Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

Chương 66: Nghĩ kỹ



Tống Nhĩ Giai lay lay cánh tay của Nguyễn Trinh, khẽ thầm thì:" Nếu có chị bên cạnh, cho dù là chuyện phiền phức gì, em cũng không cảm thấy sợ."

Nguyễn Trinh nói rằng cô sẽ luôn ở bên cạnh nàng, vì vậy, nàng sẽ không sợ hãi.

"Ừm, đừng sợ." Nguyễn Trinh lại xoa xoa đầu nàng, khóe môi chất chứa ý cười đầy dịu dàng.

Tống Nhĩ Giai đẩy tay cô ra:" Không được xoa đầu em, giống như đang an ủi đứa trẻ vậy."

Nguyễn Trinh khẽ nhướng mày, cười nói:" Thực sự nhỏ hơn chị mà."

Nhỏ hơn năm tuổi.

Lúc cô còn đi học, đứa nhỏ này vẫn đang uống sữa.

"Nhưng em không còn là một đứa bé nữa, em đã chính thức đi làm rồi." Tống Nhĩ Giai buông cánh tay của Nguyễn Trinh ra, cầm lấy thẻ công tác trong túi, đung đưa trước mặt Nguyễn Trinh và mỉm cười:" Đây, chị nhìn xem, thẻ hành nghề của em. Em vừa nhận được vào ngày hôm nay đấy."

Nguyễn Trinh nhận lấy, cẩn thận đánh giá ảnh ID nền xanh của Tống Nhĩ Giai.

Tóc đen, áo sơ mi trắng, mặt mày rõ ràng, môi đỏ, là một thanh niên ngoan ngoãn lớn lên dưới lá cờ tổ quốc.

Sau khi nhìn ảnh chụp trên thẻ công tác của nàng, Nguyễn Trinh bỗng nhìn về phía Tống Nhĩ Giai tại ghế phụ, không khỏi nở nụ cười.

Gương mặt Tống Nhĩ Giai bỗng nóng lên khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô. Nàng hỏi:" Chị cười chuyện gì thế? Còn nhìn em cười nữa..."

Nguyễn Trinh lắc đầu, không nói cho nàng biết.

Tống Nhĩ Giai khẽ hừ một tiếng:" Nếu chị không nói, chắc chắn đấy không phải là chuyện gì tốt."

Nghĩ đến vẻ bề ngoài đầy trẻ trâu của Tống Nhĩ Giai với lớp trang điểm đậm và mái tóc xù vào nhiều năm trước, Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười, chỉ nói:" Thực sự không có gì đâu, thắt dây an toàn vào đi, chúng ta đến bệnh viện thôi."

Tống Nhĩ Giai nghe theo lời cô:" Tối nay nên ăn trong căn tin của bệnh viện hay đưa bà em đến cửa hàng bên ngoài để ăn?"

"Ra ngoài ăn đi, bà ngoại thích ăn món gì?"

"Bà ấy thích món Hồ Nam. Chúng ta tìm nhà hàng Hồ Nam để ăn đi."

"Ừm."

"Khi nào mới có kết quả bệnh lý vậy chị?"

"Sáng mai, hôm nay người bạn học ấy không có ca trực."

"Vâng, sau này em sẽ mời chị ấy một bữa tối."

"Không cần đâu. Lần trước cậu ấy cũng đưa người thân và bạn bè đến bệnh viện của chị khám bệnh. Chị đã sắp xếp giường cho cậu ấy, đây chỉ là phép xã giao giữa người với người thôi."

Tống Nhĩ Giai thở dài: "Thì ra đây là lợi ích giữa những người học y, lúc khám bệnh sẽ thuận lợi hơn."

Nguyễn Trinh hỏi:" Tại sao năm đó em lại không đăng ký vào trường y?"

"Em không muốn đọc sách và thi cử cả đời. Tóc cũng sẽ rụng nhiều và thường không thể dành nhiều thời gian cho gia đình mình."

Nguyễn Trinh nhìn bản thân qua gương chiếu hậu và khẽ mỉm cười:" Tóc chị không rụng nhiều lắm."

Tống Nhĩ Giai cười nói:" Em hy vọng rằng đến ngày chị trở thành trưởng khoa, mái tóc của chị vẫn sẽ dày như hiện tại."

