Niềm Vui Của Mưa

Chương 27: Công dụng của đèn flash



Edit: Pa

"Bướm vợ phê thật." Ngô Hành Thủy không kìm nổi phải tán dương.

Ngô Lạc Vũ nghe hắn nói thì nóng phừng phừng, nép cả người vào vòng tay Ngô Hành Thủy rồi co chân cọ vào eo hắn, sốt sắng nói: "Chồng... Chịch cái đi..."

Khẩu đại bác bắt đầu di chuyển theo lời cậu, nòng súng to dài đút sâu vào bên trong từng chút một rồi từ từ rút ra, quy đầu cọ quệt khiến mật ngọt ứa ra đầy cửa mình rồi lại thọc sâu vào bên trong.

Hắn chịch kỹ càng, chu đáo như vậy khiến linh hồn của Ngô Lạc Vũ bị tình dục cắn nuốt đến tận xương tuỷ. Cậu chủ động mở rộng hai chân, bướm nhỏ kẹp chặt khẩu đại bác rồi hút vào trong, mũi cậu vùi trong ổ chăn, từng hơi thở đều nhuốm đầy hương vị của dục vọng làm cậu mê muội.

"A...a...aaa..." Đầu óc của Ngô Lạc Vũ đã mụ mị, chẳng tự chủ được mà bật tiếng rên theo từng nhịp chịch của hắn, nhất là khi anh Thủy càng lúc càng nhanh nên cậu nào còn tâm tư kìm hãm bản thân để không bị người trong nhà phát hiện.

Ngô Hành Thủy vừa thẳng lưng thọc vào rút ra vừa cúi đầu hôn hít, liếm láp cổ Ngô Lạc Vũ, cổ của cậu gồng lên theo từng nhịp chịch, lúc đầu lưỡi chạm tới, hắn có thể cảm nhận được cơ cổ dưới da đang căng lên, dường như hắn đã tìm được trò chơi mới, lưu luyến không rời, cứ nấn ná mãi ở đó.

"Ưm... anh Thủy... mạnh quá... A..." Nước mắt của Ngô Lạc Vũ trào ra, cả cơ thể đang bị Ngô Hành Thủy đè lên chịch. Mỗi lần khẩu đại bác lao xuống thì như thể đang dồn hết sức nặng của cơ thể vào cú nhấp đó. Chịch đến nơi sâu nhất trong da thịt non mềm như sắp vụn nát đến nơi.

Cậu thấy sợ hãi theo bản năng nhưng lại không biết trốn đi đâu, chỉ đành nức nở van nài: "A... chồng ơi... sắp... chịch nát em rồi... chồng..."

"Không nát được đâu, bướm vợ còn đang mút anh không rời kìa. Nó thích được *** như thế mà" Ngô Hành Thủy lên tiếng an ủi cậu nhưng vẫn không ngừng chuyển động. Chẳng mấy chốc, bướm bị nện đỏ bừng, sưng tấy. Hắn chống tay lên một chút, luồn tay phải xuống sờ soạng cánh bướm sưng phồng như cái bánh bao rồi nhào nặn vài cái mà chẳng thèm thương tiếc.

"Hu... nhanh quá... A... Aaa..." Ngô Lạc Vũ bị hắn chịch đến khi nước mắt giàn giụa, eo và bụng ưỡn lên như để xua tan cơn sóng tình chẳng biết chảy về đâu. Cuối cùng, cũng không gồng được bao lâu, Ngô Hành Thuỷ chơi xấu vừa làm tình vừa nghịch âm vật khiến cậu run rẩy trong cao trào.

"A... Aaa... Chồng ơi... nhanh quá... a... Chậm... một chút... A... Aaa..." Tư thế này giúp con *** đâm đến tận cùng, bướm sắp bị chịch tóe lửa nhưng lại giống như chịch thành nước lũ, nước nôi lênh láng cũng chẳng dập được sức nóng hừng hực bên trong vách thịt, cả nhuỵ hoa đều khuất phục trước con *** to lớn, ngoan ngoãn để nó tự do ra vào mà chẳng hề ngăn cản.

