Niềm Vui Của Mưa

Chương 2: Ai đồn vậy?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pa

Ngô Hành Thủy liếm mềm cánh bướm, đầu lưỡi chà lên quệt xuống rồi ghé lại nói: "Tiểu Vũ, tự ôm chân đi."

Xấu hổ chết đi được, thấy Ngô Lạc Vũ chần chừ mãi nên Ngô Hành Thủy vỗ vào bướm nhỏ khiến mật ngọt bắn tung tóe.

"Mau lên."

"A..." Ngô Lạc Vũ bị hoảng, thậm chí bị đánh vào chỗ đấy mà cậu còn thấy hơi thinh thích, cậu cắn môi dưới, dang rộng hai chân ra, Ngô Hành Thủy đã rảnh tay nên mon men ghé vào háng cậu, nâng chú chim non đang hếch lên rồi vuốt nhẹ mấy cái: "Tiểu Vũ đã dùng đến nó chưa?"

Tất nhiên là chưa rồi. Ngô Lạc Vũ đỏ mặt lắc đầu, khoé môi của Ngô Hành Thủy khẽ cong lên. Hắn buông tay rồi trượt xuống dưới, đem mật ngọt xoa khắp cánh bướm, lông mu ẩm ướt đen nhánh tương phản hoàn toàn với làn da trắng nõn của Ngô Lạc Vũ.

Dâm quá! Ngô Hành Thủy dùng hai tay đẩy cánh bướm ra làm bé bướm đỏ thắm khẽ run lên, hắn cúi người liếm một vòng rồi vùi đầu, há miệng ngậm lấy âm vật và mút nhẹ.

"A... anh Thủy..." Có lẽ Ngô Lạc Vũ đã khoái hơn nên bất giác dang rộng hai chân.

Ngô Hành Thủy cắn vào âm vật của cậu rồi luồn lưỡi xuống dưới, từ từ thọc sâu vào trong nụ hoa.

"Ôi... Anh Thủy... đừng mà... vào trong... A~..." Ngô Lạc Vũ hét lên.

Ngô Hành Thủy giương mắt nhìn cậu, nói: "Dùng lưỡi chịch bướm cũng chẳng dính bầu được, Tiểu Vũ quýnh cái gì?"

Nói xong, hắn phớt lờ cậu, úp cả mặt vào đó, chóp mũi áp vào âm vật, đầu lưỡi linh hoạt vừa mút vừa liếm khiến bờ mông của Ngô Lạc Vũ run lên.

Bướm nhỏ bị liếm thấu, nom đỏ lựng. Ngô Hành Thủy cố ý dùng chóp mũi day day âm vật rồi ra sức liếm sâu hơn khiến nụ hoa không ngừng xoắn lại. Chẳng mấy chốc, một tia nước bắn mạnh vào lưỡi Ngô Hành Thủy, hắn nuốt xuống rồi nhổm dậy nhìn nụ hoa đang chớm nở, khép khép, mở mở trong cơn cực khoái, không ngừng ứa ra mật ngọt.

Thời tiết oi bức khiến người ta đầm đìa mồ hôi mà chuyện họ đang làm càng đổ mồ hôi nhiều hơn. Mặt Ngô Lạc Vũ ửng hồng, tóc mái bết lên trán, cậu chẳng còn tí hơi sức nào nên phải chống tay xuống, giữa hai chân thấm đẫm mồ hôi. Cậu vô thức khép chân nhưng Ngô Hành Thủy đã đè lại, hắn dùng tay tách hai bên đùi ra, tỉ mỉ quan sát nụ hoa bé nhỏ đang lên đỉnh.

Lúc hắn còn đang đắm chìm trong cảnh sắc tuyệt đẹp thì Ngô Lạc Vũ đã dần tỉnh táo lại, cậu nhìn hắn rồi thì thầm: "Anh Thủy, anh ổn không?"

Ngô Hành Thủy nhìn chằm chằm vào bé bướm, cũng chẳng ngẩng đầu lên, hắn hỏi: "Tiểu Vũ đã cho ai liếm bao giờ chưa?"

Đương nhiên là không rồi, hắn nghĩ cậu là loại người như thế nào... Ngô Lạc Vũ đỏ mặt lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Không có."

Ngô Hành Thủy kéo cậu dậy, mỉm cười với cậu rồi thủ thỉ bên tai: "Anh Thủy cũng chỉ liếm bướm của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đừng ghét bỏ anh."

