Nhuyễn Ngọc

Chương 4



[Phần 4/4]

16.

Hình như Khang Vương đã thành quý nhân của bọn tôi.

Vụ vu oan giá họa lần trước, ngài ấy đã giải oan cho chúng tôi, còn giúp quầy nhà tôi nổi tiếng. Bây giờ toàn bộ người ở thành Tây đều thích đến chỗ bọn tôi ăn vằn thắn.

Quầy vắn thắn Cát Tường chẳng mấy mà không trụ nổi. Khách đến ăn vằn thắn quá đông, họ xếp hàng vòng trong vòng ngoài, từ sáng đến tối. Ba người bọn tôi không phục vụ kịp.

Tay có tiền, dạ cũng vững, tôi đã nghĩ: Hay mình thuê thêm mấy người phụ giúp nhỉ?

Đang lúc buồn ngủ thì gặp chiếu manh. Bên quản thành truyền tin rằng, có hai cửa hàng ở ngã tư sầm uất nhất thành Tây vừa nghỉ. Một nhà bán quán mỳ, giá thuê năm mươi lượng bạc một năm. Nhà còn lại là nhà hàng ba tầng, cực kỳ nguy nga, có sẵn bàn ghế nội thất, giá thuê hai trăm lạng bạc một năm.

Lương Đình nghe tin xong vẫn đắn đo suy nghĩ mấy ngày chứ chưa quyết định.

Anh hỏi tôi:

- Đậu Hũ, em có muốn làm đại chưởng quỹ không?

Tôi nào dám mơ, chỉ lúng túng hỏi lại:

- Bạc có đủ không?

Lương Đình đáp:

- Chuyện bạc em không cần lo. Em chỉ cần nói muốn hay không thôi.

- Muốn chứ.

Không phải vì bản thân tôi đâu, mà vì cậu chủ đó.

Tôi là đứa ăn mày kiếm ăn trong thùng thức ăn thừa, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới ngày không cần ăn bữa nay lo bữa mai. Ngày trước mở sạp vằn thắn chỉ mong đủ sống, trong lu có gạo, trong bình có dầu đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Ngày đó chúng tôi canh ba dọn hàng, đêm đông rét mướt đẩy xe trong gió lạnh, chỉ vì mấy trăm văn tiền lời mỗi ngày.

Sau đó có quầy hàng nhỏ, lại có mỗi ngày ngóng trông kiếm được nửa lạng bạc đã mãn nguyện.

Nhưng cậu chủ vẫn bị người ta bắt nạt.

Người ta gây chuyện, cười nhạo, còn hắt cả nồi nước nóng vào người anh.

Trên đời này làm gì có công bằng.

Chỉ có leo lên thật cao, mới không bị ai bắt nạt nữa.

Lương Đình ôm chặt lấy tôi, nói:

- Đậu Hũ, tôi cũng muốn. Tôi muốn phục hưng lại nhà hàng của họ Trình. Năm năm qua, mỗi ngày mỗi đêm, tôi đều nghĩ đến phát điên.

Cha tôi rũ mắt, ra vẻ đã hiểu rồi, thở dài:

- Muốn đi thì đi thôi. Đàn ông đàn ang, sợ này sợ kia, không làm được chuyện lớn.

Hai người họ có hiểu ngầm, chỉ mình tôi không hiểu

Tôi chỉ thấy hiếu kỳ: Nhà hàng sang trọng thế này, sao lại đóng cửa nhỉ? Bàn ghế được làm bằng gỗ tử đàn thượng hạng, cớ sao lại chỉ treo giá thuê có hai trăm lạng?

Ông chủ muốn dẹp tiệm đến mức nào vậy?

Chúng tôi dốc hết tài sản để thuê lại nhà hàng.

Món chính vẫn là vằn thắn, Lương Đình mất ăn mất ngủ mấy ngày đêm, tỉ mỉ nghĩ ra thêm mười tám loại nhân khác nhau.

Có mấy lần tôi thức giấc giữa khuya, vẫn thấy phòng anh sáng đèn.

