Niềm Vui Của Mưa

Chương 25: Anh ấy là chồng tớ



Edit: Pa

Lúc chịch đập cả lưng vào tường, trong khoảnh khắc ấy, Ngô Lạc Vũ cắn môi chịu đựng cơn đau nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, hàng nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống cánh tay Ngô Hành Thủy.

Ngô Hành Thủy dừng một chút, cúi người liếm đi những giọt nước mắt vương trên má còn bên dưới vẫn như cũ cứ hùng hục đâm chọc không biết mệt mà chẳng nói một lời.

Dường như hai người đang cố thi gan với nhau nên không ai chịu lên tiếng trước thành ra trong không gian nhỏ hẹp ấy chỉ còn tiếng da thịt va chạm, kiểu làm tình này giống như hai kẻ sai trái đang gian díu ở một nơi không thích hợp.

*Buzz ___ Điện thoại rung lên đã phá vỡ bầu không khí im lặng.

Thông thường, làm đến bước này và trong thời gian địa điểm như vậy thì cả hai sẽ không để ý, có khi cả chuông kêu cũng không nghe thấy thế nhưng hôm nay thật đặc biệt.

Ngô Hành Thủy dừng lại, ôm lấy Ngô Lạc Vũ rồi lật người lại để cậu quay lưng về phía mình, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi đồng phục ra và đưa cho cậu: "Tiểu Vũ nhìn xem là ai."

Xong chuyện, hắn vẫn ôm Ngô Lạc Vũ chịch tiếp, đại bàng rúc từng chút, từng chút vào trong bướm. Tư thế tiến vào từ phía sau luôn giúp quy đầu dễ dàng chạm vào điểm mẫn cảm khiến bướm càng chảy nhiều nước, thoáng chốc, mông của Ngô Lạc Vũ đã ướt đẫm.

Vờn nhau thêm một lúc, thấy chiếc điện thoại vẫn lắc lư trên tay Ngô Lạc Vũ, Ngô Hành Thủy nghiêng người về phía trước rồi gặm bả vai nõn nà của người trước mắt và mở miệng hỏi: "Tiểu Vũ, sao không xem?"

"Hừ..." Rốt cuộc, Ngô Lạc Vũ bị hắn bắt nạt mãi cũng bật ra tiếng, cậu thở hổn hển rồi nhấc điện thoại lên, cánh tay chống lên tường vất vả lắm mới mở được màn hình bằng ngón tay cái. Cậu cố gắng mở đôi mắt đã hoen ướt, chớp chớp thật mạnh để xua đi những giọt nước mắt còn lưu lại mới nhìn rõ màn hình, là Đồ Mình hỏi cậu đang ở đâu.

Ngô Hành Thủy rúc đầu vào cổ Ngô Lạc Vũ hệt như một chú chó để cùng đọc tin nhắn với cậu.

Hắn luồn tay qua đùi Ngô Lạc Vũ tách rộng hơn, suýt chút nữa đã tạo thành đường thẳng, một bên càn rỡ hơn, một bên liếm tai Ngô Lạc Vũ rồi thì thầm: "Sao cục cưng không trả lời?"

"Ưm... anh..." Ngô Lạc Vũ muốn mắng hắn, bây giờ ngay cả cầm điện thoại nhìn màn hình cũng khó thì sao mà gõ chữ.

Nhưng cậu không muốn nhận thua dễ dàng như vậy, lại nghe lời anh Thuỷ theo bản năng nên run rẩy viết tin nhắn nhưng giờ không tài nào làm nổi mấy động tác khó như vậy. Cậu vừa bấm xong nút đầu tiên đã muốn bỏ cuộc, căn bản không gõ được.

"Sao vậy, Tiểu Vũ? Muốn anh Thủy giúp em không?" Tiếng Ngô Hằnh Thủy vang lên bên tai, thể lực của hắn so với Ngô Lạc Vũ vốn không cùng đẳng cấp, vừa ôm Ngô Lạc Vũ vừa chịch kịch liệt, nói chuyện cũng không thở dốc.

"Anh... Chậm một chút... Ưm..."

Không chỉ thân thể của Ngô Lạc Vũ bị hạn chế, bị thúc liên tục về phía trước mà tinh thần cũng sắp bị nghiền nát trong cơn khoái cảm đang dâng trào, phải mất một lúc lâu thì cậu mới sắp xếp được câu chữ một cách bình thường.

