Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 111: Trở về giáo Hỗn Luân



Gia tài của Mộc Nhiêu Nhiêu không ít, nếu không phải hai người có sức lực lớn thì hoàn toàn không thể mang đi nhiều đồ như thế, ngay cả khi sử dụng xe bò để kéo, nếu con bò đó không đủ khoẻ thì cũng sẽ nửa đường kiệt sức.

Cả hai mỗi người đều vác theo hai gói hành lý lớn, phía bên tay trái của Sầm Không đang giơ chiếc dù che nắng to lớn thô sơ trong sân, không quên che nắng cho Mộc Nhiêu Nhiêu trong khi đi bộ. Còn phía tay phải thì ôm lấy một cái lu gốm lớn cực kỳ không phù hợp với khí chất của hắn, trong đó chứa những nguyên liệu chưa ăn xong trong nhà, và cả nồi bát muôi chậu của Mộc Nhiêu Nhiêu.

Còn Mộc Nhiêu Nhiêu thì tay trái ôm lấy ba cái gối, tay phải dắt theo một con chó, so với Sầm Không mà nói thì những thứ nàng cầm thực sự hơi ít.

“Giáo chủ, để ta cầm đi, ta có sức lực lớn.” Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy điệu bộ hiện nay của hai người, Sầm Không giống như đầy tớ được nhà nàng thuê vậy, khiến cho nàng có chút áy náy.

Sầm Không bước đi vững vàng, bình thản nói: “Không sao, sức lực của ta cũng không nhỏ.”

Mộc Nhiêu Nhiêu vội vàng lắc đầu: “Tiểu nhân không phải ý này, hay là ngài chia chút đồ cho ta đi.” Mọi thứ đều để ngài cầm lấy thì ra thể thống gì chứ.

Sầm Không dừng bước lại, kể từ vừa nãy thì hắn đã rất để tâm đến một việc: “Khi nàng ở trước mặt ta, không cần phải xưng là tiểu nhân.”

Mộc Nhiêu Nhiêu không hiểu, tại sao lại chuyển sang chuyện này thế, nàng chớp mắt vài cái rồi hỏi: “Vậy nên xưng hô như thế nào?”

Sầm Không nhìn chằm chằm lấy nàng và nói: “Tên thật là được rồi.”

Sau khi nói xong, Sầm Không cất bước đi về phía trước, Mộc Nhiêu Nhiêu vội vàng đuổi theo, chủ đề bị Sầm Không cắt ngang, nàng không tài nào nhắc đến chuyện chia hành lý cho nàng nữa, nói thêm nữa thì có chút giả tạo.

Nàng cũng vui vẻ thoải mái, Mộc Nhiêu Nhiêu dắt theo Ba Tức, miệng cười tủm tỉm đi theo sau lưng Sầm Không.

Khi cả hai người xuất hiện ở cửa của giáo Hỗn Luân, hiệu ứng thị giác mà cảnh tượng này thể hiện ra trông vô cùng ngoạn mục. Quả thực giống như dắt vợ dẫn chó, cả gia đình di dời.

Hôm nay do hai người mới gác sơn môn, họ quen biết Mộc Nhiêu Nhiêu, người thường hay về giáo hội, nhưng lại không quen biết Sầm giáo chủ đã bế quan hai năm của họ.

Một người mới trong đó cười khúc khích đến chào hỏi: “Nhiêu Nhiêu tỷ về rồi à?” Khi Mộc Nhiêu Nhiêu trở về giáo hội, nàng thỉnh thoảng sẽ mang theo một ít bánh ngọt bên mình để chia sẻ với họ.

“Tại sao hôm nay lại mang theo nhiều đồ như thế, chó thì không được rồi, phải đi xin chỉ thị của hộ pháp.” Người mới liếc nhìn Sầm Không, khi bắt gặp ánh mắt của Sầm Không thì sau gáy khẽ lạnh, trực tiếp đứng thẳng tại chỗ.

Vô thức hạ giọng nói xuống, dùng tay che lấy miệng rồi nhỏ giọng hỏi rằng: “Nhiêu Nhiêu tỷ, người cao lớn này là ai thế?” Ánh mắt quá đáng sợ rồi.

Mộc Nhiêu Nhiêu nụ cười cứng đờ: “Ngài ấy...”

Chuyện này giải thích như thế nào đây? Hắn là giáo chủ của chúng ta đấy, nhưng độ tin tưởng cũng không cao lắm, nào có giáo chủ túi to túi lớn, toàn thân hành lý chứ? Nhưng ngay sau đó, Mộc Nhiêu Nhiêu đã không phải phiền não về vấn đề này nữa.

