Niềm Vui Của Mưa

Chương 24: Mời phụ huynh



Edit: Pa

"Ôi! Được nghỉ đông có mỗi hai tuần! Nản ghê!" Vừa tan học Đồ Minh lập tức thở ngắn than dài.

Ngô Lạc Vũ không ngẩng đầu, cậu sửa nốt câu cuối cùng trong bài thi trước khi đi ăn với Đồ Minh.

Giờ ăn trưa có hai kiểu người, hoặc là hăng hái, thần tốc chiếm lấy hàng đầu tiên hoặc thong dong chờ đoàn người ăn xong hết. Hiển nhiên hai người bọn họ thuộc về vế sau, lúc ra khỏi phòng học, bên ngoài không còn ai, thành ra rất dễ thấy cô gái đứng cạnh lan can gần cửa lớp.

"Đàn anh!" Một cơn mưa nhỏ, không, thực ra Ngô Lạc Vũ đã biết tên thật của cô ấy, là Trình Lệ Tuyết, cô ấy đang vẫy tay chào.

Giờ mà phớt lờ người ta có vẻ bất lịch sự nên Ngô Lạc Vũ bước tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đồ Minh ngơ ngác nhìn họ chằm chằm.

"Cái này cho anh, em tự vẽ." Trình Lập Tuyết đưa tập tranh đã bọc lại cho cậu.

Ngô Lạc Vũ nhận lấy rồi nhìn một lượt, sau đó buộc dây lại và nói: "Cảm ơn."

"Không có gì! Đàn anh chịu nhận là em đã vui lắm rồi. Em đi đây, tạm biệt!"

Đồ Minh tò mò nhìn món đồ trong tay Ngô Lạc Vũ, sau đó nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô gái ban nãy rồi gãi đầu: "Cái gì vậy?"

"Tớ không thể cho cậu xem được." Ngô Lạc Vũ xoay người, cất món đồ đó vào trong ngăn bàn, rồi dẫn Đồ Minh rời khỏi phòng học.

"Bí mật thế, Lạc Vũ, trước đây cậu có nhận đồ của con gái đâu, yêu đương rồi phải không?" Đồ Minh nhìn Ngô Lạc Vũ như thể bản thân vừa phát hiện ra một thế giới mới.

Ngô Lạc Vũ lườm cậu ta: "Đừng đoán mò." Thật ra đó chỉ là tranh vẽ cậu và anh Thuỷ nhưng rất khó để giải thích cho Đồ Minh lý do Trình Lệ Tuyết đã vẽ bức tranh ấy.

Vốn tưởng đó chỉ là chút chuyện vụn vặt, ai ngờ trước giờ tự học buổi tối, tự nhiên giáo viên chủ nhiệm lại gọi Ngô Lạc Vũ đến văn phòng. Cậu cứ tưởng thầy lại nhờ mình lấy bài thi hay cái gì đó nhưng vừa bước vào văn phòng đã thấy chủ nhiệm giáo dục ngồi cùng một giáo viên khác trong trạng thái cực kỳ nghiêm túc.

Ngô Lạc Vũ vừa định cất lời thì cửa văn phòng lại bị đẩy ra, một cô gái mở cửa bước vào.

Chủ nhiệm giáo dục chậm rãi nói: "Lần này, thầy gọi các em tới là bởi có bạn báo cáo hai em có quan hệ tình cảm, còn công khai tặng quà trước cửa lớp, gây ảnh hưởng rất xấu. Các thầy cô cũng không phải không nói lý, gọi mấy đứa tới để xác nhận xem đã xảy ra chuyện gì. Lạc Vũ, em là con trai, nói cho thầy biết, hai đứa không có quan hệ tình cảm gì hết đúng không?"

"Không có ạ." Ngô Lạc Vũ hơi cạn lời, không biết đứa nào lại rảnh háng như vậy.

