Niềm Vui Của Mưa

Chương 14: Bàn chuyện



Edit: Pa

Nắng sớm đã chiếu rọi, Ngô Lạc Vũ tỉnh trước, hai người nằm sát vào nhau nên môi Ngô Lạc Vũ chạm vào cằm Ngô Hành Thủy, thế là cậu chà chà mấy cái theo thói quen, thấy Ngô Hành Thủy chẳng phản ứng gì liền bày trò trêu chọc, vòng tay ôm cổ rồi hôn khắp cằm Ngô Hành Thủy. Vậy mà hắn vẫn không không tỉnh, bướm nhỏ của cậu lại n*ng, nước chảy ngày càng nhiều nên cậu cởi phắt quần lót rồi trườn lên người Ngô Hành Thủy cọ cọ.

Đại bác đang "chào cờ" nên khẽ hếch, quần lót bị kéo căng thành một cái bọc lớn. Ngô Lạc Vũ luồn tay xuống bóp nó, sau đó vói tay vào trong quần lót của hắn và rút con khẩu đại bác của Ngô Hành Thủy ra.

"To thật!" Ngô Lạc Vũ thầm tán thưởng trong lòng, đại bác cho dù chưa lên nòng hoàn toàn mà vẫn to kinh người, Ngô Lạc Vũ lấy tay xoa xoa nó vài cái, chịu không nổi nên dạng chân để bé bướm nhắm thẳng vào nòng súng rồi xụp ngồi xuống.

Rãnh bướm trơn trượt, đong đầy mật ngọt, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm cả nòng súng của khẩu đại bác, Ngô Lạc Vũ còn chưa muốn ăn nên chỉ lắc nhẹ mông để bé bướm ma sát lên thân nó. Đại bác bị cọ nổi hết cả gân guốc, mật ngọt càng lúc càng nhiều khiến Ngô Lạc Vũ không khỏi rên rỉ: "Ưm... a... thoải mái... a... nóng quá... ừm..."

Cậu áp vào người Ngô Hành Thủy, núm vú cũng ma sát với cơ thể Ngô Hành Thủy rồi đứng dần lên, tất cả các điểm nhạy cảm trên khắp cơ thể đều được mơn trớn khiến Ngô Lạc Vũ sướng phát khóc.

Bỗng nhiên, đôi tay to lớn nhéo mông cậu, rốt cuộc Ngô Hành Thủy cũng tỉnh rồi. Mới sáng sớm mà Tiểu Vũ đã chủ động hứng tình thì làm sao hắn nhịn cho được. Hắn ngồi thẳng dậy, thuận thế ôm Ngô Lạc Vũ vào lòng, quy đầu bị kẹt lại trong bướm, muốn vào cũng không được.

"Anh Thủy, chân của anh!" Ngô Lạc Vũ cúi xuống nhìn, chỉ sợ lúc hắn ngồi dậy lại chạm phải cái chân đau.

"Không có việc gì đâu Tiểu Vũ, không sao mà." Ngô Hành Thủy bóp mông định chịch cậu nhưng Ngô Lạc Vũ lại cản hắn.

"Anh Thủy, anh đang bị thương, đừng cử động, để em tự làm." Ngô Lạc Vũ dùng dáng vẻ kiên quyết nhìn Ngô Hành Thủy, cuối cùng cũng khiến hắn gật đầu. Ngô Lạc Vũ mỉm cười duyên dáng, bắt đầu làm vài đường tuốt súng sau đó nhổm lên rồi từ từ ngồi xuống. Nòng súng đã thấm đẫm mật ngọt nên giờ ngồi xuống cũng chẳng có gì ngăn trở, bé bướm nhớ nhung khoái cảm khi bị chịch nên co bóp để phối hợp với động tác của chủ nhân.

Ngô Hành Thủy vươn tay đỡ eo Ngô Lạc Vũ, kéo hông cậu vào trong vòng tay mình, sau đó háo hức nói: "Tiểu Vũ, bắt đầu đi!"

