Niềm Vui Của Mưa

Chương 12: Cậu muốn cưới ai?



Edit: Pa

"Ưm, anh Thủy... nóng quá..." Sáng sớm tỉnh lại, đầu tóc Ngô Lạc Vũ đầm đìa mồ hôi, chẳng tài nào nhấc nổi mí mắt nên nhắm nghiền mắt lại rồi vùi vào vòng tay của Ngô Hành Thủy.

"Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?" Ngô Hành Thủy sờ mặt cậu, hắn thấy có gì đó không ổn nên ôm Ngô Lạc Vũ lên rồi đưa tay sờ trán cậu, nóng quá, hình như bị sốt rồi.

Ngô Hành Thủy vội choàng dậy, đặt Ngô Lạc Vũ xuống rồi nói với cậu: "Tiểu Vũ, em sốt rồi, anh đi lấy nước lau người em, lát nữa anh đưa em đi khám."

"Ứ ừ, em không muốn dậy đâu..." Ngô Lạc Vũ nheo mắt nhìn hắn, sau đó mím chặt môi.

"Tiểu Vũ ngoan, nghe lời anh Thuỷ, nha, bị bệnh thì phải chữa chứ." Ngô Hành Thủy không đợi cậu cữ cãi đã vuốt má Ngô Lạc Vũ rồi đứng dậy, hắn ra ngoài bưng một chậu nước nóng lau người cho Ngô Lạc Vũ, sau đó bế cậu vào nhà tắm lau rửa dưới thân rồi thay đồ cho cậu.

Ngô Hành Thủy có một chiếc xe điện nhỏ màu bạc thường đậu ở sân sau, lúc nào vào thị trấn mua đồ thì đi. May sao, hắn đọc trên mạng thấy người ta bảo phải sạc đầy pin mới duy trì được tuổi thọ của xe nên nó luôn đầy pin, thành ra giờ lại hữu dụng.

Lúc này trời trở gió, se se lạnh, tuy tốc độ của xe điện không đáng là bao nhưng Ngô Hành Thủy vẫn sợ Ngô Lạc Vũ trúng gió nên khoác thêm áo cho cậu, hắn còn để cậu nép sau lưng mình.

Họ đến phòng khám trong thị trấn, bác sĩ đo nhiệt độ cho cậu và hỏi thêm một số vấn đề rồi chẩn đoán là cảm lạnh, còn phải truyền một chai nước nên Ngô Lạc Vũ thấy sốt ruột.

"Chắc mẹ em dậy rồi, không có ai nấu cơm thì phải làm bây giờ? Hay là em về nhà trước..."

"Tiểu Vũ không phải lo. Trước khi đi, anh đã nhờ thím Lưu ở nhà bên mang bữa sáng qua cho mẹ em rồi, không sao đâu. Anh nhờ thím ấy nói với mẹ em là em ốm, anh đưa em vào thị trấn khám."

Ngô Hành Thủy nắm tay trấn an cậu, bác sĩ còn đang phối thuốc ở đó, vả lại xung quanh có nhiều bệnh nhân nên hắn chẳng dám làm quá, không thì hắn đã ôm Tiểu Vũ vào lòng từ lâu rồi.

Ngô Lạc Vũ đổ bệnh nên sắc mặt tái nhợt, xanh xao, tính tình cũng trầm hơn, trong mắt chẳng có lấy một tia cảm xúc, dáng vẻ lạnh lùng cô quạnh ấy thật yếu ớt, đáng thương.

Trong mắt người ngoài, trông cậu thật tội nghiệp nhưng với Ngô Hành Thủy thì dường như đôi mắt ngấn lệ đang chăm chú nhìn hắn thật não lòng, hắn hận không thể chuyển hết thảy sang cơ thể mình.

Trình độ văn hoá của Ngô Hành Thủy chỉ dừng lại ở chín năm giáo dục bắt buộc nên chẳng thể nói những lời hoa mỹ. Trong lòng mắng chửi bản thân không phải con người, hôm qua hắn quá thô bạo, không biết là do tắc tinh dịch lại bên trong nên xảy ra chuyện hay lúc chập tối còn ra sông làm Tiểu Vũ bị lạnh.

