Niềm Vui Của Mưa

Chương 1: Điều kiện trao đổi



Edit: Pa

Giữa trời hè rả rích tiếng ve kêu.

Ngô Hành Thủy khom lưng bước tới sào phơi đồ nhà bên. Ở dưới quê, bởi nhà nào cũng biết nhau nên mấy bức tường hầu như chỉ xây cho có thành ra khá thấp. Cuối cây sào treo một chiếc quần lót màu đỏ, thị lực của hắn rất tốt, đứng từ xa đã thấy mấy sợi lông đen, cong queo, lạc lõng còn mắc trên quần. Hắn vịn lên bờ tường với tay lấy chiếc quần lót, trời nắng đến nỗi vừa mới phơi trong chốc lát đã gần khô.

Hắn tiện tay nhét vào trong háng, mấy ngón tay vân vê sợi lông rồi cười khẽ, nhỏ giọng lầu bầu: "Tiểu Vũ giặt quần lót chẳng sạch gì cả, để anh Thủy giặt lại giúp em nhé."

Ngô Hành Thủy quay về phòng, hắn nằm xuống rồi tụt chiếc quần thun ra, chú chim đen thô kệch ngỏng dậy hất văng chiếc quần lót màu đỏ lên không trung. Hắn nhặt quần lót lên, nhìn một lượt rồi quấn góc quần có lớp lót bọc quy đầu lại và bắt đầu tuốt súng.

Dát giường trong phòng lập tức vang lên những tiếng cót két. Nước da của Ngô Hành Thủy vốn đã ngăm đen lại suốt ngày ngụp lặn dưới đồng nên chẳng thể trắng nổi, ngay cả chim cũng vừa thô vừa đen, chỉ có chóp quy đầu còn lộ ra chút da thịt đỏ thẫm. Hắn sung sướng thở dốc rồi dùng cả hai tay tuốt súng, chẳng mấy đã bắn lên chiếc quần lót màu đỏ.

Quần lót ướt nhẹp một bãi, Ngô Hành Thủy thả mấy chiếc lông lúc nãy lên vũng tinh dịch trắng đục rồi mỉm cười mãn nguyện.

Tới giữa trưa, hắn lại quen cửa quen nẻo treo lại chỗ cũ.

Chỉ qua một trưa nắng là quần lót đã khô cong nên đến chiều Ngô Lạc Vũ đi thu quần áo cũng chẳng phát hiện được chiếc quần lót ấy đã từng biến mất.

Ngô Hành Thủy trốn ở một góc, lúc cậu cất đồ, hắn thấy vòng eo thấp thoáng dưới lớp áo mỏng manh thật loá mắt, hắn nắm chặt tay, ước gì có thể vồ lấy cậu để chịch luôn và ngay.

Nhưng dẫu sao hắn vẫn còn lý trí.

Ngô Lạc Vũ vừa mới quay về không lâu, bởi cha cậu theo người ta đi chích điện đánh cá trên sông vào ban đêm, số cá chết vì điện không ít nhưng ông cũng giật theo. Người chết rồi tiền bạc cũng theo đó mà đi nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống, mẹ của Ngô Lạc Vũ bị liệt nửa người, từ thắt lưng trở xuống đều bất ổn, cứ đứng một lúc là phải nằm nghỉ. Ở nhà không có ai lo việc đồng áng nên đành gọi Ngô Lạc Vũ từ trường cấp ba trên thành phố về.

Người thôn Ngô đa số đều họ Ngô, còn tên thì cứ đặt tùy tiện, chẳng hạn như Ngô Hành Thủy, lúc sinh hắn ra, thầy bói nói mệnh hắn thiếu thuỷ, nếu thiếu thuỷ cứ gọi là Hành Thủy đi.

Khắc hẳn với hắn, tên của Ngô Lạc Vũ khá nho nhã, cũng hiếm thấy ở cái chốn này. Theo phương ngữ của các cụ, Lạc Vũ có nghĩa là mưa rơi, ý nghĩa rất đơn giản và dễ hiểu, nghe nói ngày mẹ cậu sinh trời đổ mưa nên đặt tên con như vậy.

