Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 108: Phải làm sao mới được



Nhìn chằm chằm lấy bắp ngô trong tay, trong đầu của Mộc Nhiêu Nhiêu liền nảy ra một sự suy đoán.

Tại sao vào ngày đầu gặp mặt, giáo chủ lại chạy như điên trong ruộng ngô chứ?

Tại sao Sầm Không bài xích với ruộng ngô, khi nhìn thấy đàn gà vịt thì lại cau mày?

Dường như đều đã có câu trả lời rồi.

Lý do đã để ngay trước mắt nàng.

Vào ngày hôm đó, Sầm Không rất có khả năng vì tẩu hoả nhập ma nên bước chân không mấy vững vàng, đã lao đầu vào trong ruộng ngô, vì muốn ra khỏi ruộng ngô, hắn chỉ có thể loại bỏ mọi trái ngô trong cả chặng đường mới có thể ưỡn người ra khỏi bụi ngô.

Còn chuồng gà chuồng vịt, rất có thể là sau khi hắn ra khỏi ruộng ngô, loạng choạng bước về phía trước, sai lầm ngẫu nhiên lại chạy vào trong chuồng gà chuồng vịt…

Thảo nào khi lần đầu gặp Sầm Không, trên người hắn bám rất nhiều lông gia cầm.

Lúc đó nàng quá căng thẳng nên đã quên đi chi tiết nhỏ này.

Đợi đến khi Sầm Không khôi phục lại ký ức, hắn chắc chắn không muốn kể lại cuộc trải nghiệm lọt hố này của mình cho người thứ hai biết đến.

Mộc Nhiêu Nhiêu ngay lập tức quyết định, nuốt triệt để chuyện này xuống, nàng xem như chưa từng phát hiện ra điều gì cả, cái gì cũng không biết.

Trong túi vải đựng đầy những bắp ngô vàng tươi, Mộc Nhiêu Nhiêu vác cái túi lớn đi về.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, khắp mặt đất đều rải đầy ánh chiều tà vàng ruộm, giẫm lên cái bóng phản chiếu trên mặt đất, Mộc Nhiêu Nhiêu từng bước một đi về.

Cho đến khi ở cuối con đường xuất hiện một đốm đen nhỏ, cái đốm đen nhỏ từ từ phóng to lên, rồi sau đấy trở thành góc cạnh của một ngôi nhà nhỏ. Lờ mờ có thể nhìn thấy bóng người của Sầm Không, hắn đang ngồi trên chiếc ghế dài, đang cúi đầu nhìn cái gì đó.

Mộc Nhiêu Nhiêu hơi nheo mắt lại, đó có lẽ là một cuốn sách.

Ba Tức không biết đã tháo vòng cổ ra từ khi nào, đang nằm sấp ở bên cạnh chân của Sầm Không, bàn chân trái đặt lên bàn chân phải, đặt cằm lên bàn chân phải để chợp mắt.

Dường như đã cảm nhận được điều gì, Sầm Không ngẩng đầu lên, hầu như tình cờ bắt gặp được ánh nhìn của Mộc Nhiêu Nhiêu từ đằng xa.

Mộc Nhiêu Nhiêu không thể nhìn rõ biểu cảm chi tiết trên mặt của Sầm Không, chỉ thấy hắn nói với Ba Tức điều gì đấy. Ba Tức ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú, xác định đó là Mộc Nhiêu Nhiêu thì liền bốn chân đứng dậy, lắc đầu nguầy nguậy.

Khung cảnh trước mắt khiến cho Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy một cảm giác thoả mãn khác thường.

Trước đây đã lâu, nàng từng nghe nói qua một câu, nói rằng, khi bản thân về đến nhà, phát hiện có một người đang chờ đợi mình thì sự mệt mỏi trong người sẽ lập tức giảm nhẹ đi một nửa.

Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy bước chân của mình trở nên nhẹ nhõm, nàng vác theo mười mấy cân ngô, vui vẻ chạy về.