Sầm giáo chủ nhẹ nhàng đặt những thứ đang cầm xuống đất, vốn dĩ chỉ là một đống đồ không đáng giá, nhưng vì đó là của Mộc Nhiêu Nhiêu nên Sầm giáo chủ đã cầm nhẹ đặt nhẹ, dè dặt cẩn thận.

Sầm giáo chủ mặc chiếc áo choàng dài mà hắn đã mặc vào ngày Mộc Nhiêu Nhiêu nhặt được hắn, chất liệu tinh xảo, tay nghề tỉ mỉ, mặc một chiếc áo choàng dài như thế, những vật phẩm được nhận lấy vô cùng cẩn thận, theo sự quan sát của hai tiểu giáo đồ gác sơn môn này, chắc hẳn có bảo vật trong chiếc lu lớn này.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “…” Thực sự không có, cái đắt nhất trong đó chính là một cái nồi.

Sau khi Sầm Không đặt đồ xuống, duỗi hai lòng bàn tay ra, các đầu ngón tay hướng vào nhau, hai cánh tay ấn xuống, một ngụm hơi vận hành đến đan điền.

Chỉ nhìn thấy hắn mở miệng như thường lệ.

Ngay khi Sầm Không mở miệng ra, ba người ở trước mắt hắn đã sợ hãi rồi, hai người gác núi trợn tròn mắt, trong đầu đang điên cuồng suy đoán người này rốt cuộc là ai.

Giọng nói của Sầm Không được khuếch đại lên gấp mấy lần, hơn nữa, tự bản thân mang theo hiệu ứng vọng lại, nếu như không phải tận mắt chứng kiến hắn không mang theo bất kỳ đạo cụ nào cả thì Mộc Nhiêu Nhiêu cũng sẽ cho rằng hắn đã dùng chiếc loa phát thanh đấy.

Giống như phát thanh của trường học bên cạnh, ngươi ngồi ở trong nhà cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Giọng nói này của Sầm Không, đoán chắc rằng cả giáo Hỗn Luân đều có thể nghe thấy!

Hắn nói rằng: “Tả Hữu hộ pháp, Thiên Chi trưởng lão, mau đến sơn môn.”

Lý trưởng lão đang nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi của bà ta, một nam sủng mà dạo gần đây bà ta rất yêu thích đang đút bà ta ăn lê, hai ngày nay, mí mắt của bà ta cứ giật mãi, nướ© ŧıểυ có màu vàng, cổ họng vừa khô vừa ngứa, nghĩ chắc là nóng trong người rồi.

Bèn căn dặn căn bếp nhỏ trong sân của bà ta hầm một bát tuyết giáp hầm lê.

Lý trưởng lão cau chặt mày lại, nam sủng mê hoặc, món hầm ngon miệng, dường như đều không thể xua tan cơn phiền muộn trên mặt bà ta.

Bà ta đang nghĩ, Sầm Không cũng đã tuyệt thực một tháng trời rồi, theo lẽ thì hẳn là đã chết, ngay cả cái người Mộc Thải Thải đó, đói bốn năm ngày cũng đã ngất xỉu, huống chi là một tháng, còn là người nữa sao?

Nhưng mà khi con người ta chết, xác chết chắc chắn sẽ thối rửa, bà ta ngày đêm mong ngóng trong phòng của Sầm Không phát ra mùi hôi thối, bằng cách đó, bà ta mới có thể cùng các hộ pháp khác thuận lợi suôn sẻ phá cửa đi vào bên trong để tìm hiểu ngọn nguồn.

Nhưng quái lạ thay, Sầm Không không ra ngoài, cũng không ăn cơm, mà trong phòng cũng không có phát ra mùi xác thối.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Sầm Không hắn không phải luyện công mà là tu tiên ở trong phòng sao?

Lý trưởng lão nghĩ mãi không ra, bà ta định lén lút lẻn vào trong phòng để xem xét, nhưng đáng tiếc là căn phòng bế quan của Sầm Không, đến cả cửa sổ cũng dán năm lớp, không thể nhìn thấy gì từ bên ngoài cả.

Trước khi bế quan, Sầm Không xây dựng thế lực thận trọng, Lý trưởng lão là một người yêu thích mỹ nam đến như vậy mà cũng không dám ở trong lòng ham muốn hắn dù chỉ một chút, âm thầm châm chọc mắng chửi Sầm Không vài câu, chính là giới hạn “phản kháng” của bà ta rồi.