"Vậy thì tốt rồi, em là hạt giống có triển vọng nhất để chúng ta hướng tới đại học X, còn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học rồi, đừng có lạc đường. Nếu không phải bạn trai, vậy em mang món quà mà bạn học đã tặng cho các thầy xem để xác thực đi, nếu chỉ nói suông thì cũng vô dụng!"

"Thưa thầy, đây là chuyện cá nhân của bọn, em không thể tiết lộ, chẳng lẽ người đã báo cáo cho thầy không nói gì ạ?" Ngô Lạc Vũ bất đắc dĩ nhìn thầy chủ nhiệm giáo dục.

"Người ta có chứng cứ, chụp được ảnh của cô cậu không phải chỉ một lần!" Thầy chủ nhiệm giáo dục cũng hơi bực bội..

Thầy Lạc vội vàng đứng ra để hoà giải: "Lạc Vũ, thứ đó có quan trọng không? Đưa cho các thầy xem, tại sao em không nói cho các thầy biết các em gặp nhau hai lần để làm gì?"

"Thưa thầy, em chỉ có thể nói với thầy rằng em với Trình Lệ Tuyết không hề thân quen, thậm chí còn không có số liên lạc của bạn ấy, nếu không bạn ấy đã chẳng phải đứng hiên ngang trước cửa lớp mình rồi ạ." Ngô Lạc Vũ bất lực thực sự. Chứng minh một thứ không tồn tại thực sự rất khó Lại không thể nói ra sự thật. Cậu chẳng nghĩ ra cách nào để nói rõ ràng chuyện này.

"Thưa thầy, lời của đàn anh đều là sự thật, em với anh ấy thực sự không có thông tin liên lạc, em chỉ đưa cho anh ấy một bức tranh thôi ạ." Trình Lệ Tuyết cắn môi nói.

"Chỉ là một bức thì thì có gì phải xấu hổ, lấy ra là xong!" Thầy chủ nhiệm giáo dục đứng dậy uống một hớp nước.

"Không được ạ. Vì cán cân của các thầy đã nghiêng về phía người tố giác, em không còn gì để nói. Em không thể chứng minh một chuyện không hề có thực."

Ngô Lạc Vũ cũng khá bực, đến nỗi muốn lôi điện thoại ra cho họ xem bản thân không hề có thông tin liên lạc của Trình Lệ Tuyết nhưng lịch sử trò chuyện giữa cậu và anh Thuỷ nằm ngay trên đầu nên không thể lấy ra. Nhất thời chẳng nghĩ ra biện pháp nào ổn thoả.

Thầy Lạc bối rối nhìn sang Ngô Lạc Vũ, thấy giáo viên bên cạnh đã đi tìm sổ liên lạc nên đâu còn cách nào khác ngoài việc tra cứu thông tin liên lạc của phụ huynh.

Ngô Lạc Vũ chẳng sợ, liên lạc với phụ huynh chính là gọi cho anh Thủy, nhất định anh Thuỷ sẽ tin tưởng cậu, chi bằng giả vờ nghe mắng một chút cho xong chuyện. Chỉ là Trình Lệ Tuyết cũng sắp bị mắng rồi, có điều trong chuyện này, cậu không thể giúp gì được.

Ba mươi phút sau, phụ huynh của hai bên đến, giáo viên thuật lại sự tình, đồng thời cũng cho phụ huynh xem ảnh của người báo tin gửi tới, sắc mặt của phụ huynh hai bên đều trở nên khó coi ngay lập tức.

Thấy vậy, Ngô Lạc Vũ lập tức kéo ống tay áo của Ngô Hành Thủy, nhẹ nhàng nói: "Anh Thuỷ, em không có, anh biết mà."

"Anh biết mà Tiểu Vũ." Ngô Hành Thủy gật đầu với cậu.

