Nhật Ký “Tẩy Trắng” Của Ác Bá Xấu Xí

Chương 70: Cái kết cho Sở vương



Thượng Nguyên ra hiệu một cái, rất nhiều thị vệ và binh lính từ bên ngoài chạy vào bao vây xung quanh Sở Kình. Lão nhìn tình huống xung quanh nhưng không hề có chút nao núng.

“Dùng cả tiệc sinh thần của mình để làm việc này, ngươi đúng là có tâm đó, A Nguyên. Nhưng ngươi nghĩ lão phu đã dám bước chân đến đây lại không chuẩn bị cho mình một con đường lùi sao?”

“Vậy sao?”

“Vì để trả thù hai người các ngươi mà ta đã chuẩn bị mọi thứ suốt từng ấy năm. Để có thể đi đến ngày hôm nay ta đã phải trả giá không ít, chỉ có như vậy mà muốn khống chế lão phu?!”

“Cái chuẩn bị mà Sở vương ngài nói là khai thác vàng trái phép, sau đó đem chỗ vàng đó đi trao đổi lấy những bộ phận lắp đặt vũ khí, rồi lại bán một phần những vũ khí tạo ra cho các nước đối địch với Đông Vân quốc hả?”

Sở Kình kinh ngạc, có vẻ khá sốc khi nghe những điều này.

“Để trẫm nói tiếp nhé! Ngươi thậm chí còn chuẩn bị một đội quân được tập luyện bài bản nữa. Có phải đang chuẩn bị chỉ cần có tín hiệu của ngươi là xông đến đây cùng với những vũ khí đáng sợ đó?”

“Ngươi… các ngươi…”

Đến lúc này cả một người ít biểu lộ cảm xúc như Lục Hoành cũng không thể giữ nổi bình tĩnh. Bọn họ biết cả, biết rất rõ ràng. Tại sao lại như vậy? Tất cả mọi hành động hắn đều dặn thuộc hạ phải thật cẩn trọng, hắn cũng tự mình giám sát vài khâu quan trọng. Làm sao lại bị phát hiện được?

“Xem ra trong những năm qua các ngươi đã trở nên đáng sợ đến như vậy. Quả nhiên khi hai huynh đệ các ngươi kết hợp với nhau mạnh đến như thế. Lão phu đã xem thường các ngươi rồi. Các ngươi còn biết gì nữa?”

“Biết vậy là cũng đủ để xử ngươi rồi.”

Sở Kình nhìn hai người bọn họ, không nói gì.

“Ngươi đã là công thần của Đông Vân quốc nhiều năm rồi, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào đối với nơi mình đã sinh sống hay sao? Tại sao lại chỉ vì hận thù mà nhẫn tâm đưa đất nước vào chiến tranh kia chứ?”

“Bây giờ nói những chuyện này có ý nghĩa hay sao? Hôm nay đã rơi vào tay các ngươi lão phu không còn gì để nói.”

“Cho đến giờ ta vẫn không hiểu.” Thịnh Nam bước đến gần Sở Kình: “Tại sao ngày đó đại hoàng huynh lại muốn giết ta. Từ nhỏ ta và huynh ấy vẫn hay chơi cùng nhau. Ta chưa từng đắc tội huynh ấy. Chẳng lẽ chỉ vì hoàng vị mà huynh ấy sẵn sàng đặt bẫy ta, thậm chí cầm kiếm đâm chết ta?”

“Không phải ngươi cũng vì hoàng vị mà lợi dụng đệ đệ ngươi làm mọi việc cho ngươi hay sao? Ngươi có tư cách gì mà nói nó?”

“Không phải là lợi dụng?!” Thượng Nguyên hét lên một cách tức giận: “Tất cả đều là do ta tự nguyện. Hoàng huynh khi ấy không hề biết về những gì mà ta đã làm.”

“Tiểu Nguyên, để ta.” Thịnh Nam ngăn lại. Hắn bình tĩnh đối mặt với Sở Kình, nói: “Từ đầu ta không hề mong muốn được làm hoàng đế. Ta tham gia tranh đoạt cùng các huynh đệ khác cũng chỉ vì muốn bảo vệ mẫu hậu và đệ đệ mà thôi. Nếu ta không phản kháng thì đã bị những huynh đệ hại chết bao nhiêu lần rồi.”

