Niềm Vui Của Mưa

Chương 21: Thưởng cho anh Thủy một Tiểu Vũ mười sáu tuổi



Edit: Pa

[Anh Thuỷ, hôm nay giáo viên giao việc cho em]

[Ừ]

Nhắn tin xong Ngô Lạc Vũ mở đại một cuốn sách bài tập rồi lật lật vài cái.

Gió đêm thổi hiu hiu, cửa sổ bên phải phòng học chỉ khép hờ, Ngô Lạc Vũ đứng dậy định chốt cửa lại, vừa quay đầu đã thấy một cô gái đeo kính bước vào từ cửa sau, cậu chào: "Xin chào, Một cơn mưa nhỏ."

Cô gái kéo kính xuống, chậm chạp bước tới trước mặt Ngô Lạc Vũ, ngơ ngác hỏi: "Anh trai..."

Chỉ trong thoáng chốc, dường như cô bé đã tỉnh táo lại, đỏ mặt nói tiếp: "Tiền bối, thật xin lỗi, em đã xóa tất cả những ảnh lưu trong máy, em thực sự xin lỗi, em chỉ muốn thảo luận riêng với bạn bè của mình, không ngờ lại gây rắc rối cho anh, thật sự xin lỗi anh."

"Bạn có thể yêu cầu những người khác cũng xóa đi được không? Bạn đều quen họ đúng không? Đừng theo dõi tôi nữa." Ngô Lạc Vũ thở dài.

"Không không, em sẽ không làm như vậy nữa, em sẽ giúp tiền bối xử lý những người khác." Cô gái cam đoan.

Ngô Lạc Vũ gật đầu: "Cám ơn."

Cô gái cúi đầu kéo chiếc ba lô trên lưng xuống, do dự hỏi: "Tiền bối, có phải anh... đang yêu đúng không? Em phóng to ảnh anh đăng lên, bài viết đó chụp ở phía bên kia phải không ạ?"

Không ngờ cô gái này lại quan sát rất kỹ đến vậy, Ngô Lạc Vũ ngước mắt nhìn ngó xung quanh rồi trả lời ngắn gọn: "Phải."

"A... em biết mà." Cô mở cặp sách, lấy một chiếc hộp bằng bìa dày rồi đưa cho Ngô Lạc Vũ, "Tặng anh trai, đây là bản sao lưu cuối cùng của em, em chắc chắn sẽ giữ bí mật cho anh trai, anh trai nhất định phải hạnh phúc đấy! Tạm biệt anh trai!"

Có lẽ, cô sợ Ngô Lạc Vũ từ chối nên vừa đẩy chiếc hộp cho Ngô Lạc Vũ đã quay đầu bỏ chạy.

Ngô Lạc Vũ mở hộp ra, bên trong là một album ảnh, cậu tùy tiện lật thử, phần lớn đều là ảnh trước đây của cậu, cuối cùng là mấy tấm chụp chung của cậu với anh Thủy, thậm chí còn từ hôm đầu tiên anh Thủy đưa cậu đi học.

Khỏi phải nói kỹ năng chụp ảnh của cô gái này khá tốt, bố cục rõ ràng, nhân vật trông thật sinh động. Vốn dĩ cậu tính vứt đi nhưng giờ lại hơi tiếc, cứ giữ lại cho anh Thủy xem...

***

"Anh Thủy." Ngô Lạc Vũ mở cửa, hình như Ngô Hành Thủy đã đi nằm, "Anh ngủ chưa? Hôm nay đi làm có mệt không?"

Ngô Hành Thủy ngồi dậy nhìn cậu, hắn kéo cậu lại hôn một cái: "Anh không mệt. Hôm nay, anh chỉ học quy trình, em đi tắm đi, anh cất cặp sách cho em."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ dụi dụi lên cánh tay của hắn một lúc mới lấy đồ ngủ của mình rồi đi tắm.

Sau khi tắm xong, cậu lấy album ảnh từ ba lô rồi ngồi bên giường và hỏi Ngô Hành Thuỷ, "Hôm nay, anh Thuỷ có nhớ em không?"

"Đương nhiên." Ngô Hành Thủy nhéo nhéo mặt cậu.

"Vậy thì." Ngô Lạc Vũ lấy một bức ảnh trong album ảnh ra, "Thưởng cho anh Thủy một Tiểu Vũ mười sáu tuổi."