“Ba Tức!” Nàng mừng rỡ hét lên.

Ba Tức nôn nóng không chờ đợi được nữa liền đặt chân trước lên trên cửa hàng rào, ở ngoài mười mét cũng có thể nghe thấy tiếng sủa vang này.

Tiếng sủa vang vọng trong không trung, nghe vui tai vô cùng.

Đợi đến khi Mộc Nhiêu Nhiêu mở cửa hàng rào ra, Ba Tức liền nhảy vồ lên trên người của nàng, thè chiếc lưỡi to ra liếʍ qua liếʍ lại cái tay của nàng.

Đang đáp lại sự niềm nở của Ba Tức, Mộc Nhiêu Nhiêu mỉm cười nhìn Sầm Không và nói: “Giáo chủ, ta đã về rồi.”

Ánh mắt của Sầm Không đã quay trở về cuốn sách: “Đã thấy rồi, đâu phải bị mù.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”

Cái gì mà ấm áp, cái gì mà thoải mái, toàn là bọt nước cả, ngay khi Sầm Không mở miệng ra thì liền tan vỡ.

Sầm Không liếc nhìn sắc trời: “Trở về khi mặt trời lặn à? Mau đi nấu cơm đi.”

Ăn ăn ăn! Chỉ biết mỗi ăn!

Dường như đã đọc sách đọc đến mệt mỏi rồi, Sầm Không đặt cuốn sách xuống và đứng dậy, giả vờ vô tình đến bên cạnh Mộc Nhiêu Nhiêu: “Đưa đồ ăn đang vác trên lưng cho ta.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “?”

Sầm Không chỉ vào Ba Tức: “Cho nó liếʍ rồi còn có thể ăn nữa sao?”

Một tay nhận lấy mười mấy cân ngô cùng cái rổ đựng đầy thảo dược, Sầm giáo chủ bước vào trong nhà với sắc mặt như thường ngày: “Còn không mau đi vào nấu cơm đi!”

Mộc Nhiêu Nhiêu mỉm cười đi theo: “Rồi, đến ngay đây. Giáo chủ, tối nay ta làm thịt chiên giòn cho ngài ăn nhé?”

Lần nào cũng kiếm cớ, nói thẳng là muốn giúp nàng đi không được sao?

Ba Tức vẫy cái đuôi lớn đi theo sau lưng Mộc Nhiêu Nhiêu, hoàng hôn vàng rực rỡ rải đầy từng ngóc ngách trong sân.

Ăn tối xong, sau khi cả hai đều đã rửa ráy xong, Mộc Nhiêu Nhiêu lấy cuốn “Thái Hoa Bảo Điển” ra, bắt đầu nghiêm túc đọc lấy.

Hôm nay nhìn thấy tinh thần cuồng nhiệt của tỷ tỷ nàng, nếu nàng không nghiêm túc nữa thì Mộc Thải Thải thực sự có thể thuyết phục nàng đến luyện thần công lấy dương bổ âm của Lý trưởng lão mỗi khi gặp nàng mất.

Hơn nữa, ý chí của nàng cũng không quá vững bền, lỡ như bị nàng ấy nói đến mức động lòng thì phải làm sao đây… Khụ khụ, động lòng là chuyện không thể nào.

Cầm sách lên, Mộc Nhiêu Nhiêu lấy ra tinh thần học thuộc giáo án khi trên lớp học công khai, bắt đầu đọc thuộc lòng tâm pháp. Vừa đọc vừa luyện tập, cũng không khó khăn lắm.

Nàng thích làm việc theo cách hoàn thành từng bước, tuần tự nâng cao, không thể một hơi ăn thành tên mập được, nếu làm việc quá dốc sức ngay lập tức thì rất dễ dàng bồng bột.

Sau khi hoàn thành xong số định mức của ngày hôm nay, Mộc Nhiêu Nhiêu lấy vải ra, làm chiếc túi hỗ trợ giấc ngủ cho Sầm Không.

