Niềm Vui Của Mưa

Chương 32: Tuẫn tình



Edit: Pa

[1] Tuẫn tình: Tự sát vì tình hoặc chết theo người mình yêu.

_____

Ngô Lạc Vũ không bao giờ có thể ngờ, sẽ có một ngày cậu không tìm được anh Thuỷ...

Chuyện bắt đầu từ một tuần trước, lúc đó cậu nói với anh Thủy rằng mình sẽ ra nước ngoài giao lưu một tuần, phản ứng của anh Thủy rất bất thường, cậu đi lâu như thế mà hắn không đè cậu ra làm tình, chỉ bảo cậu giữ vững tinh thần. Vốn dĩ cậu định hỏi rồi mà anh Thuỷ lại lảng sang chuyện khác.

Hôm tiễn cậu ra sân bay, trông anh Thủy vẫn bình thường, suốt một tuần cậu ở nước ngoài, anh Thủy vẫn nhắn tin như thường lệ, cậu cứ nghĩ chẳng qua tâm trạng của anh Thủy chỉ nhất thời bất ổn.

Không ngờ, khi quay về cậu phải đối diện với căn phòng trống. Những lúc như thế này, chắc chắn anh Thủy đã đi đón cậu từ lâu rồi, huống hồ là không có ở nhà.

Ban đầu, Ngô Lạc Vũ ngỡ hắn đi làm nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đến thẳng quán trà sữa để tìm nhưng quản lý lại nói anh Thuỷ đã xin nghỉ việc từ mấy ngày trước. Anh Thủy không hề nói chuyện này cho cậu biết!

Đứng giữa ngã tư náo nhiệt, Ngô Lạc Vũ thấy rất bất an, cậu bắt đầu tự trách, rõ ràng đã cảm nhận được tâm trạng của anh Thủy có gì đó không ổn rồi, sao lại không chia sẻ cùng anh ấy cho tử tế cơ chứ.

Nhưng giờ nghĩ vậy cũng vô ích, cậu biết tìm anh Thủy ở đâu cơ đây? Ở bên này, anh Thuỷ chẳng quen được mấy người nhưng cậu không tiếp xúc nên chẳng có thông tin liên lạc gì của họ cả chứ đừng nói đến việc đi tìm, chỉ đành gọi liên tục cho Ngô Hành Thủy, dù ban đầu không có ai bắt máy.

Cậu đã liên hệ qua tất cả các phương thức liên lạc nhưng đáng tiếc, anh Thuỷ không trả lời cậu. Thậm chí, Ngô Lạc Vũ còn nghĩ xem dạo gần đây bản thân có làm sai điều gì hay không...

Cậu về nhà trong nỗi bàng hoàng, cố gắng tìm kiếm một số manh mối từ trong nhà. Mọi thứ bên trong đều ngăn nắp, không khác gì trước đó, cậu mở tủ quần áo, may sao, quần áo của anh Thủy vẫn còn ở đó.

*Reng reng...

Bỗng điện thoại của Ngô Lạc Vũ vang lên, cậu liếc thấy tên người gọi đến là vội vàng bắt máy: "Anh Thủy! Anh đi đâu đấy?"

"Alo, này, cậu có phải là Tiểu Vũ không? Ngô Hành Thủy đã uống với bọn tôi sau rồi, cậu tiện thì đến đón cậu ấy đi? Bọn tôi còn phải đánh bài, ở Bầu Trời KTV 301 nha..."

"Tôi tới ngay." Ngô Lạc Vũ cúp điện thoại rồi lập tức xuống dưới bắt xe đi thẳng tới nơi cần đến.

"Tiểu Vũ? Tiểu Vũ... không muốn Tiểu Vũ... không thể gặp Tiểu Vũ..." Vừa nhìn thấy Ngô Lạc Vũ thì Ngô Hành Thủy đã trốn lên ghế sofa.

Ngô Lạc Vũ giận tím người, cậu kéo Ngô Hành Thủy lên rồi đỡ vai hắn: "Tôi đưa anh ấy đi trước, thanh toán xong mọi người nhắn lại cho anh ấy, cảm ơn mọi người đã báo cho tôi."

"Không có gì, không có gì, chị dâu cứ về trước đi." Một đám người nhìn cậu lôi người ra ngoài rồi tiếp tục uống rượu.