Khắp cơ thể Ngô Lạc Vũ nóng bừng bừng, cậu muốn làm gì đó để thay đổi tình thế hiện tại nhưng mình mẩy mềm nhũn, cổ họng không thể thốt lên một câu trọn vẹn, ánh mắt van nài thường thấy đã hoàn toàn vô dụng trong bóng tối, cậu thực sự cho rằng hôm nay mình sắp bị chồng chịch chết rồi.

***

"Vợ ơi, đừng khóc, đừng khóc, làm sao vậy?"

Ngô Lạc Vũ đang mơ mơ màng thì nghe được tiếng dỗ dành của Ngô Hành Thủy bên tai. Ở bên dưới, bé bướm đang hứng chịu từng luồng tinh dịch bắn tới. Bấy giờ cậu mới bình tâm, lại và nghe thấy âm thanh khàn khàn của mình: "Anh chịch dữ quá..."

"Vợ ơi không khóc nữa, anh sẽ nhẹ làm hơn một chút nhớ?" Ngô Hành Thủy liếm đi những giọt nước mắt lăn trên má Ngô Lạc Vũ rồi vỗ về cậu một lúc, sau đó thò tay xuống, quệt chất lỏng đang tràn ra từ nụ hoa rồi chọc ngón tay vào nụ cúc để mở rộng.

Ngô Lạc Vũ tự hỏi có nên bảo hắn bật đèn hay không nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy thôi bỏ đi, quá muộn rồi. Cậu vòng tay ôm cổ Ngô Hành Thủy rồi cắn cằm hắn: "Chịch nhẹ thôi, không biết ban nãy mình có lớn tiếng không."

"Không sao đâu Tiểu Vũ, mọi người ngủ từ sớm rồi." Ngô Hành Thủy nới lỏng xong thì đẩy khẩu đại bác vào nụ cúc, lối vào chặt đến nỗi hắn phải rít lên một tiếng, sau đó lại bắt đầu chịch một cách bất chấp.

Bây giờ, Ngô Lạc Vũ vẫn còn tỉnh táo, để ngăn tiếng rên rỉ của bản thân, cậu chủ động ôm cổ Ngô Hành Thủy rồi rướn người hôn hắn say đắm. Nụ cúc bị chịch kêu òm ọp, chất lỏng sền sệt bị vỗ mạnh quá nên tràn khỏi nụ hoa rồi chảy xuống con ***, theo nó bôi trơn cho nụ cúc. Ngô Lạc Vũ chỉ cảm thấy nửa thân dưới tê liệt vì chịch, thậm chí đùi cũng run rẩy bởi những kích thích.

"Ưm... ưm..." Cho dù môi bị chặn lại nhưng tiếng rên rỉ vẫn vô thức tràn ra khỏi cổ họng, Ngô Lạc Vũ không thể ngừng khóc dù đã được dỗ dành, cậu nép vào ngực Ngô Hành Thủy để tìm sự an ủi.

Ngô Hành Thủy dứt khoát bế cậu lên, để cậu dựa vào thành giường rồi chịch, hai chân gập lại treo lên cánh tay Ngô Hành Thủy, mông áp vào thành giường, sự tấn công của đại bác khiến cậu chẳng tài nào né tránh.

Hắn đâm chọc mãnh liệt như vậy khiến Ngô Lạc Vũ bật khóc, có điều lần này hai đứa đối mặt với nhau, Ngô Hành Thủy cứ hôn hít, vuốt ve bên tai làm dịu đi rất nhiều nỗi sợ hãi trong cậu. Cậu cứ nhẫn nhịn như thế cho đến khi Ngô Hành Thủy bắn tinh vào bên trong, cậu vẫn duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn ôm lấy bả vai Ngô Hành Thủy, há miệng lắng lại những dư vị.

Ngô Hành Thủy với điện thoại ở đầu giường, cũng chẳng biết là của ai để bật đèn flash lên, chiếu nơi giao hoà phía dưới.

"Vợ cầm điện thoại đi."

Ngô Lạc Vũ cứ tưởng hắn muốn đi tắm nên ngoan ngoãn cầm máy lên, ai ngờ sau đó Ngô Hành Thủy lại rút khẩu đại bác khỏi nụ cúc rồi nhanh chóng cắm nào nụ hoa ở phía trước. Cổ tay Ngô Lạc Vũ nhũn ra thì Ngô Hành Thủy lại túm lấy bắt phải giữ nguyên như cũ.

