Niềm Vui Của Mưa

Chương 20: Vết muỗi đốt?



Edit: Pa

"Tiểu Ngô, lại đi mua đồ ăn sáng cho em trai đấy à?" Ông chủ tiệm mì đã gặp Ngô Hành Thuỷ mấy lần, thường hay đụng mặt lúc hắn xuống mua đồ, anh ta rất khâm phục chuyện hắn một mình dẫn em trai lên thành phố học nên lần nào gặp cũng chào hỏi thân thiện.

"Vâng, tôi vừa mua bánh bao." Ngô Hành Thuỷ gật đầu với anh ta. Dù không phải là người mau mồm mau miệng nhưng đứng trước lời thăm hỏi từ những người tử tế thì hắn vẫn lịch sự đáp lại.

Hôm qua, hắn quần Tiểu Vũ tới hơn nửa đêm, giờ Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh nên hắn xuống mua bữa sáng trước, Tiểu Vũ dậy là có đồ ăn ngay, không cần đợi.

Không ngờ lúc về đến nhà, Ngô Lạc Vũ đã tỉnh rồi, chắc là nghe thấy tiếng bước chân của hắn nên quấn chăn ngồi dậy, hệt như một quả cầu tuyết to tròn đáp ở trên giường, thật đáng yêu.

"Anh Thủy!" Ngô Lạc Vũ ngọt ngào gọi hắn, "Sao không gọi em đi cùng?"

"Anh gọi em làm gì? Để em ngủ thêm một lúc." Ngô Hành Thủy đặt bữa sáng lên bàn rồi mở túi ra, sau đó nhìn về phía Ngô Lạc Vũ, "Có cần anh đưa đi tắm không?"

Ngô Lạc Vũ mỉm cười và lắc đầu: "Em có thể tự chăm sóc bản thân được mà, anh giai."

Cậu đứng dậy xỏ dép lê, trần trụi bước dưới ánh nắng, dáng người mảnh khảnh mang theo nét trẻ trung của một thiếu niên, những dấu vết ngang dọc trên khắp cơ thể thật gợi tình.

Ngô Hành Thuỷ đứng cạnh không kìm được mà ôm hôn lúc cậu đi ngang qua, lại thấy chưa đủ nên cúi xuống ôm ngang Ngô Lạc Vũ lên bế vào phòng tắm.

Hai người quấn lấy nhau tắm rửa, Ngô Hành Thuỷ đích thân tìm quần áo cho Ngô Lạc Vũ mặc. Hắn thích nhìn Ngô Lạc Vũ mặc đồ trắng nên chọn cho Ngô Lạc Vũ một chiếc áo len màu trắng, rất thoải mái.

Bữa sáng trên bàn vừa mới mua, còn nóng hổi. Bánh bao tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, ăn kèm với trứng trà và cháo kê, hai đứa ăn uống rất đủ đầy.

Ăn uống no đủ xong, Ngô Lạc Vũ biếng nhác ngả vào lòng Ngô Hành Thủy, lúc này mặt trời đang chiếu tới bàn làm việc, sưởi ấm hai người.

Ngô Hành Thuỷ vuốt bụng Ngô Lạc Vũ, xoa nhẹ cho cậu dễ tiêu, nhớ ra còn chuyện chưa nói với Tiểu Vũ: "Nhân tiện, Tiểu Vũ à, anh đã tìm được việc rồi, làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi Mỗi Ngày ở đường bên kia. Thứ Hai anh bắt đầu làm."

"Anh có làm ca đêm không?" Ngô Lạc Vũ hỏi, cậu biết cửa hàng tiện lợi đều có người trực đêm, cậu không muốn anh Thủy vất vả quá, nhiều tiền hay ít tiền cũng chẳng phải chuyện quan trọng nhất.

"Không, có một người chuyên làm ca đêm rồi, tiền cũng nhiều hơn một chút." Tay Ngô Hành Thủy vẫn không ngừng di chuyển rồi nói tiếp: "Anh cũng muốn đi làm và nghỉ lễ như bình thường để nấu cơm tối cho Tiểu Vũ."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ không phản đối, cậu cũng hy vọng có nhiều thời gian ở bên anh Thủy.

