Niềm Vui Của Mưa

Chương 29: Chó cún sợ vợ



Edit: Pa

Thi đại học xong, Ngô Lạc Vũ đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên anh Thuỷ. Đại học Thủ đô là trường có chuyên ngành sinh học tốt nhất thủ đô. Sau này, cậu không muốn công việc mình làm phải tiếp xúc nhiều với con người nên cố ý chọn một chuyên ngành liên quan đến động vật. Sau bốn năm học đại học, cậu được giảng viên tiến cử lên cao học [1].

Cái dở của chuyên ngành này là hơn phân nửa thời gian phải vùi mình trong phòng thí nghiệm, đôi khi phải tự nguyện tăng ca ở trường. Được cái, làm nghiên cứu khoa học cùng thầy cô sẽ được phát tiền nên chẳng ai kêu ca. Ở bên anh Thuỷ, lúc trước cậu toàn được anh Thuỷ nuôi nhưng hai năm trở lại đây Ngô Lạc Vũ đã có thu nhập từ mấy nghề tay trái, làm nghiên cứu khoa học cũng kiếm được chút tiền, dựa vào tiền tích góp của hai đứa thì chẳng cần anh Thuỷ đi làm nữa.

Anh Thuỳ đã thôi làm công việc trước đây rồi, phần vì họ phải chuyển sang thành phố khác, phần vì cậu không muốn anh Thuỷ tiếp tục bị người ta ảo tưởng thành đối tượng (chồng/ bạn trai) của họ nên anh Thuỷ không làm nghề đó nữa. Thực ra, cậu muốn anh Thủy cứ ở nhà, tốt nhất là đừng đi ra ngoài nữa nhưng cậu biết chuyện này rất khó nên vẫn đồng ý cho anh Thuỷ đi làm tại một quán trà sữa ở trường cậu.

"Đàn anh Lạc Vũ, Thí nghiệm váy () 6327711 mẫu A đã được đặt cạnh kính hiển vi, bọn em đi trước ạ." Mấy em khóa dưới khá sợ cậu, bởi cậu luôn có những yêu cầu nghiêm ngặt trong các thí nghiệm, thường xuyên bắt họ làm lại.

Ngô Lạc Vũ gật đầu, xem như thả họ đi. Hôm nay là thứ sáu, cậu không muốn ở lại phòng thí nghiệm quá muộn, muốn đợi anh Thủy tan làm.

"Bình thường thấy đàn anh Lạc Vũ rất dịu dàng mà sao vào phòng thí nghiệm lại đáng sợ như vậy..."

"Đúng thế, tôi kể với mấy đứa cùng phòng mà chúng nó chẳng tin, phải cho họ đến trải nghiệm cách hướng dẫn của thầy Dương một phen..."

"Này, đừng có tạo nét ở đây, đâu phải ai cũng được làm việc với thầy Dương, thậm chí còn được đàn anh Lạc Vũ chỉ bảo..."

***

Tiếng thảo luận của mấy em khóa dưới nhanh chóng biến mất ở một lối rẽ, Ngô Lạc Vũ không tính giáp mặt với họ nên cố tình đi chậm lại. Cậu tháo gọng kính bạc cất vào trong hộp.

Chương trình đại học rất nặng, chưa kể cậu muốn củng cố tài chính nên thường thức khuya lăn lộn đủ kiểu thành ra tật cận thị là điều khó tránh. Nhưng cậu không cận nặng, bình thường cũng ít đeo, cực chẳng đã như lúc đọc sách hay làm thí nghiệm mới đeo lên.

Một trong những lý do lớn khiến cậu không thích đeo kính là lúc hôn anh Thuỷ, cậu không muốn kính tụt xuống. Chỉ có điều anh Thuỷ cực kỳ thích dáng vẻ lúc cậu đeo kính, hắn bảo trông cậu rất tri thức.

Khi cậu bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, một chàng trai mặc sơ mi đen, cao dong dỏng đang đứng trước cửa như thể sắp hòa vào bóng đêm.

Bộ đồ màu đen là đồng phục của quán trà sữa nhưng chẳng hiểu sao nhìn anh Thuỷ mặc vào lại có cảm giác thật quý phái. Nhớ lại cái năm cậu mới quay về, thấy anh Thủy suốt ngày mặc quần đùi ngắn cũn cỡn, khác hẳn với dáng vẻ hiện tại. Khó trách mấy cô gái trên mạng lại thích hắn như vậy, dù mấy năm nay không cập nhật gì lên tài khoản nhưng ngày nào họ cũng vào bình luận và để lại tin nhắn.

