Niềm Vui Của Mưa

Chương 13: Em không muốn cưới à?



Edit: Pa

Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người thì mẹ của Ngô Lạc Vũ mới chầm chậm bước tới ngồi bên giường, thở dài não nề.

Ngô Lạc Vũ khẽ gọi bà: "Mẹ."

Bà quay đầu lại, chạm vào vai cậu rồi hỏi: "Nó ức hiếp con từ bao giờ? Là lỗi của mẹ. Mẹ chỉ là một phế nhân, không biết lo liệu, nếu bố con còn ở đây thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.

"Mẹ, con không bị anh ấy ức hiếp đâu." Ngô Lạc Vũ không biết nói gì mới phải.

"Thế mà còn chưa bị nó ức hiếp, trên người con, con đó! Con điên rồi, con mới bao nhiêu tuổi chứ, nếu con là con gái rồi vác cái bụng chình ình ra thì cuộc đời của con sẽ bị hủy hoại! Mẹ còn định cưới vợ cho con... Hầy! Nhìn cái bộ dạng này, đúng là trong nhà không có đàn ông, mẹ thấy con gầy yếu, chỉ biết đọc sách chứ chẳng làm được việc gì nặng nhọc, toàn để nó giúp chứ gì?"

"Vâng." Ngô Lạc Vũ ủ rũ ậm ừ, bảo sao mẹ cậu lại dễ dàng đồng ý như vậy, hóa ra bà cho rằng trong nhà nhất định phải có đàn ông. Những gì bà nói cứ mâu thuẫn với chính bà nhưng đáng tiếc, mẹ cậu lúc nào cũng thế, vẫn bướng bỉnh, chỉ so đo đến lợi ích. Ngày trước còn có bố ở bên quản bà, còn bây giờ...

Ngô Lạc Vũ chẳng biết diễn tả tâm trạng của mình ra sao, liệu gia đình của anh Thuỷ có chấp nhận họ không? Cậu mới mười tám tuổi, cậu có thực sự muốn kết hôn với anh Thủy không? Cả đời thật sự rất dài, bọn họ có thể cùng nhau đi hết cả đời ư? Dù bây giờ cậu chẳng thể trả lời hết những câu hỏi đó nhưng nhìn vào tình hình hiện tại thì có vẻ như mọi chuyện đã bị đẩy đến bước này rồi. Nếu bây giờ cậu nói không muốn cưới, muốn suy nghĩ lại thì anh Thủy sẽ buồn đúng không? Và mẹ cậu sẽ làm loạn lên...

"Mẹ, con muốn ở một mình." Ngô Lạc Vũ thở dài nói.

"Tại sao? Đột ngột quá à?"

"Nếu con nói phải thì sao ạ?"

Ngô Lạc Vũ nhìn sang mẹ mình, chuyện quanh năm nằm liệt giường khiến bà trông già hơn những người cùng trang lứa đến vài tuổi, mái tóc khô xơ, xỉn màu, dưới mắt có quầng thâm cùng đôi môi bong tróc. Trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên cậu chẳng muốn truy xét gì nữa. Một người phụ nữ như vậy đã dùng hết kinh nghiệm và cách thức của bản thân chỉ để giúp đỡ con trai của mình. Kỳ thực, không nên chỉ trích bà.

"Không sao đâu, mẹ, anh Thủy không ép buộc con, có điều con muốn ở một mình chút thôi."

"Được." Bà không nói gì nữa chỉ nhặt lên nạng lên rồi bước ra ngoài.

Im lặng một lúc, Ngô Lạc Vũ ngồi dậy, cậu trèo ra từ cửa sổ rồi nhảy sang bên kia tường, đứng trước cửa sổ của Ngô Hành Thủy một lúc, cậu nghe được tiếng rống từ đầu dây bên kia vọng lại. Cậu không nán lại nữa mà men theo vách tường đi về phía sau núi, lúc gió núi thổi qua mới phát hiện mình còn chưa thay chiếc áo rách lỏng lẻo, phất phơ nên hơi lạnh.

