Niềm Vui Của Mưa

Chương 22: Lang phi



Edit: Pa

"Lạc Vũ! Lạc Vũ! Cậu nhìn xem! Xem có phải anh trai cậu không?"

Trong giờ ra chơi, mấy bạn nữ ngồi lướt điện thoại, chẳng mấy đã thấy được một video trên xu hướng, quay một anh trai thu ngân từ bên ngoài cửa kính. Trong video, anh vươn tay giúp khách hàng lấy đồ ở kệ trên cùng, tay chân dài, dáng người cao to vượt trội cùng dáng vẻ nghiêm nghị chẳng khác gì phim thần tượng.

Mấy cô gái đã nghiên cứu một hồi, IP của video này cũng ở trong thành phố, trông rất giống anh trai Ngô Lạc Vũ, họ đã thảo luận rất lâu trước khi quyết định đưa cho Ngô Lạc Vũ kiểm chứng.

Ngô Lạc Vũ cúi xuống xem nhưng cậu không dám xác nhận, người mặc đồng phục trong đó trông khá giống anh Thủy, chỉ là cậu chưa từng thấy anh Thuỷ trong dáng vẻ này.

"Tớ cũng không chắc nữa." Cậu đành phải trả lời như vậy. Chỉ có điều, cậu thấy cổ tay của người trong video nổi đầy gân, trông khá giống anh Thủy.

Cậu lén ghi lại tên tài khoản, tối về đến nhà, cậu mở video cho Ngô Hành Thủy xác nhận: "Anh Thủy, có phải anh không?"

"Phải." Ngô Hành Thủy gật đầu. Kỳ thật hắn cũng biết video này. Hôm đó, quay video xong, nhiếp ảnh đã hỏi có thể đăng lên mạng không, còn nói hắn có tiềm năng rất lớn, hỏi hắn có muốn ký hợp đồng người mẫu với công ty họ không nhưng hắn chưa trả lời luôn lúc đó.

Hắn đã kể hết lại với Ngô Lạc Vũ rồi hỏi Tiểu Vũ xem cậu thấy sao.

"Anh có muốn đi không?" Ngô Lạc Vũ thầm so sánh giữa hai công việc, suy nghĩ hồi lâu vẫn thấy nguyện vọng của anh Thuỷ mới quan trọng nhất.

"Làm cái này nhiều tiền hơn, anh đi nhé!" Ngô Hành Thủy suy nghĩ một chút, Tiểu Vũ cần tiền học đại học, mặc dù trước đó hắn có chút tiền tiết kiệm nhưng tích góp càng nhiều tiền càng tốt.

Thế nên việc này đã được định ra như thế, sau khi theo nhiếp ảnh gia đến studio, thấy không phải lừa đảo mà trước đó cũng trải nghiệm một chút quá trình làm người mẫu quay chụp, hắn thấy cũng ổn nên xin nghỉ hẳn công việc hiện tại để ký hợp đồng chính thức.

Vì video trước đó đã nổi tiếng nên sau khi Ngô Hành Thủy mở tài khoản riêng thì lưu lượng đạt hiệu quả khá tốt, lượng người hâm mộ tăng lên nhanh chóng, công việc quay chụp cũng dần đi vào quỹ đạo.

Gần đây chủ về lang tộc khá "hot". Hôm nay, Ngô Hành Thủy quay một video mặc trang phục du mục cùng hoa văn cổ xưa và trang sức bằng bạc, chưa kể da hắn vốn ngăm đen, rất hợp với hình tượng đó.

Lần đầu tiên, Ngô Hành Thủy cảm thấy thân hình của mình khá ổn nên nhờ nhiếp ảnh gia gửi cho mấy tấm ảnh hậu trường để chuyển cho Tiểu Vũ.

[Chồng em đẹp trai quá 🤩]

Đến giờ ăn tối, Ngô Lạc Vũ nhắn lại cho hắn một tin, Ngô Hành Thủy thờ ơ với mấy lời tâng bốc linh tinh dưới tài khoản mình nhưng lại đỏ mặt khi đọc tin nhắn này.

Hắn còn chưa trả lời, Ngô Lạc Vũ lại gửi thêm một tin nữa: [Chồng em mặc nguyên bộ này về nhà được không? Em muốn xem tận mắt.]

[Cũng được]

Ngô Hành Thủy chẳng thèm nghĩ ngợi đã nhắn lại. Hầu hết trang phục quay chụp đều đưa lại cho hắn nhưng hắn không muốn lấy vì trong nhà không có chỗ để. Nhà tạo mẫu nói ngày mai mang những phụ kiện, trang sức trên người đến cho cô ấy là được, mấy người trong studio rất dễ tính.