“Là lỗi của ta đã không phát hiện ra những việc làm của đệ đệ. Nếu ta biết đã cấm tuyệt không cho đệ ấy đụng vào kiếm. Nhưng sau khi sự việc đó xảy ra, ta quyết tâm phải lấy cho được vương vị. Chỉ có trở thành hoàng đế ta mới có thể bảo vệ đệ ấy. Chỉ cần lên làm hoàng đế sẽ không kẻ nào nhắm đến đệ ấy nữa, mọi mục tiêu sẽ chuyển hết vào ta.”

“Hoàng huynh…”

Thượng Nguyên xúc động vô cùng, bờ môi run run không nói nên lời. Triệu Thái hậu mím môi im lặng, hai mắt đã ướt từ lúc nào. Hai đứa con của bà đều trải qua một cuộc sống nhiều đau khổ như thế, đều là vì bà mà ra. Bà cứ nghĩ những gì mình làm là vì chúng nhưng không. Chúng không hề mong muốn có một cuộc sống như thế. Tất cả đều là do sự ích kỷ của bản thân bà mà thôi.

“Là ai đã khiến bọn ta rơi vào hoàn cảnh như vậy? Ngươi trách ta? Ta biết trách ai đây?”

Sở Kình im lặng, không biết nói gì. Lúc này Lục Hoành kéo tay Sở Kình nói nhỏ:

“Vương gia, ngài làm sao vậy? Ngài dễ động tâm đến như vậy sao? Cho dù có nói thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật rằng chúng ta giết đại hoàng tử. Ngài đã quên mình hứa gì với Hi phi rồi sao?”

Sở Kình ngẩn người. Hi phi, tỷ tỷ của hắn, cũng là mẫu thân của đại hoàng tử, sau cái chết của con trai đã lâm bệnh nặng, không bao lâu sau thì qua đời. Trước khi mất, tỷ tỷ nắm chặt lấy bàn tay hắn, nhờ hắn giúp tỷ ấy trả thù. Nhất định phải kéo hai kẻ đã hại chết con trai mình bồi táng cùng.

Cho dù đã bị hai huynh đệ Thượng Nguyên vạch mặt gần hết nhưng không phải hắn đã hết đường lùi. Tâm nguyên của tỷ tỷ, hôm nay tuy không thực hiện được nhưng hắn sẽ tìm cơ hội khác.

Thấy ánh mắt của Sở Kình thay đổi, lông mày Thượng Nguyên nhíu lại.

“Sở vương gia, chỉ cần ngài nhận ra sai lầm, biết quay đầu lại, hoàng thượng chắc chắn sẽ không giết người. Dù gì tổ tiên của ngài cũng là công thần lập quốc…”

Không cần nói mấy lời đó, Thượng Nguyên. Ta biết tội của ta là tử tội. Nếu hoàng thượng không giết ta thì sẽ bị người đời xem là hôn quân đấy. Đã đi đến bước này rồi mà không thu được thành quả gì chẳng phải là phí công vô ích rồi sao? Quân bài cuối cùng của ta…”

“Ý là việc Sở vương đã liên kết với các tướng lĩnh trong triều đã từng bất mãn với trẫm cùng hẹn ngày hôm nay kéo lên triều đình chống đối, gây áp lực ấy hả?”

Sở Kình sửng sốt, phải nhờ Lục Hoành đỡ nếu không đã ngã gục. Chuyện này mà bọn họ cũng biết.

“Chẳng còn tác dụng gì nữa đâu. Trẫm đã đến gặp từng người trong số bọn họ và thuyết phục thành công rồi. Sở vương có biết trẫm đã thuyết phục họ như thế nào không?”

Sở Kình đã sốc đến nỗi không nói nên lời. Thịnh Nam quay về ghế ngồi xuống và nói tiếp:

“Ta kể cho họ nghe tất cả những gì mà ngươi đang làm, bọn họ lập tức quỳ sụp xuống cầu xin ta tha thứ. Bọn họ có thể không thể ủng hộ việc ta làm hoàng đế nhưng họ chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ giúp nước khác xâm lược nước mình. Ngươi đã đi quá xa rồi!”