Tôi trằn trọc trở mình, xót cậu chủ của tôi, không nhịn được xuống bếp nấu cho cậu bát canh.

Lương Đình cười rộ lên:

- Suốt một tháng qua, đây là lần đầu em chịu vào phòng tôi, không sợ tôi nữa à?

Tôi lẩm bẩm:

- Vốn có sợ bao giờ đâu.

Chỉ là, tôi không dám nhìn vào tình ý ngày một sâu đậm trong mắt anh, không dám chạm vào bàn tay ấm áp của anh.

Lương Đình mệt lắm rồi, anh gục xuống bàn, gối đầu lên tay nhìn tôi.

- Đậu Hũ, mấy ngày qua tôi nằm mơ. Trong mơ là chúng ta ngày trước. Mơ thấy em cõng tôi chạy qua ngõ dài, cõng tôi đi cầu y xin thuốc.

- Em gầy gò, xương bả vai ấn lên ngực tôi. Đường đi xóc nảy, tôi đau lắm, nhưng lúc đó tôi rất hạnh phúc.

Tôi nghe anh nói mà nước mắt rưng rưng.

Anh luôn mơ về hồi đó, sao tôi lại không chứ?

Tôi cũng nhớ thiếu niên năm đó. Khi đó anh chán nản, chật vật, gặp phải đại nạn tính tình cũng dở tệ, cả người thương tích cần được chăm sóc.

Nhưng khi đó, cậu chủ chỉ thuộc về tôi.

Lương Đình nhắm mắt, rì rầm:

- Đậu Hũ, tôi mệt quá.

- Đậu Hũ, em ôm tôi đi.

Lòng tôi đau xót, tiến lên trước ôm lấy cậu chủ. Dù bây giờ anh cao lắm, tay của tôi không ôm được hết vai anh.

Người anh run dữ dội. Nhưng anh vẫn nhấc bổng tôi đặt lên bàn, giữ gáy tôi hạ xuống một nụ hôn thật dài.

Hôm lễ cập kê, cô Liễu trêu tôi. Nói tôi đã thành thiếu nữ rồi mà không biết chuyện nam nữ, vẫn còn là khỉ con.

Đêm đó tôi đột nhiên khai khiếu. Tôi đã biết ôm và hôn môi rồi, không còn là khỉ con nữa.

17.

Nhà hàng của chúng tôi đã được chuẩn bị tươm tất. Ngày khai trương còn đón được đoàn ẩm thực gia của lão tham ăn nổi tiếng ở kinh thành, họ ăn xong vằn thắn còn đề tấm biển - Đệ nhất vằn thắn.

Tôi sung sướng gọi tiểu nhị mang thang đến, treo tấm biển này lên cao.

Lão tham ăn dẫn đầu là Hà đại nhân, trước đây từng làm bếp trưởng của Ngự thiện phòng. Ông ấy hành lễ với Lương Đình, cười dài:

- Công tử khổ tận cam lai.

Lương Đình hành lễ với ông ấy, ánh mắt thâm thúy.

Mùa đông năm đó, tôi và Lương Đình thành thân.

Sính lễ do Lương Đình mua, đồ cưới do cha tôi mua. Chúng tôi chọn toàn mấy món sinh hoạt thực dụng, xếp trong hòm gỗ đỏ đi một vòng trên đường rồi về nhà.

Đường rước dâu do chính tôi chọn, đi qua lầu Thiên Hương cũ, đi qua Nhân Tâm đường. Lương Đình kéo tôi xuống lạy ông thầy thuốc tham tiền hồi trước đã chữa trị cho anh, làm thầy thuốc cảm động rơi nước mắt.

Sau đó chúng tôi đi qua cửa thành từng bày sạp, đi quay thành Tây, đi vào nhà hàng mới của chúng tôi.

Người ở thành Tây đều biết chúng tôi là cặp vợ chồng ăn mày, tay trắng lập nghiệp, trải qua trăm cay ngàn đắng mới đến được hôm nay. Có rất nhiều người đến tặng quà, tiệc cưới diễn ra suốt một ngày một đêm.