Đợi đến tối, Ngô Lạc Vũ đi học về, cậu đứng gọi cửa thì Ngô Hành Thủy lặng lẽ tắt đèn trước khi mở cửa. Một người đàn ông cao lớn đứng cạnh cánh cửa tối đen như mực, trong khoảnh khắc đó Ngô Lạc Vũ cứ ngỡ là kẻ xấu, tới khi đối phương làm động tác quen thuộc và đóng cửa lại rồi kéo cậu vào lồng ngực thì cậu mới bình tĩnh lại: "Cắt điện ạ?"

"Không phải." Giọng Ngô Hành Thủy pha chút kích động, "Tiểu Vũ, cho em xem cái này, bím tóc này có thể phát sáng vào ban đêm!"

"Ừm..." Nhất thời, Ngô Lạc Vũ chẳng nói nên lời, cậu nhìn chàng trai cao lớn đang vẫy bím tóc, dường như thật sự đã gặp một con sói ngốc nghếch đang ve vẩy móng vuốt trước mặt mình. Cậu mỉm cười và buông tán thưởng: "Đẹp trai!"

"Hehe, anh biết Tiểu Vũ sẽ thích mà!" Ngô Hành Thủy thả bím tóc xuống để Ngô Lạc Vũ đưa tay ra chạm vào nó.

Ngô Lạc Vũ vươn tay vuốt vuốt mấy cái, nghĩ mà cười: Anh Thủy thực sự coi mình như một đứa trẻ... Cậu cong môi dưới rồi duỗi tay bật công tắc đèn. Chàng trai cao lớn cúi đầu lặng lẽ, chăm chú nhìn cậu. Thoạt nhìn những huyết văn trên mặt hắn giống như có một loại sức mạnh cổ xưa nào đó đang tiềm tàng trong cơ thể, những món đồ trang sức bằng bạc treo hai bên mang đến cảm giác lạnh lùng, tựa như một vị thần trong truyền thuyết.

"Có thể hoá sói được không?" Ngô Lạc Vũ ôm mặt hắn cười hỏi.

"Không thể." Ngô Hành Thủy nhìn chằm chằm vào cậu rồi chớp mắt, như thể đang tủi thân, chuyện này chẳng phải đang làm khó hắn hay sao...

"Hú một tiếng cho em nghe." Ngô Lạc Vũ buồn cười xoa xoa hai má.

Điều này khiến Ngô Hành Thuỷ hơi bối rối, cậu thực sự muốn hắn tru lên như một con sói ư?

"Chồng, chồng, chồng, hú một cái đi!" Ngô Lạc Vũ vừa dụi vào cổ hắn vừa mân mê quả cầu lông trên lưng hắn.

Làm sao Ngô Hành Thủy có thể chịu đựng được, chẳng mấy đã cất tiếng: "Hú..."

Nụ cười của Ngô Lạc Vũ càng rạng rỡ hơn, cậu cúi người về phía trước cắn một miếng lên môi Ngô Hành Thủy rồi nói: "Đêm nay, trẫm sẽ lật thẻ bài của Lang phi."

Cậu đẩy Ngô Hành Thủy lên giường, ôm lấy mặt hắn rồi hôn lên, đầu lưỡi mềm mại mô tả môi lưỡi của đối phương.

"Trong hậu cung của bệ hạ có bao nhiêu người?" Ngô Hành Thủy vẫn còn rối rắm bởi những lời cậu đã nói.

Ngô Lạc Vũ cầm tay hắn đặt lên ngực, ánh mắt sáng ngời: "Chỉ có một mình anh Thủy."

Ngô Hành Thủy thuận thế luồn tay vào trong áo rồi ve vuốt khắp người cậu.

Quần áo nhanh chóng bị Ngô Hành Thủy khéo léo lột ra, quả thực hắn đã cởi đồ cho cậu không biết bao nhiêu lần rồi. Hắn hôn từ ngực đến tận eo, Ngô Lạc Vũ vươn tay không cho hắn xuống thấp hơn: "Anh Thủy, em vẫn chưa tắm."

Ngô Hành Thủy lại cúi xuống rồi ậm ừ: "Làm xong thì tắm."

"Chờ đã, anh yêu." Ngô Lạc Vũ đẩy bả vai của hắn, "Bộ đồ này còn phải trả lại cho người ra đúng không?"

"Không cần." Ngô Hành Thủy đáp cộc lốc.

Ngô Lạc Vũ ôm lấy hắn: "Cứ để thế rồi chịch em đi chồng."

Cậu ngồi dậy, vươn tay mở chiếc áo choàng màu nâu đen, kéo cạp quần lót, chỗ phồng lên giữa háng lộ ra rõ ràng dưới lớp quần lót rộng.

