như thế nào thì cũng không phải là dáng vẻ tẩu hỏa nhập ma sắp chữa khỏi.

Mộc Nhiêu Nhiêu không khỏi suy đoán, lẽ nào chỉ có ở bên cạnh nữ chính, được bao bọc bởi hào quang của nàng ấy thì căn bệnh của Sầm Không mới được chữa khỏi ư?

Tuy nhiên, nữ chính cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện…

Mấy ngày trước, khi đang thu hoạch ngô, nàng đã hỏi những người trong giáo Hỗn Luân rằng dạo gần đây có người gì đi ngang qua chân núi không. Theo lời của họ nói, ngoại trừ thôn nữ bán mơ ra thì không có ai đến đây cả, những trái mơ có vẻ khá ngọt, đều đã chín mọng rồi.

Đường đường là một nữ nhân vật chính, tiểu sư muội của nam chính, làm sao cũng không thể là một thôn nữ bán mơ được.

Lẽ nào… là do nữ chính đóng giả? Lang thang trên chốn giang hồ, làm một chút cải trang cũng không phải là điều không thể.

Nhưng điều này chỉ giới hạn trong sự suy đoán của nàng thôi, không thể xác minh được.

Nhìn thấy tinh thần của Sầm Không ngày một suy yếu, Mộc Nhiêu Nhiêu không khỏi có chút lo lắng.

Lẽ nào là do sự xuất hiện bất chợt của nàng nên đã gây ra hiệu ứng cánh bướm nào đó sao?

Nàng tìm mọi cách để giúp Sầm Không điều dưỡng sức khỏe, cá, thịt, trứng, nấu cho hắn ăn với nhiều cách khác nhau, vào ban ngày, Sầm Không ngoại trừ việc phơi nắng ra thì là ngồi thiền.

Chính là trong sự nuôi dưỡng béo tốt như vậy… không đúng, sự phục vụ tốt như vậy, tinh thần của Sầm Không mặc dù vẫn không được tốt nhưng thấy hắn ngày càng béo lên.

Mộc Nhiêu Nhiêu: … Chuyện này rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây? Vấn đề là tại sao đêm nào hắn cũng không thể ngủ được?

Cuối cùng, vào một buổi tối nọ, Mộc Nhiêu Nhiêu đã biết được tại sao Sầm Không không thể ngủ được rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Đồng hồ đếm ngược thời gian Sầm giáo chủ khôi phục lại ký ức cũng chính là đồng hồ đếm ngược thời gian Sâm giáo chủ quay về dáng vẻ mặt liệt…