"Em lấy mấy bức ảnh này ở đâu?" Ngô Hành Thuỷ hơi ngạc nhiên, hắn cầm bức ảnh lên ngắm nhìn thật kỹ, đó là hình ảnh một cậu bé mười sáu tuổi vừa nhận giải thưởng, đang bước xuống sân khấu. Chàng thiếu niên sừng sững như cây tùng, khiến người ta không tự chủ được mà dán mắt vào đường cong trên eo.

Ngô Hành Thuỷ chăm chú nhìn một lúc, sau đó duỗi tay vòng qua thắt lưng trước mặt, ôm lấy rồi siết chặt, cảm giác thật tuyệt.

"Là bạn học chụp." Ngô Lạc Vũ không giải thích gì thêm mà đưa hết cuốn album cho Ngô Hành Thuỷ. Nhìn hắn lặng lẽ lướt qua từng tấm, từng tấm như thể đang cùng trải qua những năm 16, 17, 18 tuổi của Ngô Lạc Vũ mà bản thân từng vắng mặt.

"Sao về cuối có nhiều ảnh của hai đứa mình thế?" Ngô Hành Thuỷ hơi ngạc nhiên.

"Tại vì." Nhất thời, Ngô Lạc Vũ không biết nên nói cái gì, "Bạn ấy biết chúng ta ở bên nhau."

Thấy Ngô Hành Thuỷ cau mày, cậu lại nói tiếp: "Anh Thủy yên tâm, bạn ấy không nói ra đâu. À, sau này đừng để lại dấu vết trên cổ em."

Cậu kéo cổ áo cho Ngô Hành Thuỷ xem: "Cái này bị người khác thấy sẽ khó để giải thích."

"Xin lỗi Tiểu Vũ, anh sẽ để ý." Có vẻ Ngô Hành Thuỷ hơi áy náy.

"Chồng không cần xin lỗi, em vốn là vợ anh mà nhưng giờ vợ anh vẫn còn là học sinh cấp ba nên không thể nói quan hệ của mình ra ngoài được. Chờ em thi đại học xong là mọi chuyện sẽ ổn, chồng cố nhịn thêm một thời gian nữa, được không anh?" Ngô Lạc Vũ trao đi một nụ hôn áy náy.

Ngô Hành Thủy đè cậu xuống giường và nụ hôn ấy cũng dần mãnh liệt hơn.

"Vợ ơi." Hắn thì thầm, tiếp tục cắn môi Ngô Lạc Vũ. Hắn nghĩ, sẽ chẳng có người vợ nào tốt hơn Tiểu Vũ.

Dư vị trên môi dần biến đổi, áo pyjamas của Ngô Lạc Vũ bị lột ra, bàn tay nóng bỏng không ngừng vuốt ve eo và bụng. Ngô Hành Thủy nuốt nước bọt, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Vũ, hôm nay có được không em?"

"Ưm, anh Thuỷ đừng xoa nữa, sắp chảy nước rồi." Ngô Hành Thủy cứ dây dưa trong vô thức khiến Ngô Lạc Vũ nhũn cả người, cơ thể nhạy cảm của cậu luôn cuồng nhiệt, trong khoảnh khắc này dù chỉ xoa qua quần cũng khiến cậu chảy nước.

"Anh yêu, cởi quần ra, em vừa mới tắm xong." Ngô Lạc Vũ không trả lời thẳng vào câu hỏi của Ngô Hành Thủy nhưng cũng xem như đã trả lời.

Ngô Hành Thủy ngoan ngoãn cởi pyjamas và quần lót của Ngô Lạc Vũ, đôi chân trắng nõn sáng lên dưới ánh đèn trắng, hắn không nhịn được nâng một chân lên, hôn từ mắt cá chân đến tận đùi non.

Nụ hoa quá đỗi nhạy cảm, những nụ hôn rơi nhẹ xuống theo từng nhịp thở hổn hển, cánh hoa đỏ au bên trong lóng lánh mật ngọt. Ngô Hành Thủy vươn đầu lưỡi liếm sâu xuống một chút, bướm nhỏ run rẩy đón nhận màn liếm láp của hắn, phấn khích tiết ra nhiều mật ngọt hơn, lại bị đầu lưỡi chặn lại, cuốn hết vào trong bụng.

"A..." Sau cùng do quá kích thích nên Ngô Lạc Vũ không kìm được bật ra tiếng rên rỉ.

