Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

Chương 62: Lén sờ mó



Nguyễn Trinh quơ quơ chiếc điều khiển từ xa của máy điều hòa trong tay, ân cần nói: "Nếu nửa đêm thấy lạnh, nhớ tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút."

Cô bỏ ngoài tai những lời nói ôm ngủ của Tống Nhĩ Giai.

Tống Nhĩ Giai vâng một tiếng, vén chăn bông mỏng lên rồi nằm xuống giường:" Lại đây, ngủ thôi."

Nguyễn Trinh vẫn không nhìn thẳng vào nàng. Cô đi đến bên giường, đặt chiếc điều khiển xuống tủ đầu giường, tắt đèn, rồi nằm quay lưng về phía nàng, khẽ thầm thì:" Ngủ ngon."

"Ngủ ngon..."

Lời chúc ngủ ngon của Tống Nhĩ Giai có chút miễn cưỡng.

Sau khi nói lời chúc nhau ngủ ngon, Nguyễn Trinh vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng quét sạch suy nghĩ không đứng đắn trong tâm trí mình.

Căn phòng chìm vào yên tĩnh, Tống Nhĩ Giai im lặng một lúc lâu, sau đó lấy hết can đảm, thấp giọng hỏi người bên gối:" Chị giáo Nguyễn, chị không bị lãnh cảm đúng không?"

Mí mắt đang nhắm nghiền của Nguyễn Trinh bỗng giật giật, hàng chân mày cũng giật theo. Sau khi nghe xong những lời này, suýt chút nữa cô đã cầm lòng chẳng đặng mà đấm nàng.

"Ngủ nhanh như vậy à?" Tống Nhĩ Giai không thể tin được, một lúc sau, nàng lại tiếp tục mở miệng:" Cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm, chị vốn là người ngủ trong một giây mà..."

Tống Nhĩ Giai thở dài thườn thượt, chìm sâu vào suy nghĩ.

Nếu cô thực sự bị lãnh cảm, thì cứ mặc như vậy đi...

Không phải là không thể yêu theo kiểu Platon*...

(*Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu không mang tính tình d.ục hay lãng mạn.)

Chỉ cần đối phương là Nguyễn Trinh, nàng có thể làm bất cứ điều gì.

Ngày thứ hai, Nguyễn Trinh đến bệnh viện để làm việc. Tống Nhĩ Giai ôm lấy mèo, ăn quà vặt mà Nguyễn Trinh mang về từ Tân Thành cho mình.

Lạc Minh Xán đã chuyển tiếp lại hàng "thầm kín" cho Tống Nhĩ Giai trên WeChat:【《Làm tìn.h kiểu công.pdf》、《Làm t.ình kiểu thụ.pdf》】

【Đây là bộ sưu tập mà tôi đã sưu tầm trên mạng trong nhiều năm qua. Tôi truyền lại cho cậu thêm một lần nữa đấy. Cái lần trước tôi gửi chắc đã bị cậu xóa mất rồi.】

Tống Nhĩ Giai nhìn hai file tài liệu "kín" kia, nhưng không bấm vào, chỉ gõ chữ trả lời: 【Không cần dùng đến nữa. Cậu giữ làm của riêng đi, tôi đang nói về tình yêu cao cả, thuần khiết, không trần tục.】

Lạc Minh Xán vội vàng gửi tin nhắn thoại đến:" Bất ngờ, bất ngờ quá. Tống Nhĩ Giai, cậu là người lãnh cảm à?"

Giọng điệu giống như câu nói của diễn viên ký họa Trần Bội Tư: Không ngờ, không ngờ nha, người mày rậm mặt to như ngươi lại chọn con đường phản cách mạng.

Không cần nhìn, Tống Nhĩ Giai cũng có thể hình dung ra biểu cảm "vui sướng trên nỗi đau của người khác" trên mạng.

Nàng đã trả lại một biểu tượng cảm xúc đánh đập và một biểu tượng cảm xúc mèo đang khóc.