Tên của Ngô Lạc Vũ nho nhã nên cậu học cũng giỏi, thầy giáo già trong thôn nói cậu rất có thiên phú học hành.

Mặc dù là hàng xóm nhưng Ngô Hành Thủy lại lớn hơn cậu mấy tuổi, bởi không cùng tuổi nên chẳng mấy khi chơi cùng. Chỉ nhớ lúc hắn tốt nghiệp cấp hai rồi thôi học thì Ngô Lạc Vũ đã trúng tuyển vào trường cấp hai trên thành phố, thậm chí còn là người đầu tiên trong thôn thi đỗ, cha cậu vui lắm gặp ai cũng khoe. Truyện Cung Đấu

Năm Ngô Hành Thủy mười chín tuổi, gia đình ép hắn kết hôn nhưng hắn cong từ trong trứng nên đâu có cảm xúc với phụ nữ, bố mẹ hắn không tin, nhất quyết bắt hắn cưới bằng được nên Ngô Hành Thủy đành nói với họ rằng khoản đó mình không được. Bố mẹ cho hắn xem phim "xiếc" nhưng hết phim rồi mà hắn cũng chẳng cứng nổi làm mẹ hắn bật khóc tại chỗ. Tiếng pháo nổ ở nhà bên càng làm Ngô Hành Thủy cảm nhận được sự tương phản mãnh liệt, Ngô Lạc Vũ được nhận vào một trường trung học trong thành phố nên gia đình cậu liền tổ chức một bữa tiệc mừng rất náo nhiệt.

Ngày hôm đó, Ngô Hành Thủy ngồi xổm trong góc nhìn dòng người qua lại ở khoảng sân đối diện và hút thuốc cả đêm.

Chẳng ai ngờ lại xảy ra cơ sự như ngày hôm nay. Ngày Ngô Lạc Vũ trở về còn có một thầy giáo đi theo cậu, thầy đã chịu đựng cơn say xe trong suốt quãng đường từ thành phố về đây nên sắc mặt rất tệ. Khi đến nhà Ngô Lạc Vũ, thầy kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho mẹ cậu, xem ra Ngô Lạc Vũ thực sự là một học sinh chăm ngoan học giỏi.

Chỉ là những cố gắng đó đều vô ích, chẳng bao lâu đã bị mẹ Ngô Lạc Vũ đuổi ra ngoài, bà ta lớn tiếng mắng chửi, mắng tới nỗi mặt thầy giáo trẻ tái mét lại. Cuối cùng, thầy đành bất lực vỗ vai Ngô Lạc Vũ rồi bước ra khỏi nhà.

Ngô Lạc Vũ vừa khóc vừa tiễn thầy. Hôm sau, cậu ngoan ngoãn đội mũ ra đồng cắt lúa, may mà bố đã cắt gần hết chỉ còn chưa đầy nửa mẫu ruộng.

Trời nắng chói chang, thậm chí chẳng có lấy một cơn gió. Sau khi cắt xong phần việc của ngày hôm nay, Ngô Hành Thủy cố tình đi đường vòng để gặp Ngô Lạc Vũ.

Từ khi Ngô Lạc Vũ quay về, lúc nào hắn cũng dõi theo cậu. Ngô Lạc Vũ ra ngoài học nên nõn nà, trắng trẻo. Lúc cậu khóc khóe mắt đỏ hoe khiến hắn vừa nhìn đã cứng, hắn nghĩ, chịch Ngô Lạc Vũ chắc sướng phải biết.

