Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

Chương 53: Chờ chị



Phía cuối chân trời, mây đen giăng kín lối, đường núi quanh co uốn lượn. Từng tiếng mưa đập vào kính cửa sổ, khiến lời nói của Nguyễn Trinh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Tống Nhĩ Giai nhìn cần gạt nước đang đung đưa trên cửa sổ trước của xe, suýt chút nữa đã tưởng rằng mình nghe nhầm. Nàng ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Trinh và hỏi:" Chị nói...chị biết rõ sao?"

Nguyễn Trinh mím môi, không nói gì, chỉ bật đèn trong xe lên.

Ánh đèn hắt vào trong khoang xe một màu vàng ấm áp. Sóng mắt Tống Nhĩ Giai chất chứa tia sáng, không muốn bỏ qua giờ phút này:" Người em thích là ai? Chị biết rất rõ, có đúng không?"

Nguyễn Trinh vẫn im lặng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.

Tống Nhĩ Giai không thể nhìn thấu cô. Vì vậy, nàng đành cúi đầu xuống, tia sáng trong mắt dần trở nên tối tăm và đầy ấm ức. Nàng cảm thấy rất chua xót, cũng không biết bản thân có nghe nhầm lời nói vừa rồi của cô hay không.

Sau khi ngẫm lại nhiều lần, nàng mới dám khẳng định rằng mình nghe đúng. Vừa rồi, những gì Nguyễn Trinh nói là câu "chị biết rất rõ".

Tại sao, bây giờ cô lại im lặng?

Tống Nhĩ Giai nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa kính và lẩm bẩm:" Chị đã hiểu rõ lòng em, vậy tại sao lại chọn cách bỏ mặc em..."

Nàng chỉ nói câu này ra, sau đó cũng không dám nói thêm lời gì nữa. Nàng sợ mình sẽ làm phiền thêm tâm trạng của Nguyễn Trinh, dù sao thì cô vẫn còn đang lái xe.

Sau một thoáng im lặng, Tống Nhĩ Giai nghĩ rằng trong xe quá yên tĩnh, bèn nói:" Chị mở nhạc lên đi."

Nguyễn Trinh làm theo lời nàng, bật nhạc trong xe lên.

Tống Nhĩ Giai nhìn cô rồi lại nhìn vào điện thoại. Nàng muốn đợi cho đến khi trở về an toàn rồi sẽ tìm thời gian để hỏi hết nỗi lòng.

Xa nhà nhiều ngày, Tống Nhĩ Giai bỗng nhớ đến chú mèo ở nhà, nên đã mở điện thoại và nhắn tin cho Lạc Minh Xán:【Tôi muốn mở tính năng giám sát và nhìn mèo con. 】

Lạc Minh Xán cũng đang lướt điện thoại, cô ấy trả lời trong vòng vài giây:【Cứ mở đi, tôi cũng không l.õa thể trong nhà cậu. 】

Tống Nhĩ Giai bật tính năng giám sát trên điện thoại ra và nhìn thấy đứa con lông bông của mình đang liếm lông trên nhà cây của mèo.

Nàng bật giọng nói và hô to:" Cát Tường!"

Chú mèo nhìn lên một cách đầy cảnh giác.

Tống Nhĩ Giai lại hô thêm hai tiếng:" Cát Tường, mẹ ở đây này!"

Nương theo tiếng động, chú mèo lao đến camera giám sát, ngửi ngửi rồi kêu meo meo vài tiếng.

Lạc Minh Xán đang đắp mặt nạ. Cô ấy cũng bước về phía máy quay, sờ sờ cái đầu mềm mại của chú mèo rồi bắt nạt chú mèo không hiểu tiếng người, nói:" Mẹ của em bị nhốt bên trong rồi, cậu ấy phải luyện tiên đan bảy bảy bốn chín ngày mới có thể ra được đấy."

Tống Nhĩ Giai: "Này, này, này, chú ý một chút đi, tôi có thể nghe được những gì mà cậu nói đấy."

Giọng điệu Lạc Minh Xán mang đầy tính gợi đòn:" Nghe được thì sao? Cậu đánh được tôi không?"

Tống Nhĩ Giai bĩu môi:" Tôi sẽ ghi thù vào sổ tay! Sau khi trở về sẽ đấm cho cậu một trận."