"Anh Thủy!" Ngô Lạc Vũ vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, Ngô Hành Thủy vội vàng dang tay đỡ lấy cậu, cậu dụi vào cánh tay hắn rồi hỏi: "Anh đợi lâu chưa? Sao không nhắn tin cho em?"

"Không lâu đâu." Ngô Hành Thủy mỉm cười hôn cậu một cái và nắm tay cậu bước về phía trước. Quan hệ của hai người không phải chuyện bí mật, tất cả đàn em trong phòng thí nghiệm đều biết Ngô Lạc Vũ đang quen anh trai ở quán trà sữa, người thường đến đón cậu sau mỗi buổi học nhưng Ngô Lạc Vũ chưa chính thức giới thiệu Ngô Hành Thủy với họ nên đó là tất cả những gì họ biết.

Ngô Lạc Vũ thấy không cần thiết, đâu cần đem chuyện riêng tư của mình đi rêu rao khắp nơi, biết thì sẽ biết, không biết thì thôi. Còn có một nguyên nhân khác, bắt nguồn từ những ham muốn ích kỷ của cậu, cậu không muốn để người khác thấy anh Thủy. Có đôi khi, thậm chí ở một góc u ám trong lòng cậu có một giọng nói bảo với cậu thế này: Giấu anh Thủy ở nhà đi, đừng cho ai thấy, để anh ấy chỉ nhìn mình, chỉ cần yêu cậu là đủ.

Càng thêm tuổi, cậu càng thấy ham muốn kiểm soát của bản thân càng trở nên nghiêm trọng hơn. Bề ngoài càng chính trực bao nhiêu thì dục vọng trong lòng lại càng khó kìm nén bấy nhiêu. Đáng tiếc, anh Thuỷ là đương sự duy nhất lại dung túng theo dục vọng của cậu. Bởi vậy, tạm thời cậu vẫn thỏa mãn chứ chưa hoàn toàn phát điên, chẳng hạn như hiện tại, cậu có thể chấp nhận chuyện anh Thủy ra ngoài làm việc.

Ánh đèn sáng rực làm Ngô Lạc Vũ thôi trầm ngâm suy nghĩ, Ngô Hành Thủy quỳ xuống giúp cậu thay giày, thấy cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ thì mỉm cười rồi bế lên.

"Vợ có muốn đi tắm không?" Ngô Hành Thủy cúi đầu hôn một cái lên thái dương của cậu.

"Chồng tắm với em." Ngô Lạc Vũ ôm cổ hắn, hưởng thụ khoảnh khắc thân mật này. Vì hôm nay là thứ sáu nên cậu mới dám đề ra yêu cầu như thế, thân thể của hai đứa đồng điệu với nhau, hễ tắm chung là châm lửa.

"Được."

Ngô Hành Thủy bế Ngô Lạc Vũ vào nhà tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước trước mới đặt Ngô Lạc Vũ xuống rồi bắt đầu thong dong cởi quần áo của Ngô Lạc Vũ. Chiếc sơ mi trắng mau chóng được Ngô Hành Thủy lột ra, mảnh vải trượt xuống vai để lộ những vết hằn nông, sâu trên cơ thể, Ngô Hành Thủy không nhịn được lại gặm vai cậu.

"Tinh dịch của chồng đều uổng phí." Ngô Lạc Vũ nhìn vết tích trên cơ thể mình, tự nhiên cậu lại xoa bụng rồi nói vậy. Tần suất quan hệ của họ cực kỳ thường xuyên nhưng bác sĩ bảo cơ hội thụ thai của cậu rất thấp. Quả thực là như vậy, cậu thường lưu tinh dịch của Ngô Hành Thủy trong bụng suốt cả ngày nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

"Không phí." Ngô Hành Thủy xoa xoa tay cậu, "Vợ dâm của anh càng tưới nhiều càng đẹp."

Hắn nói cũng đúng, so với vóc dáng của cậu thiếu niên mười tám tuổi năm ấy thì bây giờ, cơ thể của Ngô Lạc Vũ đã mềm mại hơn nhiều, dù đã cao hơn nhưng chẳng thể ngăn được. Có thể do tưới tắm nhiều tinh dịch nên chỗ nào cũng mịn màng, mềm mại, chỉ cần nhấc tay thôi cũng quyến rũ.