Sau đó là một màn giảng giải lý lẽ và Ngô Lạc Vũ hứa hẹn sau này sẽ học tập chăm chỉ, sự việc đã kết thúc một cách mơ hồ như vậy. May sao, mẹ của Trình Lệ Tuyết khá lý trí, bằng chứng mà giáo viên đưa ra chỉ có thế, bà không nhắc gì đến Lệ Tuyết và Lạc Vũ mà chỉ yêu cầu sau này cô bé phải tập trung vào việc học.

Ra khỏi văn phòng, Ngô Lạc Vũ dẫn Ngô Hành Thủy đi về phía trước.

"Anh Thủy, khi nãy anh đang làm việc à?" Ngô Lạc Vũ vẫn còn áy náy với anh Thủy, giáo viên đột nhiên gọi anh Thủy tới chính là vì nguyên nhân này. Nếu người bị gọi đến là cậu, nhất định cũng sẽ tức giận.

"Không đâu, đúng lúc anh được nghỉ." Ngô Hành Thủy đáp.

"Thế giờ anh về luôn à?"

"Ừ." Ngô Hành Thủy gật đầu, bước xuống cầu thang.

Ngô Lạc Vũ nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng hơi khó chịu. Cậu lặng đi một lúc, sau vài giây, cậu chạy đến rồi kéo Ngô Hành Thủy: "Anh Thủy, anh đi với em."

"Đi đâu?" Ngô Hành Thủy nhìn cậu khó hiểu, "Em sắp đến giờ học buổi tối rồi đúng không?"

"Vào nhà vệ sinh với em." Lời của Ngô Lạc Vũ không được phép nghi ngờ.

Cậu kéo Ngô Hành Thủy đến tận nhà vệ sinh, mở cửa buồng rồi bước vào. Gần đến giờ học nên nhà vệ sinh không có ai.

"Chồng ơi, đừng tức giận." Ngô Lạc Vũ chủ động ôm lấy cổ Ngô Hành Thủy, rướn môi lên.

Môi lưỡi vừa chạm nhau đã bắt đầu dây dưa cuồng nhiệt, hai người hôn càng lúc càng sâu, cuối cùng nép vào một góc. Chẳng mấy chốc, họ cùng nhau đổ vào tường, tạo thành một tiếng *bộp khiến hai đứa phải dừng lại.

"Tiểu Vũ, em về lớp đi!" Ngô Hành Thủy hôn Ngô Lạc Vũ nốt lần cuối rồi xoa mặt cậu.

"Không" Ngô Lạc Vũ ôm eo rồi cọ vào ngực hắn, "Anh Thủy, em tự học là được, em muốn dỗ anh, em biết anh tin tưởng em nhưng em vẫn muốn dỗ anh."

"Tiểu Vũ, anh Thủy không tức giận." Ngô Hành Thủy xoa đầu cậu và nói: "Tiểu Vũ gặp phải chuyện này cũng ấm ức, anh cũng dỗ em có được không?"

Ngô Lạc Vũ gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, nụ hôn lại rơi xuống.

Cả hai đều hứng tình khiến bầu không khí bỗng chốc nóng lên. Môi lưỡi rượt đuổi, giành nhau nước miếng, chẳng mấy chốc đã hừng hực, nhuộm hồng bờ đôi môi của hai đứa.

Ngón tay lướt trên da thịt như châm lửa, nhuốm đẫm da thịt chẳng chừa một kẽ hở nào. Vuốt ve từng tấc một, lồng ngực phập phồng cũng nở to hơn, chẳng thể chống lại bất cứ sự trêu chọc nào.

Ngô Hành Thủy vén áo sơ mi của Ngô Lạc Vũ lên, ngón tay luồn vào da thịt và cẩn thận thưởng thức. Chẳng mấy đã cởi hết cúc áo, sau đó luồn tay xuống dưới.

Sau vài phút cật lực, chiếc cúc cũng chật vật gỡ ra trong nụ hôn cuồng nhiệt ấy. Bấy giờ, cả hai mới thở dốc và kết thúc nụ hôn.