Ngô Lạc Vũ khá thông minh, vốn sinh ra ở nông thôn nên dù chẳng tiếp xúc với việc đồng áng là mấy thì cậu cũng biết cách xoay xở. Hiển nhiên là như thế, chỉ có điều động tác chưa thuần thục lắm. Chưa cắt được bao nhiêu lúa thì trời đã sẩm tối. Cậu chất nốt lên đống lúa đã thu hoạch rồi phủ một tấm ni lông lên, sau đó xoay người cầm liềm ra sông.

Thời tiết rất oi bức nên Ngô Hành Thủy đoán cậu đi tắm, chuyện này rất bình thường, mùa hè mọi người người hay ra sông tắm nhưng từ khi trong thôn có nhiều hộ đã lắp ống dẫn nước thì ai cũng tắm ở nhà cả.

Ngô Hành Thủy lặng lẽ đi theo sau cậu.

Sắc trời dần tối, Ngô Lạc Vũ buông liềm xuống, quay đầu nhìn ngó bốn xung quanh, thấy trời đã tối mà bên sông không một bóng người nên cậu bắt đầu cởi quần áo.

Ngô Hành Thủy nuốt nước bọt, hẳn không kìm được nên tiến lại gần hơn một chút rồi trốn ra sau bụi trúc, dù hai người đang mặt đối mặt nhưng Ngô Lạc Vũ lại không thấy hắn.

Từng lớp vải được cởi ra, có lẽ là nóng lắm rồi nên Ngô Lạc Vũ chẳng chần chừ gì nữa mà lột rất nhanh. Tới khi cởi quần cậu hơi do dự nên dừng lại giây lát rồi mới tụt nốt quần lót xuống. Sau đó, cậu ngồi trên bờ, dùng mũi chân vuốt ve dòng nước và mỉm cười khi thấy nước bắn tung tóe.

Ở phía đối diện, Ngô Hành Thủy hoàn toàn sửng sốt, dưới háng của Ngô Lạc Vũ không chỉ có chim mà còn mọc cả bướm như con gái. Ngay lúc này còn chảy nước theo từng nhịp chân đung đưa của Ngô Lạc Vũ.

Dường như, Ngô Lạc Vũ cũng phát hiện bướm đang chảy nước nên cậu chống chân rồi dạng ra hai bên, đưa tay rờ rẫm bươm bướm đã sũng nước, ngước mắt nhìn xung quanh chẳng thấy ai bèn nhẹ nhàng xoa âm vật đang gồ lên, nước trong bướm càng xoa càng chảy, dần dần nhỏ xuống mặt cỏ.

Thị lực của Ngô Hành Thủy cực kỳ xuất sắc, hắn có thể thấy rõ từng chi tiết nên khô nóng cả người, hắn tụt quần cho đại bàng sải cánh, vừa ngắm Ngô Lạc Vũ vừa chầm chậm chà xát.

Không gian tối đen mang đến cho người ta cảm giác an toàn, có vẻ Ngô Lạc Vũ rất điêu luyện, chẳng mấy chốc đã thở hổn hển trong cơn khoái lạc khiến bướm càng tứa ra nhiều mật ngọt.

Thấy cánh bướm vùng vẫy trong nước thì chú chim của Ngô Hành Thủy càng sải cánh nhanh hơn, chỉ có điều càng tuốt càng không chịu bắn. Hắn hướng quy đầu của mình hướng về phía Ngô Lạc Vũ rồi lẩm bẩm:

"Tiểu Vũ, đến một ngày nào đó sẽ *** em."

Sướng xong, Ngô Lạc Vũ vẫn chẳng hay biết chuyện gì, tắm rửa ào ào rồi thong thả mặc đồ lên.

Nhìn bờ mông vểnh lên trong lúc mặc quần, Ngô Hành Thủy tưởng tượng mình đang cắm vào nơi ấy, hắn hung hăng vuốt súng thêm vài cái, rốt cuộc cũng xuất tinh.

Lúc Ngô Lạc Vũ đi ngang qua, Ngô Hành Thủy vờ như vừa xong việc rồi đi tới, nhìn thấy hắn Ngô Lạc Vũ liền gọi:

"Anh Thuỷ".

