Niềm Vui Của Mưa

Chương 23: Trừng phạt anh, cũng là trừng phạt em



Edit: Pa

⛔️ Chương này không dành cho team công khống.

Càng về cuối năm, lịch thi cử trên trường càng nhiều, lắm lúc phải ở lại, Ngô Lạc Vũ thường trở về trong tình trạng mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi sau khi tắm. Còn công việc của Ngô Hành Thủy thì ngày càng bận, thỉnh thoảng còn phải đi công tác, quay phim ngoại cảnh nên hai người càng ít thời gian gặp gỡ trò chuyện với nhau hơn. Chỉ có điều, nếu phải ra ngoài thì Ngô Hành Thuỷ sẽ cố gắng tránh ngày thứ bảy và chủ nhật, hắn phải ở bên Tiểu Vũ trong mấy ngày nghỉ.

Đêm đầu tiên Ngô Hành Thủy không có nhà, Ngô Lạc Vũ nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, rất khó để thích nghi, cuối cùng cậu ôm gối của hắn rồi thiếp đi.

Hai người ở bên nhau, tình trạng này diễn ra thường xuyên hơn sau khi hắn nhận dự án, Ngô Lạc Vũ suy nghĩ cả đêm nhưng không tìm được cách giải quyết.

Đến mùa đông, cứ ngày qua ngày ngắn ngủi bận rộn, rốt cuộc cũng chờ được đến Năm mới, hai đứa đều được nghỉ nên cuối cùng cũng có chút thời gian đi chơi vui vẻ với nhau. Từ khi đến thành phố, hai người chưa đi chơi bao giờ, một chị ở studio đã đề xuất cho Ngô Hành Thuỷ dẫn Ngô Lạc Vũ đến Tháp Đồng hồ để cùng nhau đếm ngược đón Năm mới. Công viên giải trí mời hắn đóng vai nhân viên bán hàng, chỉ cần quay ba tiếng là được, thời gian còn lại có thể vui chơi tuỳ thích.

Công việc kết thúc vào lúc chín giờ tối vừa hay đúng giờ Ngô Lạc Vũ tan học, thời gian khá hợp lý nên Ngô Hành Thuỷ đồng ý.

Đến khi hắn xong việc, Ngô Lạc Vũ còn đang trên đường tới đây bằng tàu điện ngầm, Ngô Hành Thuỷ không đi cùng những người trong studio mà đi đến bộ ra lối vào trạm tàu để đợi Ngô Lạc Vũ. Tiếc là hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác đen và choàng khăn đỏ nên cực kỳ nổi bật trong đám đông, người hâm mộ bắt gặp hắn ở khu vực công tác nên lén đi theo chụp ảnh khiến hắn hơi bất lực.

"Anh đẹp trai, có thể cho em WeChat của anh không?" Một cô gái đi ngang qua đã chạy tới hỏi hắn.

"Không được, anh ấy đã kết hôn rồi." Chẳng biết Ngô Lạc Vũ đã ra đây từ lúc nào, cậu khoác tay Ngô Hành Thuỷ bước về phía trước. Hắn để ý thấy xung quanh có mấy người đang chụp hai người, lý trí nói với hắn rằng hắn nên buông tay ra nhưng...

"Tiểu Vũ, em giận à?" Ngô Hành Thủy cúi đầu nhìn cậu.

"Đâu có." Ngô Lạc Vũ kéo hắn hoà vào dòng người, giữa biển người tấp nập, hai đứa xuyên qua từng con phố phồn hoa, náo nhiệt, cuối cùng cũng bỏ lại dòng người ở phía sau. Ngô Lạc Vũ giảm tốc độ rồi dừng lại.

"Tiểu Vũ có muốn ăn gì không?" Ngô Hành Thủy hỏi.

Ngô Lạc Vũ lặng thinh nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, cậu cắn môi dưới, chẳng hiểu sao vừa rồi bản thân lại giận chó đánh mèo nên thấy áy náy nhưng thực sự rất khó để xoa dịu cảm xúc trong lòng cậu.

"Đêm nay ở đâu?" Đột nhiên cậu thốt ra câu này.

Ngô Hành Thuỷ lấy ra một tấm thẻ phòng: "Chị Diệp đưa cho anh. Chị ấy bảo, khách sạn này đêm nay đắt đỏ lắm. Đây là phúc lợi của công viên giải trí, cửa kính trong suốt cao từ sàn đến kịch trần, ở khách sạn này có thể xem trình diễn pháo hoa lúc nửa đêm, chị ấy biết anh đi hẹn hò nên đưa cho anh. Em có muốn đi luôn không?"

"Muốn." Ngô Lạc Vũ cũng không giải thích nhiều, cậu đang cố khống chế bản thân không nổi điên trên đường.

