Niềm Vui Của Mưa

Chương 26: Trở lại căn phòng tân hôn



Edit: Pa

Kỳ nghỉ đông của lớp 12 thật ngắn ngủi mà bài vở thì nhiều, Ngô Lạc Vũ là kiểu phải làm xong hết bài vở mới yên tâm chơi bời. Thành ra trong mấy ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cậu đã làm tổ trong căn phòng nhỏ để giải đề. Công việc của anh Thủy vẫn chưa kết thúc, ban ngày hắn không ở nhà nên tối về mới được ở với nhau.

Còn một tuần nữa là đến Tết nguyên đán, cuối cùng Ngô Hành Thủy cũng hoàn thành công việc trước thời hạn để đưa Ngô Lạc Vũ về quê. Mọi người trong nhà đã về cả rồi nên gọi điện giục hai đứa về.

Đến đêm hai đứa mới về tới, anh rể ra tận nhà ga để đón. Trên đường về, anh kể cho họ nghe những thay đổi trong nhà.

Về đến nhà, Ngô Lạc Vũ bỏ hành lý xuống rồi sang thăm mẹ, thím chăm sóc mẹ rất chu đáo, trông bà khá hơn nhiều. Thấy hai đứa về, bà còn nắm tay chuyện trò trìu mến, đối với Ngô Hành Thủy cũng rất lễ độ.

Sau một hồi chia sẻ chuyện thường nhật, trước khi họ rời đi thì mẹ Ngô Lạc Vũ gọi cậu lại. Ngô Hành Thủy đang đứng đợi ngoài cửa nên bà bảo cậu đóng cửa lại, sau đó nghiêng người hỏi khẽ: "Con trai, tranh thủ thời gian đến bệnh viện kiểm tra xem có thể sinh con hay không, lúc con còn nhỏ bác sĩ bảo bao giờ lớn phải đi kiểm tra lại nhưng bố mẹ chưa đưa con đi."

Ngô Lạc Vũ chăm chăm nhìn bà, chẳng hiểu sao bà lại nói như vậy, cậu cũng không thăm dò, cuối cùng chẳng nói năng gì, chỉ gật đầu rồi nói sẽ đến bệnh viện kiểm tra.

Cậu quay người rời đi, vừa bước đến cửa đã nghe tiếng mẹ mình lẩm bẩm: "Nếu đẻ được thì tốt quá..."

Ngô Lạc Vũ thở dài trong lòng, nắm tay Ngô Hành Thủy và quay về phòng của mình.

Căn phòng đã được gia đình Ngô Hành Thủy dọn dẹp sạch sẽ nhưng lúc ngồi lên giường rồi nhìn xuống đất, không hiểu sao lại cậu lại có cảm giác dưới đất đổ đầy máu.

Ngô Hành Thủy ôm cậu vào lòng rồi hỏi: "Tiểu Vũ, sao thế?"

"Hôn em đi." Ngô Lạc Vũ ôm chặt lấy cổ hắn, chỉ mở miệng đáp mỗi một câu như vậy. Cậu không muốn anh Thủy lo lắng nên tìm chuyện gì đấy để phân tâm.

Tất nhiên, Ngô Hành Thủy sẽ không từ chối yêu cầu đó, hắn đỡ gáy Ngô Lạc Vũ rồi chiếm lấy nụ hôn, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng áp vào nhau, mơn trớn từng chút, từng đã nóng rực, cuối cùng chiếc lưỡi cạy hàm ra, tuỳ tiện quyện vào miệng nhau.

Cơ thể Ngô Lạc Vũ đang nhũn ra vì nụ hôn đó, cậu ngồi trên đùi của Ngô Hành Thủy, choàng tay ôm vai hắn. Kết thúc nụ hôn, hai người cùng đổ xuống giường.

Không biết có phải mọi người trong nhà cố ý sắp xếp hay không mà chăn, ga trải giường vẫn dùng màu đỏ. Từ sau đêm tân hôn, hai người chưa từng làm chuyện này nọ trên chiếc giường, đến nỗi Ngô Lạc Vũ thực sự đã quên những ngày hè còn chưa cần đến chăn, hai người đã làm tình không biết bao nhiêu lần, sung sướng biết bao lần trên chính chiếc giường này. Lẽ ra, chuyện đầu tiên mà cậu phải nghĩ đến là điều ấy chứ không phải là mấy chuyện khác.