"Anh Thủy, em sợ kim tiêm." Ngô Lạc Vũ buông bỏ nỗi bận tâm trong nhà lại rồi bắt đầu lo lắng cho thân mình, cậu tựa đầu vào vai Ngô Hành Thủy, không dám nhìn bác sĩ cắm kim.

"Nhanh thôi, không sao đâu, Tiểu Vũ nhịn một chút là xong rồi, anh Thủy ở đây với em." Ngô Hành Thủy vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng an ủi, bây giờ hắn chẳng sợ người khác đánh giá, Tiểu Vũ đã vậy rồi thì hắn còn lòng dạ nào mà bận tâm đến người khác cho được.

Bác sĩ bắt đầu xoa cồn lên tay Ngô Lạc Vũ, ngước nhìn hành động của họ rồi nói: "Lớn vậy rồi mà vẫn sợ tiêm à? Không sao đâu, một tí là xong."

"Dạ." Ngô Lạc Vũ nhẹ nhàng đáp lại nhưng không dám quay đầu, cậu cắn môi chịu đựng không dám kêu thành tiếng, chỉ lén rơi nước mắt lúc mũi kim đâm vào. Bên cạnh có người lạ đang nhìn nên cũng xấu hổ, cậu vùi mặt vào vai Ngô Hành Thủy, khẽ nức nở.

Trái tim của Ngô Hành Thủy sắp vỡ vụn mất rồi, hắn ôm Ngô Lạc Vũ chặt hơn. Hắn biết, Ngô Lạc Vũ không giả vờ, cơ thể Tiểu Vũ vốn nhạy cảm, cũng nhạy cảm với cả nỗi đau nên cậu khóc cũng chẳng có gì lạ. Hắn cứ xoa gáy Ngô Lạc Vũ mãi, chỉ hi vọng như thế sẽ giúp cậu dễ chịu hơn một chút.

Động tĩnh của họ cũng không nhỏ, bác sĩ vừa truyền thuốc cho Ngô Lạc Vũ còn chưa nói gì, cố định mũi kim cho cậu xong là đi nhưng mấy người xung quanh lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Ở cái thị trấn nhỏ này, dẫu sao đồng tính luyến ái cũng là thiểu số, thậm chí họ còn chẳng biết đến khái niệm ấy nên mới thấy nó mới lạ và kỳ quặc rồi chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người. Ngô Hành Thủy lấy tay bịt tai Ngô Lạc Vũ lại rồi lặng lẽ liếc nhìn xung quanh với ánh mắt ánh mắt hình viên đạn, thành ra những âm thanh đó cũng từ từ biến mất.

Ngô Lạc Vũ kiệt quệ vì ốm, cậu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Ngô Hành Thủy, nhắm mắt lắng nghe những lời xì xào bàn tán bên ngoài. Thực ra, cậu không yếu đuối như anh Thủy tưởng, bởi những khác biệt trong cơ thể khiến cậu như kẻ lạc loài, cậu cũng quen với việc trở thành một kẻ lạc loài. Ngô Lạc Vũ chẳng thèm phản ứng lại, thứ nhất, cậu thực sự không có sức; thứ hai, cậu bằng lòng tận hưởng sự che chở từ anh Thủy.

Tới khi xung quanh trở nên yên tĩnh thì Ngô Hành Thủy mới cúi đầu hỏi cậu: "Tiểu Vũ có đói không? Anh Thủy mua gì cho em ăn nhé, em ngồi một mình trong chốc lát được không?"

"Được, em ngồi được mà, anh Thủy đừng lo, em truyền vào là ổn rồi."Ngô Lạc Vũ cố nặn ra một nụ cười, hy vọng Ngô Hành Thủy đừng lo lắng nhiều như vậy.

Ngô Hành Thủy xoa đầu cậu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài, mặt trời vừa ló dạng, Ngô Lạc Vũ nhìn Ngô Hành Thủy bước vào trong ánh nắng, cậu xoay người dựa đầu vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Mới tí tuổi đầu không học hành cho tử tế còn ra cái loại gì..."