"Vâng." Ngô Lạc Vũ gật đầu, vịn lên vai Ngô Hành Thủy rồi từ từ nhấc mông lên. Khẩu đại bác ma sát với vách động, cảm giác tê dại nhen nhóm bên trong, chẳng mấy chốc đã thiêu đốt lý trí của Ngô Lạc Vũ, mặt cậu đỏ bừng, miệng thở hổn hển, bờ mông từng nếm qua ngon ngọt nên bắt đầu đong đưa cuồng nhiệt khiến nước xuân từ trong động văng tung tóe, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm nơi đùi kề với đùi.

"Hừ... anh Thủy... Thích thật đấy... Em... em hết hơi rồi... Huhu..." Khoé mắt Ngô Lạc Vũ đã hoen ướt, thắt lưng bắt đầu nhức mỏi, mông đong đưa càng lúc càng chậm, mặc dù bé bướm vẫn chưa thỏa mãn nhưng cả người cậu đã nhũn ra rồi, mỗi lần chịch vào sâu bên trong thì con đại bàng của hắn đều chọc đúng điểm G khiến cậu run lên vì mẫn cảm, thực sự không thể tiếp tục nổi nữa.

"Được. Để anh." Ngô Hành Thủy hôn Ngô Lạc Vũ một cái rồi ghìm eo cậu lại và bắt đầu mở rộng tấn công. Có mỗi cái chân bị thương thì làm sao ngăn hắn chơi mông được chứ. Những tháng năm lam lũ đã tôi luyện cho hắn một cơ thể cường tráng, thắt lưng nhanh chóng chuyển động phối hợp với đôi tay đã nhấc bổng Ngô Lạc Vũ lên. Hắn chịch mạnh đến nỗi Ngô Lạc Vũ muốn kêu cũng không được. Tiếng thút thít tràn ra từ cổ họng tạo thành những tiếng rên dâm đãng, chẳng khác gì tiếng gọi tình của thú hoang.

Tiếng kêu ấy càng khiến Ngô Hành Thủy phấn khích hơn. Hắn rướn người về phía trước gặm cổ Ngô Lạc Vũ, vừa mút vừa chịch, bướm của cậu cũng bị hắn giã đỏ cả lên, da thịt trên cổ, trên ngực cũng bị hắn mút cho đỏ bừng, quả là một màn truỵ lạc.

Mặt trời lên cao, Ngô Hành Thủy quên không kéo rèm nên nắng tràn tới nơi hai người đang ôm ấp, hình ảnh đó vừa thánh thiện lại vừa tục tĩu. Nước da của Ngô Lạc Vũ vốn trắng nõn, lúc nắng chiếu vào càng trắng hơn. Ngô Hành Thủy ôm chặt eo cậu, tựa như đang ôm một một miếng ngọc thượng hạng. Đáng tiếc hắn là một gã đàn ông thô kệch, cho dù có cầm được miếng ngọc đẹp đến mấy cũng không biết nâng niu thưởng thức, hắn chỉ có dục vọng muốn chiếm hữu ngay lập tức. Bàn tay to lớn đang siết chặt lấy eo của Ngô Lạc Vũ, còn bé bướm non nớt thì bị con đại bàng xỏ xuyên, chỉ có cách chiếm hữu giản đơn như thế mới mới khiến hắn cảm thấy sung sướng nhất.

"Ưm... Anh Thuỷ." Ngô Lạc Vũ thật biết cách phối hợp, ánh nắng khiến đôi mắt vốn chịu nhiều kích thích của cậu đã chẳng thể nhấc nổi mí mắt. Cậu dựa đầu vào vai Ngô Hành Thủy và thả lỏng, mặc hắn trêu chọc.

Tất nhiên, Ngô Hành Thủy chẳng từ chối, hắn ghì chặt eo của Ngô Lạc Vũ rồi áp cả người lên cơ thể cậu, đâu còn khoảng cách nào cho chú đại bàng đang hùng hục chịch Ngô Lạc Vũ, chịch đến lúc Ngô Lạc Vũ ứa nước mắt.

"Aaa... Anh Thuỷ... Aaa..." Ngô Lạc Vũ khóc nấc khi lên đỉnh, bướm cũng mất khống chế đã phun đầy mật ngọt, chim cũng bắn tinh theo nó làm bụng Ngô Hành Thủy dính một mớ hỗn độn.