"Quá bạo lực, sẽ không có ai thèm thích đâu." Lạc Minh Xán cười toe toét:" Tôi đi làm bữa tối đây, cậu cứ xem mèo đi."

Nguyễn Trinh - người đang ngồi trên ghế lái cũng ngoảnh sang, nhìn về phía nàng:" Đang xem mèo à?"

Tống Nhĩ Giai nghe thấy cô đã chịu mở miệng. Nàng cắn chặt môi, tức giận nói:" Mèo quan trọng hơn em, phải không?"

"Chị sẵn lòng quan tâm đến mèo, nhưng lại không muốn trả lời em."

Những lời nói này vừa ấm ức lại vừa đáng thương, khiến Nguyễn Trinh cầm lòng chẳng đặng, khẽ mỉm cười. Sau khi cười xong, cô lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Tống Nhĩ Giai nghe thấy tiếng cười rồi lại thở dài của cô. Nàng thực sự nghĩ không thông. Có lẽ, giờ phút này không thích hợp để nói thẳng cùng nhau. Cho dù nàng có bao nhiêu nghi vấn đi chăng nữa, nàng đều phải dằn lòng lại.

*

Nửa giờ sau, các nàng đã đến quận lỵ.

Cơn mưa rào vừa dứt, mây đen cũng dần tan. Thị trấn nhỏ phía nam sông Dương Tử sau cơn mưa, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa.

Bạn cùng phòng của Tống Nhĩ Giai đã gửi vị trí của homestay vào nhóm chat, Nguyễn Trinh đã đi theo hướng dẫn và chạy đến đây.

Lục Lộ đã bước xuống lầu từ trước để đón cả hai.

"Ở tầng mấy thế?" Sau khi đậu xe xong, Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai theo Lục Lộ vào khu dân cư.

Khu dân cư này rất bình dân. Đang trong giờ ăn tối, nên lúc đi đường, các nàng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nồi niêu xoong chảo vọng lên từ những căn hộ ở tầng một.

"Tầng bốn, có thang máy." Lục Lộ đưa cả hai vào thang máy. Sau đó nói cho các nàng nghe mật khẩu cửa lớn tại tầng dưới:" Ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, hai phòng tắm và một ban công. Hình như chủ nhà đã từng sống ở đây, sau này không ở nữa nên đã cải tạo thành homestay. Nơi này rất gần với thành phố điện ảnh và truyền hình. Ngày mai, chúng ta có thể trực tiếp đi bộ đến đó."

Tống Nhĩ Giai hỏi: "Chiều nay mọi người có đi đâu chơi không?"

Lục Lộ:" Không, hôm nay, trời đổ mưa suốt cả buổi chiều. Chúng tôi chỉ đến hàng quán để ăn một bữa, sau đó mua thức uống và đồ ăn vặt rồi order BBQ về homestay để ăn và xem phim suốt buổi chiều. Hiện tại bọn tôi vẫn còn đang cảm thấy no óc ách. Còn hai người thì sao? Ở làng có vui không?"

"Chị ấy khám bệnh cho người ta suốt một buổi chiều." Tống Nhĩ Giai chỉ vào Nguyễn Trinh, cười nói:" Lên lầu trước đã, sau đó tôi sẽ phàn nàn với cậu sau."

Khi đến tầng 4, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng vang vọng khắp phòng. Vài người đang ngồi trên sô pha, vừa ăn thịt vừa xem phim kinh dị. Khi thấy Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh trở về, mọi người đều đứng dậy và giúp các nàng xách hành lý và đồ đạc trên tay.

Tống Nhĩ Giai cũng mang theo một túi lớn đồ ăn vặt mà nàng mang từ thành phố Giang Châu đến để giải tỏa cơn thèm ăn của mình. Kết quả là, trong suốt chặng đường, mọi người cũng không ăn nhiều cho lắm, chỉ quan tâm đến việc chụp ảnh và trò chuyện cùng nhau.

Nàng đặt túi đồ ăn vặt xuống: "Đêm nay giải quyết cho hết đi, tôi lười mang đến chỗ khác quá."

Lư Lị Lị giúp cả hai mang hành lý vào phòng trong cùng rồi nói:" Phòng này là của hai người, có phòng tắm riêng nữa đấy."