Khách sạn ngay gần công viên giải trí, hai người đi bộ đến đó chỉ mất vài phút. Nội thất thực sự rất tuyệt, có một chiếc bàn cà phê nhỏ và đôi ghế đan bằng liễu gai treo dưới tường kính suốt cao kịch trần.

Ngô Lạc Vũ cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ còn lại một chiếc áo len cao cổ màu trắng, dưới ánh đèn ấm áp trông cậu như một con thú nhỏ bé vô hại. Cậu bước đến chiếc ghế đan bằng liễu gai, vịn vào dây leo rồi ngồi xuống, nhón chân, đung đưa qua lại.

Kiểm soát quá nhiều là một loại bệnh. Cậu tự nhủ trong lòng.

"Lại đây." Nhưng bệnh của cậu càng ngày càng nặng, không khống chế được.

Ngô Hành Thuỷ ngoan ngoãn bước lại gần, cúi đầu, như thể muốn nghiên cứu biểu cảm của cậu.

"Ngồi lên thảm đi." Ngô Lạc Vũ nói khẽ.

Chàng trai trước mặt khoanh chân ngồi xuống theo lời cậu, thậm chí còn chưa kịp cởi áo. Hắn chống tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Ngô Lạc Vũ bằng vẻ oan ức nhưng không dám nói.

"Chó cún muốn ra ngoài chơi à?" Ngô Lạc Vũ ghé sát lại, giơ tay xoa đầu hắn.

"Anh, Tiểu Vũ, vốn dĩ anh là muốn dẫn em tới nhà hàng mới khai trương ở bên kia, nghe bảo rất ngon." Ngô Hành Thủy hít một hơi, chẳng hiểu vì sao đột nhiên không khí lại biến thành như vậy.

"Nghe ai nói?" Ngô Lạc Vũ thẳng người, tựa đầu dây đu.

"Mấy người hâm mộ tới mua hàng trong hôm nay." Ngô Hành Thuỷ nói thật.

Ngô Lạc Vũ quay đi, không nhìn hắn nữa. Cậu thả lỏng bàn tay đang siết chặt, trong lòng tự thuyết phục bản thân, cậu không thể bắt anh Thủy nghỉ việc, trước đó chính cậu đã đồng ý.

Cậu hít một hơi, cảm thấy kiệt quệ vô cùng. Lần cuối cùng cậu cảm thấy bất lực như vậy là khi bị buộc phải về nhà, không thể đi học nữa, lúc đó cậu đã làm gì? Đúng, cậu đã khóc cả đêm và cam chịu số phận của mình. Bây giờ nghĩ lại, dường như chuyện đã đã lâu lắm rồi.

Cậu cúi đầu, ngón tay cái vuốt ve những vết chai do cầm bút quá nhiều. Bỗng nhiên, một đôi tay giơ lên ​​nhéo nhéo bàn tay cậu, chủ nhân của đôi tay ấy dè dặt nói: "Tiểu Vũ, đừng khó chịu."

Ngô Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn hắn cười: "Vậy anh dỗ em đi!"

Người đối diện suy nghĩ một chút, sau đó quỳ thẳng người, hướng về phía trước hôn cậu. Ngô Lạc Vũ không từ chối, cũng chẳng đáp lại, bị động, mặc cho đối phương hôn.

Một lúc sau, hai người tách ra, Ngô Hành Thủy nhìn cậu rồi hỏi: "Tiểu Vũ, phải làm sao bây giờ?" Hắn vẫn luôn thẳng thắn, nếu không làm tốt sẽ hỏi thẳng Tiểu Vũ.

Ngô Lạc Vũ chống cằm, chậm rãi nói: "Cởi áo khoác ra."

Ngô Hành Thuỷ ngoan ngoãn làm theo rồi vội vàng quay lại nhìn cậu sau khi cởi áo khoác.

"Rất ngoan." Ngô Lạc Vũ mỉm cười xoa đầu của hắn, duỗi tay cởi khăn quàng cổ cho hắn.

"Chó cún ngoan ngoãn thì vợ sẽ vui đúng không?" Dường như đã tìm thấy phương hướng nên Ngô Hành Thuỷ hơi phấn khích.

Ngô Lạc Vũ gật đầu. Giờ họ đang mặc cùng một dáng áo len cổ lọ nhưng một chiếc màu đen, một chiếc màu trắng, thoạt nhìn có vẻ hơi khác biệt. Cậu lại bắt đầu hối hận, đáng lẽ trên đường tới đây cậu không nên xem tài khoản của anh Thủy, lẽ ra không nên mua chiếc áo trắng không thuận mắt này, không nên quan tâm tới những bình luận thiếu đạo đức dưới tài khoản...

Nếu không phải vì những nhân tố đó tích tụ thì cậu cũng chẳng tức đến vậy.

