Niềm Vui Của Mưa

Chương 33: Dây thừng (Play)



Edit: Pa

"Không đúng, vợ, tại sao em lại mua dây thừng?" Rốt cuộc Ngô Hành Thủy cũng ngộ ra.

"Đương nhiên là để phòng chó hư vừa dậy lại chạy mất." Ngô Lạc Vũ bực bội đáp lại.

"Vợ ơi, anh ngoan, em cởi trói cho anh đi mà, anh muốn đi vệ sinh lắm rồi." Ngô Hành Thủy nhìn Ngô Lạc Vũ bằng ánh mắt tha thiết.

Ngô Lạc Vũ nghẹn họng, bước đến góc giường cởi trói cho Ngô Hành Thủy. Cậu đi theo Ngô Hành Thủy, nhìn hắn bước vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, sau đó đẩy Ngô Hành Thủy về lại giường, ném cho hắn một sợi dây thừng lên giường rồi ra lệnh: "Cởi quần áo ra."

"Vâng vợ." Ngô Hành Thủy vội vàng cởi hết quần áo trên người, sau khi lột xong, hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Lạc Vũ như con cún đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của chủ nhân.

Ngô Lạc Vũ không để hắn chờ lâu đã nói tiếp: "Tự trói chân anh lại."

"Vâng vợ." Ngô Hành Thủy không hề sợ hãi, thậm chí hắn còn chẳng tò mò về những gì Tiểu Vũ sắp làm với mình.

Hắn nhanh chóng buộc gọn hai chân lại với nhau, sợi dây màu đỏ quấn bừa mấy vòng quanh chân. Hắn dùng cách buộc củi nên nút thắt không thuận mắt cho lắm, Ngô Lạc Vũ không khỏi trộm cười.

"Ngoan lắm." Ngô Lạc Vũ vỗ vỗ đỉnh đầu của hắn rồi nói: "Lúc nào chó cún cũng ngoan như vậy thì tốt."

"Anh sẽ thế mà, vợ ơi. Anh thề." Ngô Hành Thủy hơi quýnh, hắn thực sự đã khiến vợ mình thất vọng, thật khó chịu.

"Được." Ngô Lạc Vũ mỉm cười, hôn lên má hắn một cái. Cậu lấy kính trên bàn rồi đeo lên, có thế mới nhìn rõ mấy nút thắt trên dây thừng. Cậu cầm một sợi dây thừng, đặt hai tay của Ngô Hành Thủy lên nhau và cẩn thận buộc chúng ra sau lưng.

Ngô Lạc Vũ chỉnh lại kính, xắn tay áo sơ mi trắng lên, hài lòng ngắm nhìn dáng vẻ hiện tại của Ngô Hành Thủy, hắn rất ngoan và không thể chạy trốn được, cậu rất thích. Cậu nhặt chiếc roi da nhỏ bên cạnh lên, đưa tay vuốt ve những dải da mềm mại trước mắt.

"Sao vợ lại đeo kính?" Bấy giờ, Ngô Hành Thủy mới nhận ra, hắn chăm chú nhìn Ngô Lạc Vũ, bất kể hắn có nhìn kiểu gì thì vẫn thấy cậu có một khí chất rất khác. Khi Tiểu Vũ đeo kính, trông cậu rất giống với những học giả trong ấn tượng của hắn.

"Để nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của anh." Ngô Lạc Vũ nhìn hắn rồi đáp, cậu đặt phần mềm của roi da lên đùi Ngô Hành Thủy, khiêu khích bừa bãi.

"À, phải rồi, hôm nay là thứ ba, vợ không phải phải lên lớp à?" Thấy dáng vẻ của Ngô Lạc Vũ, Ngô Hành Thủy mới nhớ tới việc học của cậu, sợ làm cậu trễ nải.

"Sáng nay, em xin nghỉ phép." Ngô Lạc Vũ cười nói: "Em phải xử lý chó cún của mình cho tốt."

"Vợ ơi, chó cún biết sai rồi." Ngô Hành Thủy chủ động nghiêng đầu qua, dụi dụi vào ngực Ngô Lạc Vũ. Tay và chân của hắn đều bị trói nên hành động ấy tựa như một dạng nghi thức dâng hiến, chẳng thể diễn tả bằng lời.