Tống Nhĩ Giai vừa thu dọn hành lý và lấy những vật dụng cần thiết hàng ngày ra, vừa kể lể với những người bạn cùng phòng về phong tục phụ nữ trong làng không được ngồi ăn chung mâm.

Lục Lộ nói: "Cũng may là tôi không đi theo. Nếu thấy được cảnh tượng đó, có lẽ tôi cũng không ăn nổi."

Lư Lị Lị: "Nếu như tôi được gả vào nơi không cho tôi ngồi chung mâm, thì bà đây sẽ trực tiếp lộn cái bàn lên!"

Tống Nhĩ Giai: "Nếu mọi phụ nữ đều đủ sự gan dạ và dũng cảm để lật đổ bàn ăn, thì đã không có thứ phong tục như thế rồi."

Lư Lị Lị:" Đúng vậy! Đừng suốt ngày cứ nói mãi câu lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó nữa. Trên đời này có rất nhiều đàn ông, nếu không hợp thì cứ đổi người khác."

Nguyễn Trinh lắng nghe cuộc thảo luận của họ và mỉm cười, không nói thêm lời nào.

Buổi trưa, cả hai không ăn gì nhiều, chỉ ăn một gáo quả dại, hiện tại đã đói đến mức ngực dính vào lưng.

Khi sắp xếp hành lý xong, Nguyễn Trinh vẫn im lặng, Tống Nhĩ Giai đành phải sờ sờ bụng mình và nói:" Bụng của tôi đang kêu lên này. Tôi đói quá, mọi người có muốn ra ngoài ăn một bữa không?"

Hai chàng trai chỉ vào món thịt nướng trên bàn trong phòng khách: "Còn thịt nướng, cá nướng, cà tím nướng này. Có muốn ăn lót dạ trước không?"

Tống Nhĩ Giai nói:" Tôi muốn ăn cơm."

Bạn cùng phòng và bạn trai của họ đều đã dùng cơm chiều tại homestay nên vẫn còn no bụng, vì vậy không muốn ra ngoài để ăn.

Nguyễn Trinh mang theo một chiếc ô và nói: "Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi."

"Cũng được." Tống Nhị Gia đáp: " Nếu mọi người muốn ăn gì thêm thì cứ gọi bảo chúng tôi mua về nhé."

Lúc bước xuống lầu, Nguyễn Trinh bèn hỏi:" Có muốn đi xe không?"

Tống Nhĩ Giai nói:" Không cần đâu, chúng ta cứ đi dạo một lúc rồi ăn qua loa chút gì đấy trong gian hàng gần đây là được rồi."

Thức ăn trong các cửa hàng đường phố bình dân đôi khi mang hương vị địa phương đặc sắc hơn so với những nhà hàng được gọi là nổi tiếng trên Internet tại các danh lam thắng cảnh.

Khu dân cư này cũng không hẻo lánh cho lắm. Lúc bước xuống lầu, đi bộ qua một con đường dài khoảng 100m là đã có thể thấy một con phố đông đúc xe cộ với nhiều gian hàng san sát nhau.

Nguyễn Trinh hỏi Tống Nhĩ Giai:" Em muốn ăn gì?"

Tống Nhĩ Giai nhìn lướt qua một vòng, sau đó thản nhiên chỉ vào một cửa hàng:" Đi thôi, đến đây ăn thử xem."

Trong một quán ăn bình dân ven đường, Nguyễn Trinh lấy thực đơn và gọi một nồi gà hầm:" Đây là một trong những đặc sản địa phương, nếm thử xem sao."

Tống Nhĩ Giai cũng gọi món thịt lợn xào cải và cà tím đậu que.

Khi món ăn được dọn ra, mùi thịt thơm lừng tỏa ra khắp bốn phía.

Tống Nhĩ Giai nhìn vào nồi gà hầm, hít sâu một hơi rồi nói:" Hình như trong bữa tiệc mừng thọ ở làng cũng có món ăn này."

Nguyễn Trinh gật đầu:" Chị đã dùng thử rồi, nó có vị rất ngon. Chị cũng đã tham khảo một số cách làm, người dân trong làng bảo đó là gà nguyên con, được nấu kín trong niêu đất đen, sau đó cho vào nồi sắt, đặt ba viên ngói lên đấy rồi đậy nắp nồi sắt lại, đun sôi lên."