"Ra bật điều hòa đi." Ngô Lạc Vũ nói, nhanh chóng cười bổ sung, "Chó cún bò đi."

Ngô Hành Thuỷ lập tức dùng tay chân bò ra ngoài, tay chân dài ngoằng, bò thế cũng chẳng đáng yêu, y như con chó to vụng về. Hắn vội vàng bật điều hòa rồi bò lại thật nhanh.

"Ngoan." Ngô Lạc Vũ vỗ đầu hắn, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi xích đu, đi vòng qua Ngô Hành Thủy rồi ngồi xổm xuống, nói với hắn: "Để vợ cởi quần áo cho cún ngoan."

Cậu mỉm cười vươn tay, bắt đầu cởi áo len trên người Ngô Hành Thủy, lúc Ngô Hành Thủy muốn đứng thẳng dậy để phối hợp thì cậu anh ngăn lại: "Bò xuống."

Phải mất một lúc lâu, Ngô Lạc Vũ mới có thể cởi hết quần áo trên người Ngô Hành Thuỷ trong tư thế kỳ quặc ấy. Sau khi cởi xong, cậu vuốt ve tấm lưng của Ngô Hành Thuỷ rồi quay đầu hôn lên má hắn và nói: "Cún ngoan ở đây đợi vợ quay lại."

"Vợ đi đâu?" Ngô Hành Thủy ngẩng đầu dõi theo bóng lưng cậu.

"Đi vệ sinh." Ngô Lạc Vũ đáp. Dường như xót hắn phải quỳ rạp như vậy nên ngồi xổm xuống, ôm hắn cựa quậy một lúc đến khi dương v*t ngăm đen giữa hai chân chó cún dựng đứng lên trong không trung mới dừng lại rồi nói: "Ngoan ngoãn chờ em."

Ngô Lạc Vũ vào trong phòng tắm nhưng chẳng làm gì, chỉ rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng trấn tĩnh lại. Lúc cậu rửa mặt cậu lại làm ướt tất một chút nên cởi ra rồi rửa chân bằng nước nóng.

Cậu lau chân bằng khăn giấy trước khi dẫm chân trần lên thảm. Tấm thảm trắng gần như hòa vào đôi chân trắng nõn của cậu, đồng thời cũng nuốt chửng tiếng bước chân, mãi đến lúc cậu ngồi lại chiếc ghế mây thì Ngô Hành Thuỷ mới nhận ra cậu đã quay lại.

"Vợ ơi." Ngô Hành Thủy hồ hởi gọi cậu.

"Ngoan, lại đây, vợ thưởng cho anh."

Ngô Hành Thủy lập tức cọ vào người cậu, Ngô Lạc Vũ nắm lấy tay hắn, để nửa thân trên của hắn ngả lên đùi mình rồi đưa tay xoa đầu Ngô Hành Thủy.

"Chó cún có biết khi chó con động dục phải làm thế nào không?" Ngô Lạc Vũ làm như vô tình nhấc chân lên rồi cọ phải dương v*t thô dài đang phun ra dịch thể giữa hai chân chó cún và thản nhiên hỏi.

Bị đối xử như vậy, gã khổng lồ của Ngô Hành Thuỷ càng hưng phấn hơn, dường như hắn không kiềm chế được, muốn vươn tay nắm lấy chân của Ngô Lạc Vũ, chẳng có lòng dạ nào để trả lời câu hỏi của cậu.

Tuy nhiên, chẳng mấy đã bị Ngô Lạc Vũ ghì chặt tay trên đùi.

"Giờ móng vuốt của chó con đã vô dụng rồi." Ngô Lạc Vũ lại gần hắn, thấy sắp không thể nhẫn nại được nữa nên nhắc nhở: "Chó cún tự cọ ra đi."

Nói xong câu ấy, cậu duỗi chân dẫm lên bộ ấm chén phía trước, thẳng lưng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ phía xa xa, ​​vòng đu quay trong công viên giải trí đang quay chậm, quả thực tầm nhìn (view) ở đây thực đẹp.

Ngô Hành Thủy vội vàng xuống tay, hắn muốn dỗ ngọt Tiểu Vũ. Ngô Hành Thủy chăm chú nhìn bàn chân ở gần mình nhất rồi đong đưa cơ thể để cọ vào nó.

Con *** thô đen vừa chạm vào đôi chân trắng nõn, mịn màng đã thèm chảy nước, Ngô Hành Thủy không ngờ da thịt chỗ này lại mịn màng và non mềm đến vậy, chẳng mấy đã bị hớp hồn bởi sự ngon ngọt, quy đầu bắt đầu ve vuốt lên xuống, nhưng dẫu sao làn da cũng chẳng có chất bôi trơn, hắn chà xát mạnh đến nỗi quy đầu vừa đau vừa sướng

Chẳng biết ánh mắt của Ngô Lạc Vũ đã quay về từ lúc nào, cậu nhìn chằm chằm vào chuyển động của con *** bên dưới nhưng không nói năng gì.