Đem các loại thảo dược giúp hỗ trợ giấc ngủ may vào trong túi, nàng không biết kiểu cách gì cả, giống như chiếc túi đuổi muỗi, đều là một kiểu cách rất đơn giản.

Sau khi làm xong, nàng gõ cửa phòng: “Giáo chủ, ta có thể vào không?”

“Vào đi.”

Mộc Nhiêu Nhiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Sầm giáo chủ vẫn khoanh chân ngồi thiền trên chiếc giường lò giống như thường lệ.

“Ta đã làm túi thảo dược giúp tăng cường giấc ngủ cho giáo chủ, không biết có tác dụng hay không, ngài thử xem đi.”

Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn quanh bên giường rồi chỉ vào chiếc mùng treo trên giá gỗ và nói: “Ta giúp ngài treo trên chiếc mùng nhé, khi nằm xuống thì có thể ngửi thấy được.”

Sầm Không khẽ gật đầu, xem như là đồng ý.

Mộc Nhiêu Nhiêu nhanh chóng treo xong chiếc túi hỗ trợ giấc ngủ, từ phía dưới nhìn lên, chiếc túi thảo dược màu tím nhạt, là màu sắc rất phù hợp để hỗ trợ giấc ngủ vào ban đêm.

“Chúc ngài ngủ ngon, nếu có đau thì ngài kêu ta nhé, hôm nay ta đã mang bột giảm đau từ giáo Hỗn Luân về.”

Sầm Không không ngờ rằng Mộc Nhiêu Nhiêu đến giáo Hỗn Luân một chuyến còn đặc biệt mang về nhiều thứ cho hắn như thế.

Hắn hỏi: “Hôm nay ngươi đến giáo Hỗn Luân để làm gì?”

Quả nhiên vẫn sẽ hỏi, Mộc Nhiêu Nhiêu thành thật nói ra: “Trước tiên đến thăm Tả hộ pháp, sau đó đến nhà bếp, khi trên đường trở về thì đến ruộng ngô…”

Sầm Không gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt thẳng thắn của Mộc Nhiêu Nhiêu, có lẽ những gì nàng nói đều là sự thật, nữ nhân này quá khờ khạo, nếu nói dối điều gì đó thì hắn nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.

“Bột giảm đau thì không cần đâu, ra ngoài ngủ đi.”

Sau khi Sầm Không căn dặn xong thì chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi thiền.

Lại còn nói không cần, đợi đến khi ngươi đau đến mức lăn lông lốc trên giường, ta xem ngươi có uống hay không.

Mặc kệ Sầm Không nói gì đi nữa thì Mộc Nhiêu Nhiêu đã chuẩn bị sẵn nước ở trong nồi sắt, bột giảm đau cũng đã đặt sẵn trên bếp, khi Sầm Không có bất kỳ động tĩnh gì thì nàng lập tức đổ thuốc vào cho hắn.

Đúng như nàng đã đoán, vào nửa đêm, Sầm Không lại phát bệnh.

Mộc Nhiêu Nhiêu vì lo lắng cho hắn nên ngủ chưa sâu giấc, khi trong phòng có một tiếng động nhỏ thì nàng lập tức tỉnh dậy, nhanh nhẹn nấu xong bột giảm đau, cầm chân nến lên rồi đẩy cửa ra.

Cũng như đêm qua, Sầm giáo chủ đau đến mức cuộn tròn trên chiếc giường lò, cũng may là giwof hắn vẫn còn giữ lại một ít tỉnh táo.

Nhìn thấy Mộc Nhiêu Nhiêu bước vào, Sầm Không không lên tiếng, trán đặt trên giường không nhìn nàng.

“Giáo chủ, uống thuốc.”

Thấy Sầm Không không để ý đến mình, Mộc Nhiêu Nhiêu trực tiếp đi lên giường lò: “Giáo chủ, mạo muội rồi.”