Ngô Lạc Vũ kéo tay Ngô Hành Thủy khoác lên eo mình, đôi tay quấn quanh eo cậu đang chần chừ, cậu thở hổn hển rồi cất lời: "Chồng à, anh còn nợ em một đêm tân hôn đấy!"

"Hôm nay ngồi xe về không mệt à?" Ngô Hành Thủy xoa đầu cậu, cũng sợ cậu không chịu nổi, vì thân thể Tiểu Vũ không cường tráng như mình.

"Anh Thủy, anh không được à?" Ngô Lạc Vũ bĩu môi.

Sau đó, hai đứa lập tức nhìn nhau cười, câu nói quen thuộc đồng thời cũng nhắc họ nhớ lại chuyện Ngô Lạc Vũ hiểu lầm Ngô Hành Thủy không thể cứng được.

Ngô Hành Thủy ôm Ngô Lạc Vũ rồi đẩy cậu về phía trước, để cậu cảm nhận con *** vừa nóng vừa cứng trong quần mình và nói: "Đêm nay không được ngủ, nhất định phải chứng minh sự trong sạch của chồng em."

"Ưm..." Nụ hoa của Ngô Lạc Vũ ngứa ngáy vì hành động bất ngờ của hắn, cậu dừng lại, bò khỏi người Ngô Hành Thủy rồi nói: "Em còn chưa tắm rửa!"

Đây là một vấn đề rất thực tế, trong phòng của hai đứa không có phòng tắm, muốn tắm thì chỉ có thể dùng phòng tắm chung ở bên ngoài. Tầm này, cả nhà vẫn còn thức, dù đã cưới nhưng Ngô Lạc Vũ vẫn không dám tuỳ tiện tắm chung với Ngô Hành Thủy như lúc ở bên ngoài. Bởi vậy, cậu tống cổ Ngô Hành Thủy đi tắm trước để thám thính tình hình.

Ngồi trong phòng không có việc gì làm nên cậu đứng dậy thu dọn ít hành lý mà họ cầm về, lúc thu dọn mới phát hiện Ngô Hành Thủy không cầm theo đồ ngủ vào. Không còn cách nào khác, cậu đành phải bỏ đồ lại đấy rồi cầm đồ ngủ của Ngô Hành Thủy ra tìm hắn.

Trong phòng khách không có ai, mấy phòng khác đã tắt đèn cả rồi nên cũng yên tâm hơn, cậu tới gõ cửa phòng tắm: "Anh Thủy, anh không cầm đồ ngủ."

Ngô Lạc Vũ cố gắng nhỏ tiếng vì không muốn đánh thức người khác.

Ngô Hành Thủy nhanh chóng mở cửa ra, hắn đã tắm rửa được một nửa, cửa vừa mở, một thân hình dong dỏng nhưng rắn chắc trong hơi nước mịt mù đã hiện ra trước mắt Ngô Lạc Vũ. Ngô Lạc Vũ thấy vậy cũng thoáng ngượng ngùng, định đưa quần áo cho Ngô Hành Thủy xong thì bỏ chạy.

Ngô Hành Thủy không cầm quần áo của mình mà nắm cổ tay cậu rồi kéo vào phòng tắm, áp lên cửa và hôn cậu: "Vợ không chờ nổi à?"

"Ưm, anh dịch ra trước đã." Ngô Lạc Vũ hơi sợ, cửa phòng tắm làm bằng kính mờ, hắn đè cậu lên đómà có người đi qua sẽ biết hai đứa ở hết bên trong.

Ngô Hành Thủy mỉm cười, nhéo hai má rồi tách môi cậu ra, giữ cậu lại hôn cho đã mới chịu thả người.

Ngô Lạc Vũ sợ bị phát hiện, cậu có tật giật mình nên không dám chậm lấy một giây, đỏ mặt chạy ra ngoài, bước đến cửa thì tình cờ gặp chị gái ra ngoài rót nước, cậu hét lên rồi chạy vội vào phòng.