Người bạn xấu xa trở nên tâm linh tương thông với nàng ngay lập tức——

【Đã hiểu, không phải cậu, mà là chị giáo Nguyễn của cậu đúng không? 】

Tống Nhĩ Giai không trả lời tin nhắn mà chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc đôi mắt ngấn lệ khác.

Lạc Minh Xán không thể kìm được tật nhiều chuyện của mình lại. Cô ấy trực tiếp gọi điện đến, cười toe toét rồi hỏi:" Khai thật đi. Giữa hai người, ai là người không được ăn thế?"

Tống Nhĩ Giai than ngắn thở dài:" Có lẽ là tôi. Chị ấy không có hứng thú với tôi."

Sau khi nói ra tiếng lòng, các nàng hôn cũng hôn rồi, ôm cũng đã ôm. Hầu như đêm nào cả hai cũng ngủ chung giường, nhưng mối quan hệ giữa hai người không bao giờ có thể tiến xa hơn.

Nguyễn Trinh nâng niu nàng trong lòng bàn tay và chăm sóc nàng bằng mọi cách có thể, nhưng dường như cô không xem nàng như người yêu.

Khi nhìn sâu vào mắt cô, lúc nào cũng thấy chúng mang vẻ bình tĩnh và tự chủ, không hề có chút ham m.uốn nào.

Trông giống một đôi tình nhân ở điểm nào chứ?

Lạc Minh Xán cười một cách đầy cợt nhả:" Nhĩ Giai, có lẽ nào chị giáo Nguyễn nhà cậu nằm dưới không? Bắt cậu phải làm công mít ướt à?"

"Làm sao tôi biết được..." Tống Nhĩ Giai lại buông tiếng thở dài, sau đó đột nhiên phản ứng lại:" Tại sao tôi lại làm công mít ướt? Nhìn mặt tôi mà lại mít ướt à? Trông không được công sao?"

Nghe vậy, Lạc Minh Xán thích thú đến mức vỗ bẹp bẹp vào đùi, bật cười ha hả.

Nghe thấy tiếng cười của cô ấy, Tống Nhĩ Giai cười lạnh, không nói gì thêm nữa. Nàng vừa vuốt mèo vừa im lặng lắng nghe người bạn của mình nói hươu nói vượn. Sau đó, nàng mở camera lên để soi rõ nhan sắc của bản thân.

Nàng có vẻ ngoài thanh tú, trước đây Nguyễn Trinh từng dạy nàng trang điểm. Cô nói nàng thích hợp với lối trang điểm nhẹ, nên nàng rất ít khi trang điểm quá đậm. Mái tóc dài màu hạt dẻ cũng tôn lên vẻ dịu dàng trên gương mặt nàng.

Chà, đã đến lúc thay đổi màu tóc rồi.

Tống Nhĩ Giai phía đầu dây bên này đang suy nghĩ về việc thay đổi màu tóc của bản thân. Sau khi Lạc Minh Xán phía bên kia cười ha hả xong, cô ấy nhanh chóng thu lại ý cười, nghiêm túc an ủi:" Được rồi được rồi, đồ ngáo ngơ nhà cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu chị ấy đã chọn ở bên cạnh cậu, sao có thể không hứng thú với cậu được? Có lẽ là do hôm qua chị ấy làm việc mệt thôi, đêm nay cậu thử lại xem sao."

*

"Lại quay phim đấy à?"

Buổi sáng là thời gian giảng dạy kiểm tra phòng. Khi bước đến cạnh bệnh nhân trẻ tuổi ở giường số 8, Nguyễn Trinh cùng nhóm bác sĩ và sinh viên y khoa phía sau tươi cười chào hỏi bệnh nhân.

Bệnh nhân giường số 8 là một cô gái 18 tuổi họ Ngụy, nhập viện điều trị với chứng rối loạn lưỡng cực. Thường ngày, cô ấy thích quay một số video nhỏ để tải lên trang web và có tính cách nhạy cảm. Lúc bệnh tình chưa tái phát, cô ấy cư xử rất đúng mực và ngoan ngoãn, rất tuân thủ việc điều trị.