Cái giọng thật khó chịu... Ngô Lạc Vũ cau mày không đáp, chỉ ngoảnh mặt làm ngơ. Anh Thuỷ cao to hơn cậu nên họ ngầm mặc định rằng anh ấy không dễ bắt nạt, thấy người ta vừa rời đi là bắt đầu bàn tán tiếp. Đây là hạn chế ở mấy vùng hẻo lánh đúng không? Ngô Lạc Vũ cảm thán trong lòng. Nhớ lại trước đây cậu đã nỗ lực học tập, chỉ mong một ngày có thể rời khỏi nơi này nhưng bây giờ... cậu không thể tiếp tục đi học nữa, đó là điều khiến cậu tiếc nuối nhất từ trước đến nay.

"Tiểu Vũ, nào, ăn cháo đi." Ngô Hành Thủy vội vàng bước vào, mở nắp hộp cháo đưa cho Ngô Lạc Vũ.

Ngô Lạc Vũ nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi của hắn, không kìm được liền đưa tay xoa xoa, sau đó ngoan ngoãn há miệng ăn hết bát cháo Ngô Hành Thủy đút. Thực sự, anh Thủy là điều duy nhất cậu có được trong khoảng thời gian này, nghĩ tích cực hơn thì nếu cậu không quay về thì có lẽ mối quan hệ giữa cậu với anh Thuỷ đã không phát triển được như bây giờ.

"Anh Thủy, anh cũng ăn đi. Em tự làm được, mình cùng ăn với nhau nhé?" Ngô Lạc Vũ cầm thìa, ngoan ngoãn xúc ăn rồi đưa bánh bao cho Ngô Hành Thủy.

"Được." Ngô Hành Thủy cầm bánh bao cắn một miếng, thấy Tiểu Vũ có sức sống hơn một chút thì hắn cũng nhẹ nhõm được phần nào.

Truyền nước xong hai người quay về thì trời đã sang trưa, Ngô Hành Thủy đưa Ngô Lạc Vũ vào nhà rồi qua thuật lại tình hình cho mẹ cậu, sắc mặt của mẹ cậu cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, chỉ gật đầu rồi quay về nằm tiếp.

Ngô Lạc Vũ thấy mẹ mình hơi lạ nhưng từ khi bị ngã hỏng nửa thân dưới thì tính tình của bà cũng hay gàn dở, thường xuyên ném cho cậu sắc mặt khó coi như thế, thành ra cậu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, huống hồ giờ còn đang ốm, làm gì có thời gian suy xét nhiều như vậy.

"Anh về nấu cơm, trưa nay không cần nhờ thím Lưu mang cơm hộ nữa. Tiểu Vũ ngủ một lát đi, cơm nước xong anh gọi em dậy." Ngô Hành Thủy đỡ Ngô Lạc Vũ lên giường rồi cởi giày và áo khoác cho cậu.

Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn gật đầu: "Anh Thủy, anh thật tốt."

"Đối xử tốt với vợ mình là lẽ tất nhiên. Hơn nữa, hôm qua tại anh làm quá nên Tiểu Vũ mới ốm, xin lỗi vợ." Ngô Hành Thủy cúi xuống áp vào mặt cậu, may là truyền xong thì cắt sốt.

"Anh Thủy, em muốn hôn anh lắm." Ngô Lạc Vũ vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, để hạn chế lây bệnh cho anh Thủy nên cậu phải dùng lời nói thay vì hành động.

Ngô Hành Thủy cười khẽ, hắn nói: "Khi nào Tiểu Vũ khỏe lại thì hôn bao nhiêu cũng được, trước hết phải nghỉ ngơi cho khỏe đã." Hắn nhéo má Ngô Lạc Vũ rồi hỏi: "Buổi trưa muốn ăn gì nào?"

"Ừm, trứng bác cà chua." Ngô Lạc Vũ thuận miệng nói đại một món, thực ra lâu rồi cũng không ăn lại.

"Được. Em nghỉ ngơi trước đi, anh Thủy sẽ làm cho em."

Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn gật đầu, cậu nhìn Ngô Hành Thủy rời khỏi phòng mới nhắm mắt lại, quả thực rất buồn ngủ.

Ngô Hành Thủy đã nấu bữa trưa nên đến bữa tối vẫn cứ thế mà làm. Hắn khiêm nhường chăm lo chuyện ăn uống cho mẹ vợ tương lai, ăn xong còn tự giác đi rửa bát đĩa nên Ngô Lạc Vũ đã trêu hắn chẳng khác gì con dâu về nhà chồng.

"Vậy cũng được. Chỉ cần cưới được Tiểu Vũ thì gọi bằng gì cũng không quan trọng."

Ngô Hành Thủy rửa bát xong lại tắm cho Ngô Lạc Vũ, sau đó hắn về xối nước lạnh rồi lại trèo tường sang.

Tiểu Vũ bị ốm nên hắn chẳng yên lòng. Chiều nay, nghỉ ngơi xong thì sắc mặt cậu đã tốt hơn hẳn nhưng vẫn chưa hết bệnh. Lần đầu tiên hắn nằm trên giường của Ngô Lạc Vũ nhưng chẳng có suy nghĩ đen tối nào chỉ toàn tâm toàn ý ôm Ngô Lạc Vũ vào lòng, hy vọng cậu sẽ sớm khỏe lại.

Ngô Lạc Vũ đã ngủ cả buổi chiều nên nhất thời không ngủ được nữa. Cậu nép trong vòng tay của Ngô Hành Thủy rồi nghịch ngợm chọc vào cơ ngực của hắn, nghịch một lúc cũng chán nên nói với Ngô Hành Thủy:

"Anh Thủy, em muốn đọc sách, anh với quyển sách gần nhất rồi đọc cho em nghe, em lười dậy."

"Được." Bây giờ, Ngô Hành Thủy nào dám nói không được, chỉ là cuốn sách vật lý của Ngô Lạc Vũ khó hiểu quá, thậm chí hắn còn đọc vấp, chỉ biết mặt chữ này là chữ gì chứ chẳng hiểu ý nghĩa ra sao, Ngô Hành Thủy bối rối gãi đầu nhưng vẫn kiên trì đọc tiếp.

Cũng may, Ngô Lạc Vũ không nói gì, cậu vòng tay ôm eo rồi nhìn hắn bằng ánh mắt khích lệ cùng vẻ mặt thích thú nên Ngô Hành Thủy mới dần thả lỏng và bắt đầu ngoan ngoãn làm người máy đọc sách.

Điều khiến Ngô Hành Thủy không ngờ là, trong mắt Ngô Lạc Vũ, giọng của hắn rất trầm, nghe hắn đọc có hương vị rất khác. Cậu nhắm mắt nên chỉ cảm nhận được âm thanh, thậm chí có cảm giác như đang nghe giáo sư giảng bài.

Trong lúc tận hưởng bầu không khí ấy, Ngô Lạc Vũ đã từ từ được ru vào giấc ngủ, thấy cậu ôm eo mình nên Ngô Hành Thủy không nỡ kéo ra, hắn tắt đèn rồi ngủ cùng cậu.

Sáng sớm, lúc Ngô Lạc Vũ thức giấc đã không thấy váng đầu như trước nữa, tinh thần cũng tốt hơn, ngẩng lên thấy anh Thủy vẫn chưa tỉnh, mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn có chút đáng yêu, Ngô Lạc Vũ không khỏi duỗi ngón tay vuốt vuốt lông mi của hắn rồi lặng lẽ mỉm cười.

Còn chưa chơi đủ thì bất ngờ nghe thấy tiếng đẩy cửa, cậu ngồi bật dậy, thấy mẹ đang chống nạng đi tới với mặt vô cảm.

Bầu không khí đã đình trệ chừng ba giây, phản ứng đầu tiên của Ngô Lạc Vũ là giấu anh Thủy ở phía sau, ít nhất sẽ không làm tổn thương hắn nếu mẹ cậu mất bình tĩnh. Cho dù có ngủ cùng nhau cũng chỉ vì anh Thủy tới chăm sóc lúc cậu bị ốm, chắc không sao đâu, cậu chầm chậm hỏi: "Mẹ, sao vậy ạ?"