Lương Đình vén khăn voan, cười với tôi.

Tôi cũng cười mãi không ngậm miệng lại được.

Chúng tôi nhìn mặt trăng, đứng trong sân lạy thiên địa lần nữa.

Tạ ơn trời cao, tạ ơn đất dày đã đưa cậu chủ đến bên cạnh tôi

Đêm hôm ấy, anh nói rất nhiều lời âu yếm.

Tôi cứ ngỡ mình đang ngồi trên một con thuyền nhỏ. Người lắc lư, tim rung rinh, nhìn thấy bóng mình in trong đôi mắt đầy xuân tình của anh.

Mềm mềm, thơm thơm, căng tròn, trơn nhẵn.

Giống như đang ngồi trên xích đu, đu lên thật cao, trái tim và linh hồn đều bay vút lên trời cao.

Lúc còn đầu óc còn đang bay trên chín tầng mây, tôi nghe được tiếng cười của Lương Đình.

- Cớ sao đặt tên là Đậu Hũ… Thì ra là mềm như đậu hũ.

18.

Tháng chín, trời lạnh, kinh thành bỗng có rất nhiều lưu dân.

Dường như chỉ qua một đêm, số lượng lưu dân đã tăng vọt. Tôi vừa mở cửa, đã bị mấy tên ăn mày trốn dưới cửa tránh gió làm giật cả mình.

Những lưu dân này đều đến từ phương Bắc. Không biết đã chạy mấy trăm dặm, xương sườn lộ ra dưới lớp quần áo mỏng manh, hai gò má hóp hết lại, một cơn gió thổi qua là ngã liểng xiểng.

Chúng tôi giúp đỡ một nhóm lưu dân, sau đó, cửa thành nhanh chóng đóng chặt, không cho ai vào nữa.

Tôi nghe Lương Thành nói, man di công phá bốn thành ở biên quan, toàn bộ biên dưới bị đẩy xuống phía nam.

Hoàng thượng hạ lệnh, đóng chặt mười tám quan ải từ kinh thành đến thảo nguyên, không cho dân trốn xuống phương Nam. Ngài muốn bắt dân chúng đi sung quân, chặn gót sắt của man di.

Nhưng mùa đông năm ấy, Hoàng thượng vẫn dẫn hai sủng phi dời vào cung Hưng Khánh ở phía tây Hoàng cung. Ở đó có một lầu các xa hoa nhất thiên hạ, lầu Tương Huy.

Đèn đuốc, pháo hoa được đốt suốt nửa tháng trời. Thợ pháo hoa khắp thiên hạ thay nhau hiến lễ, ăn mừng Hoàng thượng vạn tuế, nương nương thiên thu.

Bầu trời ở thành Tây mây đen giăng kín, mùi lưu huỳnh đậm đặc mãi không tan hết.

Ngự sử khuyên ngăn, Hoàng thượng không nghe, lập tức cắt chức mấy người liền.

Kinh thành cấm văn nhân lén tụ tập nghị luận, mấy phu tử trong Quốc Tử giám đều bị lôi đi chém đầu.

Lương Đình tức giận ném vỡ cái bát.

Trong số người bị chém có cả thầy cũ của anh. Chúng tôi không dám quang minh chính đại đi tế bái, chỉ dám chờ ban đêm lén đến đốt vàng mã.

Trên đường về, tôi đang gật gù ngủ trên xe ngựa, bỗng nghe thấy tiếng hét sợ hãi của phu xe.

Tôi vén rèm lên nhìn, không thấy Lương Đình đâu cả! Có mấy người mặc áo đen bắt anh đi mất rồi!

Tôi bị dọa đến phát điên, cuống quýt nhảy xuống xe đi tìm lại bị một người áo đen cản lại.

Đối phương bịt mặt, cung kính thi lễ:

- Phu nhân chưởng quỹ Trình xin bình tĩnh, chủ nhà tôi mời chưởng quỹ Trình đến nói mấy câu, lát nữa sẽ về.

Đó là giọng thị vệ Biên bên cạnh Khang Vương! Tôi từng nghe thấy rồi.