Ngô Hành Thủy gầm gừ rồi cắn lên vai Ngô Lạc Vũ, thấy bờ vai ửng lên vì dục vọng ấy thì sao hắn kìm lòng cho được. Người trong lòng còn đang lên đỉnh nhưng Ngô Hành Thủy chẳng hề có ý dừng lại, khẩu đại bác của hắn lại cứng như trước và tiến công không ngừng nghỉ, từng cú từng cú chẳng khác gì thợ rèn, bé bướm sắp bị nòng súng nóng bỏng này nện chết rồi, chỉ đành không ngừng tiết ra mật ngọt để bảo vệ mình nhưng thành lại giúp cái thứ cứng ngắc ấy ra vào trơn tru hơn.

"Hừ... Anh Thủy... Em, em không được... Anh... đi ra... Hu..." Ngô Lạc Vũ khóc cầu xin hắn.

Ngô Hành Thủy hôn lên má để trấn an cậu nhưng hắn không thể ngăn được hành vi của nửa thân dưới, có vẻ như "câu chuyện" do Ngô Lạc Vũ khởi xướng ấy sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy được...

Màn mây mưa cứ miên man cho đến lúc mặt trời lên cao. Ngô Lạc Vũ không thể nhớ nổi mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần trong lúc ấy. Chân Ngô Hành Thủy bị thương nên gần như chẳng thay đổi tư thế khác, cứ chịch thế thôi, chịch rồi bắn, bắn xong lại cứng, luẩn quẩn thành một vòng tuần hoàn, như thể muốn chịch đến khi trời đất tận thế.

"Anh Thủy, anh đừng cử động, để em dọn dẹp." Ngô Hành Thủy định gắng gượng đứng dậy thì bị Ngô Lạc Vũ ngăn lại, nấn ná trên giường một lúc mới đi vào nhà tắm, đùi với thắt lưng của cậu khẽ run lên khiến tư thế đi lại trở nên chậm chạp, Ngô Hành Thủy nhìn chằm chằm vào bóng lưng ấy với ánh mắt mê mẩn, dịu dàng.

Khi dưa chuột trong vườn đã đậu quả đến lần thứ hai thì rốt cuộc cha mẹ của Ngô Hành Thủy cũng vội vã quay về, lúc họ về đến nơi thì Ngô Lạc Vũ không có ở đó nên cả ngày hôm ấy cậu cố tình trốn trong nhà, không qua chỗ Ngô Hành Thủy.

Buổi tối, Ngô Lạc Vũ lén gửi tin nhắn cho Ngô Hành Thủy, hỏi thăm xem tình hình thế nào, không biết có chuyện gì mà đợi mãi cũng không thấy Ngô Hành Thủy trả lời. Sáng hôm sau, hắn chỉ nhắn lại vỏn vẹn hai chữ: [Vẫn ổn.]

Đêm qua, Ngô Lạc Vũ trằn trọc mãi không ngủ được. Ăn sáng xong, mẹ cậu biết chuyện gia đình Ngô Hành Thuỷ đã về nên nhờ Ngô Lạc Vũ đỡ mình đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, họ đã hẹn trưa nay cùng ăn một bữa để bàn chuyện hôn sự.

Lúc dùng bữa trưa, dù hai bên đều im lặng nhưng cha mẹ Ngô Hành Thủy không có ý phản đối cuộc hôn nhân này. Qua biểu hiện của họ thì Ngô Lạc Vũ cũng đoán được là tối qua Ngô Hành Thủy đã thỏa thuận với cha mẹ mình, chả trách hôm qua hắn không trả lời tin nhắn.

Ngô Lạc Vũ lặng thinh suốt cả buổi. Người lớn trong nhà bàn về ngày cưới, ít nhất phải đợi đến lúc chân Ngô Hành Thủy bình phục nếu không sẽ rất bất tiện. Thế nên, họ bàn chuyện đính ước cho hai chàng trai, vừa hài hoà vừa kỳ lạ. Dẫu gì cũng có phần kỳ quái nên họ tính tổ chức một tiệc cưới nhỏ gọn, chỉ mời một số bà con thân cận. Nhưng ở dưới quê, chỉ cần gió thổi qua nhánh cỏ thì một đồn mười, mười đồn trăm, vốn cũng không tính mời ai nhưng chuyện họ lên huyện mua đồ cưới đã bị đồn khắp thôn.

