Niềm Vui Của Mưa

Chương 10: Hoà mình với thiên nhiên



Edit: Pa

Trên đời này chẳng có chất kết dính nào sánh bằng tình yêu cuồng nhiệt của đôi trẻ.

Lúc Ngô Lạc Vũ ra phơi đồ, Ngô Hành Thủy dựa lên đầu tường để ngắm nhìn cậu. Vừa chạm phải ánh mắt đã quyến luyến không rời. Hình như sau khi làm tình thì ngay cả ánh mắt cũng nồng nàn hơn, Ngô Lạc Vũ chẳng thế nghiêm chỉnh làm việc được.

Cũng may độ này đang lúc nông nhàn, việc đồng áng cũng tương đối rồi. Chẳng ai chịu nổi cái nóng như thiêu như đốt của ngày hè nên mọi người đều ở nhà tránh nắng, thành ra hai người càng có nhiều cơ hội để gần gũi nhau hơn.

Ngô Hành Thủy chỉ hận không thể trèo tường qua phơi quần áo giúp cậu. Đáng tiếc, đối diện lại là cửa sổ phòng ngủ của mẹ Ngô, hắn chưa dám huênh hoang đến thế nên đành nhỏ giọng thúc giục: "Tiểu Vũ, nhanh lên."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ gật đầu đáp lại hắn rồi ép bản thân phải trốn khỏi ánh mắt ấy.

Phơi xong quần áo, Ngô Lạc Vũ đặt cái thùng vào nhà rồi đóng cửa lại, nhanh chóng trèo tường.

Ngô Hành Thủy chờ không nổi, hắn bế ​​Ngô Lạc Vũ từ trên tường xuống rồi đi ù một mạch vào trong và đặt cậu lên giường.

Quạt đã sẵn sàng thổi vù vù trên giường, Ngô Hành Thủy đóng cửa lại, mới hai ba lượt đã lột sạch đồ trên người mình.

Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn vịn lấy thắt lưng của hắn, lúc đổ từ trên người hắn xuống cũng phối hợp hé miệng để hai chiếc lưỡi chạm khẽ vào nhau. Lúc đầu còn thong thả sán lấy nhau nhưng về sau mới bắt đầu quần nhau như vũ bão.

"Ưm..." Một âm thanh tràn ra khỏi khoé miệng Ngô Lạc Vũ, thân thể cậu vốn mẫn cảm, giờ biết mùi chịch rồi nên có vẻ càng mẫn cảm hơn, "Anh Thủy... chậm thôi..."

Ngô Hành Thủy gật đầu, bắt đầu tỉ mẩn hôn lên cơ thể cậu, từng lớp vải trên người được cởi xuống, chẳng mấy đã loã lồ trong vòng tay Ngô Hành Thủy.

Cơ thể trần trụi đang cọ lấy nhau đã thấm đẫm mồ hôi, con *** cứng ngắc vừa lần được lối đi đã luồn vào giữa hai chân ma sát với bướm nhỏ, cọ ra bao nhiêu mật ngọt, dần dà cọ tới nỗi cánh bướm cũng tung bay. Ngô Lạc Vũ nôn nóng tách hai chân ra giúp quy đầu cắm thẳng vào nụ hoa.

Dưới thân cứ thong dong va chạm, môi hôn ngấu nghiến. Tiếng nước tí tách vang vọng trong phòng, Ngô Lạc Vũ ngượng ngùng mở to mắt lại thấy ánh nắng trong veo.

Giữa ban ngày ban mặt lại làm những chuyện quá đỗi thẹn thùng. Dù sao, Ngô Lạc Vũ cũng là một học sinh ngoan, bởi nền giáo dục mà cậu từng tiếp thu nên lý trí không ngừng lên án cậu nhưng cậu lại chẳng kiểm soát được cơ thể mình, thậm chí cậu còn mở rộng hai chân, quấn chặt lấy eo Ngô Hành Thủy.

Ngô Hành Thủy bèn nhân cơ hội đó đỡ đùi cậu, trong lần va chạm tiếp theo, quy đầu không còn lướt qua nụ hoa mà từ từ trượt vào trong theo dòng mật ngọt.