Mặt đỏ bừng như đang sốt vừa hồng vừa nóng, cậu lấy mu bàn tay tự vỗ vài cái lên má cho mát, đứng một lúc mới đi thu dọn đồ đạc.

Lúc Ngô Lạc Vũ cũng đi tắm đã khuya lắm rồi, nhìn qua cửa sổ thấy bên ngoài tối đen như mực, mọi người trong làng đã chìm hết vào giấc ngủ.

Ngô Hành Thủy bế Ngô Lạc Vũ đến bên cửa sổ và nói với cậu: "Tiểu Vũ, tuyết rơi rồi."

Có lẽ hắn đã đứng ở đây khá lâu, quần áo đã thấm hơi lạnh. Quả thực bên ngoài đã có tuyết rơi, chỉ có điều ánh sáng không tốt, phải quan sát thật kỹ mới nhận ra, Ngô Lạc Vũ hướng theo ánh mắt của hắn, quả thật có tuyết rồi, trận tuyết này cũng không nhỏ.

Cậu đang ngửa đầu lên trời để nhìn cho kỹ thì người phía sau đột nhiên nhấc bổng cậu lên. Ngô Hành Thủy nhét cậu vào chăn rồi nói: "Tiểu Vũ không xem nữa, đừng để cảm lạnh."

Ngô Lạc Vũ gật đầu nhìn hắn, sau đó nhớ tới hành vi quá quắt vừa rồi của hắn liền kéo hắn vào trong giường cấu véo: "Vừa rồi đều là lỗi của anh, suýt chút nữa đã bị chị anh nhìn thấy."

"Nhìn thấy thì có sao đâu." Ngô Hành Thủy mỉm cười rồi hôn một cái. Hưởng thụ dáng vẻ của chàng vợ nhỏ. Hắn bắt đầu ung dung vừa cởi cúc áo của Ngô Lạc Vũ vừa nói: "Chồng em sắp chứng minh bản thân, hôm nay Tiểu Vũ đừng hòng đi ngủ."

"Không ngủ thì không ngủ." Ngô Lạc Vũ cũng vươn tay cởi cúc cho hắn, nhờ sự chung sức của cả hai người mà chẳng mấy chốc đã thẳng thắn gặp nhau.

Ổ chăn trong đêm đông thật ấm áp, hai người vừa mới tắm xong, cơ thể nóng hầm hập, dính lấy nhau chưa được bao lâu thì dương v*t đã ngổng lên chọc vào đối phương. Bàn tay Ngô Hành Thủy thong dong vuốt ve khắp cơ thể Ngô Lạc Vũ. Hôm nay, hắn không vội, hắn chỉ muốn từ từ mân mê.

"Tắt đèn." Đột nhiên Ngô Lạc Vũ nói vậy, cậu sợ người trong nhà nửa đêm tỉnh lại phát hiện hai đứa vẫn chưa tắt đèn.

Ngô Hành Thủy hôn một cái rồi ngoan ngoãn đứng dậy tắt đèn. Hắn vừa quay lại giường thì Ngô Lạc Vũ vội vươn tay xoa eo hắn trong bóng tối, chậm chạp dính lấy hắn rồi thủ thỉ: "Chồng ơi, muốn anh sờ bướm nhỏ."

"Được." Ngô Hành Thủy như được rót mật vào lòng, giọng điệu ngoan ngoãn ấy đã dỗ ngọt hắn nên Ngô Hành Thủy lập tức hành động. Tiếc là vừa mới tắt đèn, tối quá chẳng nhìn thấy gì nên mọi thứ đều dựa vào xúc giác. Hắn chầm chậm dò từ eo Ngô Lạc Vũ xuống, cuối cùng cũng chạm tới bướm nhỏ, hắn đút ngón trỏ và ngón giữa vào khe bướm rồi vuốt lên vuốt xuống.

"Ưm..." Chẳng mấy mà Ngô Lạc Vũ bị hắn xoa ra tiếng rên rỉ, cậu chủ động dạng hai chân để Ngô Hành Thủy tiện thưởng thức bé bướm hơn.

Sau một hồi mân mê âm vật thì hắn luồn tay xuống, quệt ít nước ở cửa mình rồi từ từ chọc vào nụ hoa.