Ngô Hành Thủy thích nhất là hai nụ hoa của cậu nên cày cấy rất nhiều. Như thể hễ nhìn thấy khẩu đại bác là nụ hoa tự giác bú mút, đói khát không chịu được. Cũng vì hắn mà màu sắc đã chuyển từ phấn hồng sang đỏ rực, vừa nhìn là biết là bé bướm lẳng lơ thường xuyên được con *** yêu chiều.

Hắn đẩy ngón tay vào cửa mình, nhuỵ hoa xoắn xuýt bú mút theo bản năng, hắn không kìm được chọc ngón tay vào rồi hỏi khẽ: "Hôm nay, bướm dâm có muốn con *** bự của chồng không?"

Ngô Lạc Vũ khẽ khịt mũi, nóng vội đáp lời: "Em muốn, em muốn chồng chịch em, từng giây từng phút đều muốn làm tình với chồng."

"Bướm dâm tự nuốt vào đi." Ngô Hành Thủy rút ngón tay ra rồi cởi cúc quần để giải phóng con *** của mình.

Con *** thô đen ngẩng cao, khẽ lắc lư trong không trung, dường như bướm dâm đã ngửi thấy mùi vị tương đồng nên há chiếc miệng tham lam định nuốt xuống, vừa nuốt vừa chảy dãi dòng dòng. "A... bướm dâm ăn được rồi... căng quá..."

Ngô Lạc Vũ phấn khích tới nỗi run rẩy cả người, cơ thể đã hoàn toàn quen thuộc với tình dục, bị chịch ngấu, chịch nhừ rồi. Với cậu mà nói, mỗi lần quan hệ đã trở thành niềm vui và sự hưởng thụ. Chẳng qua chịch ngày qua ngày nên cơ thể đã nhạy cảm hơn, khẩu đại bác vừa mới trôi vào đã khiến bướm nhỏ chảy ra một vũng mật ngọt.

"Bé bướm ướt quá." Ngô Hành Thủy không nhịn được cảm thán, lúc làm tình hai người ăn ý không gì sánh kịp. Hắn duỗi tay ghì chặt mông cậu, Ngô Lạc Vũ cũng phối hợp nâng một chân quấn lên eo cho hắn chịch sâu hơn.

Tiếng chịch *bạch bạch bạch kéo theo tiếng nước cực kỳ rõ đang vang bên tai cậu, dù đã nghe bao nhiêu lần rồi nhưng âm thanh ấy vẫn khiến gò má của Ngô Lạc Vũ nóng bừng. Cậu dựa vào lòng Ngô Hành Thủy rồi vùi mặt vào đó.

Màn mây mưa đang chìm trong cảnh đẹp thì điện thoại trong phòng khách bỗng reo lên. Cả hai người đều sững lại trong giây lát, vốn định bỏ qua nhưng tiếng chuông lại tiếp tục vang lên, Ngô Hành Thủy không còn cách nào khác đành bế cả Ngô Lạc Vũ ra ngoài. Đây là bi kịch của loài người trong xã hội, trong thời điểm ấy, thực sự cũng sợ ai đó có việc quan trọng cần tìm mình.

Ngô Lạc Vũ lấy di động của hai đứa từ trong áo khoác ra thì thấy điện thoại của Ngô Hành Thủy đang đổ chuông nhưng khi cậu định bắt máy thì chuông đã tắt. Có vẻ không ai nghe máy nên bên kia gửi liên tiếp mấy tin nhắn thoại, Ngô Lạc Vũ nhấn nút nghe.

[Ngô Hành Thủy ra ngoài uống rượu đê!]

[Có phải vợ mày quản nhiều quá rồi không? Thằng nào mà chả đi nhậu?]

[Không phải tao nói chứ, mày nghe lời vợ mày quá rồi đấy, nó nói cái gì thì là cái đấy à, mày đâu phải con chó của nó!]

[Mày có còn là đàn ông không thế? Chốt một câu, mày có ra không?]

Ngô Lạc Vũ dứt khoát thoát app WeChat, quả là lãng phí thời gian khi nghe mấy cái này. Cậu ném điện thoại lại ghế sofa rồi vuốt má Ngô Hành Thủy và cười: "Anh có phải là chó cún của em không?"

"Gâu." Ngô Lạc Vũ đã luyện cho Ngô Hành Thủy thành thói quen rồi. Hễ gọi hắn là chó cún thì hắn sẽ tự giác bắt chước tiếng chó để đáp lời.

