Niềm Vui Của Mưa

Chương 31: Anh không xứng



Edit: Pa

"Lạc Vũ, cậu không định đãi tớ một bữa à? Dù sao đây cũng là trường cậu mà, cho dù là một bữa trong canteen cũng được chứ nhỉ?"

Sau khi kết thúc chuyến tham quan phòng thí nghiệm xong thì Giản Thần đã đùa với Ngô Lạc Vũ như vậy.

Ngô Lạc Vũ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Tớ mời cậu uống trà sữa nhé, chắc là ở nước ngoài không được uống nhãn hiệu này đâu."

"Được đấy!" Kỳ thật Giản Thần cũng không có yêu cầu gì đặc biệt cả, cậu ta chỉ muốn ở cùng với Ngô Lạc Vũ một lúc.

Họ tới trước cửa tiệm trà sữa, vừa tan học nên có rất nhiều sinh viên và nhân viên giao hàng đang đứng xếp hàng ở đó, Ngô Lạc Vũ bảo Giản Thần vào đợi mình nhưng Giản Thần từ chối và đứng xếp hàng cùng cậu.

Hai người trao đổi về dự án mà sắp hợp tác một lúc, chẳng mấy đã đến lượt họ. Mãi đến khi nhân viên trong cửa hàng đến trước mặt họ thì Giản Thần mới nhận ra rằng Lạc Vũ chỉ tiện thể dẫn mình đi uống trà sữa cùng thôi phải không?

"Tiểu Vũ? Sao em lại đến đây? Em muốn uống gì?" Ngô Hành Thủy thoáng kinh ngạc, Bình thường Tiểu Vũ đâu có uống mấy thứ này, cậu thích uống nước lọc.

"Giản Thần, cậu uống gì?" Ngô Lạc Vũ quay lại hỏi cậu ta.

"Xin chào." Giản Thần không còn cách nào, đành bối rối chào hỏi Ngô Hành Thủy rồi gọi đại một sản phẩm mới.

Ngô Hành Thủy gật đầu với anh ta và hỏi Ngô Lạc Vũ trong khi ghi chú: "Sao hôm nay đến sớm thế?"

"Em dẫn mấy cậu ấy đi thăm quan trường học nên không có tiết." Ngô Lạc Vũ trả lời, sau đó khẽ hỏi: "Em đợi anh tan làm nhé?"

"Em về trước đi, hôm nay khá đông khách, đợi lâu lắm." Ngô Hành Thủy trả lời cậu rồi đi pha trà sữa, còn rất nhiều người đang xếp hàng nên họ không thể đứng tán gẫu ở đấy được.

Giản Thần ngồi bên cạnh, nghe cũng thấy khó chịu, dường như Lạc Vũ không tính đi cùng mình nữa. Chỉ là cậu ta vẫn khá ngỡ ngàng, thế mà Ngô Hành Thủy lại làm việc ở quán trà sữa, nhìn kiểu gì cũng không hợp với Lạc Vũ. Nhưng vậy mới thực tế, hắn bỏ học đã lâu, chỉ ở nhà làm ruộng thì làm sao có thể tìm được một công việc tử tế khi ra ngoài?

Cậu ta còn đang mải nghĩ thì Ngô Hành Thủy đã pha trà sữa rồi đưa cho Ngô Lạc Vũ.

Ngô Lạc Vũ không thích uống nên chỉ gọi một cốc, cậu đưa cốc trà sữa cho Giản Thần rồi hỏi cậu ta: "Có cần tớ gọi taxi cho cậu không? Thực ra Giản thiếu gia có thể trải nghiệm thử tàu điện ngầm, sẽ đi thẳng đến khách sạn của cậu được đấy."

Thấy Ngô Lạc Vũ gọi đùa mình là thiếu gia thì Giản Thần rất vui, cậu ta nhấp một ngụm trà sữa rồi đáp: "Tớ vẫn đi tàu điện ngầm mà, vậy tớ đi đây, cậu sống ở gần đây à?"

Ngô Lạc Vũ gật đầu: "Gần trạm tàu điện ngầm đằng kia, cậu không cùng đường với tớ nên tớ không tiễn nhé."

"Ngày mai gặp." Giản Thần vẫy tay với cậu, thấy Ngô Hành Thủy để ý tới bên này thì nâng ly trà sữa trong tay lên lắc lắc, cười nói: "Trà sữa anh pha rất ngon."

Ngô Hành Thủy phớt lờ cậu ta và nói chuyện với khách hàng tiếp theo.

"Anh Thủy, em về nhé, bao giờ anh về thì bảo em." Ngô Lạc Vũ cười nói.

"Ừ." Ngô Hành Thủy gật đầu.

Trưa hôm sau, không ngờ Ngô Hành Thủy lại gặp phải vị khách không mời ấy, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Giản Thần, hắn đã không có ấn tượng tốt với cậu ta nhưng dù sao đối phương cũng là bạn của Tiểu Vũ, ngó lơ người ta thì không hay lắm nên đành cố chịu, hắn nói: "Cậu muốn uống gì?"