Sở Kình đột nhiên quỳ sụp xuống, chân tay bỗng nhiên mềm nhũn không thể cử động nổi. Lục Hoành hốt hoảng ôm lấy chủ nhân, hoảng sợ vô cùng.

“Không cần quá lo lắng. Nó không phải độc chết người. Nếu ông ta biết hối lỗi ta sẽ đưa cho ông ta thuốc giải thì sẽ ổn thôi.”

Lục Hoành và Sở Kình kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng. Từ bên ngoài cửa, người nam nhân xinh đẹp trong bộ trang phục quen thuộc mà hai người Sở Kình đã nhìn thấy suốt trong cả tháng trời bước vào. Ban đầu hai người họ còn ngờ ngợ nhưng khi giọng nói quen thuộc vang lên khiến cả hai đều sốc hoàn toàn, đặc biệt là Lục Hoành.

Lục Hoành không dám mở miệng nói. Hắn là một trong số rất ít người cách đây ba năm biết mặt Lâm Thành. Hắn đã nhìn thấy Lâm Thành tại Sở phủ biết bao nhiêu lần, hắn đã từng nghi ngờ rằng đã từng nhìn thấy y ở đâu đó nhưng lại không thể nhận ra y. Bởi hắn chưa từng nghĩ kẻ mà mình luôn tìm kiếm lại đàng hoàng xuất hiện ngay trước mắt, lại không chỉ một lần.

“Ngươi… ngươi là A Thành? Là ngươi đã hạ độc ta? Tại sao chứ? Ngươi…”

“Tại sao ư? Ngươi hỏi Lục Hoành xem ta là ai?”

Sở Kình quay qua nhìn Lục Hoành phát hiện ánh mắt bàng hoàng và sợ hãi của y. Lão đã cảm thấy có dự cảm không hay. Lão gắt lên với Lục Hoành:

“Nói thật cho ta!”

“Vương gia, hắn… hắn là Lâm Thành. Là người… rớt xuống vực ba năm trước…”

“Ngươi… không lẽ là cái người mà ngươi gọi là tiểu bảo bối của Tần Thượng Nguyên?”

Lục Hoành chỉ cúi đầu không đáp nhưng Sở Kình đã tức đến điên rồi. Nếu không phải tay chân hiện tại đã vô lực lão đã rút kiếm đâm chết y rồi. Sở Kình tức đến mức bị thổ huyết. Những hành động của lão suốt bao năm bị phơi bày ra hết cũng không thể khiến lão tức giận đến như vậy. Lão vậy mà giữ kẻ thù ngay bên mình, để hắn nấu ăn cho mình mà không hề hay biết.

“Lẽ ra độc chưa phát tác nhanh như vậy, đều là do ngươi bị kích động quá mức.”

Tần Thượng Nguyên lúc này tiến tới nắm tay Lâm Thành, kéo hắn vào lòng, thủ thỉ:

“Ngươi không sao chứ? Bọn chúng có làm gì ngươi không?”

“Ta còn chưa lộ thì có thể bị sao chứ? Mãi không thấy ngươi liên lạc gì ta lo quá.”

“Ừm. Ta quá bận nên không kịp viết thư về. Tối nay sẽ đền bù đủ cho ngươi, được không?”

“Khụ khụ.” Thịnh Nam ho khẽ. Lâm Thành đỏ mặt đẩy Thượng Nguyên ra. Thịnh Nam đứng dậy, đi đến trước mặt Sở Kình, từ trên cao nhìn xuống.

“Bây giờ ngươi còn gì muốn nói không?”

Cả cơ thể Sở Kình nằm lả trên người Lục Hoành, gương mặt tuyệt vọng đến tột cùng. Lão nằm nhắm mắt như thể phó mặc tất cả. Nghe Thịnh Nam hỏi, lão chỉ đáp lại đơn giản:

“Không còn gì.”

Thịnh Nam không hỏi gì nữa, ra lệnh cho lính bắt cả hai người Sở Kình vào ngục. Những tên quan viên kia cho về hết rồi sẽ xử lý sau. Lúc này buổi tiệc sinh thần của Thành vương mới chính thức bắt đầu.