Ngô Hành Thủy nghe lời cậu, giảm tần suất nhún nhảy, nâng cậu lên khuỷu tay rồi véo mông đùa giỡn.

"Đừng... véo..." Cái kiểu thong dong đẩy đưa đại bàng rúc vào bướm thế này quả là cực hình, thấy không thể lay chuyển được hắn nên cậu đành nắm lấy cơ hội, nhanh chóng gõ ba chữ trên điện thoại di động: [Đi vệ sinh] rồi gửi đi.

Cậu vừa khóa màn hình, Đồ Minh lại gửi thêm một tin nhắn nữa nhưng cậu không muốn đọc.

"Không trả lời à?" Ngô Hành Thủy lên tiếng nhắc nhở.

Ngô Lạc Vũ quay đầu lườm hắn một cái, nhét điện thoại vào trong túi đồng phục, sau đó nói: "Ngô Hành Thủy... hôm nay... muốn cãi nhau...đúng không..."

Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ gọi cả họ tên hắn, trong lòng Ngô Hành Thuỷ có một cảm giác khác lạ, không thể hình dung được. Hắn ôm Ngô Lạc Vũ rồi xoay người lại, muốn xem thái độ của cậu.

Ngô Lạc Vũ cau mày, trừng mắt lườm hắn, bỗng hắn có cảm giác như thể được dỗ dành nên mỉm cười hôn lên khoé miệng của Ngô Lạc Vũ: "Không cãi nhau, vợ ơi, anh không đùa nữa."

Thấy vẻ mặt chân thành của hắn, Ngô Lạc Vũ đâu còn cách nào khác là tạm thời quên đi những chuyện trước đó rồi duỗi tay nện vào ngực hắn một cái, sau đó ôm cổ hôn hắn.

Nụ hôn nương theo chuyển động bên dưới càng lúc càng mãnh liệt, không khí trở nên nóng bỏng, mật ngọt cứ liên tục vương vãi từ nơi giao hoà bên dưới, đám lông mu đen đều ướt nhẹp. Mỗi nhịp đưa đẩy đều vương vấn không dứt, túi bìu vỗ đỏ mông Ngô Lạc Vũ, cực kỳ nổi bật trên làn da trắng.

Hoà vào nhịp đẩy của Ngô Lạc Vũ, bướm nhỏ cũng hứng tình theo gót chủ nhân mà say sưa nuốt chim, nụ hoa tự giác nuốt vào phun ra theo cơn sóng tình, có vẻ chưa đủ no nên cắn chặt lấy, không nỡ rời đại bàng một chút nào.

Suốt một gian dài, cơ thể đã bị chịch nhuyễn ra nên quá quen với kiểu mây mưa này, vị trí nào cũng hoà hợp. Môi lưỡi quấn quýt, vòng tay qua vai hắn, chân quặp vào eo, mông n*ng nừng, lắc lư theo đại bàng.

Với tần suất chịch choạc cao như vậy thì chẳng bao lâu, thắt lưng của Ngô Lạc Vũ đã run rẩy rồi bật tiếng khóc nức nở, khoảnh khắc bờ mông hoà hợp với con *** và chịch đến nơi sâu nhất khiến cơ thể mềm nhũn khi lên đỉnh.

Ngô Hành Thủy ôm chặt lấy cậu, không để cậu trượt xuống. Ngô Lạc Vũ đã mất khả năng chống cự. Thế là Ngô Hành Thuỷ càng đưa đẩy trắng trợn hơn. Hắn cắn mút người trong lòng đang đẫm đìa mồ hôi vì lên đỉnh. Nhấp từng đợt, từng đợt sâu hơn. Hắn nhìn bé ngoan ngả vào vòng tay mình, mãn nguyện giam cậu vào lòng để thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn này. Cuối cùng, hắn ngậm da thịt non mềm trên cổ và bắn vào nơi sâu nhất.

Hai người dựa vào nhau tận hưởng dư vị khi lên đỉnh suốt một hồi, mãi sau mới bình ổn được nhịp thở.

Ngô Lạc Vũ xuống khỏi người Ngô Hành Thủy, đại bàng vẫn rúc trong cơ thể cậu. Bấy giờ cậu mới ý thức được hai người không có vật dụng nào để tẩy rửa cả, cậu sờ tới chỗ hai cơ thể đang giao hoà, hơi lúng túng: "Anh Thủy, làm sao bây giờ?"

