Niềm Vui Của Mưa

Chương 17: 3. Hôn lễ



Edit: Pa

Lúc gã sắp sửa xé toạc chiếc áo sơ mi ra để chạm vào da thịt thì người nằm dưới vốn không còn phản kháng thì chẳng biết từ lúc nào đã vớitới chiếc bình ở cạnh giường rồi đập thật mạnh dưới ánh mắt kinh ngạc của gã, ngã xuống, mắt đỏ đỏ ngầu rồi ngất đi.

Mặt Ngô Lạc Vũ nhuốm đầy máu, cậu đá văng kẻ đang đổ trên người mình xuống rồi lấy tay kéo miếng vải ra khỏi miệng, bàn tay run run kéo lại chiếc áo sơ mi rách nhưng tiếc là cúc áo đã bị bung ra, cậu lần mãi trên vạt áo rách cũng chẳng cài được chiếc cúc nào.

Cậu hít một hơi, đứng dậy, vươn tay mò mẫm trên tường để bật công tắc đèn. Từng kẽ tay nhuốm đầy máu tươi, khiến bức tường và công tắc cậu vừa chạm tới đã nhuốm đầy màu đỏ.

Áo khoác bị cái gã không biết còn sống hay đã chết kia kéo xuống, Ngô Lạc Vũ đạp hắn một cái, giật áo khoác ra rồi đột nhiên nhíu mày, giẫm lên người hắn thêm vài cái.

Hoa của chú rể đã bị bứt khỏi áo.

Nhăn nhúm, dúm dó. Ghim cài cũng bị cong.

Đêm tân hôn của cậu và anh Thủy đã bị gã này phá hỏng.

"Tiểu Vũ! Sao thế này? Em có sao không?"

Ngô Hành Thủy lo lắng lao tới ôm lấy Ngô Lạc Vũ, hắn kiểm tra thân thể của Ngô Lạc Vũ, khung cảnh máu me trong phòng khiến hắn hoảng sợ.

"Anh Thủy, hoa gãy rồi." Ngô Lạc Vũ nhìn hắn, nói xong câu ấy, nước mắt cậu cũng lăn dài.

Tiếng người huyên náo xung quanh, Ngô Hành Thủy ôm chặt Ngô Lạc Vũ vào lòng. Sau đó, hắn lấy tay bịt tai Ngô Lạc Vũ lại.

***

Ba ngày sau.

Khóe miệng bị rách của Ngô Lạc Vũ vẫn chưa lành hẳn, không biết đó có phải là nguyên nhân khiến cậu trở nên trầm lặng. Cậu không nói những câu dài trừ lúc cảnh sát đến thẩm vấn.

Quá trình thẩm vấn khá tỉnh táo, từng chữ rõ ràng, trình tự minh bạch, bằng chứng thuyết phục, cảnh sát cho biết, chỉ chờ gã kia tỉnh lại là kết án. Vết thương do chiếc bình thủy tinh để lại trông có vẻ đáng sợ nhưng thực chất không gây tổn thương nghiêm trọng. Lúc Ngô Hành Thủy hay tin, hắn muốn đến bệnh viện để đánh cho gã thêm trận nữa nhưng hắn không thể, giờ Tiểu Vũ không thể rời hắn được.

"Tiểu Vũ, uống chút nước đi em..." Ngô Hành Thủy đưa cho cậu một ly nước, Ngô Lạc Vũ cúi đầu bưng ly uống từng ngụm nhỏ.

Vết máu trên mặt đất đã được dọn sạch. Cả nhà bàn bạc đổi phòng khác làm phòng tân hôn nhưng Ngô Lạc Vũ không muốn, cậu và anh Thủy trang trí từng ly từng tí cho căn phòng này, sao phải đổi lại vì một gã lưu manh.

"Tiểu Vũ." Ngô Hành Thủy xoa đầu và nhẹ nhàng gọi cậu.

Ngô Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, vừa ngoan ngoãn vừa ngây thơ.

"Anh quyết định rồi."