Nguyễn Trinh ừ một tiếng và nói đùa:" Chờ đến ngày chị trở thành trưởng khoa, hy vọng rằng viên chức Tống cũng sẽ trở thành trưởng phòng Tống."

Tống Nhĩ Giai bật cười:" Cho dù em không trở thành trưởng phòng Tống, nhưng em có thể trở thành vợ của chủ nhiệm khoa trong tương lai."

Nàng đã vạch ra rất nhiều viễn cảnh về tương lai của cả hai.

Nguyễn Trinh chỉ mỉm cười, không nói gì.

Khi cả hai đến bệnh viện, Tống Nhĩ Giai và anh họ Tống Thành Sơn đã gặp nhau. Tống Thành Sơn vội vàng trở về cục cảnh sát để xử lý công việc, không thể ở lại ăn tối.

Sau khi xuống xe, Tống Nhĩ Giai nắm lấy tay Nguyễn Trinh, bước thẳng vào phòng bệnh.

Tống Thành Sơn – anh họ của nàng ôm túi tài liệu, dự định trở về.

Cả ba nói chuyện trong hành lang bệnh viện.

Tống Thành Sơn đã chuyển 20.000 nhân dân tệ cho Tống Nhĩ Giai qua WeChat và dặn dò:" Em chỉ vừa mới đi làm, không có nhiều tiên nhưng vẫn phải trả tiền thuốc men."

Tống Nhĩ Giai không thích cậu của mình. Sau khi mẹ mất, nàng không còn liên lạc quá nhiều với gia đình bọn họ, nhưng nàng biết người anh họ Tống Thành Sơn của mình tương đối đáng tin cậy.

Nàng không tỏ ra khách sáo với người anh họ của mình, chỉ nhận tiền và nói:" Anh họ, em vẫn còn tiền tiết kiệm nên không sao đâu. Chúng ta là người một nhà, nếu gặp khó khăn, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Tống Thành Sơn hỏi: "Khi nào có kết quả xét nghiệm vậy? Chúng ta cần xem đây là loại bệnh lý nào để biết có phải ác tính hay không sao?"

Nguyễn Trinh trả lời: "Đúng vậy, còn tùy thuộc vào kết quả bệnh lý. Sáng mai chúng ta sẽ biết."

"Làm phiền cô rồi." Tống Thành Sơn vỗ vỗ vai Tống Nhĩ Giai:" Tối nay em mời bác sĩ Nguyễn dùng bữa đi, anh phải trở về văn phòng rồi."

Tống Nhĩ Giai siết chặt lòng bàn tay của Nguyễn Trinh và nói:" Không cần phải khách sáo với chị ấy như vậy đâu, chị ấy là bạn cực kỳ thân của em."

Nguyễn Trinh gật đầu và nói:" Thực sự không cần phải khách sáo như vậy. Trước kia, Tống lão sư là người hướng dẫn của tôi. Hiện tại tôi cũng đang sống cùng nhà với Nhĩ Giai, chuyện của em ấy cũng là chuyện của tôi."

Tống Thành Sơn cúi đầu, thoáng nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt nhau của cả hai, sau đó nhìn vào mặt các nàng rồi cười nói:" Có vẻ như mối quan hệ giữa cả hai rất tốt. Hai chị em phải sống cùng nhau thật tốt đấy, đừng nên cãi nhau."

Vì có xuất thân là cảnh sát hình sự nên khả năng quan sát và phán đoán của hắn nhạy bén hơn người thường. Nguyễn Trinh lo rằng hắn sẽ phát hiện ra điều bất thường nên muốn buông tay Tống Nhĩ Giai ra. Nhưng cô lại nghĩ nếu buông tay vào lúc này, sẽ càng khiến hắn nghi ngờ nhiều hơn. Vì vậy, cô cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục nắm lấy tay Tống Nhĩ Giai và nói:" Tôi lớn hơn em ấy nhiều tuổi, nên nhất định sẽ chiều chuộng em ấy."

"Lớn hơn bao nhiêu?"

"Năm tuổi."

Tống Thành Sơn thản nhiên nói: "Bác sĩ Nguyễn xinh đẹp như thế, chắc hẳn có người yêu rồi nhỉ?"

Tống Nhĩ Giai trả lời thay cô:" Vẫn chưa, vẫn chưa. Chị ấy muốn tập trung vào công việc trước. Này này anh họ, mau đi làm đi, sắp muộn rồi đấy."