Con *** bị bướm siết chặt ngay lập tức, Ngô Hành Thủy khẽ hừ một tiếng. Hắn không thô bạo đâm vào mà dừng lại đợi Tiểu Vũ thả lỏng.

Hiển nhiên, Ngô Lạc Vũ vẫn chưa thích ứng được với mấy chuyện này. Chẳng biết họ mới làm đến lần thứ hai hay tại tại ánh nắng mặt trời hoặc đơn giản là cậu vẫn chưa bình phục hẳn, chính bản thân cậu cũng chẳng biết vì sao, chỉ là hơi căng thẳng.

"Anh Thủy..." Ngô Lạc Vũ gọi hắn, trên trán Ngô Hành Thủy đã lấm tấm mồ hôi, có vẻ hắn sắp không kìm lòng được nữa rồi.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn phải nhịn, không dám nhúc nhích, duỗi tay xoa đùi Ngô Lạc Vũ rồi vùi đầu hôn cổ cậu.

Ngô Lạc Vũ mau chóng thuận theo, hai tay ôm lấy vai Ngô Hành Thủy rồi từ từ siết chặt, cậu hít một hơi thật sâu và hôn lên tai Ngô Hành Thủy: "Anh Thủy, anh thật tốt."

Ngô Hành Thuỷ không hiểu sao cậu lại nói ra mấy lời này, trong lúc hắn còn bối rối chưa hiểu chuyện gì thì lại nghe Ngô Lạc Vũ nói tiếp: "Anh Thủy, anh chịch đi, em ra nhiều nước rồi, chịch được rồi."

Đến lúc này thì làm gì còn thằng đàn ông nào nhịn thêm được nữa. Thế là, Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng đáp lại, sau đó ghì chặt đùi cậu và bắt đầu chịch.

Lúc đầu vẫn còn chầm chậm, khẩu đại bác nhẹ nhàng đút vào rồi rút ra, chậm đến mức chẳng phát ra chút âm thanh thừa thãi nào, mỗi lần đâm tới thì Ngô Lạc Vũ lại khẽ rên rỉ.

Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát, tốc độ đưa đẩy của Ngô Hành Thủy đã tăng lên, khẩu đại bác hùng hổ lao ầm ầm vào nụ hoa, tiếng bốp bốp vang lên không ngớt.

"A... a... anh Thủy..." Ngô Lạc Vũ bị chịch tới nỗi hét lên thành tiếng, trong đầu cậu rất hỗn loạn, cứ mải nghĩ sao cảm giác làm tình lại như vậy, hoàn toàn mất khống chế, chỉ muốn cận kề với đối phương, hận không thể hòa vào làm một.

Nóng quá, nóng quá... Dù quạt vẫn quay đều đều nhưng Ngô Lạc Vũ lại chẳng cảm nhận được, cơ thể cậu cứ dập dềnh, nổi trôi như con thuyền nhỏ, thực sự không thể bận tâm tới điều gì hơn nữa.

"A... Nhanh quá... Anh Thủy... A..."

Ánh mắt say đắm của Ngô Lạc Vũ dễ dàng khiến Ngô Hành Thủy phát điên, hắn chỉ là cậu trai không có tài ăn nói nên trong khoảnh khắc ấy, mọi tâm tình đều chuyển hoá thành một thứ năng lượng chẳng bao giờ cạn kiệt để chịch cậu mà không biết mệt. Da thịt non mềm ở cửa mình đã bị hắn chịch đỏ ửng, khiến người ta phải tự hỏi, chẳng biết bên trong đã bị quần tới mức nào.

Chủ nhân của đóa hoa bé nhỏ đâu thể thấy được bộ dạng thê thảm của nó trong lúc này, vẫn không ngừng siết chặt để phối hợp với khẩu đại bác, chịch đến tràn trề mật ngọt.

"A... aaa.. anh Thủy... em... không được... a..." Ngô Lạc Vũ khóc lóc trong cao trào, nước mắt rơi mãi không thôi những cơ thể cứ không ngừng lắc lư vì làm tình, tóc cậu ướt đẫm nhưng đâu ai rảnh để bận tâm tới nó.