"Vãi, chàng vợ nhỏ của Ngô Hành Thủy đẹp quá nhờ?

"Chẳng trách thằng nhóc này nguyện ý lấy đàn ông!"

"Ông nói xem, vợ nó đẹp như vậy mà nó còn buồn khổ cái nỗi gì, hôm nay cứ uống rượu liên tục, không thèm để ý đến người ta."

"Ai mà biết được..."

***

Ngô Lạc Vũ từ từ đỡ Ngô Hành Thủy đến cửa, dường như gió bên ngoài thổi qua khiến Ngô Hành Thủy tỉnh táo phần nào, hắn mở mắt ra nhìn người trước mặt, sau đó sợ hãi nhắm mắt lại: "Không thể gặp Tiểu Vũ... không thể..."

"Tại sao lại không thể?" Ngô Lạc Vũ không thể tin nổi trước những lời Ngô Hành Thủy vừa nói.

"Anh vẫn chưa nghĩ ra... phải làm gì..." Ngô Hành Thủy chậm rãi đáp lời, ngay sau đó đổ gục lên người cậu, chẳng nhúc nhích.

Ngô Lạc Vũ không còn cách nào khác đành phải nén hắn lên xe trước, sau khi về đến nhà, Ngô Lạc Vũ đẩy Ngô Hành Thủy lên giường rồi thở dài thườn thượt. Đầu tiên cậu đưa cho Ngô Hành Thủy một cốc nước, sau đó lau người cho hắn. Giờ anh Thủy đã thế này rồi thì cũng chẳng hỏi được gì, chờ hắn tỉnh lại rồi tính.

Dù sao thì bây giờ người cũng đã về tay mình rồi. Ngô Lạc Vũ vươn tay vuốt ve gương mặt của Ngô Hành Thủy rồi trấn an bản thân.

Sáng sớm, rèm cửa được ai đó kéo ra, ánh sáng chói chang từ mặt trời chiếu vào, Ngô Hành Thủy bị chói đến nỗi phải mở mắt, đang định ngồi dậy thì phát hiện mình trói bởi một thứ gì đó, không tài nào nhúc nhích được.

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói quen thuộc khiến Ngô Hành Thủy im ​​bặt, hắn chật vật ngẩng đầu lên, thấy Ngô Lạc Vũ ngồi trên chiếc ghế xoay bên cạnh, hắn lên tiếng: "Tiểu Vũ? Là em làm à? Sao em lại trói anh thế? Chuyện này là sao vậy?"

Ngô Lạc Vũ mỉm cười, nâng chiếc roi da trong tay rồi khảy chơi một chút, nụ cười thoáng qua giây lát rồi nghiêm nghị đáp: "Chi bằng anh Thủy trả lời em trước, tại sao hôm qua lại tránh mặt em!"

"Sao lại trốn em? Anh không có trốn, anh đi uống rượu quên mất ngày em về, quên nói cho em biết, Tiểu Vũ, em cởi trói cho ta trước, anh muốn đi vệ sinh." Ngô Hành Thủy nói năng khô khốc.

"Thật á?" Ngô Lạc Vũ đứng dậy khỏi ghế, cầm theo chiếc roi trong tay rồi bắt đầu đi tới đi lui: "Hừ, tại sao lại muốn trốn em? Anh nói anh chưa nghĩ ra phải làm gì, rốt cuộc là gặp phải chuyện gì? Có chuyện gì mà cứ nhất định phải tự mình suy nghĩ, bình thường anh không nghĩ ngợi nhiều như vậy. Có phải ai nói gì với anh đúng không?"

"Không... không phải." Ngô Hành Thủy cảm thán trong lòng, sao Tiểu Vũ thông minh thế cơ chứ...

"A..." Hắn còn tại miên man trong suy nghĩ của chính mình thì đột nhiên nỗi đau trên cơ thể khiến hắn bất giác kêu lên một tiếng, không ngờ Tiểu Vũ lại đánh thật, tuy chỉ đánh nhẹ một cái nhưng vì đánh ở ngực nên hắn thấy rất xấu hổ.

"Sao anh lại lừa em? Anh Thủy, em không đáng để anh tin tưởng đến vậy sao?" Ngô Lạc Vũ ném roi qua một bên, suy sụp cả người.