Ui, nãy cậu chỉ hỏi một câu không đầu không đuôi mà anh Thuỷ vẫn nghe ra. Ngô Lạc Vũ ngước mắt nhìn hắn, vốn chẳng muốn phản ứng vậy mà lại bất giác đỏ mặt cười mỉm, dường như cậu thực sự vui vẻ vì câu nói ấy.

Nhìn vẻ mặt của cậu, bỗng nhiên Ngô Hành Thủy thấy hơi lạ, hắn nâng mặt Ngô Lạc Vũ lên rồi quan sát thật kỹ trong giây lát mà chẳng hề nhúc nhích, Ngô Lạc Vũ thấy lạ nên hỏi: "Sao thế, anh Thủy?"

Dường như em ấy... Cuối cùng Ngô Hành Thủy cũng không hỏi. Hắn lắc đầu, đứng dậy đáp: "Anh xuống cắt lúa, em muốn chờ anh hay về trước đều được."

Ngô Hành Thủy lội xuống ruộng, bắt đầu khom lưng cắt lúa thoăn thoắt, thao tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, thoạt nhìn có vẻ không thể luyện trong một hai ngày mà ra được, thân hình rắn chắc không có chút mỡ thừa nào, động tác điêu luyện như thể đang biểu diễn khiến người ta có cảm giác như đang xem biểu diễn.

Không hổ là rèn luyện hằng ngày, Ngô Lạc Vũ nhìn một lát rồi lau sạch mật ngọt vương trên cánh bướm bằng chiếc khăn mặt mình mang theo, vốn dùng để thấm mồ hôi, sau đó kéo quần lên. Cậu dựa vào gốc cây, lấy bình trà lớn của Ngô Hành Thủy ra uống thêm vài ngụm rồi ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào miệng bình. Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Ngô Hành Thủy làm việc.

Gió thổi hiu hiu, mang theo chút không khí mát mẻ hiếm hoi của chiều hè chạng vạng. Tóc mái của Ngô Lạc Vũ khẽ bay, hong cả một chiều nên mái tóc mướt mải mồ hôi khi nãy cũng khô rồi. Cậu đưa tay vuốt tóc rồi quay người đưa trà cho Ngô Hành Thủy, nở một nụ cười chân thành với hắn: "Cảm ơn anh Thủy."

Ngô Hành Thủy vặn nắp, nhấp vài ngụm rồi mỉm cười đáp lại: "Không có gì, Tiểu Vũ cũng vất vả."

Ngón tay thô ráp đang vuốt ve gò má mịn màng của Ngô Lạc Vũ, cậu đỏ mặt vì mấy lời hắn vừa nói, đột nhiên Ngô Hành Thủy ghé lại nói: "Bướm của Tiểu Vũ nhiều nước như vậy có phải tối hay n*ng lắm đúng không? Nếu thực sự cần thì trèo tường sang nhà anh, anh Thuỷ sẽ giúp em hết ngứa, miễn phí."

Sao cái người này, cứ vậy hoài? Mặt Ngô Lạc Vũ đỏ bừng vì mấy lời của hắn, cậu lườm hắn một cái, hất mấy ngón tay ra rồi chạy ù về nhà.

Ngô Hành Thủy không tính đuổi theo, hắn nhìn chằm chặp vào mông cậu. Bé lẳng lơ, tới một ngày nào đó em sẽ không ngừng cầu xin anh chịch em.

Thóc được mang đi xát dần dần biến thành gạo. Có vẻ như, Ngô Lạc Vũ đã thực sự khó chịu vì mấy lời hắn nói ngày hôm ấy. Mấy ngày nay, một mình cậu vác gạo đi qua đi lại, gặp hắn cũng làm ngơ, vờ như không thấy, tất nhiên cũng chẳng thèm chào.

Ngô Hành Thủy vẫn trộm quần lót của cậu để thủ dâm và chờ cơ hội tiếp theo, hắn không vội, sẽ có lúc Ngô Lạc Vũ phải nhờ đến hắn.

Vụ mùa đã thu hoạch xong, cả cánh đồng ngập trong nước, mọi người trong thôn đều đi thuê máy cày, công đoạn tiếp theo là cấy mạ. Lần này khác với trước, ruộng trong nhà đều do một mình Ngô Lạc Vũ cày cấy, mẹ cậu chẳng đỡ đần gì được, bà gắng gượng ra tận nơi để chỉ cho cậu biết ruộng nhà mình từ đâu đến đâu xong là nằm liệt giường liệt chiếu.