Tôi đành ngồi trong xe ngựa, thấp thỏm chờ đợi. Nhưng đúng như người kia nói, chưa đến nửa chén trà Lương Đình đã về rồi.

Tôi vội hỏi anh thế nào, Vương gia dặn dò chuyện gì?

Lương Đình nắm chặt tay tôi, giọng nói cứng cáp của anh như định hải thần châm, khiến tôi bình tĩnh lại. Anh dặn phu xe:

- Về nhà trước đã, đi mau.

Về đến nhà, anh kiểm tra hành lang, khóa kín cửa sổ rồi mới nói:

- Đậu Hũ, anh muốn nói với em một chuyện. Khang Vương muốn hành thích Hoàng thượng.

Tôi sợ tái mặt.

- Em có nhớ nương nương già ăn bánh dày nhà anh bị nghẹn chết không? Đó là mẹ ruột của Hoàng thượng. Trước đây chỉ là một Tài tử nhỏ nhoi, không được Tiên hoàng sủng ái.

- Khi Tiên đế băng hà, Hoàng thượng hiện tại đã hại chết cả nhà cựu Thái tử, lại giả mạo di chiếu, tự mình đăng cơ lên long ỷ, phong mẹ ruột thành nương nương Tây Cung.

- Khang Vương là con ruột của Thái hậu thật sự, là Hoàng tử. Năm đó dẫn binh ra ngoài đánh trận, chỉ vì về kinh chậm một bước, không bảo vệ được cựu Thái tử, còn bị nhốt trong kinh thành suốt mười tám năm.

Đầu tôi loạn như cào cào, im lặng nghe anh kể tiếp.

- Thời gian qua ở lầu Tương Huy, Hoàng thượng đã có thói quen. Chạng vạng mỗi ngày, Ngự thiện phòng sẽ chọn một nhà hàng nổi tiếng ở thành Tây, dẫn đầu bếp vào cung Hưng Khánh nấu cơm cho Hoàng thượng.

Tôi mơ hồ hiểu được ý anh,

- Khang Vương muốn anh trà trộn vào nhóm đầu bếp, hạ độc Hoàng thượng phải không? Nhưng sao ngài ấy biết Hoàng thượng nhất định sẽ chọn hàng vằn thắn của chúng ta? Hoàng thượng ăn vằn thắn của anh mà chết, sao anh chạy được?

- Đậu Hũ, em sai rồi.

Lương Đình ngắt lời tôi, hai mắt sáng quắc:

- Không phải mỗi nhà chúng ta, mà toàn bộ bảy mươi hai quán ăn, mười sáu quán trà, chín nhà hàng lớn ở thành Tây đều có người của Khang Vương.

- Những người này đều là những người bị bạo quân hại cửa nát nhà tan trong mười tám năm đăng cơ. Tất cả đều tập trung ở phố Tây này. Khang Vương muốn bạo quân chết, trong triều đã thu xếp xong rồi, chỉ thiếu một việc này thôi.

Người tôi run dữ hơn.

Lương Đình ôm tôi:

- Đậu Hũ, Khang Vương tài đức nhân nghĩa, anh tin ngài ấy. Nhưng việc này liên lụy quá lớn, anh sợ mình không thoát được, anh muốn đưa cha và em đi trốn trước.

- Em không đi. - Tôi lắc đầu, - Cha già rồi, để cha đi trước, em ở lại với anh.

Lương Đình hôn má tôi, vỗ nhẹ lên bụng tôi:

- Bé ngốc, sắp làm mẹ rồi, ăn nói lung tung gì đó?

Tôi ngẩn ra.

Giật mình nhìn anh, lại hoang mang nhìn xuống bụng mình.

Chuyện này… sao thế được? Chúng tôi mới kết hôn được bốn tháng, tôi đã sắp làm mẹ rồi sao?

Lương Đình nhấc mặt tôi lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bất an của tôi:

- Đậu Hũ, anh biết bây giờ kéo mẹ con em vào chuyện mưu nghịch nguy hiểm này, anh đáng chết.