Phải nói, điều đó đã chọc thẳng vào lòng Ngô Lạc Vũ, cậu mỉm cười, đặt tay lên tóc Ngô Hành Thủy, vuốt nhẹ rồi cảm thán: "Em rất thích chó cún của mình."

Ngô Hành Thủy không hiểu tại sao tự nhiên cậu lại nói như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Lạc Vũ bằng đôi mắt lấp lánh, hắn chỉ biết giờ Tiểu Vũ cực kỳ xinh đẹp, kính mắt viền bạc kia càng khiến đôi mắt hiền hoà của Tiểu Vũ thêm phần bí ẩn, khiến người ta không thể không thăm dò.

Hắn nuốt nước bọt, dụi dụi về phía trước, rướn cổ hôn Ngô Lạc Vũ nhưng Ngô Lạc Vũ không chịu chín bỏ làm mười mà cúi đầu nương theo hắn, mặc hắn chật vật ưỡn người lên từng chút một. Cuối cùng, đến lúc sắp bị hắn đè, Ngô Lạc Vũ mới duỗi tay đẩy Ngô Hành Thủy ra.

Ngô Lạc Vũ đẩy hắn lên đầu giường, đưa tay xoa xoa vết đỏ trên ngực hắn rồi hỏi: "Đau không?"

"Không đau lắm. Vợ có muốn chơi nữa không? Em đánh vào chỗ khác được không? Đánh ở đấy hơi kỳ." Ngô Hành Thủy nói.

"Kỳ chỗ nào?" Ngô Lạc Vũ dùng roi vuốt ve ngực và bụng hắn rồi lại chọc mạnh hơn, "Là ngực? Hay là vú? Hay là đầu ti?"

"Đều kỳ." Cậu khiến Ngô Hành Thủy hơi ngượng ngùng.

Ngô Lạc Vũ khẽ cười: "Vậy vợ không đánh ở chỗ này nữa, liếm vết thương cho chó cún được chưa?" Gần như không đợi Ngô Hành Thủy trả lời, cậu đã thè lưỡi liếm nhẹ lên vết đỏ. Chiếc lưỡi lướt dọc theo những vết đỏ ửng từ trên xuống dưới, tựa như đang vỗ về.

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của cậu, toàn bộ vết đỏ đã ướt đẫm dưới đầu lưỡi, vệt nước phản chiếu dưới ánh đèn, Ngô Hành Thủy không kìm được nên khẽ run. Không biết là ngứa hay là gì nữa, hắn cố chịu đựng một lúc, rốt cuộc cũng không nhịn được mới lùi ra sau một chút: "Vợ ơi, chó cún không đau nữa, không cần liếm nữa."

"Nhưng vợ muốn liếm thì phải làm sao bây giờ?" Ngô Lạc Vũ mấp máy môi dưới, thậm chí đầu lưỡi còn liếm lên khóe môi rồi nói tiếp: "Cún ngoan, đưa đầu ti vào miệng vợ đi, vợ muốn liếm nó."

Ngô Hành Thủy thẹn thùng rướn ngực về phía trước, vợ hắn dụ dỗ hắn thế này thì làm gì còn thời gian mà xấu hổ, dù vợ muốn trăng trên trời thì hắn cũng phải cố mà hái. Hắn đẩy ngực đến bên miệng Ngô Lạc Vũ, còn bản thân thì chật vật đứng dậy điều chỉnh vị trí của mình. Đầu ti lướt lên lướt xuống trên môi Ngô Lạc Vũ theo chuyển động của hắn như thể hắn đang chủ động cho Ngô Lạc Vũ bú.

Cuối cùng cũng tìm được vị trí thích hợp, hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Lạc Vũ, đẩy đầu v* về phía trước và nói: "Tiểu Vũ, em liếm đi, giờ liếm được rồi."

Ngô Lạc Vũ khẽ cười, hé môi mút đầu v* vào trong miệng, đầu lưỡi đưa đẩy vài cái khiến đầu v* cứng ngắc, cậu lấy răng cắn nhẹ, sau đó há to miệng mút cả quầng vú vào miệng.

"Ưm." Ngô Hành Thủy không ngờ vú của đàn ông cũng nhạy cảm như vậy, tự nhiên hắn lại muốn ăn ngực của Tiểu Vũ một chút.