Trong chuyến khám bệnh đầu tiên, cô ấy đã lịch sự hỏi Nguyễn Trinh:" Bác sĩ, tôi có thể quay video được không?"

Nguyễn Trinh mỉm cười, lắc đầu từ chối:" Không được."

Cô ấy ngoan ngoãn cất điện thoại di động và nghiêm túc nói rõ tình trạng của mình với bác sĩ.

Rối loạn cảm xúc lưỡng cực, phần lớn độ tuổi khởi phát lần đầu của bệnh nhân là trước 20. Một trong những biểu hiện điển hình là cảm xúc không ổn định, có lúc cảm thấy hưng cảm, và đôi khi trầm cảm. Chúng thường xuất hiện ở người trẻ tuổi, tỷ lệ tự tử, tỷ lệ mắc bệnh đi kèm và tỷ lệ tái phát đều rất cao.

Chẩn đoán rối loạn lưỡng cực chủ yếu dựa vào hiện tượng lâm sàng. Đây là một trong những bệnh dễ chẩn đoán nhầm trong thực hành lâm sàng, số liệu cho thấy khoảng 70% bệnh nhân rối loạn lưỡng cực đã bị chẩn đoán nhầm thành trầm cảm, lo âu, rối loạn nhân cách,...

Nhiều nhân vật nổi tiếng như Thủ tướng Churchill và họa sĩ Van Gogh đã mắc chứng bệnh này, vì vậy một số người ngoài ngành thích gắn căn bệnh này với từ "thiên tài".

Nhưng đại đa số bệnh nhân không phải là thiên tài bẩm sinh, mà chỉ là những người bình thường mắc bệnh.

So với trầm cảm, chứng rối loạn lưỡng cực thậm chí còn ít được biết đến hơn. Nhiều người không biết sự tồn tại của vấn đề ngay cả khi họ mắc phải căn bệnh này. Hơn nữa, nhiều người nhà của bệnh nhân còn không nhận ra đây là bệnh, và chỉ nghĩ rằng bệnh nhân lập dị hoặc đang cố tỏ vẻ.

Đây không phải là lần đầu nữ sinh họ Ngụy này nhập viện. Cách đây 2 năm, cô ấy đã đến các bệnh viện lớn ở Giang Châu. Lúc đầu, bác sĩ đã chuẩn đoán cô ấy mắc bệnh trầm cảm. Nhưng sau một hai tháng điều trị bằng thuốc trầm cảm, cô ấy cảm thấy không có tác dụng. Tần suất xuất hiện cơn hưng cảm ngày càng nhiều, nên gia đình đã đưa cô ấy đến khám ở nhiều bệnh viện khác nhau. Cuối cùng, cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh rối loạn lưỡng cực loại II.

Nguyễn Trinh xem hồ sơ nhập viện của cô ấy, đây là lần thứ tư bạn học Ngụy nhập viện để điều trị.

Thông thường, khi đến phòng khám lấy thuốc, cô ấy sẽ mở video ghi hình trên điện thoại di động, chia sẻ toàn bộ quá trình khám chữa bệnh và thái độ khám trên nền tảng video ngắn.

Bạn học Ngụy mỉm cười hỏi Nguyễn Trinh:" Bác sĩ, chị có muốn lên hình không? Em sẽ làm mờ chị đi."

Có thể thấy hôm nay tâm trạng của cô ấy rất tốt. Nguyễn Trinh mỉm cười, lắc đầu:" Không được, tôi không ăn ảnh, em cũng không thể quay chụp cảnh kiểm tra phòng này."

"Đừng lo, em sẽ không chụp lén đâu." Cô ấy nằm trên giường, mở ứng dụng video ngắn và đọc comment của cư dân mạng dưới một đoạn video được đăng tải.

Nguyễn Trinh yêu cầu bác sĩ phụ trách giường trần thuật tình trạng bệnh, sau đó đặt câu hỏi cho thực tập sinh.