Lúc đấy, Tống Nhĩ Giai vẫn chưa ăn món này, nên Nguyễn Trinh đã gọi để nàng nếm thử.

"Gà địa phương được sử dụng trong làng không nhất thiết phải là gà ở thị trấn của quận." Tống Nhĩ Giai mỉm cười, nâng đũa gắp một miếng gà đưa vào miệng, chất thịt vừa dai vừa thơm:" Nó thực sự rất ngon. Khi về nhà, nếu có cơ hội, chúng ta hãy thử làm xem sao."

Sau khi ăn tối xong, trời bắt đầu đổ mưa.

Tuy cả hai đều ra ngoài, nhưng Nguyễn Trinh chỉ mang theo một chiếc ô.

Các nàng túm tụm dưới tán ô, vai kề vai. Tuy Tống Nhĩ Giai có hàng vạn lời muốn nói, nhưng nàng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lững thững bước đi trên phố, lúc đi ngang qua cổng công viên, Tống Nhĩ Giai bỗng nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi cạnh tác phẩm điêu khắc trong công viên, ăn mặc giản dị, chỉ đội một chiếc nón tre che đầu, trước mặt là một chiếc giỏ tre và phủ một lớp vải màu xanh lên đấy.

Loại nón tre này không phổ biến tại thành phố, trông giống như ở làng quê hơn.

Tống Nhĩ Giai nhìn bà lão, rồi lại nhìn chiếc giỏ trước mặt bà. Sau đó, nàng kéo kéo góc áo của Nguyễn Trinh và dẫn cô đến đấy, ngồi xổm xuống, nhìn bà lão rồi khẽ hỏi:" Bà ơi, trong giỏ có gì vậy ạ?"

Nguyễn Trinh hướng tán ô về phía bà cụ. Vì che chở cho bà cụ và Tống Nhĩ Giai nên một nửa cơ thể cô đều ở ngoài ô, dần dần bị nước mưa xối ướt.

Khi thấy có người đến, bà cụ mỉm cười, vén tấm vải lam che mưa ra cho các nàng xem.

"Trái cây, ăn ngon..."

Những loại trái cây trong giỏ này không phổ biến trong siêu thị. Tống Nhĩ Giai cũng vừa biết đến chúng trong ngày hôm nay——Lê chân gà, mâm xôi, sim rừng...

Là loại quả dại phổ biến ở vùng nông thôn.

Bà cụ không nói rành tiếng phổ thông. Khi nghe nàng hỏi giá, bà liền đưa tay ra hiệu và nói giá cả với các nàng bằng chất giọng địa phương đặc trưng.

Chỉ một hoặc hai nhân dân tệ cho mỗi cân.

Tống Nhĩ Giai định mua hết. Nhưng khi vừa lấy điện thoại ra thì bỗng phát hiện không có mã QR để quét.

Giới trẻ ngày nay hầu như không có tiền mặt. Họ chỉ cần cầm điện thoại lên và đi du lịch khắp nơi trên thế giới.

Nàng lúng túng nhìn vào mắt Nguyễn Trinh.

Nguyễn Trinh hiểu ý. Cô lấy tờ 50 nhân dân tệ từ túi xách ra và đưa cho Tống Nhĩ Giai.

Cô là một người cẩn thận. Mỗi khi đi du lịch, cô đều mang theo một ít tiền mặt để đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Tống Nhĩ Giai đưa cho bà lão 50 nhân dân tệ. Bà lão vui vẻ lấy túi nhựa màu trắng ra, trong đấy có một xấp tiền lẻ. Bà đếm đếm rồi thối lại cho Tống Nhĩ Giai hai mươi nhân dân tệ, sau đó dùng một chiếc túi nilon đỏ để đổ hết quả dại vào rồi đưa cho nàng.

Tống Nhĩ Giai mỉm cười nhận lấy, nàng lặng lẽ nhét lại hai mươi nhân dân tệ vào chiếc giỏ dưới tấm vải rồi nói:" Bà ơi, bà mau về nhà đi, mưa càng lúc càng lớn rồi ạ."