Hai chân vẫn không nhúc nhích, Ngô Hành Thủy cảm thấy mình không làm gì sai, lại nỗ lực thêm vài lần, hắn kéo đôi chân sát lại, dường như đã tìm được vị trí thích hợp nên nhích mông ngồi giữa hai bàn chân để gã khổng lồ cọ vào khe hở.

Ngô Lạc Vũ vẫn mặc nguyên áo và quần jean, thành ra mỗi hắn làm đến tận cùng thì chẳng tránh khỏi việc quy đầu chọc phải quần jean thô cứng khiến Ngô Hành Thủy bất giác rên lên một tiếng đau đớn.

Một giây sau, Ngô Lạc Vũ duỗi chân giẫm lên đại bàng, nhấc một chân lên, lặng lẽ kéo quần lên, đồng thời lấy mu bàn chân nâng đại bàng từ dưới lên và nói: "Tiếp đi."

Đại bàng vội vàng đuổi theo, toàn thân căng phồng đến cùng cực, cọ vào mu bàn chân cả trăm lần nhưng vẫn không bắn được. Dẫu sao đại bàng cũng thường xuyên được bao bọc trong mấy nụ hoa của Tiểu Vũ nên chút kích thích này còn lâu mới đủ để hắn xuất tinh. Chẳng qua tình dục đã khơi mào nên đành mài chim nhanh hơn, trên mặt đã nóng bừng, ướt đẫm mồ hôi.

Ngô Lạc Vũ âu yếm lau mồ hôi trên trán hắn, mỉm cười ghé lại nói: "Có phải chó cún chẳng thích vợ mấy đúng không? Sao không bắn tinh được?"

"Anh làm được mà vợ." Ngô Hành Thủy vội vàng chứng tỏ bản thân, úp cả người lên đùi Ngô Lạc Vũ, đại bàng chịch vừa hăng vừa gấp khiến cổ chân đỏ bừng một mảnh, hắn dùng hết sức để làm. Quy đầu bị ma sát tê rần rần, mấy ngón tay anh co quắp, hốc mắt đỏ hoe vì nôn nóng.

Ngô Lạc Vũ nhẹ nhàng vuốt ve lên người hắn như để xoa dịu sự nôn nóng bằng tiết tấu ôn hoà. Chẳng biết qua bao lâu, thấy dáng vẻ Ngô Hành Thủy như sắp khóc, cuối cùng cậu cũng mủi lòng muốn hỗ trợ hắn. Thế là, cậu cúi đầu, hôn lên tai chó cún rồi nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh."

Cơ hồ vừa dứt lời đã cảm giác mu bàn chân có một dòng chất lỏng sền sệt, sau đó từng dòng từng dòng, càng lúc càng nhiều.

Họ còn chưa kịp bình tâm lại thì đột nhiên cửa sổ bừng sáng, hóa ra rốt cuộc pháo hoa giao thừa cũng bắt đầu bắn, âm thanh vang dội chặn lại tiếng của hai người. Thế là, Ngô Lạc Vũ đưa tay xoa mặt Ngô Hành Thủy rồi kéo hắn lên ngồi cùng mình.

Họ lặng lẽ dựa vào nhau, ngồi thưởng thức màn pháo hoa ấy.

Sau khi pháo hoa dần biến mất, Ngô Hành Thủy quay đầu nhìn Ngô Lạc Vũ rồi nhẹ nhàng nói: "Vợ ơi, anh cũng yêu em."

Ngô Lạc Vũ cười: "Em biết."

Cậu đứng dậy kéo Ngô Hành Thủy vào phòng tắm, chất lỏng màu trắng trên cổ chân chảy dòng dòng từ mắt cá chân xuống, dường như cậu không nhận ra điều đó.

"Vợ ơi, còn muốn làm nữa." Tiếng Ngô Hành Thủy vang lên từ phía sau.

Dưới ánh đèn, Ngô Lạc Vũ quay đầu lại. Áo len trắng mềm mại cùng nụ cười nhẹ khiến dáng vẻ của cậu nom quá đỗi thuần khiết, cậu nhìn chằm chằm vào Ngô Hành Thủy rồi nói từng chữ: "Hôm nay không được, trừng phạt anh, cũng là trừng phạt em."

___

28/06/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.

Tính chiếm hữu của thụ đã bộc lộ từ trước khi kết hôn và tôi cũng cảnh báo từ chương Giới thiệu nên ai chửi bé Vũ là tôi xoá cmt đó nha.