"Tiểu Vũ, đừng khóc." Ngô Hành Thủy thấy Ngô Lạc Vũ đỏ mắt thì trong lòng khó chịu.

"Là ai? Mấy người bạn đó? Không phải, hôm qua họ vẫn bình thường. Là Giản Thần à? Giản Thần đã lén gặp riêng anh?" Ngô Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào Ngô Hành Thủy, thấy hắn nghiêng đầu không dám nhìn mình thì cậu đã biết, đoán đúng rồi, "Cậu ta nói với anh cái gì? Nói cho em."

Ngô Hành Thủy do dự một hồi, không mở miệng.

"Nói cho em!" Ngô Lạc Vũ quát lên, cậu quay đầu Ngô Hành Thủy lại, ép hắn nhìn về phía mình, "Nói cho em biết, anh muốn em phát điên à?"

Nước mắt cậu rơi theo từng lời chất vấn, nhỏ giọt trên má Ngô Hành Thủy. Rốt cuộc, Ngô Hành Thủy cũng không lì nổi, hắn sợ, hắn sợ Tiểu Vũ khóc, hắn sợ thật sự Tiểu Vũ sẽ phát điên như cậu nói nên đành mở miệng: "Cậu ta nói anh không hiểu em."

"Gì cơ?"Ngô Lạc Vũ hơi khó tin, chỉ có như vậy? Chỉ có thế đã đủ làm anh Thủy từ bỏ cậu ư? "Còn gì nữa?"

Ngô Hành Thủy không thể chịu nổi sự chất vấn của Ngô Lạc Vũ nên đành lặp lại đại khái những gì Giản Thần đã mình, sau khi Ngô Lạc Vũ nghe xong, cậu đã lặng đi một lúc lâu.

"Những thứ em học anh không cần hiểu, những thứ đó chẳng là gì đối với hai ta." Rất lâu sau, cậu mới nói như vậy.

"Hiểu được tâm tư của đối phương là một cách để gần nhau hơn. Có thể khiến linh hồn của họ dung hợp hơn nhưng chúng ta không cần những thứ đó, anh Thủy, linh hồn của chúng ta đã sớm gắn kết với nhau bởi phương thức liên kết linh hồn nguyên thủy nhất."

Ngô Lạc Vũ đứng dậy rồi ngồi lên người Ngô Hành Thủy.

"Lúc cưới em anh đã hứa với em như thế nào? Anh không được rời xa em, cả đời cũng không được! Nếu không, em sẽ phát điên mất, anh Thủy, sao anh có thể bỏ em? Sao anh có thể rời xa em chứ? Nếu anh muốn rời xa em thì chi bằng chúng ta cùng chết, không, đó là tuẫn tình [1], chúng ta hãy chết cùng nhau, anh Thủy, anh có muốn như thế không?"

Chẳng biết Ngô Lạc Vũ lấy dao gọt hoa quả ở đâu, ngón tay vuốt lên lưỡi dao còn ánh mắt vẫn dính chặt vào Ngô Hành Thủy, như thể khi chữ "không" vừa thốt ra khỏi miệng hắn thì con dao này sẽ phát huy tác dụng.

"Tiểu Vũ, đừng làm như vậy, dao rất nguy hiểm, anh sẽ không rời khỏi em, anh chưa từng nói sẽ đi." Ngô Hành Thủy vội vàng thuyết phục.

"Anh sợ à?" Ngô Lạc Vũ hỏi.

Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng lắc đầu: "Tiểu Vũ, nếu được chết cùng em thì tốt nhưng cũng không cần vì chuyện này mà chết, em còn trẻ, em phải nỗ lực lâu như vậy mới có được cuộc sống hiện tại thì sao em lại muốn làm điều này?"

"Em rất bằng lòng với cuộc sống như vậy nhưng anh Thủy lại không bằng lòng." Ngô Lạc Vũ lạnh lùng đáp.

"Không phải, Tiểu Vũ, anh chỉ muốn bản thân mình tốt hơn một chút thôi, anh muốn gần em thêm chút nữa." Ngô Hành Thủy hạ giọng rồi nói tiếp: "Anh xin lỗi."

