Niềm Vui Của Mưa

Chương 30: Bạn cũ



Edit: Pa

"Lạc Vũ, hai ngày nữa giáo sư nước A sẽ dẫn đoàn đội của ông ấy tới mở tọa đàm, nhà trường muốn thầy đi đón khách, thầy đặt nhà hàng rồi, em đi cùng thầy nhé." Tan học, giáo sư Dương cố ý gọi Ngô Lạc Vũ lại.

"Vâng, em biết rồi ạ." Ngô Lạc Vũ không từ chối, thầy Dương đang mở đường cho cậu. Ông thường nói con đường nghiên cứu không nên khép chặt cửa, cần phải giao lưu nhiều hơn. Lần này, đích thân giáo sư Dương tới đón tiếp thì hẳn là trình độ học vấn của vị giáo sư nước A ấy cũng không hề thấp.

Vào buổi sáng hôm gặp mặt, Ngô Lạc Vũ thông báo trước cho Ngô Hành Thủy: "Anh Thuỷ, tối nay em đi ăn tối với giáo sư. Không biết mấy giờ sẽ về, anh đừng đến đón em."

Ngô Hành Thủy gật đầu, nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi: "Ăn ở đâu? Chắc là sẽ uống rượu nhỉ?"

"Ở khách sạn Ngân Sa, gần trường em" Ngô Lạc Vũ quay đầu cười với hắn, "Chồng không cần lo, chẳng may phải uống rượu thì em sẽ nói mình dị ứng cồn."

Ngô Lạc Vũ không ngờ điều mình nói với Ngô Hành Thủy lại lời thành tiên tri, vị giáo sư Anderson trước mặt cậu đã mang một món quà tới tặng giáo sư Dương, chính là một chai vang đỏ, ông vỗ vai giáo sư Dương và có vẻ rất hài lòng với chai vang đỏ ấy: "Dương, tôi đảm bảo anh sẽ hài lòng với món quà của tôi, tôi đã nhờ Javan đi lấy rồi, chúng ta sẽ được nếm thử ngay bây giờ."

Giáo sư Dương bày tỏ sự mong đợi của bản thân bằng một nụ cười rồi tò mò hỏi: "Javan có phải học trò tâm đắc của anh không?"

Giáo sư Anderson chưa kịp trả lời thì một nữ học giả bên cạnh đã cười rồi cất lời: "Đúng vậy, Javan chính là bảo bối của Anderson bên chúng tôi, cũng xem như Javan đã hồi hương, cậu ấy còn phải mời chúng tôi thêm bữa nữa haha..."

Nam sinh trẻ tuổi bên trái cô ấy tiếp lời: "Javan nói đây không phải cố hương của cậu ấy, phải đến đúng quê nhà thì cậu ta mới mời chúng tôi.

Trong bữa tiệc, mọi người cũng nương theo câu chuyện ấy để giới thiệu nhau một lượt. Đám học trò bên dưới đều trạc tuổi nhau nên chẳng mấy đã xúm vào chuyện trò, ngoài Ngô Lạc Vũ còn có mấy bạn học ở lớp khác cũng đến đây, quả thực cậu cũng không quen lắm, ai bắt chuyện thì cậu sẽ đáp lại. Nói về chuyên ngành thì thực ra cũng chỉ có dăm ba câu, bầu không khí như này không thích hợp để trao đổi sâu nên cậu thấy hơi chán.

Mãi đến lúc lên mâm mới thoát khỏi bầu không khí ấy. Giáo sư Dương lần lượt giới thiệu một lượt các món ăn cho họ. Thấy họ bắt đầu nếm thử với vẻ mới lạ thì mọi người cũng động đũa.

"Giáo sư Anderson, rượu quý của ngài đến rồi!" Cánh cửa phòng riêng được một thanh niên đẩy ra, tất cả mọi người đều quay lại nhìn, Ngô Lạc Vũ ngồi quay lưng về phía cửa cũng không thèm ngoảnh lại. Mãi đến khi chàng trai đó bước tới trước mặt giáo sư Anderson và đặt chai vang đỏ lên bàn thì cậu mới ngẩng lên.

"Lạc Vũ! Là cậu sao, Lạc Vũ?" Chàng trai có mái tóc nhuộm vàng hưng phấn bước về phía này.

Ngô Lạc Vũ nhìn cậu ta một lúc lâu rồi ngập ngừng: "Giản Thần?"

Khó trách cậu không nhận ra câu ta, Giản Thần không đeo kính, lại để một mái tóc xoăn nhuộm vàng, khắc hẳn dáng vẻ thời trung học.

"Hai người quen nhau sao?" Mọi người xung quanh tò mò nhìn họ.

"Chúng tôi là bạn học cấp ba." Ngô Lạc Vũ đành phải giải thích như vậy, cậu không quen với việc người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình nên để Giản Thần ngồi cạnh.