Giản Thần lắc đầu: "Anh có thời gian không? Buổi trưa cũng được nghỉ chứ nhỉ?"

"Có chuyện gì vậy?" Ngô Hành Thủy thực sự không muốn tiếp chuyện cậu ta nữa dù đã đến giờ thay ca để đi ăn rồi.

"Lạc Vũ gọi anh qua bên đó, cậu ấy muốn nhờ anh về nhà lấy một bản tài liệu." Giản Thần thấy hắn cau mày bèn nói tiếp: "Anh phải biết rằng có một số thí nghiệm không thể bị gián đoạn giữa chừng, đúng không? Chúng tôi phải tiếp tục ghi lại những dữ liệu ở đó. Tôi xin lỗi, tôi không biết liệu Lạc Vũ có nói với anh những điều này hay không, tôi không có ý chế nhạo anh."

"Đi thôi!" Ngô Hành Thủy cũng không nhiều lời, dù sao thì phòng thí nghiệm của Tiểu Vũ cũng chẳng cách chỗ này là bao, qua một chút xem tình hình thế nào. Thực ra hắn hiếm khi vào đó nhưng vẫn hay đợi Tiểu Vũ ở bên dưới.

"Này, Javan, sao anh lại ở đây? Nghe nói giáo sư Dương đang làm thí nghiệm biểu diễn? Anh không đi xem à?"

Giản Thần mỉm cười với cô ấy: "Tôi đọc xong mới đi, tôi có việc phải ra ngoài, chẳng phải tôi đã về đây ngay hay sao?"

"Em biết mà anh với đàn anh Lạc Vũ đều là người cuồng học, chắc chắn không cố ý bỏ lỡ, em đi trước đây, bái bai!"

"Bái bai!"

Ngô Hành Thủy thành người vô hình, lúc này hắn cũng thấy bản thân ăn mặc như vậy, hai tay lại trống trơn mà tiến vào nơi này thì hơi kỳ, hắn đứng ở cầu thang do dự trong trong chốc lát.

"Anh chưa từng lên đây à?" Giản Thần quay đầu nhìn hắn, "Phòng thí nghiệm của Lạc Vũ ở tầng ba, anh có biết không?"

Ngô Hành Thủy xụ mặt không đáp. Chẳng bao lâu đã đi đến lối vào phòng thí nghiệm. Giáo sư đang giảng bài cạnh bàn thí nghiệm của Ngô Lạc Vũ. Ngô Lạc Vũ nghiêm túc chơi đùa với những dụng cụ thí nghiệm mà Ngô Hành Thủy không thể biết được. Một lúc sau, hắn nhìn đến ngẩn người. Hắn đứng đó thật lâu mà chẳng hề nhúc nhích, hắn biết bản thân không nên bước vào quấy rầy bầu không khí này.

"Nhìn có hiểu không?" Bỗng Giản Thần lại gần hỏi hắn.

Ngô Hành Thủy hỏi mà chẳng chẳng thèm suy nghĩ: "Cậu có hiểu không?"

"Đương nhiên là tôi có thể hiểu được. Cố vấn của tôi và cố vấn của Giản Thần là hai người giỏi nhất trong lĩnh vực này. Chúng tôi đều là học trò yêu thích của họ. Vậy anh nghĩ tôi có hiểu không?" Giản Thần mỉm cười đáp lại.

"Rốt cuộc Tiểu Vũ có gọi tôi tới hay không?" Đột nhiên Ngô Hành Thủy nhận mình bị lừa.

"Anh đâu phải đồ ngốc." Giản Thần mỉm cười rồi nói tiếp, "Tôi chỉ muốn cho anh tới nhìn Lạc Vũ thôi, không phải rất hấp dẫn ư?"

Ngô Hành Thủy lườm cậu ta một cái rồi quay người bước xuống lầu.

"Đừng gấp, anh nên cảm ơn tôi đã cho anh nhìn thấy dáng vẻ một Lạc Vũ mà anh chưa từng biết, nếu anh đã tới đây thì sao không chờ Lạc Vũ rồi cùng ăn trưa? Hay anh thấy mình không xứng?"

Tiếng Giản Thần vang lên sau lưng hắn nhưng Ngô Hành Thủy không dừng lại vì lời mấy của cậu ta mà vội vã bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.

Chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà tối về thấy nhau nhưng Ngô Hành Thủy lại không kể chuyện này lại cho Tiểu Vũ.

***

"Cậu rảnh lắm à?" Ngô Hành Thủy đảo mắt nhìn Giản Thần lại xuất hiện đúng giờ, thực sự muốn vờ như không thấy.

"Lần cuối cùng, tôi mời anh một tách cà phê được chứ? Tôi sẽ tâm sự tử tế với anh và chắc chắn sẽ không đến tìm anh sau buổi nói chuyện này." Giản Thần nói.

Ngô Hành Thủy cạn lời, để thoát khỏi miếng keo dính chuột này, hắn đành theo cậu ta đến một quán cà phê gần đó.

"Anh uống cà phê gì?" Giản Thần hỏi.