Các sinh viên thực tập cúi đầu như chim cút, rất ít người sẵn sàng chủ động trả lời, vì vậy Nguyễn Trinh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi tên họ.

Cô chỉ vào một bạn học nam, cậu ta trả lời vấp váp. Cô gái nằm trên giường bệnh dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu ta, sau đó cười tủm tỉm nhắc nhở một hai câu.

So với những sinh viên lần đầu đến khám, hầu như một số bệnh nhân đều đã trở thành bác sĩ lâu năm. Họ hiểu biết về bệnh của mình nhiều hơn, thông thạo các thuật ngữ, biểu hiện lâm sàng và phác đồ dùng thuốc.

Nguyễn Trinh không trách cô gái trên giường bệnh. Ngược lại, cô còn mỉm cười đầy dịu dàng và hỏi cô ấy:" Cư dân mạng nói gì với em thế?"

Chất lượng người dùng Internet không đồng đều, Nguyễn Trinh lo rằng cô ấy sẽ gặp phải một số lời nói ác ý và sẽ ảnh hưởng đến tình trạng của cô ấy.

Bạn học Ngụy cúi đầu, nhìn thoáng qua điện thoại của mình——

【Không phải nói muốn chết à? Sao còn chưa chết nữa?】

【Cố gắng lấy thiện cảm của người khác và kiếm tiền nhờ vào lưu lượng truy cập! Lầu trên nói rất hay! 】

【Đi chết đi, tao chưa bao giờ thấy mày thật sự chết đấy!】

【Đừng lúc nào cũng phát tán năng lượng tiêu cực, con khốn nạn!】

【Cố lên em gái, chắc chắn sẽ khỏi bệnh, [trái tim]】

【Ôm chị gái một cái này. Video của chị rất hữu ích với bọn em. Tháng trước, em cũng được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực và đang điều trị bằng thuốc. Chị ơi, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé!】

Những bình luận tiêu cực xen lẫn vài lời động viên. Cô ấy chỉ chọn những lời nhắn ấm áp để nói với Nguyễn Trinh:" Họ động viên em, nói rằng em sẽ khỏi bệnh, và những người bạn nhỏ bị bệnh giống em cũng nói rằng họ sẽ cố gắng cùng em."

"Vậy thì tốt rồi." Nguyễn Trinh cảm thấy yên tâm. Lúc vừa định dẫn theo vài chiếc đuôi nhỏ phía sau đến giường bệnh tiếp theo, cô gái trên giường bệnh bỗng dưng hỏi:" Bác sĩ, trông em có béo không?"

Nguyễn Trinh dừng bước, nhìn cô gái và nghiêm túc giải thích:" Không béo, em cao 1,6 mét và nặng 60 kg. Chỉ số BMI được tính là 23,4. Chỉ số nằm trong khoảng từ 18,5 đến 23,9 sẽ được tính trong mức bình thường. Nếu trên 24 là thừa cân và trên 28 mới được xem là béo phì."

Cô gái nói: "Em muốn gầy đi, vậy sẽ trông xinh đẹp hơn."

Trước đây cô ấy rất gầy, cao 1,6m, chỉ khoảng 80 cân (khoảng 40kg). Sau này, lúc cảm thấy không vui, cô ấy đã ăn uống quá độ và tăng lên 120 cân (60kg).

Nguyễn Trinh nhẹ nhàng an ủi:" Ai nói con gái phải gầy mới đẹp? Có thịt một chút cũng sẽ cứng cáp và xinh đẹp hơn. Chị sẽ đánh giá cao một cô gái mạnh mẽ như em hơn một cô gái gầy yếu. Vả lại, chị thấy các cô gái mười tám tuổi như em vừa trẻ vừa đẹp, nhìn thế nào cũng thấy xinh. Nhưng em có thể tập một số bài tập aerobic, chạy bộ, đạp xe,... Sau khi tập thể dục, tâm trạng của em cũng sẽ được cải thiện và nó sẽ giúp ích cho em."