Sống ở quê, ngẩng đầu là chạm mặt nên mọi người rất để ý tôn ti trật tự. Ngô Lạc Vũ chào hắn cũng là lẽ đương nhiên. Ngô Hành Thủy gật đầu, nghiêm túc hỏi cậu:

"Hôm nay, Tiểu Vũ cắt đến đâu rồi?"

"Dạ" Ngô Lạc Vũ chán nản nhìn hắn rồi đáp, "Chẳng được mấy, lâu rồi em không làm nên quên việc."

Ngô Hành Thủy thừa cơ xoa đầu cậu, hắn nói: "Không sao, chờ anh cắt xong bên nhà anh rồi anh cắt cho em."

Ngô Lạc Vũ mỉm cười đáp: "Cám ơn anh Thủy nhưng không cần đâu, cứ để em tự cắt, dần dần sẽ quen thôi ạ."

Nói xong, cậu lại cúi đầu, dáng vẻ vô cùng buồn bã. Ngô Hành Thủy lại xoa đầu an ủi cậu, dẫu sao cũng chỉ là một đứa nhỏ vừa mới tròn mười tám tuổi.

Thế nhưng, Ngô Hành Thủy đã quên, không biết đã bao đêm hắn mơ thấy mình chịch cậu. Trong giấc mơ, Ngô Lạc Vũ rất gợi cảm, dẩu môi van nài hắn ** mình, nói cậu thích con *** to của hắn. Hầu như ngày nào Ngô Hành Thủy tỉnh dậy cũng thấy thằng em đang cửng mà tuốt thì chẳng chịu bắn. Chim sắp nghẹn hỏng luôn rồi.

Ngô Hành Thủy đã cắt xong ruộng nhà mình và đưa lúa đi đập, nửa mẫu đất của Ngô Lạc Vũ vẫn chưa cắt hết. Nhưng phải cố làm cho xong vì sắp sang vụ lúa mới, không cắt nhanh là không kịp.

Mặt trời chói chang, khắc rõ từng cái bóng trên đồng. Ngô Hành Thủy nhấp ngụm trà rồi ghé sang khoảnh ruộng nhà Ngô Lạc Vũ, hắn ngồi dưới tán cây trên bờ nhìn Ngô Lạc Vũ cắt lúa. Ngô Lạc Vũ ngẩng đầu lau mồ hôi mới thấy hắn, cậu bỏ đồ trên tay xuống rồi bước tới gọi: "Anh Thủy."

Trên mặt Ngô Lạc Vũ mướt mải mồ hôi, Ngô Hành Thủy đưa cho cậu một bình trà.

"Uống đi, không chê anh chứ."

"Không ạ" Ngô Lạc Vũ lắc đầu, nhận lấy bình trà của hắn rồi uống liền mấy ngụm, cuối cùng cũng dịu cơn khát, cậu đưa bình trà lại cho Ngô Hành Thủy rồi nói: "Cảm ơn anh Thuỷ, nước em mang đi vừa mới uống hết."

Ngô Hành Thủy đậy nắp lại, hắn thấy Ngô Lạc Vũ ngượng ngùng cất lời: "Anh Thủy, lần trước anh bảo sẽ cắt lúa giúp em, em đánh giá bản thân mình quá cao, nếu anh không giúp em chắc không kịp vụ sau mất. Anh cắt chung với em nhé? Lần sau em lại giúp anh nha."

Khựng lại trong giây lát, Ngô Hành Thủy ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Ngô Lạc Vũ rồi mỉm cười ra hiệu cho cậu: "Tiểu Vũ, em lên đây nghỉ một lát đi, chiều nay anh sẽ cắt hết cho em."

Ngô Lạc Vũ rạng rỡ hẳn, cậu cởi mũ, ngồi quạt bên cạnh Ngô Hành Thủy, cậu nhìn hắn rồi nói một cách chân thành: "Cảm ơn anh Thuỷ."