Cậu kéo áo lại, tiếp tục leo lên rồi ngồi xuống một tảng đá lớn nhô cao. Phong cảnh ở đây rất đẹp, lần trước cậu với anh Thủy đã làm ở đây, trên phiến tảng đá lớn bằng phẳng cũng hoàn hảo chẳng kém gì giường.

Mặt trời dần ló dạng, Ngô Lạc Vũ hứng gió một hồi mới cảm nhận được trận ốm hôm qua vẫn chưa khỏi hẳn, cậu đứng dậy muốn đi xuống thì thân thể bỗng có chút bất ổn.

"Tiểu Vũ! Đừng mà!

Trong giây phút ấy, ký ức bỗng mơ hồ, đợi đến khi cậu tỉnh táo lại đã thấy mình được anh Thuỷ ôm vào trong ngực.

Bọn họ lăn từ trên tảng đá xuống, cũng may mỏm đá này không cao mấy, bên dưới còn có thảm cỏ nên coi như không có chuyện gì to tát.

"Tiểu Vũ, em làm sao vậy? Em, giờ em không muốn cưới à?" Ngô Hành Thủy ôm lấy cậu, trong mắt không giấu được nỗi hoảng sợ.

"Chẳng qua là nhất thời em không đứng vững thôi, anh Thủy đừng lo."

Ngô Lạc Vũ bò dậy từ trong ngực hắn. Sau đó, họ mới nhận ra rằng chân phải của Ngô Hành Thủy găm đầy đá vụn ở xung quanh, vì hắn dùng chân kẹp hai người lại chứ không họ đã lăn xuống nhiều vòng.

Một vũng máu loang lổ trên nền sỏi nhấp nhô, đang chảy từ mắt cá chân Ngô Hành Thủy xuống, thảo nào hắn không thể đứng dậy, hắn chẳng biết phải làm thế nào mới đứng lên được nữa.

"Có đau không?" Ngô Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào vũng máu rồi thốt lên.

"Không, may là Tiểu Vũ không sao. Tiểu Vũ có lạnh không, sao em ra ngoài mà mặc ít thế? Anh tìm em lâu lắm rồi." Ngô Hành Thủy tính ngồi dậy nhưng Ngô Lạc Vũ đưa tay ngăn lại.

"Anh Thủy, anh cũng không bình thường." Ngô Lạc Vũ nhàn nhạt nói, cậu vươn bàn tay còn vương vết máu lên nhìn chằm chằm một hồi, sau đó ngồi lên eo Ngô Hành Thủy.

Ngô Hành Thủy không hiểu cậu định làm gì nên bối rối nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau chừng vài giây, Ngô Lạc Vũ dùng ngón tay cái đỡ lấy cằm của Ngô Hành Thủy rồi bình tĩnh nói: "Anh Thủy sẽ đối tốt với em cả đời phải không?"

"Phải." Ngô Hành Thủy vội vàng gật đầu.

Ngô Lạc Vũ bật cười, cậu di chuyển vết máu trên tay rồi khẽ nói: "Anh Thuỷ, cả đời chỉ này chỉ được thích mình em, nếu không giữ lời, em sẽ, giết anh."

Cậu lấy máu trên tay nhẹ nhàng bôi lên cổ Ngô Hành Thuỷ, vẽ thành một vệt máu. Ngô Hành Thủy căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, ngón tay Ngô Lạc Vũ đang vuốt ve yết hầu của hắn.

"Tiểu Vũ, em sao thế?" Ngô Hành Thủy hơi lo.

Ngô Lạc Vũ cười nói: "Anh có cảm thấy em không bình thường không? Anh Thuỷ, em thực sự không bình thường, từ khi sinh ra đã được định sẵn là một đứa bất thường. Anh có sợ không? Nếu anh Thủy muốn cưới em, đi hết đời cũng không được đổi ý."

"Không đổi ý, Tiểu Vũ, được em đồng ý cưới anh mừng còn không kịp." Ngô Hành Thủy chật vật nâng cánh tay của mình lên rồi nhọc nhằn hôn cậu.