Giáo sư Anderson bắt đầu quảng bá rượu vang đỏ của mình, cuối cùng cũng chuyển đề tài.

Giản Thần ngẩng đầu nhìn Ngô Lạc Vũ, gương mặt mang theo nụ cười: "Lạc Vũ, cậu vẫn học đại học, thật sự tớ rất mừng, quả thực vừa rồi tớ còn sợ nhìn lầm người, thậm chí tớ không biết phải diễn tả như thế nào."

"Ừ, sau này, anh Thủy đưa tớ qua lại trường." Ngô Lạc Vũ đáp lại.

"Cậu vẫn ở bên anh ta à?" Nụ cười của Giản Thần cứng lại.

"Vẫn luôn bên nhau." Ngô Lạc Vũ trả lời qua loa, bầu không khí hơi gượng gạo, nghĩ một hồi thì cậu chuyển đề tài sang hướng khác: "Lần này về cậu có quay về thành phố C không?"

"Tớ không quay lại." Giản Thần đủ thông minh để hiểu ý cậu nên không chấp nhất với đề tài trước đó. "Tớ đến tham dự giao lưu học thuật với gia sư của mình. Chỉ có một tuần nên thời gian quá eo hẹp. Nhưng tớ đã tính đến chuyện sẽ quay về Trung Quốc sau khi tốt nghiệp."

"Trở về Trung Quốc cũng tốt, dù sao gia đình cậu cũng ở đây." Ngô Lạc Vũ đáp lại như vậy, cậu bắt đầu thấy hơi khó chịu, cậu và Giản Thần đã không còn là anh em thân thiết có thể chia sẻ với nhau đủ chuyện như hồi cấp ba nữa rồi, huống hồ đối phương còn từng tỏ tình với cậu.

Tuy những chuyện hồi cấp ba đã qua lâu rồi, có lẽ người ta cũng quên luôn mấy chuyện lúc đó nhưng cậu chẳng thể tỏ ra thân thiết ngay được. Thật ra bây giờ, ngay cả Đồ Minh cũng ít liên lạc với cậu, chỉ biết cậu ấy thi ở phương Bắc. Cậu bắt đầu dùng đồ ăn để che đậy, Giản Thần cũng không tự làm mình mất mặt, thỉnh thoảng nhận xét một vài câu về mấy món ăn.

Khi bữa tiệc kết thúc, Ngô Lạc Vũ chịu trách nhiệm gọi taxi cho mọi người vì cậu không uống rượu, Giản Thần là người cuối cùng cậu tiễn, đối phương không uống mấy, thực ra cũng không cần cậu tiễn nhưng vì giáo sư Dương đã uỷ thác nên cậu vẫn tận tụy gọi xe cho người ta.

Tự nhiên lượt xe này phải đợi hơi lâu. Trong gió đêm, Giản Thần nhìn cậu rồi thở dài, khẽ hỏi: "Lạc Vũ sao cậu không liên lạc với tớ? Cậu biết mà, tớ vẫn trăn trở chuyện cậu không thể đi học."

Tự nhiên Ngô Lạc Vũ không biết phải trả lời thế nào. Hồi đó, hình như chính Giản Thần đã nói nếu không có cơ hội thì đừng liên lạc với cậu ấy. Cậu không muốn Giản Thần phải buồn. Hơn nữa, cậu cứ nghĩ Đồ Minh với mấy đứa khác sẽ kể với Giản Thần chuyện cậu đi học lại, hoá ra không ai nói à?

"Tớ cứ nghĩ bọn Đồ Minh sẽ nói với cậu."

"Đồ Minh? Thằng nhóc ấy giận tớ không cho nó tiễn tớ ra nước ngoài nên chặn tớ luôn rồi." Giản Thần thấy hơi bất lực.

"Thế à..." Ngô Lạc Vũ không biết nói gì cho phải, chả trách ngày nào Đồ Minh cũng nói Giản Thần cứ thản nhiên ra nước ngoài.

"Cho nên, tớ vẫn chẳng có cơ hội đúng không?" Giản Thần nhìn chằm chằm vào cậu, đợi mãi vẫn không thấy đáp án, mới khẽ cười: "Đó là nguyên nhân cậu không liên lạc với tớ à? Lạc Vũ, tớ có nên vui vì cậu vẫn chưa quên những gì tớ đã nói không?"

Ngô Lạc Vũ thoáng bối rối, cậu quay đầu đi, gượng gạo hỏi: "Ở nước ngoài cậu không yêu đương sao?"