- Nhưng những năm qua, anh chưa bao giờ được ngủ ngon. Chưa bao giờ anh quên được cha mẹ, anh chị đã chết thảm. Anh nằm mơ cũng muốn giết tên bạo quân kia.

- Em dẫn theo con của chúng ta, cùng cha đến chỗ an toàn đi. Anh sẽ cố gắng bảo vệ chính mình, anh nói được làm được.

- Đậu Hũ, tin anh lần này.

Tôi nén nước mắt gật đầu.

Tôi tin anh.

Nhưng năm nay, anh chưa bao giờ ra quyết sách sai mà.

Lương Đình của tôi sẽ không sai.

Chúng tôi lợi dụng bóng đêm đi vào sân của cha, khóa cửa sổ, nhỏ giọng thương lượng với ông.

Cha tôi khẽ rên lên, mí mắt cũng không nhấc.

- Cha chỉ là tên ăn mày, không cha không mẹ không vợ, từng ngủ trong đám người chết, Đậu Hũ còn không sợ, cha sợ gì chứ?

Cha tôi luôn có vẻ hiểu thấu sự đời.

- Con à, con cứ làm đi. Nếu như có thể giết được tên Hoàng đế chó má này, người trong thiên hạ nợ con một ân tình. Đi đập chết hắn đi!

19.

Thủ hạ của Khang Vương đưa tôi và cha lên thuyền đến Giang Nam.

Ngay ngày đầu tiên, tôi đã tin Khang Vương sẽ không tráo trở lật lọng, xong việc sẽ giết chúng tôi diệt khẩu.

Bởi vì người nhà của Khang Vương cũng ở trên thuyền.

Khang Vương phi ở lại cùng tiến lùi với Khang Vương, trắc phi đang mang thai lấy danh nghĩa về quê tế tổ, dẫn theo toàn bộ người hầu và chúng tôi cùng xuôi nam.

Nhắc đến Khang Vương, họ đều khen ngài là vị chủ nhân hiền từ nhất.

Tôi là vịt cạn, chưa từng ngồi thuyền. Người có thai ngồi thuyền cũng không dễ chịu gì. Cũng may đứa bé trong bụng ngoan ngoãn, không quấy tôi quá mức. Thủ hạ của Khang Vương cũng chăm sóc tôi cẩn thận, nên trên đường cũng coi như thoải mái.

Nhưng tôi cứ nhớ nhung Lương Đình mãi thôi.

Tôi sợ xong việc anh không chạy được.

Tôi sợ anh sẽ bỏ lại tôi.

Lúc nhớ đến phát điên, tôi đi luyện chữ. Cuối cùng tôi đã viết được hai chữ đậu hũ, viết được tên anh, viết được câu, kết tóc làm vợ chồng, ân ái không nghi ngờ.

Tôi thầm cầu xin Bồ Tát, xin người phù hộ cho cậu chủ của tôi.

Quyển kinh cầu phúc đầu tiên được chép xong, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ.

Tôi nghi hoặc mở cửa ra, giật mình che miệng:

- Anh…

Cha tôi phá lên cười:

- Sao Đậu Hũ lại ngây ra thế? Mới xa nhau nửa tháng đã không nhận ra rồi à?

Tôi nhào vào lòng người trước mặt, ôm anh thật chặt.

Là cậu chủ của tôi, là Lương Đình của tôi!

Anh quần áo bẩn thỉu, không biết đã chạy mấy ngày đường không tắm rửa, nhưng anh đã đến rồi.

Anh sợ tôi thấp thỏm, sợ tôi lo lắng, nên đã ngày đêm chạy đến!

20.

Phong cảnh Giang Nam rất đẹp.

Ban ngày chúng tôi chơi thuyền ở Giang Thượng, nhìn người dân đi hái củ sen, nghe tiếng hát vang vọng từ thuyền hoa.

Ban đêm đói bụng, Lương Đình khéo tay nấu cho tôi thật nhiều đồ ăn ngon, nhiều nhất vẫn là vằn thắn. Bé con trong bụng tôi là đứa nhóc tham ăn, cũng thích ăn vằn thắn giống tôi vậy.