"Cún ngoan." Ngô Lạc Vũ hài lòng hôn hắn một cái, "Phần thưởng của chó cún là được chịch bướm nhỏ, chó cún nhấp một cái đi."

Con *** bị kẹp mấy phát, những đường gân xanh trên thân *** nổi lên, Ngô Hành Thủy chẳng nói chẳng rằng rồi bắt đầu chịch thật mạnh, vất vả lắm chó cún mới được chịch vào bướm nhỏ non mềm của chủ nhân thì sao lại không nắm bắt cơ hội cho được?

Bướm non mềm bị đâm chọc như vũ bão. Chẳng mấy chốc, một vành thịt hồng đáng thương bị kéo ra khỏi cửa mình, lúc con *** chui ra còn níu lại lấy lòng, đúng là lẳng lơ, ti tiện thực sự. Nơi hai người giao thoa đã lênh láng nước nôi, những giọt mật cứ không ngừng chảy xuống. Đùi của Ngô Hành Thủy dính đầy nước dâm.

"Ưm... Chó cún chịch giỏi quá... nhanh quá... Ưm a... chồng... nhanh quá."

Ngô Lạc Vũ được chịch sướng vô cùng, tư thế vừa bế vừa làm giúp mỗi cú nhấp đều đâm sâu vào bên trong, chịch đến nỗi cả tử cung cũng run lên, nước mắt vô tình ứa ra, thật sự cơ thể không thể chống đỡ được nữa nên phải tìm nhiều cách để giải tỏa.

Những giọt nước mắt nhanh chóng bị Ngô Hành Thủy liếm sạch, Ngô Hành Thủy đặt Ngô Lạc Vũ lên ghế sofa, đè cả người lên hai chân cậu rồi quần như vũ bão. Quy đầu mạnh mẽ chống lên tử cung rồi ma sát, con *** thô cứng chèn ép lên vách thịt, đẩy nước dâm ra ngoài. Dưới sự kích thích mãnh liệt ấy, Ngô Lạc Vũ nhanh chóng kẹp chặt hai chân rồi lên đỉnh.

"Hừ... ừm... chậm thôi... không muốn nữa..." Bản năng sinh lý muốn kẹp chặt hai chân lại để không bị cày cấy trong thời kỳ trơ nhưng Ngô Hành Thủy không cho cậu tuỳ ý, hắn thẳng lưng đè nặng lên người cậu, thậm chí còn quá trớn chặn miệng cậu lại, không cho cậu nói câu cự tuyệt.

Tới lúc Ngô Lạc Vũ cảm giác mình sắp bị chịch chết rồi thì rốt cuộc Ngô Hành Thủy cũng chịu xuất tinh vào sâu trong da thịt sau một cú thúc mạnh. Hắn đau lòng vuốt mồ hôi lấm tấm trên trán Ngô Lạc Vũ rồi nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới còn run rẩy của Ngô Lạc Vũ.

Ngô Lạc Vũ đặt tay lên tay hắn rồi nhẹ nhàng nói: "Lần trước, mẹ em hỏi em có thể mang thai được hay không. Xem ra là không được rồi. Anh Thủy làm nhiều thế rồi mà em vẫn không có động tĩnh gì."

"Không sao đâu Tiểu Vũ, có em bé cũng không tốt đâu, em còn phải đi học mà." Trái lại, Ngô Hành Thuỷ chẳng băn khoăn về chuyện này, đối với hắn mà nói, bây giờ được chịch người trong lòng mình mỗi ngày đã là tháng ngày thần tiên rồi.

"Cũng phải." Ngô Lạc Vũ cũng buông xuôi suy nghĩ ấy, vì mẹ cậu nhắc nhở nên mới nghĩ ngợi một chút. Đến khi thật sự có con, hẳn là sẽ thấy khó chịu, dù sao thì chuyện sinh nở cũng rất đau, nhất là tình huống của cậu khá đặc biệt, bác sĩ nói mang thai sẽ rất nguy hiểm.

_____

[1] Tiến cử lên cao học: Những sinh viên xuất sắc sẽ được nhà trường công nhận và cử thẳng lên chương trình sau đại học mà không cần thi.

___

18/07/2023

Mọi người nhớ vote ⭐️ cho tôi có động lực cày nốt những chương còn lại nha.

Lịch đăng mới sẽ là Thứ 3 - Thứ 5 - Thứ 7.