"Em muốn làm ở đây thật à?" Ngô Hành Thủy xác nhận lần cuối. Với lương tâm của một người trưởng thành và chút ý thức sót lại đã ngăn hắn làm mấy chuyện thế này ở trường với một học sinh cấp ba đang chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

"Muốn." Ngô Lạc Vũ trả lời rõ ràng, kiên định.

Hầu như những lần quan hệ trước đây đều ở quê hoặc trong phòng trọ, không có ai. Vậy nên lần này làm ở nơi chật chội, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện khiến cả hai hơi căng thẳng. Tuy nhiên, vì căng thẳng nên có chút cảm giác phấn khích. Dần dần, ngay cả mùi thoang thoảng trong nhà vệ sinh cũng giống như thuốc kích dục trá hình, hai người nhìn nhau với ánh mắt nôn nóng.

Dính lấy nhau một hồi, rốt cuộc Ngô Hành Thủy cũng không nhịn nổi nữa, tụt quần của hai người xuống, nâng con *** thô to đẩy vào khe bướm, quy đầu quệt lên xuống trước kẽ hở trơn trượt một lúc rồi đút mạnh vào nụ hoa mà chẳng hề do dự.

"Hừm..." Hai người đồng thời thở dài mãn nguyện.

Ban đầu chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy nhưng sau mấy chục phát thì tốc độ nhanh dần, biên độ chuyển động của Ngô Hành Thủy cũng vô thức mạnh hơn. Mới thục được vài phát, Ngô Lạc Vũ đã dính vào tường. May mà trường xây tường xi măng, nếu không tình hình này thật đáng quan ngại.

Bầu không khí giữa hai người vẫn hơi nặng nề, mặc dù Ngô Hành Thủy tự nói với bản thân rằng không có gì phải tức giận nhưng hắn không thể kiểm soát được những phản ứng bộc phát của mình. Thế nên hắn trút tất thảy những bực dọc của bản thân vào tình ái, hắn bóp hông Ngô Lạc Vũ rồi chịch vừa mạnh vừa gấp, da thịt áp lên cơ thể đang nép vào tường, bướm nhỏ sắp bị đâm nát.

Chuyện mây mưa hôm nay im ắng lạ thường. Có lẽ là vì hoàn cảnh không cho phép, hoặc do thời điểm không thích hợp nên cả hai ngầm duy trì bầu không khí ấy, không ai chủ động phá vỡ nó, chỉ có tiếng rên rỉ khe khẽ vô tình tràn ra khỏi cổ họng Ngô Lạc Vũ quanh quẩn trong một không gian nhỏ.

Trong tình huống ấy, tiếng *bạch bạch thật rõ ràng, Ngô Lạc Vũ nhắm mắt lại, có lẽ cậu đang trốn tránh nỗi xấu hổ khi làm tình giữa ban ngày ban mặt hoặc cậu chỉ muốn tận hưởng thật kỹ khoảnh khắc này. Cậu nâng cằm lên, da khắp người đỏ ửng.

Kiểu làm tình này không kéo dài được lâu, Ngô Hành Thủy ngại chưa đủ sâu nên ghìm lấy mông của Ngô Lạc Vũ rồi ép sát vào cơ thể mình. Lúc này, con *** thô dài đã chọc đến tận cùng, đâm xuyên bướm nhỏ.

Hành động mạnh như vậy khiến Ngô Lạc Vũ không khỏi bật ra tiếng khi bị chịch: "A...anh Thủy... sâu quá..."

"Sâu ư?" Ngô Hành Thủy lại đè người về phía trước, "Tiểu Vũ dụ dỗ anh ở ngay trong trường thì ráng chịu đi!"

Vừa dứt lời, hắn chịch còn dữ dội hơn cả lúc trước, mãi đến khi mật ngọt trong bướm văng toé tung.

___

30/06/2023

Mọi người đừng lười, nhớ vote ⭐️ cho tôi có đó nha.