"Được. Cái chân kia còn cử động được không? Em đỡ anh xuống nhé? Nếu không em gọi người tới." Ngô Lạc Vũ bắt đầu lo chính sự nên đã trở lại dáng vẻ thường ngày.

Ngô Hành Thủy lắc đầu nói: "Em giúp anh đi, Tiểu Vũ ăn mặc như thế, anh không muốn để ai thấy."

"Được." Ngô Lạc Vũ từ từ đỡ hắn đứng lên, từng chút từng chút nhảy xuống núi. Cơ thể họ chụm vào nhau, hỗ trợ đối phương di chuyển, máu chảy khắp đường đi.

Ngày hôm đó, Ngô Hành Thủy được người dân trong thôn hỗ trợ đưa đi bệnh viện, thành thật thăm khám một phen. Ngô Lạc Vũ không đi theo được vì mẹ cậu không đồng ý.

Về chuyện tại sao lại không đồng ý thì Ngô Lạc Vũ không muốn hỏi. Hôm sau, Ngô Hành Thủy đã vội vã trở về, chân hắn bị bọc lại như cái bánh bao nên đành ngoan ngoãn ở nhà.

Hắn đã nói với mẹ Ngô Lạc Vũ rằng gia đình mình sẽ quay về sớm nhất có thể vì họ đang sống ở tỉnh khác, đường xá xa xôi, phải ngồi tàu rất lâu mới tới. Còn chuyện hôn nhân thì vẫn chưa có câu trả lời cụ thể, chỉ bảo sẽ bàn sau.

Ngô Lạc Vũ tranh thủ đêm hôm khuya khoắt mới dám trèo tường sang. Mẹ cậu nói đến khi nào gia đình hắn vẫn chưa có câu trả lời thì không được phép gặp Ngô Hành Thủy nhưng Ngô Lạc Vũ không thể làm thế được, vết thương ở chân của anh Thuỷ là vì bảo vệ cậu, sao cậu có thể nhắm mắt làm ngơ.

Gió đêm thổi tới khiến Ngô Lạc Vũ lạnh run cả người, cậu vội vàng chạy tới căn phòng quen thuộc của Ngô Hành Thủy.

Giờ đã khuya, hình như Ngô Hành Thủy tắt đèn đi ngủ mất rồi.

"Anh Thuỷ." Ngô Lạc Vũ thử gọi một tiếng nhưng không thấy hắn trả lời, cậu thở dài mò mẫm ngồi xuống bên giường.

Cậu không bật đèn mà chỉ mở đèn pin trên điện thoại, vén chăn lên nhìn cái chân bị bọc thành bánh bao của Ngô Hành Thủy rồi chạm nhẹ vào nó.

Không biết bao giờ mới lành. Cậu nhìn Ngô Hành Thủy một lúc rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi, lưu luyến cọ vào má hắn.

Rốt cuộc Ngô Hành Thuỷ cũng có dấu hiệu thức giấc sau mấy hành động của cậu, hắn từ từ mở mắt ra, sau khi nhìn rõ đó là Ngô Lạc Vũ thì choàng tay ôm cậu vào lòng,

"Tiểu Vũ, anh đang mơ à?"

"Không phải nằm mơ đâu, anh Thủy." Ngô Lạc Vũ hé miệng cắn nhẹ lên cằm hắn, đổi lại Ngô Hành Thủy hung hăng cắn môi cậu suốt mấy phút liền.

Đầu lưỡi tan chảy trong bầu không khí nóng bỏng, Ngô Lạc Vũ thở hổn hển rồi tựa đầu lên vai Ngô Hành Thủy, sau khi hơi thở dần dần bình ổn lại thì bỗng dưng cậu nhẹ nhàng thủ thỉ: "Anh Thủy, không biết anh có còn nhớ không, hồi nhỏ, nhà em nuôi một con cún màu vàng, em đặt tên nó là Khoai Tây."

"Ừ... Anh nhớ mang máng, có phải nó vẫn ngồi trước cổng ngóng em đi học về đúng không?"