"Đừng sợ." Ngô Hành Thủy hôn một miếng để trấn an cậu, hắn ôm lấy Ngô Lạc Vũ, đại bàng vẫn lấp đầy bướm như cũ rồi lấy tay kia cởi quần mình, chật vật kéo quần lót ra.

Dây dưa một hồi khiến đại bàng lại cứng thêm lần nữa nhưng hắn mặc kệ rồi vo quần lót thành một cục vừa vặn, từ từ rút đại bàng ra để thế quần lót vào.

"Dùng cái này để chặn lại trước đã."

Ngô Lạc Vũ đỏ mặt gật đầu, không cự tuyệt, cậu đang định mặc quần lại thì Ngô Hành Thủy nắm lấy cổ tay cậu.

Chiếc quần lót màu đen thực sự rất to, nhét vào xong vẫn thừa một đoạn, Ngô Hành Thủy vừa nhìn liền nảy lên suy nghĩ, hắn thọc ngón tay vào trong bướm một hồi rồi bôi mật ngọt vào hoa cúc: "Còn thừa một đoạn, nhét nốt vào phía sau."

"Hmm..." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt và rên rỉ, cậu chỉ muốn chồng bắn đầy vào hai cả nụ hoa, sau đó lấy quần lót của chồng bịt lại, cậu sắp lên đỉnh nên bất giác ưỡn mông lên phối hợp với sự kìm kẹp của Ngô Hành Thủy, cậu hít một hơi rồi nói: "Chồng ơi... mau vào đi..."

Cậu đã hoàn toàn bị tình dục chi phối, thậm chí còn chẳng nhớ mình đang ở đâu, chỉ muốn chổng mông lên van nài hắn chịch.

Ngô Hành Thủy mở rộng cho cậu xong thì nhẹ nhàng đẩy đại bàng đang cương cứng vào trong, nụ cúc chẳng ẩm ướt như nụ hoa nhưng rất chặt, hắn bị siết cũng không dễ chịu gì. Hắn không nhúc nhích, Ngô Lạc Vũ lại chủ động hẩy mông tới lui nên hắn dứt khoát đứng im.

Nhìn bướm Ngô Lạc Vũ đang ngậm quần lót của mình nhưng nụ hoa phía sau vẫn không ngừng nuốt ***, Ngô Hành Thủy cảm thán trong lòng, thầy cô và bạn học của cậu mà thấy dáng vẻ lăng lơ này thì sẽ sốc đến nhường nào.

Hắn nghĩ Tiểu Vũ sắp tốt nghiệp rồi, có lẽ đây là lần duy nhất họ làm tình trong trường, hắn cúi xuống lấy điện thoại của Ngô Lạc Vũ ra, bật máy ảnh và hướng xuống phía dưới để chụp ảnh, đồng thời nói với Ngô Lạc Vũ: "Tiểu Vũ, ăn nhanh lên, chồng sẽ lưu dáng vẻ lẳng lơ này của em lại, em phải thể hiện cho tốt."

"Hừ..." Ngô Lạc Vũ bị hắn kích thích đến nỗi thít mạnh hai nụ hoa, nhấc mông càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ càng lúc càng to.

Ngô Hành Thủy vươn tay bịt miệng cậu, hắn vẫn biết chừng mực, lỡ Tiểu Vũ kêu to quá rồi bị nghe thấy sẽ không hay.

"Ưm..." Dẫu vậy, tiếng Ngô Lạc Vũ vẫn tràn ra khỏi kẽ ngón tay, giờ cậu đã mụ mị trong tình dục, tự mình mân mê thật sâu trong mông vẫn chưa đủ, còn thè lưỡi liếm lên bàn tay đang che miệng của Ngô Hành Thủy, chỉ để thêm chút kích thích.

Ngô Hành Thủy bị cậu kích thích cũng không thể bình tĩnh được nữa, hắn tìm một chỗ để đặt điện thoại rồi bóp eo Ngô Lạc Vũ và bắt đầu nhún, hai người hòa nhịp với biên độ rất lớn. Chẳng bao lâu, Ngô Lạc Vũ đã không thể kiên trì thêm được nữa, cậu đổ gục lên người Ngô Hành Thủy trong lúc lên đỉnh.

dương v*t phía trước bắn ra dịch lỏng, nụ cúc và nụ hoa cùng nhau bắn rồi liên tục co thắt, quần lót cũng bị hút vào trong không ít. Ngô Lạc Vũ thực sự mệt mỏi, cơ thể thả lỏng, dựa cả vào thể lực của Ngô Hành Thủy để chống đỡ, nước mắt cũng vô thức trào ra từ hốc mắt.