Lúc cậu lên đỉnh, Ngô Hành Thủy vẫn đè cậu ra chịch tiếp, Ngô Lạc Vũ bị kẹp chặt chẳng thể cựa nổi, hắn lẳng lặng giã chừng vài trăm cú rồi xuất tinh vào sâu bên trong. Về phần Ngô Lạc Vũ, chỉ có bụng vẫn đang run rẩy vì tinh dịch chứ toàn thân cậu đã cạn kiện, có lẽ đến cả chuyện thở cũng chẳng còn sức.

Lặng thinh trong chốc lát, Ngô Hành Thủy xoa đầu Ngô Lạc Vũ rồi gọi: "Tiểu Vũ."

"Dạ..." Tiếng Ngô Lạc Vũ ngọt ngào, thư thái. Hắn trốn vào một góc an toàn và thoải mái để tự tại thưởng thức dư vị ấy.

***

Nhờ quang hợp mà cánh đồng lúa đã lớn nhanh như thổi. Sau khi cảm xúc mãnh liệt đã được mở chốt thì Ngô Lạc Vũ và Ngô Hành Thủy cứ tận tình giải phóng.

Họ làm tình suốt cả mùa hè. Ngô Hành Thủy thì say mê còn Ngô Lạc Vũ lại hoà hợp, Cứ thế, hai người dính chặt lấy nhau, đi đâu cũng chẳng rời.

Lúc đầu chỉ làm trong nhà Ngô Hành Thủy nhưng sau này vì bận nhiều công việc nên đã linh hoạt tới tận hai đầu bờ ruộng, cứ phá được một tầng giới hạn thì lại mở thêm một thế giới mới.

Ngoài đống rơm, bên khe suối, dưới gốc đại thụ, trong núi hay bất cứ cái góc nào vắng bóng người thì nơi đó sẽ có tình yêu.

Ban đầu Ngô Lạc Vũ không dám đi ra ngoài, lúc bị chịch chết đi sống lại cũng chỉ biết cắn môi khóc lóc. Được vài lần thì nhận ra quả thực có nhiều chỗ không bị ai quấy rầy nên lá gan của Ngô Lạc Vũ đã nở to hơn, cậu ôm eo Ngô Hành Thủy rồi nói: "Anh Thuỷ, muốn nữa."

Thỉnh thoảng còn lêu lổng với nhau đến chập tối mới chịu mò về nấu cơm, thành ra mẹ cậu cũng bóng gió nhắc nhở đôi lần.

Ngô Lạc Vũ cũng tính kiềm chế bản thân nhưng tiếc là cộng sự của cậu lại không chịu, vừa mới sáng sớm đã chạy sang rủ lên núi kiếm củi. Tiết trời sắp sang thu cũng là lúc cỏ cây khô héo, quả thực chính là thời điểm thích hợp để kiếm củi nên mẹ Ngô Lạc Vũ bảo cậu đi cùng Ngô Hành Thủy, giờ không đi thì tới mùa đông sẽ khó kiếm.

Đường lên núi không phải chỗ nào cũng là dốc đứng, cứ đi thêm một đoạn sẽ lại gặp đường bằng. Ngô Hành Thủy kéo Ngô Lạc Vũ vào giữa thảm cỏ, hấp tấp gỡ chiếc sọt trên người cậu rồi lột từng mảnh quần áo.

"Anh Thủy." Ngô Lạc Vũ muốn cự tuyệt, gần đây làm nhiều quá nên lúc nào đùi cậu cũng trong tình trạng đau nhức, còn bướm thì ê ẩm, có khi chỉ cọ nhẹ vào quần lót đã chảy nước, cậu sắp bị anh Thuỷ chịch hỏng rồi.

"Có chuyện gì thế, hửm?" Ngô Hành Thủy áp sát vào cậu rồi tẩn mẩn hôn lên má.

Giọng hắn trầm trầm. Dạo này, hắn phải dỗ dành Ngô Lạc Vũ suốt nên chẳng cần ai dạy cũng học được cách khiến Tiểu Vũ vui vẻ, hắn biết Tiểu Vũ thích nghe mình thủ thỉ nên cố tình phả hơi vào tai để trêu cậu.