Vì vậy, suy nghĩ thì suy nghĩ, bà ta cũng chưa dám lén lút vào phòng để xem xét.

“Chuyện này phải làm như thế nào đây?” Cứ hao phí như thế sao?

Lý trưởng lão trăn trở trên chiếc giường chạm trổ lớn, thân hình mập mạp khiến cho ga giường vặn lại thành một đống hỗn độn.

Ngay lúc này, Lý trưởng lão nghe thấy giọng nói khiến cho da đầu bà ta nổ tung lên.

“Tả Hữu hộ pháp, Thiên Chi trưởng lão, mau đến sơn môn.”

Giọng nói đó trầm mạnh rộng lớn, không có nhiều thăng trầm cảm xúc nhưng lại khiến cho Lý trưởng lão nghe đến mức đỉnh đầu sắp bốc ra khói.

Sau hai năm chia cách, lại một lần nữa nghe thấy giọng nói này, Lý trưởng lão không nghĩ ngợi gì nữa, bà ta vui mừng vì bản thân không có nhất thời bồng bột mà làm ra những chuyện không nên làm.

Một câu nói của Sầm Không đã có thể dọa cho bà ta sững sờ tại chỗ.

Sầm Không đã để lại cho bà ta rất nhiều chuyện ám ảnh tâm lý, nếu Lý trưởng lão nhớ lại từng cái một thì đều có thể sợ hãi đến mức choáng váng tại chỗ.

Khi Sầm Không còn là một thiếu niên thì Lý trưởng lão vừa mới qua tuổi hai mươi, lúc ban đầu, bà ta không xem đứa nhóc này ra gì cả.

Nhưng Sầm Không lúc thiếu niên quả thực “ngang bướng”, ngươi không phục ta ư? Không sao, từ từ giải quyết ngươi.

Sầm Không sau khi tẩu hỏa nhập ma bướng bỉnh bao nhiêu thì Sầm Không lúc đó tàn nhẫn bấy nhiêu.

Về sau, Sầm Không trưởng thành, khí chất đã thu lại rất nhiều, cả người đều trở nên trầm tĩnh, nhưng Lý trưởng lão hiểu rõ tính tình của hắn nên những năm nay đều cố gắng nối đuôi làm người.

Vì vậy, khi bà ta nghe thấy giọng nói của Sầm Không, Lý trưởng lão chỉ sững sờ một lát rồi lập tức ngã xuống giường lăn lộn bò dậy.

“Trưởng lão, trưởng lão, ngài không sao chứ?” Nam sủng cầm theo lê vội vàng xuống giường, muốn tới đỡ Lý trưởng lão ngã xuống đất.

“Đi ra!” Lý trưởng lão hất cánh tay một cái, nam sủng đã bị đẩy sang một bên kêu “Á” một tiếng, canh lê đổ vào khắp người.

Lý trưởng lão không quan tâm đến bất cứ thứ gì cả, mang giày vào, khoác chiếc áo ngoài lên, cũng không màng đến đầu tóc rồi bù, vội vàng lao ra ngoài.

Cùng lúc ấy, hai đại hộ pháp và một vị Ngạn trưởng lão khác của Thiên Chi cũng bỗng chốc sững sờ, người bay thì bay, người chạy thì chạy, đều đi về phía sơn môn.

Những người này còn đang suy nghĩ, giáo chủ xuất quan, không phải nên ở phòng bế quan của giáo chủ sao? Tại sao lại chạy đến sơn môn chứ?

Tại sơn môn, sau khi Sầm Không đã gửi một “phát thanh” đến các trưởng lão và hộ pháp thì nói với Mộc Nhiêu Nhiêu ở bên cạnh: “Đặt hết những thứ trên người xuống đi.” Ta đã kêu người đến vác rồi.

Mộc Nhiêu Nhiêu không hiểu ý đồ của hắn, nhưng cũng ngoan ngoãn đặt hết những thứ đang vác trên người xuống đất.

Sầm Không vừa thét lên trong vòng chưa đầy một phút thì Mộc Nhiêu Nhiêu đã nghe thấy tiếng vang bên trong sơn môn, hình như có rất nhiều người đang chạy tới.