"Không." Giản Thần trầm mặc một hồi, day day trán như thể tự nói với mình: "Tớ luôn mơ thấy một người đang khổ sở chờ tớ giúp. Tớ cho rằng khi mình có năng lực hơn, có thể mở một bệnh viện gần nhà người ấy. Bằng cách đó, người ấy có thể ra ngoài học... Tớ ngáo quá phải không? Tớ thường xuyên hối hận, hối hận vì ngày đó đã giả vờ lạnh lùng trước mặt cậu, cậu không biết chứ thực ra hôm ấy tớ ngồi khóc trong xe rất lâu, về nhà còn bị em gái cười nhạo suốt mấy ngày..."

"Thật xin lỗi, Lạc Vũ." Giản Thần tự dừng lại, "Đáng lẽ tớ không nên nói với cậu những điều này, bây giờ được thấy cậu sống tốt là đủ rồi."

Hai người cứ im lặng như vậy đến khi taxi tới, Giản Thần lên xe cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ vẫy tay với Ngô Lạc Vũ.

Ngô Lạc Vũ thở dài, vừa ngẩng đầu lại đã phát hiện một người đang chậm rãi bước về phía cửa, cậu mỉm cười đón hắn: "Anh Thủy! Sao anh lại tới đây? Chẳng phải em đã bảo không cần đón em à?"

"Anh sợ em say thật." Ngô Hành Thủy xoa đầu cậu, "Thấy em vẫn chưa về, dù sao tan làm xong cũng không có việc gì nên đến đây chờ em."

Ngô Lạc Vũ cười với hắn: "Em không uống rượu, em rất nghe lời chồng."

"Vợ ngoan." Ngô Hành Thủy cúi đầu hôn cậu một cái rồi dắt cậu bước về phía trước, nơi này cách chỗ họ ở không xa, đi bộ về cũng được. Đi được vài bước, hắn phát hiện có một chiếc ô tô vẫn sáng đèn cứ đậu ở đó, hắn tò mò quay lại nhìn thì đột nhiên chiếc xe nổ máy, trong lòng hắn thấy hơi lạ nhưng không nghĩ nhiều, hắn nắm tay Ngô Lạc Vũ rồi siết chặt.

Về đến nhà, Ngô Lạc Vũ tự rót cho mình một cốc nước, uống được vài ngụm, cậu nghĩ ngợi rồi thấy vẫn nên nói với Ngô Hành Thủy: "Anh Thuỷ, anh còn nhớ Giản Thần không?"

Ngô Hành Thủy cau mày rồi nghĩ một lúc: "Cái thằng công tử bột ngồi cùng bàn với em?"

"Vâng." Ngô Lạc Vũ gật đầu, "Hồi trước cậu ấy ra nước ngoài, hôm nay cũng nằm trong nhóm của giáo sư người nước ngoài đến dùng bữa, không ngờ lại trùng hợp như vậy, cậu ấy cũng chọn cùng chuyên ngành giống em."

"Thế, thằng đấy vẫn còn thích em à? Nó nói gì với em?" Ngô Hành Thủy nhíu mày.

"Em nói với cậu ấy rằng em vẫn luôn ở bên anh." Cho dù là thích thì cậu ấy cũng nên từ bỏ. Suy cho cùng, lúc cậu ta bước lên xe hẳn cũng thấy anh Thủy đang đi tới.

"Anh tin tưởng vợ mình." Ngô Hành Thủy ôm lấy cậu. Hắn không nên hoảng hốt, Tiểu Vũ đã ở bên hắn lâu như vậy, thằng nhóc kia không thể lay chuyển được.

Nghĩ đến đây, lông mày hắn lại giãn ra: "Bọn em vẫn phải hợp tác à?"

Ngô Lạc Vũ gật đầu.

"Vậy anh phải lưu lại một ký hiệu cho em." Ngô Hành Thủy ôm Ngô Lạc Vũ, chầm chậm hôn từ môi xuống rồi tỉ mỉ hôn lên cổ cậu một cái.

Ngô Lạc Vũ không cự tuyệt. Bình thường, anh Thủy sẽ không lưu lại dấu hôn ở những chỗ dễ thấy, hắn sợ cậu phải chịu mấy lời bàn tán không đâu nhưng lần này là trường hợp đặc biệt, cậu cũng nguyện ý dung túng hắn. Suy cho cùng, xét về tính chiếm hữu, cậu còn mạnh hơn anh Thủy.

Đột nhiên, cậu nảy ra một ý rồi cúi đầu ngậm một miếng thịt trên cổ Ngô Hành Thủy, từ từ mút lấy.

Cả hai đều mãn nguyện với thành quả cuối cùng, Ngô Hành Thủy bế cậu vào phòng tắm rồi dùng bằng điện thoại lưu lại những dấu vết này vĩnh viễn.

___

20/07/2023

Mọi người nhớ vote ⭐️ cho tôi đó. Nhớ đó nha đừng lặng lẽ đi ra.