Con cu thô đen lộ ra ngoài theo động tác của Ngô Lạc Vũ, dương v*t quả không hổ với tạo hình lang tộc của Ngô Hành Thủy, mang theo nét thô ráp nguyên sơ, tựa như dương v*t cường tráng của vua sói đang lộ ra trong cuộc chiến thắng tranh giành giao phối.

Lúc này, con *** xấu xí tràn đầy ham muốn giao phối đang phun ra dịch thể, Ngô Lạc Vũ cúi xuống. Đầu tiên dùng lưỡi liếm chất lỏng từ phía trước, sau đó móc lưỡi liếm từ trên xuống dưới không chừa một chỗ nào.

Những đường gân trên con *** đều phồng lên, khoảnh khắc Ngô Lạc Vũ ngậm con cu to của anh vào, Ngô Hành Thủy liên tục nhấp hông, anh đưa tay vuốt tóc Ngô Lạc Vũ, như thể khuyến khích cậu ngậm sâu thêm một chút.

Ngô Lạc Vũ cố gắng nuốt sâu hơn, mỗi lần khẩu giao cho anh Thuỷ, cậu đều chẳng mút hết được. Lần này cũng vậy, thực sự không vào được hết nên nôn khan mấy cái, Ngô Hành Thủy lập tức rút đại bác ra rồi kéo cậu lên kiểm tra tình trạng.

"Không sao đâu." Ngô Lạc Vũ mỉm cười, cậu kéo đôi tay của Ngô Hành Thủy khoác lên người mình, vòng tay qua vai Ngô Hành Thủy rồi rướn người lên: "Cái miệng ở trên vụng về quá, chồng chịch cái miệng bên dưới đi."

"Em thật là..." Ngô Hành Thủy vỗ mông Ngô Lạc Vũ, lúc nào cũng bị mấy lời thẳng thắn của Ngô Lạc Vũ kích thích. Hắn đè Ngô Lạc Vũ dưới thân, vén vạt áo bên dưới lên rồi nhấc con chim to dài cọ vào bướm, mật ngọt ứa ra từ nụ hoa bị quy đầu quệt khắp bướm. Sau đó, rốt cuộc hắn cũng không chịu được nên rướn người chịch tới.

"Hmm..." Ngô Lạc Vũ thoả mãn hừ một tiếng. Mới có mấy ngày không làm thôi mà bướm đã phải thích nghi lại với con cu vừa to vừa dài của Ngô Hành Thủy rồi. Cậu mở mắt ra, bị dáng vẻ quá đỗi tuấn tú hôm nay của anh Thủy mê hoặc, không nhịn được nên vòng tay ôm cổ hắn rồi rướn cằm hôn lên.

Lúc nhắm mắt lại, bên tai cậu tràn ngập tiếng leng keng của những món đồ trang sức bằng bạc đang va vào nhau, kim loại lẫn với mái tóc dài vuốt nhẹ lên má cậu, ngứa quá, ngứa đến tận xương...

Xa xa, âm thanh giao hợp *bạch bạch cũng vang to hơn, Ngô Lạc Vũ cảm nhận rõ niềm sung sướng của Ngô Hành Thủy khi chịch cậu. Tần suất càng lúc càng nhanh, biên độ càng ngày càng lớn khiến bọn họ không thể hôn nổi, Ngô Lạc Vũ đành ngẩng đầu thở dốc: "A... a... a... nhanh quá... A! Ahhhhhhhh..."

Sau khi làm tình, Ngô Lạc Vũ bật khóc, cậu mở đôi mắt mơ màng nhìn người trước mắt, nước mắt khiến mọi thứ mờ ảo, dường như cậu đã thực sự thấy được thần sói hung dữ bước ra từ mảnh trăng lạnh lẽo, ánh mắt hung dữ đang nhìn cậu chằm chằm, như thể chỉ một giây nữa sẽ cắn xé chiếc cổ mỏng manh của cậu.

Ngay sau đó, đúng như tưởng tượng của Ngô Lạc Vũ, người đối diện cúi xuống vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, cằm rồi xuống tới cổ và xương quai xanh của cậu. Cách hắn liên tục liếm láp ấm áp như thế đã thực sự khiến người ta liên tưởng đến một chú cún con, Ngô Lạc Vũ nỉ non: "Lại.. tru thêm một tiếng... ưm..."

Ngô Hành Thủy không biết chuyện gì khiến Ngô Lạc Vũ lại muốn như vậy, chỉ là hắn thấy nước miếng của Ngô Lạc Vũ tràn ra khoé miệng, không kìm được nên lau giúp cậu, rất khó để phát ra thứ âm thanh đó. Hắn véo eo Ngô Lạc Vũ rồi hung hăng chịch tiếp, chẳng nói chẳng rằng.