Bầu trời trong xanh đổ bóng lên cánh đồng, dẫu cảnh ấy đẹp đến mức có thể lên trang bìa của các tạp chí địa lý thì Ngô Lạc Vũ cũng chẳng có tâm chí đâu mà thưởng thức nó, cậu nhìn chúng rồi không ngừng cổ vũ cho bản thân, kiểu gì cũng xong, không cần gấp, cứ làm thong dong là được. Ngô Lạc Vũ ngâm mình cả ngày dưới cánh đồng. Đến khi trời bắt đầu nhá nhem, mọi người đều về nhà cả thì cậu vẫn miệt mài dưới ánh trăng, không gian xung quanh dần trở nên tĩnh lặng chỉ còn đám ếch nhái bầu bạn với cậu.

Ngoài đồng, tiếng ếch nhái kêu rát cả tai khiến cậu càng sốt ruột. Ngô Lạc Vũ đứng thẳng dậy vỗ lưng thì thấy một người đàn ông đứng trên bờ. Cậu đảo mắt không thèm nhìn hắn rồi cúi xuống.

Người đứng trên bờ gọi cậu: "Tiểu Vũ, lên đây."

Ngô Lạc Vũ nhìn hắn, lắc đầu: "Không."

Không còn cách nào khác, Ngô Hành Thủy đành lội xuống ruộng, cúi người nhổ một cây non mà Ngô Lạc Vũ vừa mới gieo xuống, lắc lắc vài cái trong tay rồi nói với cậu: "Anh nói chuyện nghiêm túc với em mà, em cắm nông quá, gió thổi qua là đổ hết."

Cái gì? Ngô Lạc Vũ sững sờ toàn tập nhìn hắn trừng trừng, cậu ngó xung quanh, ngó thành quả mình vất vả suốt một ngày trời, phải gieo lại hết cái đống này sao?

"Anh.." Ngô Lạc Vũ mím môi, nước mắt lưng tròng: "Anh! Anh cố ý à! Hôm nay, anh đi qua đi lại mấy lần rồi sao không nói sớm, anh, khốn kiếp! Anh chỉ biết bắt nạt tôi..."

Ngô Hành Thủy cười bất lực: "Chẳng phải do em không thèm để ý đến anh à, Tiểu Vũ? Anh đã cố bắt chuyện với em mấy lần rồi."

"Em..." Ngô Lạc Vũ mở miệng, cậu tủi thân cực kỳ nên chẳng màng gì nữa mà oà khóc.

Ngô Hành Thủy duỗi tay ôm cậu vào lòng, siết thật chặt mặc cho cậu vùng vẫy.

Qua vài phút, Ngô Lạc Vũ đã trút hết cảm xúc trong lòng rồi rời khỏi vòng tay của Ngô Hành Thủy trong đôi mắt đỏ hoe, lần này Ngô Hành Thủy không cố ghìm cậu lại nữa.

Ngô Lạc Vũ quay lại nhìn cánh đồng bát ngát rồi bắt đầu lo lắng.

Thấy cậu có vẻ thất vọng, Ngô Hành Thủy nhìn cậu rồi nói: "Tiểu Vũ, em có thể nhờ anh giúp."

Ngô Lạc Vũ quay đầu lườm hắn: "Không cần, anh là đồ tồi, chỉ rình cơ hội để bắt nạt tôi thôi."

Nói xong, cậu xoay người qua chỗ khác, bước lên một bước như thể muốn rời đi.

Ngô Hành Thủy vội vàng giữ cậu lại, vươn tay nắm cằm Ngô Lạc Vũ rồi nhìn cậu, Ngô Lạc Vũ khó chịu, trợn mắt lườm hắn, Ngô Hành Thủy mỉm cười, dứt khoát cúi đầu hôn cậu.

"Ưm..." Ngô Lạc Vũ quên cả giãy giụa, thế giới của cậu chìm trong tĩnh lặng, ngay cả tiếng ếch nhái cũng không nghe thấy.

Chẳng biết qua bao lâu, có lẽ là mấy giây nhưng lại tựa như mấy phút, gió đêm thổi trên mặt nước cũng khiến đầu óc Ngô Lạc Vũ tỉnh táo. Cậu giãy giụa vài lần nhưng không được, dần dà cũng bỏ cuộc, mặc cho đầu lưỡi của Ngô Hành Thủy quậy phá tới lui.

Không khí dần trở nên khô nóng, Ngô Hành Thủy đã buông cậu ra đi trước khi bản thân mất kiểm soát.

Ngô Lạc Vũ thở hồng hộc rồi mắng hắn: "Anh chỉ rành mấy chuyện này thôi à."

"Đúng vậy!" Ngô Hành Thủy vui vẻ thừa nhận, hắn cười nói: "Tiểu Vũ, hay em làm vợ anh đi? Thế thì không cần phải nhờ vả anh nữa."