Tống Thành Sơn gật đầu, kéo dài giọng nói rồi "ồ" một tiếng, sau đó lại "hừ" một cái, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Nguyễn Trinh. Hắn không buông tha cho bất kỳ biểu cảm hay động tác nào của cô:" Không đúng, bà nói rằng bác sĩ Nguyễn có đối tượng rồi. Nhưng tại sao bây giờ Nhĩ Giai lại nói không có thế?"

Tống Nhĩ Giai sửng sốt.

Nàng đã quên mất chuyện này.

Nguyễn Trinh mỉm cười và nói một cách đầy bình tĩnh:" Tôi đã đến tuổi kết hôn, nên khi gặp người lớn tuổi trong bệnh viện, tôi luôn thích nói rằng mình có đối tượng với bọn họ. Lúc bà ấy hỏi, tôi sợ rằng sẽ rất phiền phức khi từ chối, nên đã nói rằng tôi có người yêu rồi."

Tống Thành Sơn thu hồi tầm mắt, tiếp tục gật gù:" À, thì ra là loại chuyện này. Tôi cũng bị hối đến phiền đây. Tôi sẽ học hỏi chuyện này từ cô, nếu sau này có người hỏi, tôi sẽ nói rằng tôi đang yêu xa. Đúng rồi, trong tổ của tôi có rất nhiều anh em đẹp trai, nhân cách và gia cảnh đều rất tốt. Họ luôn muốn kết hôn với bác sĩ hoặc y tá làm việc tại bệnh viện. Lần sau, đơn vị tôi có tổ chức tiệc tìm người yêu, nếu bác sĩ Nguyễn có rảnh thì nhớ đến chung vui nhé."

Nguyễn Trinh đang định từ chối thì Tống Nhĩ Giai đã vội vã xua xua tay, hối anh họ đi:" Được rồi, được rồi. Anh họ, mau đi làm nhiệm vụ đi. Bọn em đói bụng rồi, phải đưa bà ngoại đến nhà hàng để dùng bữa. Sáng mai anh nhớ đến bệnh viện để thay ca với em đấy."

Tống Thành Sơn mỉm cười, mãi cho đến tận lúc này mới chịu rời đi.

Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, người thân và bạn bè nhà họ Tống hay tin nên kéo bảy dì tám cô mang trái cây đến thăm. Tống Nhĩ Giai đành phải giới thiệu Nguyễn Trinh với từng người.

Ở đâu có người thân thì việc bị hỏi một hai câu về tình trạng quan hệ của bản thân là điều không thể tránh khỏi.

"Có phải đang tìm kiếm người yêu không?"

"Cũng không còn trẻ nữa, nên tìm bạn trai đi."

"Mới chớp mắt một cái mà đã tốt nghiệp rồi. Vài năm nữa thì kết hôn đi."

"Trông đứa nhỏ này đẹp trai y như mẹ nó ngày xưa vậy!"

"Nhĩ Giai, con trai của đồng nghiệp dì làm việc tại đơn vị XX, cháu có muốn gặp mặt thằng bé không?"

Mỗi lần Tống Nhĩ Giai trả lời "chưa có người yêu". Nàng sẽ luôn cảm thấy chột dạ và nhìn về phía Nguyễn Trinh.

Nguyễn Trinh đứng phía ngoài ban công phòng bệnh, cúi đầu lặng lẽ gọt táo, dường như cô không hề để ý đến những mẩu chuyện trong phòng bệnh.

Cô thực sự không quan tâm đến việc nàng được giới thiệu đối tượng chút nào sao?

Lúc Tống Thành Sơn muốn giới thiệu cô với ai đó, nàng đã rất sốt ruột...

Nhưng tại sao cô lại không cảm thấy lo một chút nào?

Bỗng dưng Tống Nhĩ Giai rất muốn thử lòng cô. Nàng tăng âm lượng giọng nói lên một chút:" À, đơn vị XX rất gần với đơn vị mà cháu đang công tác. Nếu có thời gian, có thể mời cháu dùng một bữa cơm đấy ạ."

Nàng vừa nói vừa quan sát Nguyễn Trinh ngoài ban công.

Đôi tay đang gọt táo của Nguyễn Trinh dừng lại trong nửa giây, vỏ táo dài mà cô vừa gọt đứt lìa ra.