Đồng hồ báo thức trên bàn kêu vang lên thông báo, đã mười giờ.

Ngô Hành Thuỷ nhìn cặp sách của Ngô Lạc Vũ và hỏi: "Tiểu Vũ có nhiều bài tập không? Em có muốn làm bài tập không?"

"A... vẫn còn khá nhiều." Ngô Lạc Vũ đứng dậy mở cặp sách, lấy bài tập bên trong ra chất đống trên bàn, có rất nhiều phiếu, cậu thở dài, xoay người hôn Ngô Hành Thủy và cười: "Anh Thủy làm bài với em."

"Được." Ngô Hành Thủy chẳng hề do dự, chỉ có điều hắn không biết mình giúp được gì cho chuyện bài vở của cậu nên yên lặng ôm lấy Ngô Lạc Vũ, chờ cậu chỉ dẫn.

Ngô Lạc Vũ lấy bút ra, quay lại nhìn Ngô Hành Thuỷ, cười rạng rỡ: "Hễ làm xong một bài thì anh lại thưởng cho Tiểu Vũ một nụ hôn được không?"

"Thế cái này là khích lệ của tình yêu." Ngô Hành Thuỷ mỉm cười, nhéo cằm và trao cho cậu một nụ hôn sâu.

Bằng sự chăm chỉ trong suốt buổi chiều và nửa buổi sáng thì bài tập về nhà sẽ sớm được hoàn thành. Ngô Lạc Vũ có một nền tảng tốt, với tư cách là học sinh đã đứng đầu trước đó thì tốc độ làm bài của cậu chẳng lấy gì làm lạ. Vẫn còn ngày mai nữa nên cậu chẳng vội hoàn thiện nốt, buổi tối cứ ở bên anh Thủy đã.

Căn nhà hai đứa đang thuê tương đối đơn giản, không có TV, chẳng có máy tính, lúc ở với nhau cũng không dùng điện thoại mấy, không hề có bất kỳ phương thức giải trí nào nên Ngô Lạc Vũ đã chọn một tập thơ để Ngô Hành Thuỷ đọc cho cậu nghe.

Cậu thực sự thích nghe tiếng Ngô Hành Thuỷ đọc sách, giọng nói trầm lắng khiến cậu thấy thư thái.

"Thanh thanh tử khâm/ Du du ngã tâm/ Túng ngã bất vãng/ Tử ninh bất... tự âm?/ Thanh thanh tử bội/ Du du ngã tâm/ Túng ngã bất lai vãng/ Tử ninh bất lai?/ Khiêu hề thát hề/ Tại thành khuyết hề/ Nhất nhật bất kiến/ Như tam nguyệt hề."

*(Xanh xanh cổ áo của người/ Khiến lòng ta mãi miên man/ Lúc ta không đến tìm chàng/ Sao chàng chẳng nhắn một lời cho ta/ Chàng đeo tấm ngọc xanh xanh/ Khiến lòng ta mãi miên man/ Lúc ta không đến tìm chàng/ Sao chàng chẳng ghé tìm ta/ Nhìn đi nhìn lại/ Nơi cổng thành này/ Một ngày không thấy/ Như ba tháng dài)

Ngô Hành Thuỷ chậm rãi đọc bính âm, lúc còn đi học, hắn ghét nhất là đọc thơ cổ rườm rà, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đầu nhưng giờ lại sẵn sàng đọc nó.

"Tiểu Vũ, cái này nghĩa là gì?" Ngô Hành Thuỷ cúi đầu nhìn người trong ngực.

"Là lúc ở trên lớp không có anh Thuỷ, em rất nhớ anh..." Ngô Lạc Vũ ngẩng đầu hôn hắn, nũng nịu một hồi lại nằm xuống, "Anh Thủy đọc tiếp đi."

Ngô Hành Thủy được hôn cũng chẳng biết làm sao, lật thêm trang nữa rồi đọc tiếp, mấy chữ này khiến hắn nhức cả đầu, rốt cuộc đã nhận ra Tiểu Vũ để hắn đọc thơ tình suốt cả tối, giấu giấu giếm giếm, đúng thật là...Ngô Hành Thủy không biết diễn tả thế nào, cuối cùng lại đè cậu xuống thân mật một phen.