"Hu... Muốn... muốn nghe... cún con... sủa... Huuu... muốn nghe..." Ngô Lạc Vũ không được thoả mãn, lý trí sắp vỡ vụn nên cứ phản ứng bộc phát như thế, cậu thở hồng hộc vì khóc, khóe mắt đỏ hoe, bất mãn.

"Đừng khóc, đừng khóc, vợ ơi. Anh sủa em nghe, áu hú áu hú, hay là em thích nghe gâu gâu, đừng khóc nữa mà..."

Ngô Hành Thủy thoáng bối rối, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Vũ khóc lóc thảm thiết như thế. Hắn lại cúi người liếm đi những giọt nước mắt trên mặt Ngô Lạc Vũ, muốn liếm hết cả mặt của Tiểu Vũ thêm lần nữa.

"Ngoan... chó cún... a... chó cún xinh đẹp... chịch em... a... chồng ơi... sướng quá..." Được thỏa mãn nên Ngô Lạc Vũ đã vui vẻ trở lại, chẳng để ý mình bị chịch thật hung (dữ).

Bướm nhỏ đáng thương bị con *** đen kéo căng tới biến dạng, bị chịch sưng lên, đến độ đỏ bừng, căng mọng, không ngừng chảy ra mật ngọt như thể bị lạm dụng quá độ.

"A... Aaa... Aaaaaaa..." Trong chốc lát, thậm chí Ngô Lạc Vũ chẳng còn sức để phân biệt là sói hay là chó, cậu run rẩy vì lên đỉnh, giống như vừa bị chịch đến tê dại cả người, dịch âm đ*o, tinh dịch hay nước bọt đều không không tự chủ được mà tuôn ra. Chẳng biết qua bao lâu, cậu lại chịu thêm luồng tinh dịch cuồng bạo từ bên ngoài tưới tắm, ngay cả sức lực run rẩy cũng không có.

"Chó cún đánh dấu cho vợ được không?" Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng hỏi rồi âu yếm vuốt ve gò má của Ngô Lạc Vũ.

Ngô Lạc Ngọ chậm rãi khôi phục lại lý trí, khàn giọng hỏi: "Đánh dấu như thế nào?"

"Chó cún đái vào trong lỗ của vợ để đánh dấu, như thế thì bên trong chính là lãnh địa của chó cún rồi." Ngô Hành Thủy mỉm cười đáp lại, dù hắn không biết nhiều kiến ​​​​thức chính quy nhưng mấy thứ hư hỏng như vậy thì lại biết không ít.

Nghe hắn trả lời xong, Ngô Lạc Vũ kinh ngạc nhìn hắn nhưng cơ thể đã phản ứng lại với mấy lời đó, bướm càng lúc càng siết chặt. Thành ra, chó cún hư hỏng không kiểm soát được khẩu đại bác của mình và bắt đầu xả nước tiểu, nước tiểu nóng bỏng khiến da thịt không ngừng co bóp, nước tiểu xối thẳng vào điểm G khiến Ngô Lạc Vũ lên đỉnh mà không cần chịch.

"Ôi... Nóng quá..." Ngô Lạc Vũ đờ đẫn xoa xoa chiếc bụng căng tràn của mình, bụng gồ trông thấy như thể đang nói cho hắn biết nơi này đã căng đến mức ăn không tiêu nữa.

Sau khi tiểu xong, Ngô Hành Thủy không rút khẩu đại bác ra mà ôm Ngô Lạc Vũ lên rồi bế vào phòng tắm. Vừa được rút đại bác ra thì toàn bộ chất lỏng hỗn độn đều chảy hết ra ngoài, bộ đồ này xem như bỏ.

"Chó cún muốn đánh dấu cả lỗ sau của vợ." Ngô Hành Thủy bế Ngô Lạc Vũ lên rồi xoay người cậu lại, quệt ít dịch thể phía trước bôi vào lỗ đít, ngón tay nới lỏng mấy cái rồi đút khẩu đại bác vào.

Ngô Lạc Vũ chẳng thể kháng cự được. Cậu dựa vào Ngô Hành Thủy, thậm chí còn chẳng mở nổi mắt, chẳng mấy đã bị kéo lại vào cơn say tình, trước khi hoàn toàn đánh mất trí, suy nghĩ cuối cùng của cậu là: May mà hôm nay là thứ sáu...

___

23/06/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.

Tôi spoil trước là truyện không chuyển hướng sang giải trí và chồng iu của bé Lạc cũng không đổi đời đâu.