Ngô Hành Thủy vuốt ve ngón tay Ngô Lạc Vũ, trên những ngón tay nõn nà đã có vết tích của việc đồng áng. Nhưng bàn tay ấy nên cầm bút viết chữ.

Mấy ngày qua, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn nhớ lại những giọt nước mắt trong ngày cậu trở về, nhớ lại người bạn học và thầy giáo đến từ thành phố của Tiểu Vũ, nhớ lại những người đã chỉ trỏ khi hắn đưa Tiểu Vũ đi khám đợt trước, còn cả mấy người đàn bà nhiều chuyện nói chàng dâu mới cưới đã lén thông dâm với đàn bà ngay trong đêm tân hôn. Hôm đó, hắn đã phá giới, trước giờ hắn chưa từng đánh phụ nữ.

Sau đó, lần đầu tiên hắn nhìn lại nơi thôn làng họ đang sống và suy nghĩ, Tiểu Vũ của hắn không thuộc về nơi này.

Buổi tối, hắn lặng lẽ bôi thuốc lên vết thương trên khóe miệng cho Tiểu Vũ, bôi thuốc lên bầu ngực sưng đỏ của Tiểu Vũ rồi cúi đầu hôn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ bất giác run lên, trong khoảnh khắc đó, cuối cùng hắn đã hạ quyết tâm.

"Tiểu Vũ, anh đưa em đi. Chúng ta về thành phố để em đi học tiếp, mình không ở đây nữa."

"Thật ạ?" Ngô Lạc Vũ tựa hồ không dám tin rồi cậu lại nói: "Mẹ em sẽ không đồng ý..."

"Không có chuyện đó đâu, Tiểu Vũ, anh đã bàn với bà rồi." Ngô Hành Thủy xoa đầu cậu, "Mẹ em nói, lấy gà làm gà, lấy chó làm chó, em là người nhà của anh rồi, đi đâu cũng phải theo anh."

Đó không giống như những lời mẹ cậu sẽ nói. Ngô Lạc Vũ đã bị thuyết phục, giờ cậu mới có cảm giác còn "sống" một chút, cậu lại hỏi: "Nếu em đi rồi thì ai chăm sóc bà?"

"Anh đã thỏa thuận với thím Lưu rồi, mỗi tháng sẽ gửi thêm cho thím một khoản."

Thím Lưu là một góa phụ, bà cần tiền để nuôi cậu con trai sắp vào cấp ba.

Ngô Lạc Vũ gật đầu, ôm chặt lấy Ngô Hành Thủy rồi nói: "Lên thành phố, em đi học thì anh Thuỷ phải làm sao?"

"Đương nhiên anh Thủy phải kiếm tiền nuôi em!" Ngô Hành Thủy cười nói, "Anh Thủy sẽ tìm được việc, tin tưởng anh."

"Vâng!" Ngô Lạc Vũ cười, đây là nụ cười đầu tiên trong suốt ba ngày.

Hôm sau, hai người thu dọn những món đồ cần thiết và đóng gói hành lý và được chị gái với anh rể tiễn ra bến xe, xách túi lớn túi nhỏ lên xe chẳng khác gì đôi vợ chồng trẻ ra ngoài làm việc.

Chiếc xe từ từ rời khỏi bến, Ngô Lạc Vũ dựa vào vai Ngô Hành Thủy, cậu không mở mắt, không luyến tiếc nơi này bởi vì điều duy nhất đáng để cậu hoài niệm đã mang theo bên mình rồi.

_____

06/06/2023

Bà con đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.

Suy nghĩ cuối cùng Ngô Lạc Vũ rời đi nghe có vẻ hơi bạc với mẹ nhưng mong mọi người hãy hiểu, tình yêu đôi lứa và tình cảm gia đình nó khác nhau khác nhiều, sự nhung nhớ và cảm giác phụ thuộc cũng thay đổi khi con cái trưởng thành. Hơn nữa thằng bé cũng đã đi học suốt 2 năm nên nó quen với việc sống xa gia đình rồi. Tôi nói trước để đừng ai mắng thằng nhỏ, tội nghiệp.