Ngô Hành Thủy kéo hai tay của Ngô Lạc Vũ xuống dưới háng rồi khẽ nói: "Tiểu Vũ tự vạch bướm ra đi, anh Thuỷ liếm cho em."

"Ừm..." Đầu tiên, Ngô Lạc Vũ thoáng ngượng ngùng, ngón tay co quắp không dám cử động.

"Vợ ngoan, hồi trước ở trong ký túc xá em tự chơi bướm thế nào? Chơi thử cho chồng xem, nghe lời." Ngô Hành Thủy ghé sát vào tai Ngô Lạc Vũ, hơi thở trầm thấp phả lên vành tai mẫn cảm của cậu.

Theo lời hắn, rốt cuộc Ngô Lạc Vũ cũng chịu nhúc nhích, những ngón tay thon thả từ từ thọc xuống, đầu tiên lấy ngón trỏ kéo âm vật ở bên trong rồi đẩy ngón giữa tách cánh bướm sang hai hai bên. Nước từ trong bướm nhỏ xuống một chút, cậu không chịu nổi run rẩy mở miệng: "Tách ra rồi... Chồng liếm đi."

Bươm bướm co rúm lại như thể đang mời gọi, Ngô Hành Thủy không nhịn nổi nữa, hắn vươn lưỡi liếm dọc theo kẽ bướm, ra sức liếm mút, từ lỗ niệu đạo đến âm vật đã đổ trái nghiêng phải như không thể chịu nổi nữa. Mật ngọt trong bướm vẫn không ngừng chảy khiến Ngô Hành Thủy chẳng còn cách nào khác ngoài lấy lưỡi chặn lại.

Chiếc lưỡi tiến vào càng lúc càng sâu làm khơi dậy dục vọng bêntrong nhuỵ hoa nhưng nó vẫn ghét bỏ đầu lưỡi vừa mỏng vừa ngắn, chẳng tận hứng nổi nên vặn vẹo muốn thêm nhiều ngon ngọt. Ngô Lạc Vũ ngứa ngáy không chịu nổi đành đỏ mặt cầu xin: "Chồng... muốn cái... to... to... ôi"

Ngô Hành Thủy đỡ cậu dậy, đặt tay lên chú chim đã cương cứng của mình rồi nói: "Tiểu Vũ tự thả nó ra đi."

"Ưm..." Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn kéo quần xuống, chú chim cương cứng cực kỳ hung dữ, nó phi thẳng vào mặt cậu, cậu nâng gốc rễ lên, không kìm được mà nuốt nước miếng.

Họ làm tình đâu có ít, cơ thể Ngô Lạc Vũ đã nếm qua ngon ngọt, gặp lại chú chim từng khiến mình thỏa mãn nên bướm đã ứa mật ngọt, nó không thể đợi được nữa. Cậu tùy ý vuốt ve chú đại bàng vài cái rồi xoa đều dịch lỏng. Sau đó ngồi lên phía trước để đại bàng nhắm vào cửa mình, nụ hoa quấn lấy con đại bằng bằng những cánh hoa rồi nghiền ép tới lui.

"A... sướng quá... chim của chồng... nóng quá... Tiểu Vũ thích quá... a..." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt thở dốc, thắt lưng vận động càng lúc càng nhanh, nếu không phải có chất lỏng bôi trơn, chắc bướm đã bị chim cọ tóe ra lửa.

"Vợ dâm." Ngô Hành Thủy nâng mông cậu, giúp cậu vận động lên xuống, lợi dụng lúc Ngô Lạc Vũ lơ đãng không để ý, hắn đã chĩa con đại bàng vào cửa mình mà chịch.

Âm thanh da thịt phầm phập thấy rõ, Ngô Lạc Vũ chẳng mảy may đề phòng đã ngồi sụp xuống, cảm giác cơ thể sắp bị chịch thủng: "A... căng quá... hưm... đáo để... chim to quá...to quá... chồng ơi..."

Ngô Hành Thủy sờ bụng cậu, cảm nhận vị trí của gã khổng lồ bên trong cơ thể ấy, muốn cho cậu thích nghi một lúc nên không nhúc nhích. Ấy thế mà bướm dâm lại không chịu, mút lấy mút để con *** thô đen, càng xoắn càng chặt.

"Hừ... anh yêu... ấy đi... chồng ơi... muốn nuốt... dương v*t to..." Ngô Lạc Vũ vịn vai Ngô Hành Thủy, mông không nhịn được cũng tự nâng lên.