Ngô Hành Thủy vươn tay túm lấy Ngô Lạc Vũ rồi ôm chặt cậu vào lòng, ngay cả cái đầu ngả nghiêng đang dựa trên vai hắn cũng bị hôn. Lúc này, Ngô Lạc Vũ rất ngoan, cứ yên lặng nép vào ngực mặc hắn đâm chọc, chỉ khẽ hừ hừ theo từng nhịp của hắn.

Xung quanh bắt đầu huyên náo làm Ngô Hành Thủy ý thức được, có lẽ sắp tan học rồi, chẳng còn cách nào khác là ôm người vào lòng và tăng tốc. Hắn chịch vừa sâu vừa hăng, thành ruột bị chịch nhũn ra, chẳng mấy đã mút hắn bắn tinh.

Ngô Hành Thủy nâng đầu Ngô Lạc Vũ lên, môi lưỡi chặn lại tiếng rên rỉ cậu bật ra do chẳng kìm nổi khi hắn xuất tinh vào bên trong.

Rốt cuộc cũng xuất hiện nhóm nam sinh đầu tiên đến xả lũ. Thậm chí có người còn đẩy cửa buồng của cậu để xem có ai bên trong không, Ngô Lạc Vũ bị dọa tỉnh cả người, nụ cúc xoắn chặt lấy đại bàng của Ngô Hành Thủy, thoắt cái đã khiến đại bàng vừa mềm đã cứng lại.

Ngô Hành Thủy đâu thể làm gì hơn, hắn lặng lẽ cắn môi Ngô Lạc Vũ để trấn an cậu nhưng chính hắn cũng không kiềm chế được.

Họ giữ nguyên tư thế ấy cho đến khi chuông reo thêm lần nữa, sự yên tĩnh quay lại nơi đây, Ngô Hành Thủy chịch nụ cúc ướt át thêm vài phát nữa, bắn dòng tinh dịch đã kìm nén hồi lâu mới chịu rút chim, hắn đẩy mẩu vải còn sót lại vào nụ cúc.

Sau khi rửa dọn qua loa cho cả hai, Ngô Hành Thủy xoa eo Ngô Lạc Vũ, hắn hôn cậu và hỏi: "Tiểu Vũ, em có muốn xin nghỉ phép không?"

Ngô Lạc Vũ lắc đầu: "Em muốn mang theo tinh dịch của chồng đi học."

"Em." Ngô Hành Thủy không nhịn được phát vào mông cậu, "Vợ dâm."

Sau khi tạm biệt Ngô Hành Thủy, Ngô Lạc Vũ quay về chỗ ngồi của mình từ cửa sau, giáo viên vật lý trên bục giảng thấy cậu cũng không nói gì.

Điện thoại trong túi lại rung lên, cậu lấy ra, thấy Đồ Minh nhắn nữa: [Cậu đã ở đâu mà lâu thế? Không phải nói đi vệ sinh à?]

Ngô Lạc Vũ nhắn lại: [Ở trong WC.]

Đồ Minh: [Hạn hán lời.JPG] [Anh Thuỷ nhà cậu đâu?]

Ngô Lạc Vũ: [Vừa đi về rồi.]

Đồ Minh: [Vừa về á? Cậu ở trong WC với anh ấy?]

Ngô Lạc Vũ: [Ừ, thực ra, anh ấy là chồng tớ, là kiểu kết hôn rồi ấy nhưng đừng nói với người khác.]

Đồ Minh: [???!!!] [Rạn nứt.JPG] [Khoá miệng.JPG]

Nhìn mấy biểu tượng cảm xúc cậu ta gửi tới, Ngô Lạc Vũ mỉm cười nhưng không nhắn lại. Cậu nói với Đồ Minh là bởi cậu không muốn cậu ta hiểu lầm, dù sao Đồ Minh cũng là bạn thân của cậu, cứ che che dấu dấu nên mỗi lần nói chuyện gì liên quan đến anh Thuỷ cũng thấy phiền.

___

04/07/2023

Mọi người nhớ vote ⭐️ cho tôi có đó nha.