Mẹ cậu không trả lời mà đi đến bên giường rồi vén chăn lên, hôm qua Ngô Lạc Vũ bị ốm nên dĩ nhiên họ không làm gì cả, vẫn mặc đủ quần áo đi ngủ. Nhưng hành động của bà đã khiến Ngô Hành Thủy từ từ mở mắt.

Bà không bận tâm đến hắn mà xông tới, ném cái nạng xuống đất rồi điên cuồng giật quần áo của Ngô Lạc Vũ.

"Mẹ! Mẹ làm gì vậy?!"

"Thím Trương! Đừng! Tiểu Vũ! Lại đây!"

Nhưng mà hết thảy đều là sự đã rồi, quần áo mùa hè mỏng tang, dấu vết của cuộc mây mưa hôm kia vẫn còn hiện rõ trên cơ thể Ngô Lạc Vũ, từ vết đỏ sẫm trên ngực, núm vú hơi sưng cho đến dấu tay mập mờ trên eo, những điều này đã khiến một người phụ nữ trung niên suốt ngày nằm liệt giường vốn tưởng mình có một đứa con trai ngoan đã hoàn toàn suy sụp.

"Đồ ngỗ nghịch! Tôi nuôi anh nhiều năm như vậy... Tôi coi anh như con trai mà dạy nhưng anh lại coi mình là cái gì! Không biết yêu lấy mình! Trước đây bố anh dạy anh như thế nào? Tôi không nên để anh quay về! anh đang làm gì thế này! A! Anh không muốn tôi sống nữa mà! Chúng ta không thể sống qua ngày hôm nay [1]!..."

"Mẹ..." Ngô Lạc Vũ được Ngô Hành Thủy che chở nên nhất thời không biết nói gì, đành yên lặng kéo chiếc áo vừa bị mẹ xé hỏng lại.

"Thím Trương, đừng trách Tiểu Vũ, thím muốn đánh thì cứ đánh cháu đi, tại cháu ép Tiểu Vũ làm chuyện này với cháu..."

Lúc này, Ngô Hành Thủy cũng không biết phải làm sao, hắn biết sớm muộn gì cũng có ngày này chỉ là không ngờ hôm nay lại bị phát hiện như vậy.

"Cậu! Hừ!" Mẹ của Ngô Lạc Vũ trút giận xong cũng thấy mệt, bà chống vào chiếc nạng còn lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói đi! Khi nào cậu mới tính cưới Tiểu Vũ? Khi nào sẽ nói chuyện với gia đình?"

"Cưới Tiểu Vũ?" Ngô Hành Thủy cả kinh, sao đã cua đến đây rồi?

Thấy hắn hoảng hốt thì mẹ Ngô Lạc Vũ rất bất mãn, bà trợn mắt nhìn Ngô Hành Thủy: "Con ngoan của tôi bị cậu coi như con gái, coi như nó không thật sự là con gái đi nữa thì cũng bị cậu hủy hoại sự trong trắng rồi, cậu còn không chịu cưới nó, cậu muốn cưới ai?"

"Cưới! Thím Trương, con chịu sẽ trách nhiệm với Tiểu Vũ! Con cưới, thím chờ con gọi điện cho nhà con!"

Ngô Hành Thủy hơi sững sờ trong giây lát, sao mọi chuyện có thể phát triển như thế này?

"Còn không đi mau?

"Vâng vâng, Tiểu Vũ, chờ anh." Ngô Hành Thủy đứng lên, cuối cùng Ngô Lạc Vũ chỉ có kịp kéo tay hắn một cái.

_____

[1] Không thể sống qua ngày hôm nay: Thành ngữ chỉ một khó khăn biến cố đột ngột gì đó trong cuộc sống.

_____

26/05/2023

Bà con đừng quên vote ⭐️ cho tôi có động lực đó nha.

Máy vừa sửa xong nên nay tôi đăng hơi muộn.