Khoác cặp sách của Ngô Lạc Vũ đến tận cổng trường, nhìn đám học sinh đi qua đều căng tràn nhựa sống khiến một người đàn ông thô kệch như Ngô Hành Thuỷ cũng phải cảm khái tuổi trẻ thật trẻ tuyệt. Hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đưa cặp sách cho Tiểu Vũ rồi xoa đầu cậu và nói: "Khi nào tan làm anh sẽ đến đón em."

Ngô Lạc Vũ lắc đầu, vòng tay ôm eo Ngô Hành Thuỷ chẳng muốn rời, nhìn hắn: "Phải đi đường vòng ấy, anh Thuỷ không cần tới đâu, em tự về được." Nói xong vẫn chưa yên tâm nên bổ tiếp một câu, "Anh nghe em đấy nhớ."

"Được, nghe theo Tiểu Vũ." Ngô Hành Thủy cũng không cố chấp, hắn đỡ Tiểu Vũ tách khỏi người mình rồi nói: "Vào lớp đi!"

"Dạ, tạm biệt chồng." Ngô Lạc Vũ ghé sát tai rồi nói với hắn câu ấy, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Ngô Hành Thuỷ nghĩ ngợi một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gõ: [Tạm biệt vợ] rồi gửi đi, sau đó thấy Ngô Lạc Vũ mỉm cười với hắn từ đằng xa.

Dòng người tấp nập trước cổng trường đều là học sinh, nhiều bạn học vẫn hiên ngang cắm đầu nghịch điện thoại. Còn chưa chưa đến giờ truy bài nên không ai bận tâm. Ngô Lạc Vũ bước qua cổng trường, rồi lại quay ngược ra ngoài, ngoảnh đầu nhìn, có nhiều người quá, cậu không tìm được cô gái vừa giơ điện thoại hồi nãy.

Cậu lắc đầu, thôi quên đi, cô ấy không đăng lên là được, giữ lại xem một mình cũng không sao...

Kết quả, trước giờ nghỉ trưa, Đồ Minh chuyển cho cậu đường link về một bài đăng đang nổi trong trường rồi bảo cậu mau xem đi: "Lạc Vũ, đây là cậu à? Mẹ kiếp, đứa biến thái nào lén lút chụp cậu như thế! Tớ thay cậu mắng nó rồi, cậu có thể nhờ quản lý xóa giúp!"

Ngô Lạc Vũ nhấp vào liên kết, tiêu đề của bài đăng là: [Anh trai đã quay trở lại rồi~]

Cậu lướt tiếp, không phải hôm nay mới đăng, trong đó có rất nhiều ảnh cũ của cậu, bắt đầu từ lễ khai giảng lớp 10. Lúc đầu chỉ có vài người tương tác, độ phổ biến không cao, kết quả là hôm nay người đăng bài đã cập nhật ảnh khiến lượt thảo luận về bài viết này tăng lên đột ngột.

...

Lầu 1899 - Học thần cho tôi cọ cọ: Aaaaaaaaaaaaa! Chị em ơi, vui quá!

Lầu 1900 - Lầu trên bán hạt dưa: Thật thế á? Nói điêu chết cả nhà!

Lầu 1901 - Anh trai mi hồng: Thật đấy, tôi đi tìm mấy đàn anh lớp 12 để xác nhận rồi! Hay quá, lại được ngắm anh trai rồi, hú hú hú, các bạn không biết quãng thời gian này tôi đã sống sót kiểu gì đâu!

Lầu 1902 - Cơn mưa (Lạc Vũ) đẹp nhất: Bạn không biết quãng thời gian này tôi đã hồi sinh thế nào đâu!

Lầu 1903 - Khoá chặt em với anh trai: Bạn không biết quãng thời gian này tôi đã hồi sinh thế nào đâu!

...

Lầu 2308 – Một cơn mưa nhỏ (Tiểu Vũ) [Tác giả]: [Hình ảnh] [Hình ảnh] Anh trai của anh ấy cũng đẹp trai cực!

Lầu 2309 - Anh trai mi hồng: Ahhhhhh, mới ra lò, theo cảm nhận của tôi đây là ảnh bạn mới chụp đúng không?

...

Lầu 2354 - Thực sự là người qua đường: Nhưng mà chụp lén là không đúng...