Hai tháng sau đó, tin Hoàng thượng bệnh nặng băng hà, Khang Vương phụng di chiếu đăng cơ mới truyền đến Giang Nam.

Đi kèm còn có hai chiếu thư, một là lật lại vụ án lầu Thiên Hương. Một là phong Lương Đình nhà tôi thành Lang trung Hộ bộ.

Theo sau chiếu thư, là một đoàn bà mối đạp gãy bậc cửa nhà mới của chúng tôi.

Có vài người đến ngắm Lương Đình còn là tiểu thư nhà quan, bóng dáng thướt tha, còn ném những chiếc túi gấm tinh xảo qua tường.

Lương Đình nhét đống túi gấm vào bao tải vứt ra ngoài cửa, khóa chặt cổng lớn, vào nhà ôm tôi ngủ.

Tôi ủ rũ nói:

- Em không biết thêu túi gấm đâu.

Lương Đình cười:

- Anh học cho. Đậu Hũ muốn mẫu gì, anh thêu cho em.

Lang trung, tôi không biết đó là chức quan mấy phẩm, cao đến thế nào.

Lương Đình ôm eo tôi, ấn tôi lên giường hôn tới tấp:

- Ai quan tâm nó mấy phẩm, không làm, không làm gì cả! Anh sẽ viết thư hồi âm cho Hoàng thượng sau.

Tôi trêu anh ngốc nghếch, nhưng cười xong lại thấy không phải thế.

Khang Vương là người tốt chứ không phải thánh nhân, bên cạnh có càng nhiều người biết bí mật ngài ấy giết vua đoạt vị, ngài ấy càng ngủ không ngon.

Tôi hỏi Lương Đình:

- Không làm quan, anh không buồn à?

Dù sao anh đã đi học nhiều năm như vậy, học nhiều lời thánh nhân như thế mà.

Lương Đình lắc đầu:

- Anh không làm quan đâu, cũng chẳng muốn làm. Anh chỉ biết tiểu phú tức an, anh leo lên càng cao, Đậu Hũ càng không được vui vẻ.

Thì ra những lo lắng của tôi, những suy nghĩ tự ti và lo sợ của tôi, anh đều biết cả.

Tôi là đậu hũ lớn trong bùn rêu, phải đập vụn bản thân tan nát, mới có thể lắp lại thành phu nhân nhà quan.

Làm phu nhân nhà quan, tôi còn chẳng được giữ cái tên Đậu Hũ tầm thường này, quả thật chẳng có gì hay.

Lương Đình hôn lên chóp mũi của tôi:

- Vậy chúng ta ở lại Giang Nam, mở một cửa hàng, bán vằn thắn nhé?

- Mở ba hàng, năm hàng, mười tám hàng cũng được. Em có tiền!

Gió xuân lướt qua, thổi bay tập thơ tôi mới chép.

Nhân nhân tận thuyết Giang Nam hảo,

Du nhân chỉ hợp Giang Nam lão,

Xuân thuỷ bích ư thiên,

Hoạ thuyền thính vũ miên.

Vị lão mạc hoàn hương,

Hoàn hương tu đoạn trường. (*)

[Hết truyện]

(*) Bài Bồ tát man kỳ 3 của Vi Trang

Nhân nhân tận thuyết Giang Nam hảo,

Du nhân chỉ hợp Giang Nam lão,

Xuân thuỷ bích ư thiên,

Hoạ thuyền thính vũ miên.

Lư biên nhân tự nguyệt,

Hạo oản ngưng sương tuyết.

Vị lão mạc hoàn hương,

Hoàn hương tu đoạn trường.

Bản dịch thơ của Điệp Luyến Hoa:

Người người đều nói Giang Nam đẹp,

Khách chơi muốn ở Giang Nam mãi.

Nước xuân biếc như trời,

Thuyền ngủ tiếng mưa rơi.

Bên lò người tựa nguyệt,

Tay trắng như sương tuyết.

Chưa già chưa trở về,

Trở về dạ tái tê

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!