Ngô Hành Thủy ôm lấy cậu, thắt lưng bắt đầu thúc ầm ầm, đại bàng cứng như thép, đục từng nhát, từng nhát vào sâu bên trong, Ngô Lạc Vũ khóc nức nở sau vài cú nhấp.

Âm thanh như con thú nhỏ, lúc này, làm sao hắn có thể buông tha cho đối phương, đùi gồng lên để đục Ngô Lạc Vũ. Mỗi lần như vậy, đại bàng cứ đổ như trời giáng xuống bướm nhỏ. Mật ngọt trong bướm bị nện văng tung toé, ướt đẫm cả đùi non của hai đứa. Hắn cắn vành tai của Ngô Lạc Vũ: "Nhất định chồng sẽ chữa cho cái bướm dâm này thật tốt."

"Hu... Mạnh quá... hu... anh yêu... hu... chồng ơi... nhanh quá... huuu..." Nước mắt của Ngô Lạc Vũ đã nhoè đi. Thực sự, cậu có cảm giác mình sắp bị xuyên thủng nên nắm lấy cánh tay của Ngô Hành Thủy rồi kéo hắn nằm xuống, ít nhất có thể đổi tư thế lúc trước.

Mấy chiếc ảnh được xếp gọn trong hộp bị lật tung ra giường vì động tác của họ, mấy tấm ảnh của Ngô Lạc Vũ vương vãi khắp nơi, thật không may, cả hai đều không có ý định thu dọn vào lúc này.

Ngô Hành Thủy quấn hai chân Ngô Lạc Vũ quanh eo của mình, mở rộng đùi non. Mặc dù, tư thế này không mạnh như trước nhưng lại khiến bé bướm và đại bằng ép sát vào nhau, thậm chí ngay cả lông mu cũng bị hỗn hợp nước dâm vấy lên, âm vật và dương v*t của Ngô Lạc Vũ bị hai người kẹp chặt, vểnh hết lên sau mỗi cú dập thô bạo.

"A... a... Sắp... Chịch chết rồi...... Aaa... anh Thủy ca...Lợi hại thật...... Aaa... Chồng... sắp làm chết em rồi...". ngôn tình sủng

Ngô Lạc Vũ lảm nhảm rên rỉ, chỉ thốt ra mấy từ vô nghĩa mà chẳng bận tâm xem bản thân buông ra những lời đó thì có bị chịch dữ hơn không, chỉ muốn nói hết cảm xúc trong lòng ra cho thỏa.

Cuối cùng, sau vài lần quấn quýt thật sâu Ngô Lạc Vũ đã bật khóc trong cao trào, mật ngọt phun vào bụng của hai đứa, dương v*t cũng bắn theo.

Ngô Hành Thủy lấy tay lau mồ hôi trên mặt cho cậu rồi lặng lặng chịch tiếp. Bướm vẫn trong đà lên đỉnh nên co thắt thật nhanh khiến hắn cương hơn vì sướng.

Tiếp đó là một trận rầm rầm như vũ bão, Ngô Hành Thủy sắp lên đỉnh, ** còn nhanh hơn cả mấy con chó đực trong làng đang động dục và sau hàng trăm cú dập thật mạnh, cuối cùng hắn cũng xuất tinh ở nơi thật sâu.

Ngô Lạc Vũ bị tinh dịch đánh cho lên đỉnh thêm lần nữa, cả người run lên vì sướng.

"Vợ ơi, cho anh thêm một nháy nữa rồi đi ngủ." Ngô Hành Thủy vuốt ve khuôn mặt đẫm mồ hôi của Ngô Lạc Vũ và ép cậu phải mở mắt ra.

Ngô Lạc Vũ nhìn hắn rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó được Ngô Hành Thủy bế lên, áp vào tường bắt đầu chịch, cậu chỉ kịp ôm Ngô Hành Thủy, chẳng mấy chốc đã mất đi lý trí.

Những bức ảnh trên giường vương đầy dịch tình ái, Ngô Lạc Vũ mười sáu tuổi và Ngô Lạc Vũ mười bảy ngây ngô nhìn Ngô Lạc Vũ mười tám tuổi, họ sẽ chẳng bao giờ ngờ được tương lai sau này, bản thân lại chìm trong dáng vẻ bị tưới đẫm tinh dịch như vậy.

___

20/06/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.