Lầu 1902 - Cơn mưa đẹp nhất: Không xem thì cút, chúng tôi không để tên, đây là cái ổ riêng, đừng có tuỳ tiện chui vào, được không?

...

Lầu 2354 - Thực sự là người qua đường: Lầu trên não tàn không chịu được.

Lầu 2355 - Một cơn mưa nhỏ [Tác giả]: Mọi người đừng cãi nhau, nếu có nhiều người tôi sẽ xóa...

...

Lầu 2400 - Khoá chặt em với anh trai: Vừa mới tan học, chậm chân rồi, cãi nhau chuyện gì thế? Không sao, tôi phải liếm ảnh trước đã.

Lầu 2401 - Khoá chặt em với anh trai: Tuy là thế nhưng liệu đó có thực sự là anh ruột không?

Lầu 2402 - Anh trai mi hồng: Không phải, nghe đàn anh nói anh ấy là anh hàng xóm, cũng xem như anh trai được anh ấy giúp đỡ để quay lại trường.

Lầu 2403 - Khoá chặt em với anh trai: Xong rồi, có thể anh ấy là...

Lầu 2404 - Học thần cho tôi cọ cọ: Là cái gì, lầu trên đừng chơi chữ...

Lầu 2405 - Khoá chặt em với anh trai: Nhìn cái ảnh chủ thớt đăng, phóng thật to chỗ cổ anh trai lên mà xem đi, tôi phải khóc một lúc, đừng ai phản hồi tôi...

Lầu 2406 - Học thần cho tôi cọ cọ: Đệch! Chuyện gì thế?

Lầu 2407 - Anh trai mi hồng: Đệch! Chuyện gì thế?

Lầu 2408 - Lầu trên bán hạt dưa: Đệch! Chuyện gì thế?

Lầu 2409 - Một cơn mưa nhỏ [Tác giả]: Tôi xóa trước rồi, các bạn đừng đăng lại nhé.

...

Ngô Lạc Vũ tắt điện thoại thở dài, mặc dù người đăng đã xóa ảnh nhưng sau đó vẫn có người lại đăng lại. Trong bức ảnh đó, lúc cậu ngẩng lên có thể thấy rõ dấu hôn ở bên sườn cổ, có rất nhiều ảnh chụp trước đó nên không cần đào lại cũng biết đó là cậu.

Bây giờ xóa cũng vô dụng, rất nhiều người đã lưu lại, những suy đoán về dấu hôn ngày càng kỳ quái, giờ họ đã đoán xem người yêu của cậu là ai, thậm chí có người còn đoán là giáo viên...

Ngô Lạc Vũ đã liên hệ với quản trị viên, bên kia nói rằng bài đăng vi phạm quyền riêng tư sẽ bị xóa nhưng vẫn đề nghị cậu nên tự làm rõ, nếu không sẽ lại có người đăng tiếp, có xóa cũng không xuể. Chẳng còn cách nào khác, Ngô Lạc Vũ đành đăng ký một tài khoản, cậu nhìn lại tấm ảnh trong bài đăng đó, sau khi suy nghĩ, cậu ngẩng sườn cổ bên kia lên gãi vài cái rồi chụp một tấm ảnh cận cảnh, lật lại rồi lưu vào. May sao, tình cờ lại có một nốt muỗi đốt ở phía bên kia.

Cậu lấy điện thoại rồi đăng một bài: [Hình ảnh] Đây có phải là điều mà bạn đang nói đến không? Tôi hy vọng các bạn không tiếp tục chú ý đến tôi nữa. Tôi chỉ muốn học tập chăm chỉ, nếu bị sự xâm phạm quyền riêng tư, tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý.

Đăng bài xong thì cậu không bận tâm nữa. Đến chiều, trong dòng bình luận đã thấy người ta bắt đầu kêu nhàm chán, dần dần không ai đăng lại hay thảo luận nữa. Cậu nghĩ ngợi, trước khi xóa tài khoản của mình đã gửi một tin nhắn riêng cho Một cơn mưa nhỏ: [Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, tôi sẽ đợi bạn ở trong lớp, đợi mọi người đi hết rồi tới tìm tôi.]

___

16/06/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.