Cô cau mày, cố tỏ ra bản thân không nghe thấy lời nói của Tống Nhĩ Giai. Nhưng tiếc thay, cô không thể tiếp tục gọt cả quả táo được nữa. Sau đó, cô bình tĩnh ném vỏ táo đã đứt đoạn vào thùng rác.

Dì của Tống Nhĩ Giai nói:" Được rồi, dì sẽ gửi WeChat của cháu cho thằng bé. Hai đứa phải tìm hiểu nhau cho thật kỹ đấy. Thằng nhóc kia rất tốt, dì đã kiểm chứng rồi. Nó cao 1m8, vừa trắng trẻo, lại vừa lịch sự..."

Tống Nhĩ Giai vội vàng xua xua tay và mỉm cười:" Dì à, cháu chỉ nói đùa thôi. Dì cũng đừng giới thiệu đối tượng cho cháu nữa, hiện tại cháu không có tâm trạng yêu đương đâu."

"Cháu cũng không còn nhỏ nữa, cứ suy nghĩ kỹ lại đi."

"Cháu chỉ mới 22 thôi!"

"Mới 22 cái gì? Lúc dì 22 tuổi, dì đã sinh ra anh họ của cháu rồi đấy."

Tống Nhĩ Giai nói:" Sao có thể giống nhau được? Vào thời đại của dì, việc kết hôn và sinh con sớm không giống như hiện tại. Phụ nữ có thể không cần kết hôn."

"Sao lại không kết hôn? Nếu không kết hôn thì ai sẽ chăm sóc cháu nếu cháu ốm đau? Sau này về già thì phải làm sao?"

Sau đó, họ lại dẫn chủ đề về chuyện muôn thuở, là việc thuyết phục kết hôn. Bà ngoại của Tống Nhĩ Giai cũng hùa theo, khiến Tống Nhĩ Giai dần mất kiên nhẫn:" Các dì và cô cứ trò chuyện trước đi. Cháu đến siêu thị dưới bệnh viện để mua nước cho bà ngoại, bình nước hiện tại của bà không còn đủ ấm nữa rồi."

Nói xong, nàng liền kéo lấy Nguyễn Trinh – người đang gọt táo trên ban công xuống lầu để tản bộ.

Bà ngoại sống tại khu nhà số 3 của bệnh viện, giữa toà 3 và toà 1 có một hành lang dài trồng đầy hoa cỏ và cây xanh. Bệnh viện cũng xây dựng đình viện ở đấy. Vào những ngày hè oi bức, có rất nhiều bệnh nhân và người nhà ngồi trên ghế đá tại hành lang để hóng mát.

Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh sánh bước bên nhau. Nàng khẽ chạm vào mu bàn tay của Nguyễn Trinh và thì thầm:" Chị không đến để giải vây giúp em và truyền động lực gì cho em cả."

Nguyễn Trinh cười nhạt:" Họ đều là người thân của em và cũng hy vọng rằng em sẽ kết hôn với một người tốt."

Tống Nhĩ Giai thở dài thườn thượt:" Em cảm thấy rất phiền khi gặp những người bà con này. Nếu không có bà ngoại trong phòng bệnh, em đã bỏ của chạy lấy người rồi, sao có thể lắm lời với bọn họ như vậy được?"

Nguyễn Trinh khẽ nói:" Vừa lúc để em ngẫm lại cho rõ ràng."

Tống Nhĩ Giai sờ vào một chiếc lá và hỏi:" Ngẫm lại việc gì?"

Nguyễn Trinh:" Em phải nghĩ thật kỹ, em có thực sự muốn loại cảm giác che giấu, không thể nhận được sự chúc phúc quang minh chính đại này không?"

Khi nghe thấy lời nói này, sắc mặt Tống Nhĩ Giai thoáng thay đổi. Nàng bứt chiếc lá xuống, xé thành hai mảnh rồi nhìn về phía người bên cạnh, hỏi rõ từng câu từng chữ:" Chị giáo Nguyễn, tại sao lúc nào chị cũng luôn như vậy thế... Em thực sự không hiểu, rốt cuộc là em không suy nghĩ kỹ về việc muốn ở bên cạnh chị hay chị đang đến bên em một cách đầy miễn cưỡng đây?"

- -

Tác giả có lời muốn nói: Trở ngại bên ngoài có thể vượt qua, nhưng trở ngại lớn nhất chính là nội tâm không kiên định. Cho nên mọi người nhớ phải suy nghĩ cả hai hướng rồi mới đến bên nhau đấy~~~

- -------