Đầu tàu gương mẫu, người đầu tiên bước ra chính là tỷ của nàng, Mộc Thải Thải. Mộc Thải Thải dáng người nhẹ tênh, khinh công tài giỏi, dẫn theo các giáo đồ dưới trướng bay thẳng ra đây, ngẩng đầu nhìn lên thì một mảng đen kịt, giống như con dơi đã thành tinh.

Ngay sau đó, trên mặt đất phát ra tiếng bước chân “rầm rập rầm rập”, hệt như cuộc di cư lớn của các động vật trên đồng cỏ châu Phi vậy.

Lý trưởng lão, người thường ngày luôn ăn diện đoan trang dẫn theo một đám kiện tướng của bà ta, sải bước lớn chạy tới, có vẻ khi đến đây rất vội nên đầu tóc vẫn chưa chải, một mái tóc dài rồi bù.

Theo ở phía sau chính là Hữu hộ pháp Kiệt Đốc, rõ ràng là một khuôn mặt rất có phong thái nước ngoài, nhưng vì uống thuốc quanh năm nên khiến cho gương mặt có chút hốc hác, có một vài dược đồng đi theo sau, chạy bước nhỏ đuổi theo.

Cuối cùng là người còn lại của Thiên Chi trưởng lão, Ngạn trưởng lão giỏi sử dùng ám khí, trên người mang theo rất nhiều ám khí, khi chạy sẽ phát ra tiếng va chạm “linh tinh lang tang”, một nhóm người giống như một kho binh khí biết đi vậy.

Nhìn từ phía chính diện, cảnh tượng ấy quả là ngoạn mục, trước tiên là tiếng bước chân, sau đó là tiếng va chạm của binh khí, như thể đang đặt mình vào trong chiến trường xung đột vũ trang vậy, khi ngẩng đầu lên thì là con dơi lớn đen kịt, nhìn về phía trước, đầu tiên là một nhóm đại tỷ thướt tha chạy băng băng, ngay sau đó là những cao thủ sử dụng độc với vẻ mặt bệnh tật, cuối cùng, là một kho binh khí hình người đi đứng với BGM của riêng nó.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”

Không hổ danh là nghênh đón Sầm giáo chủ, người bình thường thật sự không thể nào chấp nhận được cục diện này, vừa nhìn thấy đã muốn quay đầu bỏ chạy!

Chân mày của Sầm giáo chủ không hề nhúc nhích dù chỉ một cái, đứng thẳng tắp ở đó, nhìn về đám đông đang từ xa kéo đến.

Còn lời bộc bạch trong lòng của các đại trưởng lão và hộ pháp chính là: Chết tiệt! Thực sự là Sầm Không kìa! Hắn thực sự đã xuất quan rồi! Không đúng! Tại sao hắn lại trở về từ bên ngoài giáo hội chứ! Lẽ nào hắn không phải là bế quan trong hai năm nay mà là ra ngoài thành thân sao? Tại sao lại đưa nữ nhân quay về?

Người hoang mang nhất chính là Mộc Thải Thải đang bay: Hả? Người đó không phải là muội muội Mộc Nhiêu Nhiêu của ta sao? Muội ấy tại sao lại ở cùng với giáo chủ chứ?

Cả đám người đi đến nơi vẫn còn cách Sầm Không năm mét, dường như ở đó có một bức tường mà Mộc Nhiêu Nhiêu không thể nhìn thấy.

Tất cả mọi người đều dừng bước lại, rộn ràng chen chúc nhau nhưng im lặng như tờ.

Sau vài nhịp thở, tất cả mọi người như thể đã thương lượng xong vậy, cùng nhau cúi người xuống rồi hô to: “Nghênh đón giáo chủ xuất quan! Chúc mừng giáo chủ xuất quan! Giáo chủ võ công cái thế, bất khả chiến bại!”

Mộc Nhiêu Nhiêu chưa từng nhìn thấy loại cảnh tượng quy mô lớn hô khẩu hiệu này, quá chấn động rồi, nếu nàng là giáo chủ, khi bị gào thét như thế thì cả người cũng sẽ sững sờ.

Sầm Không luôn chú ý đến biểu hiện của Mộc Nhiêu Nhiêu, nhìn thấy nàng lộ vẻ kinh ngạc, vậy là vẫy tay và nói với đám người đang khom lưng rằng: “Gọi lại lần nữa.”

Đám người: … Hai năm không gặp, giáo chủ thích loại giọng điệu này sao?

Tác giả có lời muốn nói: Sầm Không: Nàng còn thích nghe cái gì nữa không để ta bảo họ hét lên.