"Tôi không uống." Ngô Hành Thủy chưa bao giờ uống cà phê, hắn cũng không muốn uống.

"Để tôi gọi thay anh, ngồi không thì không hay đâu." Giản Thần thản nhiên nói.

Ngô Hành Thủy thở dài: "Cậu muốn gọi gì cũng được!"

Trong quán cà phê chẳng có mấy người nhưng sự kết hợp giữa hai người vẫn có chút lạ lùng giữa đám đông.

Giản Thần đợi phục vụ mang cà phê lên, cậu ta cầm lên rồi nhấp một ngụm, sau đó mới nói: "Anh có biết chuyện Lạc Vũ sẽ đến trường tôi để trao đổi học thuật vào tuần tới không?"

Cậu ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhìn vẻ mặt của anh thì hình như Lạc Vũ còn chưa nói cho anh biết."

"Vậy thì sao, đến tuần sau còn mấy ngày nữa, cần gì phải nói sớm như vậy?" Cậu ta khiến Ngô Hành Thủy mắc nghẹn.

Giản Thần lắc đầu: "Tôi đâu nói cậu ấy sẽ không nói với anh."

Đột nhiên cậu ta ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Ngô Hành Thủy rồi hỏi: "Anh có biết trao đổi học thuật để làm gì không? Anh có biết chuyên ngành của cậu ấy là gì hay cậu cấy sẽ làm gì trong tương lai không? Anh có biết hôm nay cậu ấy hài lòng về tiến trình nghiên cứu nào hay không?"

"Chính xác thì cậu muốn nói gì?" Ngô Hành Thủy ngắt lời cậu ta.

Giản Thần thở dài, nhìn chằm chằm vào hắn và đáp: "Ý tôi là, anh không hiểu cậu ấy."

"Anh không thể lý giải được tương lai mà cậu ấy cống hiến cho sự nghiệp cả đời mình, dù chỉ một chút. Anh không thể chia sẻ niềm vui với cậu ấy khi cậu ấy tiến bộ và anh không thể giúp cậu ấy bất kỳ điều gì khi cậu ấy bế tắc trong công việc. Anh không phù hợp."

Ngô Hành Thủy lơ đãng nhấp một ngụm cà phê: "Vậy thì cậu thích hợp ư? Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, tôi đã kết hôn với Lạc Vũ!"

"Kết hôn?" Giản Thần chế nhạo, "Tại sao tôi không biết nước mình đã thông qua luật hôn nhân đồng giới từ khi nào vậy nhỉ? Cuộc hôn nhân mà anh nghĩ không hề hợp pháp."

"Lùi một bước, cho dù hai người thật sự kết hôn thì chẳng qua, thời điểm đó Lạc Vũ phải thôi học về nhà thì anh cho cậu ấy một chút an ủi. Chẳng nhẽ cậu ấy phải dành cả đời vì một quyết định khi mới mười tám tuổi? Anh không thể ích kỷ như vậy."

"Tôi biết rằng, có thể tôi nói với anh điều này sẽ khiến anh thấy tôi có mục đích thầm kín nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ với anh một cách chân thành rằng: Cậu ấy xứng đáng với một người tốt hơn. Người đó có thể không phải là tôi nhưng sẽ không phải là anh."

"Tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ về điều này. Tôi sẽ không tìm anh nữa." Giản Thần đứng dậy rồi bước nhanh ra khỏi quán cà phê, mặc kệ phản ứng của người đối diện.

Ngô Hành Thủy đã ngồi trong quán cà phê suốt cả buổi trưa, hắn đã uống hết ly cà phê kinh khủng ấy từ khi nào không hay. Gần đến giờ đi làm, hắn mới rời khỏi quán.

Hắn chỉ thấy, quả thật mình không thông minh, có rất nhiều chuyện mình không hiểu. Mỗi lần hắn mua cái gì về nhà đều cần Tiểu Vũ dạy hắn cách sử dụng, đôi khi dạy xong hắn lại quên làm Tiểu Vũ phải dạy lại.

Đầu óc của hắn thật sự không tốt, bằng không đã chẳng nghỉ học sớm như thế, cho dù muốn đuổi theo Tiểu Vũ thì hắn cũng không có vốn liếng. Với đầu óc của bản thân, hắn thực sự không thể nghĩ đến bất cứ điều gì, những gì Giản Thần nói đều theo một hướng mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn thực sự đã bị đánh trúng, hắn phải thừa nhận điều đó.

___

22/07/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó.

Lần trước Giản Thần xuất hiện đã vô tình trở thành "trợ công" bất đắc dĩ. Vậy còn lần này thì sao nhỉ? À mà mọi người đừng chửi Tiểu Vũ không biết giữ khoảng cách. Thế giới của loài người phức tạp lắm nhiều khi không thích cũng phải khuất phục vì tương tác trong xã hội. Nhất là khi bé đã cố gắng hết sức để giữ khoảng cách, chia sẻ để chồng không hiểu lầm, show ân ái cho đối phương rồi. Nhớ đó đừng ai chửi em bé nhà tôi...