Về sức mạnh thì nàng vẫn có tự tin.

Nhìn thấy Mộc Nhiêu Nhiêu sắp tiến tới rót thuốc cho hắn, Sầm Không liền đưa tay trái ra: “Cho ta, ta tự uống.”

Sau khi Sầm Không uống thuốc xong, Mộc Nhiêu Nhiêu quan sát một hồi thì nghe thấy Sầm Không nói: “Mau đi ra ngoài!”

Chà, xem ra, bột giảm đau không có một chút tác dụng gì cả.

Vậy phải làm gì đây?

Mộc Nhiêu Nhiêu mặc chiếc áo ngoài vào, trên tay siết chặt chiếc túi vải đựng ngô, nói với Sầm Không đang có ý thức dần mơ hồ rằng: “Giáo chủ, đi nào, đến ruộng ngô.”

So với việc liên tục đập vào giường lò thì chi bằng dẫn Sầm Không ra ngoài làm chút việc.

Đêm đen gió lớn, Mộc Nhiêu Nhiêu dẫn Sầm Không đi dạo trong ruộng ngô.

Đợi đến khi Sầm giáo chủ lấy lại sự tỉnh táo thì Mộc Nhiêu Nhiêu trực tiếp đem ngô bỏ vào trong túi vải, sau đó đi theo Sầm giáo chủ mệt mỏi về nhà.

Sầm Không có thế nào cũng không ngờ được, sẽ có một ngày hắn dùng phương pháp thực tế như vậy để nguôi ngoai cơn khát vọng gϊếŧ chóc.

Tuy nhiên, ruộng ngô chưa thu hoạch chỉ có mỗi một mảnh đất như thế, liên tục đến mấy ngày, ruộng ngô đã bị quét sạch bởi cái máy gặt hình người Sầm Không này.

Tiếp theo nên làm sao đây?

Vài ngày sau, Mộc Nhiêu Nhiêu tính ngày, nàng đã lâu rồi không ăn cá, thế là hỏi Sầm Không: “Giáo chủ, hôm nay chúng ta đi câu cá nhé? Chính là con sông mà lần trước ngài đã rửa tay đấy, cá trong con sông ấy vừa mập vừa khờ, đem về làm thành cá viên, cá kho đều rất ngon.”

Sầm giáo chủ đã mấy ngày nay bị Mộc Nhiêu Nhiêu cho ăn món Hoa làm bữa sáng, sau khi nghe thấy mười loại cách ăn cá thì trực tiếp gật đầu nói: “Được.”

Mộc Nhiêu Nhiêu tò mò hỏi: “Giáo chủ, ngài đã từng câu cá chưa?”

Sầm Không liếc nhìn nàng: “Trong mắt của ngươi, lẽ nào cái gì ta cũng chưa từng làm qua sao?”

Hắn quả thực chưa từng câu cá… Sầm Không muốn ăn cá, miệng nói thế thôi nhưng đâu nào cần hắn đích thân đi câu.

Mộc Nhiêu Nhiêu vội xua tay: “Không có không có, giáo chủ có võ công lợi hại như vậy, ta nghĩ ngài có khi nào không cần dùng cần câu cá hay không, trực tiếp tung một chưởng ra.” Nói xong liền làm ra động tác tung chưởng: “Vèo! Những con cá đều bị thổi bay ra khỏi dòng sông!”

Nàng vẫn còn nhớ chuyện tung chưởng gϊếŧ muỗi vào lúc đầu của Sầm giáo chủ. Quá tuyệt vời, những người có chút thường thức cũng không thể làm như vậy.

Sầm Không: “Miệng toàn nói chuyện vớ vẩn… Nếu muốn dùng chưởng phong thổi bay ra thì cũng không phải là không thể.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Vậy ngài nhất định phải cho ta mở mang tầm mắt đấy.”