Bây giờ mà không mời ai trong thôn thì cũng ngại nên đành in thêm thiệp cưới. Ngô Lạc Vũ thấy tên của hai người in trên thiệp hồng thì không kìm được đưa tay vuốt ve. Cậu vẫn thấy lạ lẫm lắm, dạo này anh Thủy bị thương ở chân nên không tiện ra ngoài, cậu lại ngại nói chuyện với người nhà hắn nên hai người sắp biến thành yêu đương qua mạng mất rồi.

Một ngày nọ, chị gái Ngô Hành Thủy chặn Ngô Lạc Vũ ở cửa rồi lén hỏi cậu: "Tiểu Vũ, có phải em không muốn cưới nhưng bị Ngô Hành Thủy nhà chị ép buộc đúng không? Đừng sợ, cứ nói thật cho chị biết, chị sẽ không dung túng cho nó đâu."

"Dạ?" Ngô Lạc Vũ sững sờ một lúc, chẳng hiểu sao chị ấy lại nghĩ như thế.

"Chị chẳng thấy em sang nhà chị để nói chuyện với nó."

"Em... không, em không có ép buộc, là do..." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt.

Rốt cuộc, chị gái Ngô Hành Thủy đã hiểu ra, chị nói: "Em ngại à? Không sao đâu. Cũng sắp đến ngày cưới rồi. Lấy nhau đến nơi rồi còn sợ cái gì? Nếu ngại thật thì cứ khép cửa phòng nó lại. Chị với bố mẹ cũng không khó ở chung đâu, nếu Ngô Hành Thủy bắt nạt em thì cứ nói với chị, đừng sợ. Em còn nhỏ như vậy, lúc nó nói với chị, chị đã mắng nó một trận, em yên tâm, nếu sau này em hối hận, chị sẽ giúp em, không cho nó quấy rầy em. Còn nếu hai đứa êm ấm với nhau thì chị đảm bảo trong nhà không có ai gây khó dễ với em. Lúc nào muốn sang thì cứ qua đây, đừng sợ."

"Em cám ơn chị." Ngô Lạc Vũ còn nói gì được nữa, không ngờ bên nhà Ngô Hành Thủy lại dễ nói chuyện như vậy, cậu cứ tưởng sẽ bị mắng cơ.

Giờ chị hắn đã nói như vậy rồi thì cậu cũng lấy hết can đảm để qua nhà Ngô Hành Thủy tìm hắn, vừa vào cửa đã tới chào bố mẹ hắn, họ cũng gật đầu đáp lại rồi bảo cậu vào gặp Ngô Hành Thủy đi.

"Tiểu Vũ, sao em lại sang đây?" Ngô Hành Thủy đã nghe thấy tiếng Ngô Lạc Vũ từ rất xa, hắn nôn nóng kéo lê cái chân bị thương xuống giường để mở cửa đón cậu, Ngô Lạc Vũ vội vàng đỡ hắn, thấy Ngô Hành Thủy bước tới ôm mình nên cậu đóng vội cửa lại.

"Tiểu Vũ, mọi người không có làm khó dễ gì em chứ?" Ngô Hành Thủy ôm cậu rồi cúi đầu hôn.

Ngô Lạc Vũ lắc đầu: "Không đâu. Người nhà anh ai cũng tốt. Chân của anh sao rồi, anh xuống giường như thế có ổn không?"

"Ổn. Anh chán mốc meo lên rồi mà em chẳng chịu đến thăm anh, anh còn sốt ruột muốn mai đi viện tháo luôn cái quỷ này đi ấy."

Ngô Hành Thủy nhảy lò cò về phía giường, sau đó kéo Ngô Lạc Vũ ngồi lên người mình, Ngô Lạc Vũ chưa kịp nói gì đã bị hắn bẻ cằm rồi hôn lên.

Hắn đã chờ lâu quá rồi.

_____

03/06/2023

Bà con đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha. Dạo này, tôi bận chạy deadlines nên ra chương cũng muộn, mọi người hoan hỉ nha. Hazz cuối tuần mệt mỏi.