Quả nhiên, Ngô Lạc Vũ đã trúng chiêu, cậu nhìn Ngô Hành Thủy rồi cuối cùng cũng chẳng buông câu khước từ, chỉ vùi mặt vào vai hắn rồi dụi dụi.

Dưới sự phối hợp của Ngô Lạc Vũ, từng lớp vải được cởi ra rồi trải trên cỏ mềm để làm giường cho màn mây mưa sau đó.

Trong rừng yên tĩnh, mát mẻ, chỉ có tiếng ve rả rích không ngừng, tán cây che rợp bóng che gần hết ánh nắng, tạo thành những bóng dâm hóng mát từ tự nhiên. Ngô Lạc Vũ bị đè trên cỏ, làn da trắng nõn lấm tấm những đốm sáng xuyên qua kẽ lá, lấp lánh rực rỡ.

Cơ thể còn nguyên dáng vẻ niên thiếu, thon dài, mảnh khảnh nhưng không đến nỗi mong manh. Hơn hai tháng quần mình với việc đồng áng đã khiến cậu rắn rỏi, hấp dẫn hơn.

Thiên nhiên tạo nên những mảng sáng tối vô cùng tinh tế, những đốm sáng tuyệt đẹp này điểm xuyết trên cơ thể thanh tú của chàng thiếu niên, còn chưa cần chấm màu đã tựa như một bức tranh sơn dầu của tự nhiên.

Đáng tiếc Ngô Hành Thủy là một anh chàng thô kệch nên đâu biết cảm thụ, đời hắn chỉ biết đói thì phải ăn. Bởi thế, hắn liếm môi dưới, đầu tiên là cắn một miếng lên xương quai xanh mảnh khảnh, khiến nơi đó vốn đỏ lại càng đỏ hơn. Sau đó, bắt đầu chuyển hướng từ cổ trở lên rồi gặm đến tận môi.

Hắn dừng ở đó lâu nhất, mãi đến khi môi của Ngô Lạc Vũ bị mút đỏ, đầu lưỡi không kịp rút lại, run rẩy thở hổn hển thì hắn mới chịu buông tha.

"Anh Thuỷ... Ưm..." Ngô Lạc Vũ vươn tay nắm lấy bả vai của hắn.

"Ơi." Ngô Hành Thủy vừa đáp vừa hôn xuống cổ, đầu lưỡi lần mò, liếm láp bừa bãi lên ngực Ngô Lạc Vũ và lưu lại những vệt nước lấp lánh.

Sau đó, hắn khẽ nghiêng người sang bên phải, tưa lưỡi áp lên núm vú đang cương cứng của cậu. đầu v* của Ngô Lạc Vũ nhạt màu, thoáng thấy màu hồng phấn, có lẽ do cơ thể lưỡng tính nên lông tóc trên người cũng thưa thớt, nom trắng trẻo không tì vết.

Chẳng mấy mà núm vú bên phải bị mút sưng lên, quầng vú nhạt màu đã dựng thẳng, Ngô Hành Thủy nhanh chóng chuyển sang bên còn lại.

"Hừ... Anh Thủy..." Cơ thể của Ngô Lạc Vũ rất nhạy cảm, dù chẳng ai có lòng chạm vào hạ bộ nhưng nó vẫn điên cuồng chảy nước và khao khát. Cảm giác khô nóng dày vò khiến Ngô Lạc Vũ quay cuồng. Lòng kiên nhẫn của cậu đã bị bào mòn từ lâu nên cậu quàng đùi quanh eo Ngô Hành Thủy: "Anh Thủy... a... chạm vào phía dưới... muốn... khó chịu..."

"Được." Ngô Hành Thủy chưa bao giờ bạc đãi Ngô Lạc Vũ trong chuyện tình cảm, chỉ cần cậu yêu cầu thì nhất định sẽ được thỏa mãn.

_____

19/05/2023

Bà con đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha.

Dạo này tôi ham xem gấu trúc nên tí thì quên đăng chương mới.