"Bướm vợ đẹp lắm, ngon cực, vợ thử nhìn mà xem." Ngô Hành Thủy mê mẩn nhìn nụ hoa đỏ au dưới ánh đèn flash, đại bác càng càn quét bừa bãi hơn, chỉ để thưởng thức vẻ đẹp nụ hoa khi bị dương v*t kéo ra.

Vốn chỉ chỉ định bật chút ánh sáng lên để nhìn vì Tiểu Vũ không cho hắn bật đèn trong phòng nhưng không ngờ bướm nhỏ dưới ánh đèn flash lại xinh đẹp như vậy, cánh bướm đỏ au, vương đầy dịch trắng đục khiến hắn khô nóng cả người nên phải chịch mạnh hơn.

Ngô Lạc Vũ định lơ hắn đi nhưng thấy hắn cúi đầu nhìn ngắm hồi lâu mà chẳng thèm chớp mắt, tự dưng cũng thấy tò mò nên nhìn theo. Nòng súng thô dài đâm lút cán vào chú bướm đỏ thắm. Hình ảnh quá đỗi rõ ràng khiến bướm cậu thắt lại. Ngay giây tiếp theo, nòng súng thô dài ấy càng giã cậu hăng hơn, cậu đỏ mặt muốn quay đi chỗ khác nhưng không hiểu tại sao lại đơ ra.

Ngô Hành Thủy giã xuống bướm nhỏ mấy trăm lần rồi tự dưng muốn nhìn cả nụ cúc dưới ánh đèn sẽ như thế nào, hắn rút chim đẩy vào nụ cúc sưng đỏ, thấy bên ngoài nụ cúc bé nhỏ vẫn dính tinh dịch của lần xuất tinh cuối cùng, trông thật hấp dẫn, nòng súng thô dài xâm chiếm từng chút vào bên trong, chẳng mấy chốc đã được bao bọc rồi nuốt chửng.

Nụ cúc cũng bị giã cả trăm lần, hắn chịch nó thành một lỗ tròn mới rút chim ra rồi lại cắm vào nụ hoa đang không ngừng chảy nước, cả hai nụ hoa đều bị hắn chơi đùa tới lui, chẳng thể mau khép cánh lại được, hai nụ hoa đều phun ra đầy mật ngọt, hắn đổ đầy bên trên rồi lại rót tiếp bên dưới, tiếc là không mọc được hai con *** để chịch cả hai chỗ.

"Ưm... chồng ơi... sắp... chết rồi..." Ngô Lạc Vũ bị hắn tra tấn liên tục, nụ hoa này vừa sung sướng thì đại bác lại chĩa sang nụ hoa khác, cậu sắp bị một màn sắc dục này giày vò đến điên rồi, thậm chí còn tự nhét ngón tay vào nụ cúc.

Ngô Hành Thủy ngăn cậu lại, hắn đưa ngón tay vào nụ cúc rồi rút ra thọc vào, nương theo tần suất đưa đẩy của đại bác, chẳng mấy chốc đã chịch hai nụ hoa của Ngô Lạc Vũ cùng thắt lại và lên đỉnh.

"A... A..."

Mật ngọt trong cơn cực khoái xối lên quy đầu khiến hắn sướng run người, hắn chẳng nín nhịn nữa, dừng lại rồi bắn thật sâu.

Sau chuyện vừa rồi, Ngô Lạc Vũ không chịu cho hắn làm chuyện ấy dưới đèn flash nữa, hắn đành phải ôm Tiểu Vũ nằm nghiêng rồi chơi thêm vài nháy.

Đã thống nhất là đêm nay không ngủ nên hắn thật sự không chịu đi ngủ, cuối cùng Ngô Lạc Vũ đã hôn mê bất tỉnh. Cậu buồn ngủ nhưng không thể ngủ yên vì người bên cạnh cứ quấy rầy, cậu bực đến nỗi cắn vào vai Ngô Hành Thủy nhưng chẳng thể ngăn được hành vi thú tính của Ngô Hành Thủy.