"Ừm..." Bé bướm chủ động nuốt lấy ngón tay hắn nhưng vẫn thấy chưa đủ, Ngô Lạc Vũ lại mở miệng van nài: "Chồng ơi... Cắm nữa đi... ừm..."

Bướm đã ướt nhẹp, nuốt ba ngón tay cũng không có cảm giác gì, Ngô Hành Thủy thuận theo ý cậu, đẩy ngón tay ra vào trong nụ hoa tạo thành những tiếng ọc ọc, mật ngọt lênh láng cả lòng bàn tay.

Hắn nghĩ ngợi một hồi lại thấy tiếc của nên lết xuống dưới háng Ngô Lạc Vũ rồi liếm bướm cậu.

Môi lưỡi vừa chạm vào bướm là Ngô Lạc Vũ đã nảy lên theo bản năng, nụ hoa ứa ra một dòng mật ngọt: "A... Sướng quá..."

Nghe thấy tiếng rên của cậu, Ngô Hành Thủy bất giác càn quét mạnh hơn, dùng cả hai tay để nhào nặn đùi non của cậu. Hắn nuốt toàn bộ chất lỏng được hút ra, thấy vẫn thòm thèm nên thè lưỡi chọc vào âm đ*o, lao vào tìm kiếm mà chẳng có định hướng gì làm Ngô Lạc Vũ gồng cứng cơ mông vì vặn vẹo, như thể muốn trốn chạy, lại giống như muốn hắn liếm sâu hơn.

Hắn nghĩ một chút rồi buông tay phải ra, mò mẫm vân vê âm vật, những ngón tay thô ráp kéo hạt đậu mềm sưng lên, cương cứng chống vào đầu ngón tay. Đầu lưỡi cứ tuỳ tiện càn quấy điên cuồng. Một lúc sau, giữa tiếng nức nở của Ngô Lạc Vũ, hắn mãn nguyện uống hết mật ngọt trong cao trào.

Hắn nuốt hết mật ngọt vừa rỉ ra vào bụng rồi vươn lưỡi liếm láp bé bướm non mềm thêm vài cái mới ngồi dậy.

Ngô Lạc Vũ thở hổn hển, Ngô Hành Thủy vuốt má cậu rồi thè lưỡi liếm chơi cái miệng khẽ hé của cậu, chiếc lưỡi mềm mại bên dưới bắt đầu đáp lại hắn, móc đầu lưỡi liếm láp hắn, chẳng mấy chốc hai chiếc lưỡi đã quấn lấy nhau. Tới lúc tách ra, xuýt nữa Ngô Lạc Vũ đã bị sặc.

Miệng anh Thuỷ tản ra mùi vị lẳng lơ, thậm chí chính Ngô Lạc Vũ cũng thấy ghét bỏ mùi vị của bản thân, cậu thở dốc, bên tai nghe vang lên tiếng anh Thuỷ: "Tiểu Vũ, giúp chồng đút *** vào bướm em đi, chồng chẳng nhìn thấy cái lỗ ở đâu cả..."

Ngô Lạc Vũ lại bị kích thích bởi những lời thô tục của hắn, cậu vừa trải qua thời kỳ trơ [1], bé bướm lại kẹp chặt vì lời hắn nói. Cậu luồn tay xuống dưới, vội vàng mò mẫm khẩu đại bác, nòng súng nóng kinh người, cậu không kìm được vuốt lên vuốt xuống mấy lần rồi dạng chân ra, nhắm quy đầu vào trong nụ hoa, nâng mông lên và nuốt xuống từng chút một.

Chuyện còn lại không phiền đến cậu, Ngô Hành Thủy ưỡn thẳng hông dọc theo hướng quy đầu, con *** cắm phập vào phía dưới phát ra tiếng *phụt đâm lút cán vào trong cái nụ hoa ấm áp ẩm ướt khiến hắn thở dài khoan khoái.

_____

[1] Thời kỳ trơ: Sau khi "lên đỉnh" đàn ông cần một khoảng thời gian "nghỉ" trước khi có thể cương thêm lần nữa.

___

07/07/2023

Mọi người nhớ vote ⭐️ cho tôi có đó nha.