Ngô Lạc Vũ đặt con dao lên tủ đầu giường, cậu thở dài, cúi đầu xuống, chóp mũi chạm mũi, trán chạm trán. Cậu kéo tay Ngô Hành Thủy đặt lên ngực mình, chậm rãi nói: "Có câu nói: Nơi này là quê hương của tôi. Nơi tôi khiến thấy bình yên nhất thì chính là quê hương. Người có thể khiến tôi an tâm nhất chính là người phù hợp. Anh Thuỷ, anh có thể khiến em cảm thấy an tâm. Em có thể tự do loã lồ cơ thể bất thường của mình trước mặt anh, có thể lột trần những góc khuất trong lòng mình, thậm chí thực hiện một số ý tưởng biến thái đối với anh mà chẳng sợ anh sẽ chán ghét em vì những điều đó. Ở trước mặt anh, em mới được là chính mình, được tự do nhất, anh có biết không?"

Đối mặt với nhiều người, em phải ngụy trang, ngụy trang tử tế, ngụy trang lịch sự, nho nhã. Như Giản Thần, em thực sự không muốn gặp lại cậu ấy, không muốn suốt ngày phải tiếp đãi cậu ta nhưng chẳng may thầy lại chỉ định em. Em không có lựa chọn nào khác, trừ khi em không còn tham gia vào hệ thống đánh giá đó nữa.

"Em luôn cho rằng mối quan hệ giữa hai chúng ta là thân mật nhất. Em là một đứa biến thái, em cần anh Thủy ở bên cạnh em mới có thể duy trì, ổn định cảm xúc để làm những việc khác; anh Thủy cũng là đồ biến thái, anh Thủy đã nhìn trộm em, muốn chiếm lấy cơ thể dị dạng của em. Anh Thủy là một tên biến thái và em cũng là một tên biến thái nên chúng ta không cần pha trộn vào thế giới của những người bình thường, chúng ta là trời sinh một cặp."

Ngô Lạc Vũ ngừng một chút, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Giờ em lại phát hiện mối liên hệ giữa chúng ta vẫn chưa đủ. Bằng không, sao những kẻ khác lại khiến anh Thủy dao động được chứ?"

Cậu mỉm cười, ôm lấy Ngô Hành Thủy rồi hôn hắn và nói: "Chồng, để em sinh cho anh một đứa nhé!"

"Hả?" Ngô Hành Thủy choáng váng trước những lời Ngô Lạc Vũ vừa nói, hắn biết mình đã sai, sai nhất là không tin Tiểu Vũ lại yêu mình nhiều đến thế, lại không nỡ rời xa mình đến thế. Hắn không nên vì chuyện này mà khiến Tiểu Vũ đau lòng nhưng sao lại chuyển sang chuyện sinh con rồi?

"Không phải lúc trước anh Thủy vẫn muốn có con à?" Ngô Lạc Vũ xoa hắn mặt.

Ngô Hành Thủy gật đầu: "Nhưng không phải là không dính bầu à?"

"Lần này chúng ta sẽ nghiêm túc chuẩn bị cho việc mang thai hơn, em sẽ hỏi bác sĩ xem nên làm gì. Chúng mình hãy cố gắng nhé?" Ngô Lạc Vũ dịu dàng nhìn hắn.

"Tiểu Vũ, em không giận anh à?" Ngô Hành Thủy hơi bất an.

"Vậy anh có biết mình sai ở đâu không? Có biết về sau phải làm như nào không?" Ngô Lạc Vũ giả vờ tức giận véo má hắn.

"Anh biết rồi, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng không bao giờ rời xa Tiểu Vũ, à không, anh không bao giờ dám nghĩ thế nữa." Ngô Hành Thủy thật lòng hứa hẹn.

"Tốt lắm. Tiếp theo, chó cún sẽ phải trả giá cho lỗi lầm của mình." Ngô Lạc Vũ đứng dậy rồi nhặt chiếc roi da nhỏ trên mặt đất.

Ngô Hành Thủy không sợ nhưng hơi tò mò: "Vợ ơi, dây roi tròn này em lấy ở đâu đấy?"

"Mua dây thừng thì được tặng kèm."

___

25/07/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó.

Đặt cái tiêu đề loè mọi người tí thôi, chương này không có tí H nào nhưng choáy quá. May mà thằng Thuỷ nó ngoan như cún nhưng thì một xô máu chó tạt ngang, tạt dọc rồi.