Cái gì? Ngô Lạc Vũ sửng sốt, cậu chăm chú nhìn Ngô Hành Thủy như thể chẳng ngờ hắn sẽ nói ra những lời ấy.

Một lúc sau, Ngô Lạc Vũ vẫn ngẩn ra đó, Ngô Hành Thủy đành phải hỏi lại: "Tiểu Vũ, nghĩ kỹ chưa?"

Ngô Lạc Vũ liếc hắn một cái, trịnh trọng đáp: "Mẹ em nói anh không làm được chuyện đó nên không thể cưới vợ. Em không muốn chỉ liếm liếm qua ngày. Em muốn tìm bạn trai lợi hại cơ."

"Hờ..." Ngô Hành Thủy bật cười, không ngờ lý do từ chối của Ngô Lạc Vũ lại là như vậy. Hắn áp vào Ngô Lạc Vũ, dùng con *** cứng ngắc bên kia lớp vải cọ vào chân cậu rồi nói: "Bé đĩ này, chồng em đáng gờm lắm đấy, anh còn đang thắc mắc, rõ ràng bình thường để ý anh lắm mà tự nhiên lại bơ anh, hoá ra là vì thế!"

Ngô Lạc Vũ đỏ mặt toàn tập, lời cậu vừa nói nửa phần nghiêm túc nửa phần là kiếm cớ, ai ngờ Ngô Hành Thủy quả thực không hề bất lực.

Xấu hổ thật đấy... Ban đầu Ngô Lạc Vũ cũng hơi thích Ngô Hành Thủy. Tuy nước da của Ngô Hành Thủy hơi ngăm nhưng ngũ quan tuấn tú, dáng người cũng đẹp, đứng trong trường cậu thì đúng là hạc giữa bầy gà. Đợt Ngô Lạc Vũ mới về đã vô tình đụng phải hắn trên đường, vừa ngẩng lên đã đỏ mặt. Chỉ có điều, mấy ngày trước cậu nhắc đến Ngô Hành Thủy với mẹ thì mẹ cậu lại nói phương diện đó của Ngô Hành Thủy không được. Cho nên hôm bị hắn dụ liếm cậu cứ nghĩ hắn không làm được chuyện đó nên tâm lý vặn vẹo cũng chỉ liếm liếm thế thôi chứ đâu làm ăn gì được. Không ngờ mấy tin đồn đó đều là giả!

Dưới chân Ngô Lạc Vũ dần dần nóng lên, Ngô Hành Thủy lên tiếng: "Tiểu Vũ, em đã nghĩ xong chưa? Hửm?"

"Em..." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt không biết đáp sao cho phải, cậu nhớ lại ngày hôm đó, Ngô Hành Thủy nói chỉ làm chuyện ấy với mình cậu, anh ấy có thích mình không? Ngô Lạc Vũ là người thẳng thắn, cậu không thích tự mình miên man suy nghĩ về những chuyện khó đưa ra đáp án chính xác nên nhẹ nhàng hỏi hắn: "Anh Thủy, anh có thích em không?"

Cái gì mà thích với không thích, Ngô Hành Thủy than thở trong lòng, mấy người học lắm chữ sao phiền thế nhỉ. Thích bướm dâm của em có tính là thích em không? Hắn luồn tay mơn trớn thắt lưng của cậu rồi đáp: "Thích."

Ngô Lạc Vũ mỉm cười, một nụ cười thật lòng thật dạ rất đỗi ngọt ngào. Ngô Hành Thủy muốn hôn cậu thêm cái nữa nhưng còn chưa kịp làm gì thì Ngô Lạc Vũ đã rướn người đáp lên má hắn một nụ hôn vội vàng, sau đó nói: "Em phải về rồi, anh Thuỷ, đêm nay em sẽ đến tìm anh."

Cậu đỏ bừng mặt rồi chạy vụt đi, bỏ lại Ngô Hành Thủy vẫn rối bời ngơ ngác, hắn chạm lên chỗ vừa được hôn rồi mỉm cười. Bé đĩ này.

Đêm đã khuya, Ngô Hành Thủy tắm rửa xong xuôi rồi lên giường nằm chờ Ngô Lạc Vũ. Thực sự, hắn không biết Ngô Lạc Vũ nghĩ gì, không biết liệu cậu có đến thật không.

Hôm nay, Ngô Hành Thủy không khóa cửa, lúc Ngô Lạc Vũ qua cũng đã khuya, cậu bước vào rồi đóng cửa lại, gọi: "Anh Thuỷ."

Ngô Hành Thủy đáp: "Ở đây."