Tóc mái của Ngô Lạc Vũ bị gió thổi bay, Ngô Hành Thủy khoác vai cậu rồi vuốt những giọt mồ hôi đọng trên cằm, lưu luyến vuốt ve vùng da ấy, hắn nói: "Tiểu Vũ, em đừng cảm ơn vội, anh có một điều kiện, xem em có bằng lòng không đã?"

Có điều kiện? Ngô Lạc Vũ ngẩng đầu hỏi hắn: "Điều kiện gì ạ?"

Cá đã cắn câu, Ngô Hành Thủy từ từ ghé lại gần và đáp: "Cho anh liếm bướm dâm của Tiểu Vũ, anh sẽ giúp em."

Cái gì?! Ngô Lạc Vũ liền đỏ mặt, lập tức dịch ra xa một chút: "Anh, sao anh biết?"

Ngô Hành Thủy lại kéo cậu lại, chạm lên khuôn mặt đỏ ửng của cậu rồi đáp: "Lúc em dạng chân xoa bướm có từng nghĩ tới ai đó sẽ thấy không? Tiểu Vũ, anh không bắt em liếm *** cho anh, anh chỉ muốn liếm bướm cho em thôi, em cũng sướng mà. Vụ này kiểu gì em cũng có lời, em ngẫm lại xem."

Hắn nói trắng ra như thế khiến toàn bộ phần da thịt lộ ra bên ngoài của Ngô Lạc Vũ đều đỏ bừng. Cậu siết chặt tay rồi nhìn lúa trên ruộng, một lát sau cậu buông tay, cắn môi gật đầu: "Được."

Kế hoạch thành công, Ngô Hành Thủy cười: "Thế Tiểu Vũ cởi quần ra đi!"

Ngô Lạc Vũ sửng sốt một lúc: "Anh Thủy, anh muốn làm ở đây sao? "

Ngô Hành Thủy nhìn cậu đáp: "Đừng lo, ruộng nhà em hẻo lánh lắm, quanh đây chẳng có ai. Nhanh lên."

Bị hắn hối thúc giục, Ngô Lạc Vũ chậm rãi đưa tay cởi cúc quần. Dưới tán cây rất râm mát, đột nhiên có cơn gió thổi qua khiến Ngô Lạc Vũ bừng tỉnh, động tác cũng dừng lại.

Nhưng Ngô Hành Thuỷ không chờ được, hắn vươn tay kéo quần cậu xuống rồi nhanh nhẹn tụt cả quần lót. Sau đó, hắn nghiêng người, tách chân Ngô Lạc Vũ ra, đầu lưỡi vội vàng liếm theo khe hở, cả cơ thể Ngô Lạc Vũ run lên.

Đầu óc rối bời, Ngô Lạc Vũ không biết phải nghĩ gì, đột nhiên cậu duỗi tay ôm mặt Ngô Hành Thủy rồi nhìn hắn, hỏi: "Anh Thủy, anh có làm vậy với người khác không?"

Tiếng lá cây xào xạc, Ngô Hành Thủy không đáp, Ngô Lạc Vũ chỉ biết ngây người nhìn hắn. Sau vài giây, Ngô Hành Thủy ngẩng lên từ dưới háng cậu, hắn ngước mắt nhìn Ngô Lạc Vũ rồi cười đáp: "Sao nào? Tiểu Vũ cho rằng anh không còn trong sạch hay sao?"

Hắn gỡ tay Ngô Lạc Vũ ra, cúi đầu liếm tiếp, đùi bị đẩy ra khiến hai cánh bướm cũng tung cánh theo, mật ngọt chảy ra từ đó đã dính lấm tấm lên lông mu, Ngô Hành Thủy lè lưỡi liếm từng miếng từng miếng, đáp lại là tiếng rên khe khẽ của Ngô Lạc Vũ: "Ưm... Anh Thủy... A~..."

_____

18/04/2023

Đọc xong nhớ vote ⭐️ và bình loạn nha bà con.