"Vâng. Em thích nó lắm. Lúc đó em nghĩ nó sẽ theo em cả đời nhưng sau này ngày nào nó cũng chạy đi chơi, đêm còn chẳng về. Rồi sau đó, chẳng bao giờ thấy nó trở lại nữa. Bố em nói, có thể nó bị người ta đánh bả, còn mẹ em lại bảo chắc nó bỏ nhà theo mấy con chó cái. Đến tận bây giờ em vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với nó nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, đi rồi là đi rồi, em chỉ biết nó sẽ không bao giờ quay lại nữa giống như bố em ấy."

"Tiểu Vũ, đừng buồn, đừng sợ, anh Thủy sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em." Ngô Hành Thủy đáp theo mạch chuyện, hắn ôm chặt lấy Ngô Lạc Vũ, trịnh trọng hôn lên trán cậu.

Ngô Lạc Vũ đứng dậy, nâng khuôn mặt của Ngô Hành Thủy lên rồi nhìn chằm chằm vào hắn, trong bóng tối, đôi mắt của cậu tựa như một ngọn đuốc, cậu nói: "Anh Thủy, em sẽ ở bên anh cả đời, chỉ cần anh làm theo lời anh nói."

"Tiểu Vũ." Ngô Hành Thủy hít thật sâu, "Em tin anh Thủy, anh Thủy học hành chẳng ra sao nên không biết nói lời hoa mỹ nhưng mà, em nghe đi." Hắn đặt tay Ngô Lạc Vũ lên ngực mình, "Nghe đi, chỉ cần nơi này còn đập thì anh Thủy sẽ vĩnh viễn là người của Tiểu Vũ."

"Dạ." Ngô Lạc Vũ cười nhẹ một tiếng rồi lại nói: "Cho dù nó không đập thì, anh cũng là của em, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tất cả đều phải là của em. Anh Thủy." Cậu vùi mặt, hít sâu một hơi rồi gọi tiếp: "Anh Thủy, anh Thủy, em cũng là của anh..."

Ngô Lạc Vũ lặng lẽ rơi nước mắt, cậu cũng không biết vì sao lại thế còn Ngô Hành Thủy thì chẳng hề hay biết, hắn càng ôm chặt cậu hơn.

Đêm đã khuya, tiết trời sẽ se lạnh, Ngô Hành Thủy cởi áo khoác cho Ngô Lạc Vũ rồi kéo cậu lên giường.

"Anh Thuỷ ơi, lạnh quá." Ngô Lạc Vũ nép vào trong lòng hắn.

Ngô Hành Thủy vòng tay ôm eo Ngô Lạc Vũ, ước gì có thể quấn luôn cả chân cậu nhưng đáng tiếc cái chân bị thương không thể cử động, đành ôm eo cậu rồi nói: "Anh Thủy sẽ sưởi ấm cho em."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ ôm hắn thật chặt, khóe miệng cũng cong dần lên: "Anh Thủy, anh thật tốt."

Ngô Hành Thủy không nói gì, chỉ cúi xuống hôn cậu.

"Từ nay về sau, em không cần trèo tường qua nữa..." Bỗng nhiên Ngô Lạc Vũ cất tiếng.

Ngô Hành Thủy cũng vui theo: "Sau này Tiểu Vũ sẽ sống ở đây, ngày nào cũng ở bên cạnh anh Thuỷ."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ cười, "Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ngủ cùng nhau, thức dậy cùng nhau, ăn chung, làm chung và đọc sách với nhau. Ừm, anh Thủy đã hứa sẽ đọc sách với em, ngày nào em cũng muốn anh Thủy đọc cho em nghe, với cả, với cả..."

Tiếng Ngô Lạc Vũ nhỏ dần, Ngô Hành Thủy gọi khẽ: "Tiểu Vũ?"

Không có tiếng đáp lại, có vẻ cậu ngủ mất rồi. Ngô Hành Thủy ôm cậu thật chặt, hắn chỉ thấy Tiểu Vũ gầy quá, cưới nhau rồi phải chăm cho béo lên mới được.

_____

30/05/2023

Bà con đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.