Đến khi kết thúc, ngoài kia đã hửng sáng, chỉ vì tuyết rơi nên bầu trời là một mảng xanh xám, tuyết rơi thành từng mảng, từng mảng. Lúc này có thể nói, bên ngoài hoàn toàn im lặng, thậm chí nếu không động đậy thì có thể nghe được cả tiếng tuyết rơi.

Ngô Hành Thủy lặng lẽ ôm Ngô Lạc Vũ, khẩu đại bác của hắn vẫn nằm trong nụ hoa của Ngô Lạc Vũ, vừa làm xong một nháy nên hắn không quấy rầy Ngô Lạc Vũ thưởng thức cảnh tuyết, chỉ ôm cậu rồi hôn một miếng.

Không khí vẫn còn hơi ấm, Ngô Lạc Vũ mệt đến mức không muốn động đậy, mặc hắn muốn ôm sao thì ôm. Trong khoảnh khắc bình yên ấy, cậu chuẩn bị thiếp đi thì đột nhiên cảm nhận dã thú khổng lồ trong cơ thể mình đang từ từ trỗi dậy, cậu nghiến răng nghiến lợi: "Anh là cầm thú à?"

Tiếng nói có phần uể oải, kể cả lúc phàn nàn thì vẫn mang vẻ tội nghiệp, Ngô Hành Thủy vỗ về cậu rồi nhẹ nhàng đáp: "Anh không làm nữa đâu, vợ ngủ đi, anh chỉ cắm vào thôi, không nhúc nhích."

Ngô Lạc Vũ thở dài, dụi vào tay hắn tay rồi tìm một tư thế thoải mái và nhắm mắt lại. Âm thanh tuyết rơi tựa như một bài thôi miên tốt nhất, cậu thực sự rất mệt mỏi, chẳng mấy đã chìm vào giấc ngủ sâu trong vòng tay Ngô Hành Thủy.

Lần thứ hai thức giấc, trời đã bừng sáng. Bên ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi nhưng lại có tiếng người trò chuyện. Thấy cậu đã tỉnh, Ngô Hành Thủy càng ôm chặt hơn, hắn hỏi cậu có muốn dậy ăn cơm không. Ngô Lạc Vũ vẫn thấy mệt mỏi, khẽ hỏi hắn: "Mấy giờ rồi?"

Ngô Hành Thủy ôm cậu rồi đáp: "Hơn một giờ."

Cũng nên dậy rồi, cậu hơi đói. Đang định nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến một tiếng một cuộc chuyện trò mà những người trong cuộc đã cố gắng nói thật khẽ.

"Không gọi hai đứa nó dậy ăn cơm à? Sắp hai giờ rồi." Hẳn đây là tiếng của mẹ Ngô.

"Mẹ đừng đi, hôm qua bọn nó nháo đến tận khuya, mẹ ngủ sớm nên không biết." Đây là tiếng của chị.

Ngô Lạc Vũ đỏ mặt, vừa nghe tiếng bước chân bên ngoài từ từ rời đi thì quay đầu véo má Ngô Hành Thủy một cái, cậu lườm hắn và nói: "Tại anh mà mất hết mặt mũi rồi."

Ngô Hành Thủy lại thản nhiên như không, ôm lấy hạ bộ còn đang ngo ngoe, rục rịch.

"Không sao đâu vợ, mọi người sẽ không nói thẳng trước mặt em đâu. Em có muốn dậy ăn cái gì không? Nếu không ăn thì anh sẽ ăn em tiếp..."

"Anh... " Ngô Lạc Vũ không nói nên lời. Cậu chưa kịp trả lời đã bị Ngô Hành Thủy ôm lấy rồi nhẹ nhàng đưa đẩy, quả thực cậu rất sợ bị phát hiện nên lo lắng bám vào vai Ngô Hành Thủy suốt cả quá trình, sau khi ăn uống no nê, hắn mới chịu buông cậu ra.

Ngô Hành Thủy biết mình đã làm hơi quá, da mặt Tiểu Vũ rất mỏng nên hắn đứng dậy lấy nước cho Ngô Lạc Vũ tắm rửa rồi bưng cơm đến tận giường cho cậu, cậu cứ nằm trên giường ngắm tuyết cả ngày như thế.

___

11/07/2023

Mọi người nhớ vote ⭐️ cho tôi có động lực cày tiếp nhá.