Sầm Không chưa từng câu cá, nhưng hắn là một người có thể bình tâm làm việc, Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn hắn giống như một pho tượng đá ngồi bất động trên tảng đá lớn.

Đợi đến khi cần câu lắc nhẹ, hầu như có thể phớt lờ đi sự lắc lư không đáng kể, Sầm Không bỗng nhiên cử động, dùng lực hất cổ tay một cái, chỉ thấy một vòng cung màu bạc, con cá lớn đã được kéo thẳng ra khỏi mặt nước.

Không lâu sau, trong chiếc thùng gỗ mang đến đã chứa đầy những con cá lớn to béo.

“Lợi hại, thực sự lợi hại.” Mộc Nhiêu Nhiêu khẩu phục tâm phục nói: “Giáo chủ, đủ cá rồi.”

Sầm Không lần đầu tiên câu cá mà những con cá cũng hợp tác như vậy, hắn rõ ràng là đã nghiện câu cá rồi, thế là giả vờ lạnh nhạt nói: “Không đủ.”

Câu này có nghĩa là hãy để ta câu thêm một lát nữa.

Hiếm khi thấy Sầm Không có lúc trẻ con như vậy, Mộc Nhiêu Nhiêu cười nói: “Đúng rồi, ta đã quên mất, ngày mai bọn trẻ lại đến, có thể nấu cho bọn trẻ ăn, giáo chủ bị liên luỵ rồi, vậy ngài câu nhiều thêm chút nhé.”

Trong khe núi thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng chim véo von, Mộc Nhiêu Nhiêu cầm cần câu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh lam, những hơi thở hít vào từ chóp mũi đều là không khí trong lành.

Bỗng nhiên, có tiếng vang kỳ lạ phát ra từ phía Sầm Không.

Mộc Nhiêu Nhiêu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Sầm Không dùng tay phải ấn vào vùng bụng, khom người về phía trước, đầu cúi xuống trước ngực, nàng không thể nhìn rõ vẻ mặt của Sầm Không.

Sự thay đổi chỉ xảy ra trong tích tắc, cơ thể của Sầm Không mất đi thăng bằng, cả người rơi thẳng xuống sông.

Mộc Nhiêu Nhiêu lập tức đứng dậy khỏi tảng đá, muốn tóm lấy Sầm Không đang rơi xuống sông, tuy nhiên nàng chỉ tóm được góc áo của hắn.

Với đà ngã xuống của Sầm Không, vải áo trong tay nàng cũng bị bung ra.

“Giáo chủ!”

Nước sông không sâu, nhưng mặt của Sầm Không ngã theo hướng xuống thì chắc chắn không thể tránh khỏi việc sặc nước rồi.

Mộc Nhiêu Nhiêu nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nhảy xuống sông, quần áo giày dép đều bị nước sông làm ướt, ướt đến nỗi dính vào người.

Hai tay tóm lấy vai của Sầm Không, Mộc Nhiêu Nhiêu lật người hắn lại.

Chỉ nhìn thấy Sầm Không cau chặt mày lại, miệng mũi sặc nước, phát ra tiếng ho sặc sụa từ trong cổ họng, như thể muốn ho cả tim phổi ra vậy.

Tiếng ho sặc sụa đứt hơi khản tiếng làm rung động màng nhĩ của Mộc Nhiêu Nhiêu, khiến cho nàng không biết phải làm sao mới được.

Với cơn ho càng lúc càng mãnh liệt, cơ thể của Sầm Không trong vòng tay của Mộc Nhiêu Nhiêu giống như một con cá đang vùng vẫy với cái chết, nảy lên một cái, một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra “phụt” một tiếng!

Tác giả có lời muốn nói: Chà, lại viết tiếp chương nữa đây.

Mỗi câu chuyện tôi đều tính trước là hai mươi lăm chương, nhưng lần nào cũng như vả thẳng vào mặt.

Chát chát chát…