Bà lão cười đến mức nếp nhăn trên mặt xếp thành một đoàn. Bà vác giỏ trái cây trống rỗng lên vai rồi đáp lời:" Ừ."

Tống Nhĩ Giai lại đến cửa hàng tiện lợi để mua một vài thứ linh tinh. Sau đó, nàng bảo chủ cửa hàng cho nàng thêm một túi nilon nữa và chia quả dại vào một túi khác.

"Túi này là cho chị." Tống Nhĩ Giai xách một túi lên, đung đưa trước mặt Nguyễn Trinh. Sau đó, nàng cầm một chiếc túi khác lên và nói:" Còn túi này là cho bọn họ."

Nguyễn Trinh khó hiểu: "Tại sao em lại muốn chia túi?"

Tống Nhĩ Giai cười nói:" Em sợ nhóm bạn của em tham ăn nên không chừa lại cho chị. Chị lớn tuổi hơn bọn họ, nên nếu thích ăn thì cũng chỉ ngại ngùng, không dám nói gì thêm."

Nàng mua những quả dại này không chỉ vì thương cho những người nghèo khó, yếu đuối, mà còn vì Nguyễn Trinh. Buổi trưa, lúc tâm trạng của nàng không được tốt, nàng đã đứng dưới mái hiên để ngắm mưa. Nguyễn Trinh muốn giúp nàng giải tỏa tâm trạng nên đã giới thiệu cho nàng vài loại quả dại và còn đút cho nàng ăn.

Tống Nhĩ Giai có thể nhận thức được, vào lúc Nguyễn Trinh giới thiệu các loại quả dại cho nàng, giọng điệu cô cũng mang theo một tia hoài niệm nhạt nhòa.

Lúc đấy, chắc hẳn cô đang nhớ về quê hương của mình.

*

Trời càng lúc càng tối. Các nàng lo rằng trời sẽ đổ mưa to hơn nên nhanh chóng quay về homestay.

Vì mắc mưa nên ngay khi về đến phòng, Nguyễn Trinh đã vội vã vào phòng tắm để tắm rửa.

Tống Nhĩ Giai chia túi quả dại cho bạn cùng phòng. Sau đó, nàng rửa sạch túi còn lại, cho vào dĩa rồi mang vào phòng, ngồi tại bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa đợi Nguyễn Trinh tắm xong.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn mông lung, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, khiến nàng ăn không ngon miệng. Nàng không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, câu nói "chị biết rõ" của Nguyễn Trinh cứ lởn vởn trong tâm trí nàng. Nàng im lặng, suy nghĩ xem chút nữa nên hỏi cô như thế nào.

Nguyễn Trinh đã tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm. Khi nhìn thấy Tống Nhĩ Giai thất thần ngồi bên cửa sổ, cô khẽ hỏi:" Sao em không ra ngoài chơi cùng các bạn đi, ngồi một mình bên cửa sổ làm gì đấy?"

Tống Nhĩ Giai ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trinh và nói:" Chờ chị."

Nguyễn Trinh mang dép lê, chậm rãi bước về phía Tống Nhĩ Giai:" Chờ chị làm gì?"

Mái tóc đen dài xõa sau vai ướt đẫm nước, vạt áo choàng tắm màu trắng chỉ dài đến đùi, lộ ra làn da trắng ngần như ngọc, trắng đến mức gần như phát sáng.

So với vẻ nghiêm túc và nhã nhặn thường thấy, thì sau khi tắm xong, trông cô còn có vài phần gợi cảm của một người phụ nữ.

Ánh mắt Tống Nhĩ Giai lướt từ trên xuống dưới. Nàng không chỉ nghĩ đến nụ hôn trên phố vài ngày trước, mà còn nghĩ về mùa hè năm 18 tuổi cùng nụ hôn mất khống chế mà nàng vẫn không biết rằng đấy có phải là mơ hay không.

Tống Nhĩ Giai thoáng đỏ mặt, nhịp tim đập thình thịch. Nàng lấy hết can đảm, nhẹ nhàng nói:" Em chờ chị bước ra, để tỏ tình cùng chị."

- -

Tác giả có lời muốn nói: Dùng bóng thẳng ném vào mặt chị giáo Nguyễn đi.

- -------