Nhà hắn có hai phòng, phòng của Ngô Hành Thủy ở bên trái. Ngô Lạc Vũ đẩy cửa, vừa thấy hắn liền sững sờ trong giây láy, sau đó ngượng ngùng quay đầu: "Sao anh không mặc quần áo?"

Ngô Hành Thủy không trả lời câu hỏi của cậu, mà vẫy cậu lại: "Tiểu Vũ, lại đây."

"Há..." Ngô Lạc Vũ đóng cửa lại, chầm chậm bước tới.

Cậu cứ chậm rì rì mà Ngô Hành Thủy chờ mãi cũng sốt ruột, hắn cầm tay Ngô Lạc Vũ đặt lên con cu thô đen đã cửng từ nãy đến giờ rồi cùng nhau tuốt lên tuốt xuống. Ngô Lạc Vũ có nước da trắng, những ngón tay mảnh khảnh trái ngược hoàn toàn với khẩu đại bác của hắn. Hình ảnh chân thực đến nỗi chỉ nhìn thôi cũng thấy thẹn.

Ngô Hành Thủy ngồi dậy ôm lấy cậu, sau đó ngậm vành tai nhỏ vào trong miệng rồi thì thầm: "Tiểu Vũ, con *** to của anh Thủy có vừa lòng em không?"

Cái người này, chẳng phải hắn lột trần ra để cậu nhìn tận mắt xem hắn có được hay không à? Ngô Lạc Vũ đỏ mặt nhìn, không kìm được cũng vuốt vuốt, cậu chưa được nhìn thấy dương v*t của người khác nên hơi tò mò, vì thể chất của mình nên lúc ở trường chỉ tranh thủ những lúc vắng người rồi vào trong buồng riêng.

Con cu trên tay vừa to vừa cứng, vừa vuốt ve được vài cái là thứ nóng hổi ấy đã giật nảy trong lòng bàn tay cậu, Ngô Lạc Vũ nhìn Ngô Hành Thủy, do dự một chút rồi lên tiếng hỏi: "Anh Thủy, anh uống thuốc à?"

Sợ nhất là bầu không khí đột ngột im lặng. Mặt của Ngô Hành Thủy tối sầm lại, hắn bắt đầu lột quần áo của Ngô Lạc Vũ ra và nói: "Vậy tối nay Tiểu Vũ dùng bướm dâm kiểm chứng một chút được không?"

Ngô Lạc Vũ đỏ mặt nhưng không từ chối mặc cho hắn cởi đồ của mình, nhưng cậu vẫn tò mò: "Thế sao người ta lại nói chỗ ấy của anh không được? Ai đồn vậy?"

Chuyện này chẳng phải do hắn tự ném đá vào chân mình hay sao! Ngô Hành Thuỷ nghẹn lời, ai biết được lúc trước vì muốn bớt phiền mà thành ra cơ sự như ngày hôm nay. Hắn kéo quần của Ngô Lạc Vũ xuống, bàn tay vừa vân vê bờ mông của cậu vừa nói: "Đó là sự thật nhưng anh chỉ không lên với phụ nữ thôi."

Ngô Lạc Vũ bị hắn lột sạch rồi bế lên giường, cậu nhìn xuống dưới chân mình rồi hỏi: "Thế sao anh vẫn thích liếm bướm em?"

"Cái đó thì khác." Ngô Hành Thủy vươn tay xoa xoa nụ hoa của cậu, bất đắc dĩ cười đáp: "Anh thấy vú là xìu nhưng thấy bướm thì không xìu đấy được chưa?"

Ngô Lạc Vũ đỏ mặt, rên rỉ khi được hắn mơn trớn, Ngô Hành Thủy ghé vào tai cậu nói: "Đối với anh mà nói, Tiểu Vũ có thêm bướm thì cũng coi như có thêm chỗ để *** thôi."

_____

21/04/2023

Bà con nhớ vote ⭐️ cho tôi đó.

Tác giả này viết khá tục nhưng tôi tục theo cứ cấn cấn nên thôi xin phép đổi giọng văn của tác giả một chút. Vì H tục mà edit thô quá văn không trôi là cụt hứng lắm.

Cứ chỗ nào bản gốc là chim thì sẽ để chim hoặc con cu nhưng chim to thì tôi để là đại bàng với đại bác... lái tuỳ theo văn cảnh của từng đoạn.

Dịch âm đ*o aka nước dâm là mật ngọt. Còn bươm bướm với nụ hoa thì mọi người nhìn hình này để hình dung nhé. Cánh bướm xoè ra (môi lớn, môi bé) đậu trên nụ hoa (âm đạo)