Cô luôn khuyến khích bệnh nhân của mình tập thể dục nhiều hơn.

Cô gái mỉm cười đồng ý: "Vâng ạ, sau khi xuất viện, em sẽ đến sân trường để chạy bộ mỗi ngày."

Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười:" Em không cần phải chạy mỗi ngày, chỉ cần chạy 2 hoặc 3 lần một tuần là đủ rồi."

Sau đó, cô đến phòng bệnh tiếp theo để kiểm tra.

*

Chạng vạng, Tống Nhĩ Giai mang theo một túi gà xé và đậu tương muối đến bãi đỗ xe của bệnh viện. Khi nhìn thấy xe của Nguyễn Trinh, nàng liền vươn tay ngăn xe lại.

Nguyễn Trinh hạ cửa sổ xe xuống, nhướng mày, mỉm cười và hỏi:" Đến đón chị tan làm à?"

Tống Nhĩ Giai giả vờ như không quen biết cô. Nàng chớp chớp mắt, mỉm cười đầy ngọt ngào:" Chị ơi, em bị mất điện thoại nên không về nhà được, chị có tiện cho em đi nhờ không ạ?"

Tiếng gọi "chị ơi" của nàng ngọt đến mức khiến Nguyễn Trinh nổi hết cả da gà da vịt. Cô thở dài, xoa xoa vành tai rồi nói:" Lên xe đi."

Tống Nhĩ Giai mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, đặt thức ăn trên tay xuống, vươn tay đến trước người Nguyễn Trinh:" Em muốn ôm."

Nguyễn Trinh ngoảnh đầu đi, trông có chút kháng cự. Cô mỉm cười và nói:" Đang ở bên ngoài, đừng dính người như vậy."

Tống Nhĩ Giai không quan tâm. Nàng do dự một giây, thoáng nắm chặt tay lại, thu hết can đảm, ôm lấy gò má của Nguyễn Trinh rồi hôn một cái thật kêu lên đấy, sau đó cười khanh khách và nói:" Sợ cái gì? Nếu đồng nghiệp của chị nhìn thấy, họ cũng chỉ nghĩ chúng ta có quan hệ tốt thôi."

Nói xong, nàng lại hôn lên khóe môi cô.

Sau nụ hôn, Nguyễn Trinh không nói gì, nhưng gương mặt của Tống Nhĩ Giai lại ửng đỏ.

Nàng ôm lấy đôi gò má nóng rực của mình, cúi đầu che giấu sự ngượng ngùng:" Chị giáo Nguyễn, trong xe nóng quá, mau bật điều hòa đi."

Nguyễn Trinh rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt chất chứa đầy sự dịu dàng:" Hôm nay vừa nhuộm tóc sao?"

"Vâng, em nhuộm màu nâu sẫm." Tống Nhĩ Giai không dám nhìn cô, chỉ trầm giọng hỏi:" Màu này có đẹp không chị?"

"Rất hợp với em." Nguyễn Trinh mỉm cười, nói một cách đầy ấm áp:" Màu đẹp, em lại càng đẹp hơn."

Tống Nhĩ Giai được khen đến mức ngất ngây. Nàng cắn cắn môi, không khỏi nhếch nhếch khóe môi.

Ngoài cửa sổ xe, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng từ xa. Sau khi nhìn cả hai một lúc, hắn lấy điện thoại di động ra và chụp bức ảnh thân mật của càc nàng trong xe.

Vào buổi tối, Tống Nhĩ Giai thường ngủ trong phòng của Nguyễn Trinh, sẵn tiện bế chú mèo về phòng của mình.

Sau khi tắm xong, Nguyễn Trinh bước ra khỏi phòng tắm. Khi nhìn thấy người trên giường, cô bỗng sững sờ một lúc.

Người trên giường có mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng. Nàng khoác chiếc áo sơ mi trắng trên người, tôn lên sự thuần khiết trong nàng. Nhưng không biết đôi chân dài thẳng tắp đầy tr.ần trụi đang vô tình hay cố ý khiến lòng người rung động.

Nguyễn Trinh nhìn lướt qua, sau đó không dám nhìn thẳng nữa. Cô cào cào lòng bàn tay mình và hỏi:" Đêm nay em không định thay đồ ngủ sao?"

Tống Nhĩ Giai sờ sờ vành tai nóng bỏng của bản thân, cố gắng nhịn sự ngượng ngùng lại, mỉm cười và nói:" Chiếc áo sơ mi này của chị có thể xem là đồ ngủ của em đấy. Mặc vào mát mát lành lạnh, sau này nó sẽ là đồ ngủ của em."

"Cũng đúng." Nguyễn Trinh do dự trong phút chốc, sau đó gật đầu: "Chị hiếm khi mặc cái này."

Cổ áo được thiết kế quá thấp. Khi mặc đến bệnh viện, nếu như không có áo blouse trắng che đi, thật sự rất không đứng đắn. Từ lúc mua về đến nay, cô chỉ mặc qua một lần.

Tống Nhĩ Giai nhìn xuống bản thân, rồi lại nhìn về phía Nguyễn Trinh. Nàng tưởng tượng chiếc áo này sẽ trông như thế nào khi khoác lên người cô.

Đếm từ trên xuống dưới, cúc áo đầu tiên nằm chính giữa ngực, khi cô mặc vào, chẳng phải sẽ lộ hết cảnh xuân sao?

Tống Nhĩ Giai lấy chăn bông che ngực mình lại, ho khan một tiếng rồi nói:" Chị không hợp với loại quần áo này, để em mặc thay là được rồi..."

Nguyễn Trinh khẽ ừ một tiếng, tắt đèn phòng đi, nằm đưa lưng về phía Tống Nhĩ Giai.

Ngay khi vừa nằm xuống, một cơ thể ấm áp đã áp sát phía sau lưng cô.

Cô gái phía sau quấn lấy cô như dây đằng. Nàng cất tiếng nói đầy trầm thấp và nhẹ nhàng trong bóng đêm vô tận:" Chị giáo Nguyễn, chị vẫn chưa nói chúc ngủ ngon..."

"Ngủ ngon." Tuy bị cơ thể ấm áp và mềm mại dán sát vào lưng, nhưng giọng nói của Nguyễn Trinh vẫn rất bình tĩnh.

Tống Nhĩ Giai không nhận ra được bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào từ cô. Nàng do dự một lúc, sau đó thẹn thùng hỏi một câu:

"Chiếc hôn chúc ngủ ngon của em đâu?"

Hôm nay, Nguyễn Trinh bị nàng quấn lấy rất chặt. Cô không còn cách nào khác, đành phải quay người lại, thoáng đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi tiếp tục nói:" Ngủ ngon, tiểu tổ tông."

Tống Nhĩ Giai không nói lời nào. Nàng vươn tay vuốt ve gương mặt của Nguyễn Trinh, sau đó dùng đầu ngón tay mơn tr.ớn đôi môi cô.

Nguyễn Trinh muốn gạt tay Tống Nhĩ Giai ra. Nhưng hai người lại dán sát vào nhau, lúc khẽ chuyển động bàn tay dưới lớp chăn bông, cô đã vô tình chạm phải phần đùi non đầy mịn màng và tinh tế của Tống Nhĩ Giai.

Trong bóng đêm, Tống Nhĩ Giai khẽ cười thành tiếng:" Chị giáo Nguyễn, chị lén dê x.ồm em đấy à? Nếu sờ sờ rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy..."

Nàng vừa nói vừa nhấc chân lên, cọ cọ vào lòng bàn tay của Nguyễn Trinh.

Lúc lòng bàn tay chạm vào làn da mịn màng, vẻ mặt của Nguyễn Trinh bỗng cứng đờ, động tác cũng đình trệ, hai má nhanh chóng đỏ bừng.

- ---