Mãi đến khi đầu ti bị hút thành quả nho đen thì Ngô Lạc Vũ mới nhè ra. cậu duỗi tay xoa nắn đầu ti bên kia rồi hỏi: "Chó cún có muốn làm ở bên này nữa không?"

"Muốn." Ngô Hành Thủy đã quen nên tự nâng đầu ti bên kia đến miệng Ngô Lạc Vũ. Ngô Lạc Vũ nhanh nhẹn mút đầu ti vào trong miệng, liếm cắn nó, chẳng mấy mà đầu ti còn lại cũng dựng đứng vì bị gặm cắn.

Ngô Lạc Vũ ngồi trong lòng Ngô Hành Thủy, dương v*t bên dưới đã dựng đứng lên, bé bướm cũng rỉ ra mật ngọt, cậu rướn người lên, chẳng mấy chốc đã cảm nhận được con *** nóng hổi, cứng ngắc. Cậu duỗi tay chạm vào nó, cảm nhận được chất nhầy đang phủ lên lòng bàn tay của mình, thế là cậu đứng thẳng dậy, xuống khỏi người Ngô Hành Thủy.

"Vợ ơi..." Ngô Hành Thủy tội nghiệp gọi cậu, hắn bị trói tại chỗ, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn vợ chạy mấy, hắn sợ vợ bỏ rơi mình trong lúc này.

"Ngoan, đừng gấp." Ngô Lạc Vũ quay đầu vỗ về hắn rồi tụt quần mình ra. Giờ cậu chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng dài quá mông nom chẳng khác gì váy nữ.

Cậu bước xuống giường, bước từng bước đến bên cạnh Ngô Hành Thủy, kéo hai chân hắn lên trên giường, đẩy đầu gối của hắn ra, khẩu đại bác thô đen đứng lừng lững giữa không trung, cực kỳ bắt mắt, Ngô Lạc Vũ không kìm được lấy roi chọc vào nó.

"Sh..." Quy đầu quá đỗi nhạy cảm, những sợi nhung trên roi da lướt qua vừa đau vừa sướng, Ngô Hành Thủy không khỏi rít lên một tiếng.

"Có khó chịu không?" Ngô Lạc Vũ không ngừng cọ xát đầu roi mềm mại lên nòng súng, cả khẩu đại bác đều bị cậu chơi phồng cả gân xanh, dịch nhầy tràn ra bao phủ lấy roi da.

"Không sao, không đáng là gì." Ngô Hành Thủy thành thật trả lời. Hắn chỉ thấy ngọn roi đang hành hạ người ta, vừa ngứa ngáy, vừa mang đến cho hắn cảm giác sung sướng khác lạ.

Ngô Lạc Vũ ngập ngừng giơ roi quất lên quy đầu của hắn. Thực sự cậu không thích chơi roi nhưng thấy anh Thủy vẫn ngoan ngoãn kể cả khi bị đau khiến ham muốn kiểm soát trong cậu được thỏa mãn chưa từng thấy.

Nòng súng đen đang run lên khi bị đánh nhưng càng lúc càng cứng, Ngô Hành Thủy mím môi dưới, yên lặng ghìm mình để không vùng vẫy.

"Thật ngoan." Ngô Lạc Vũ thực sự vui vẻ, cậu ném roi qua một bên rồi ôm lấy Ngô Hành Thủy hôn một cái.

Môi kề môi thắm thiết, lưỡi quyện lại với nhau. Khẩu đại bác bên dưới cũng bị bướm chà sát, nòng súng xuyên một đường qua rãnh bướm, quy đầu sưng tấy được bướm mút nhẹ như để dịu đi mấy roi vừa bị quất.

"Chó cún muốn bắt đầu ăn từ đâu? Hửm?" Ngô Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn Ngô Hành Thủy với giọng điệu chân thành, tinh khôi như chiếc áo trắng của cậu. Tựa như đang hỏi một vấn nghiêm túc nào đó.

Ngô Hành Thủy nuốt nước bọt rồi liếm mấy cái lên đôi môi đỏ mọng mới đáp: "Anh muốn liếm bướm dâm của vợ."

"Được chứ!" Ngô Lạc Vũ vui vẻ đồng ý, cậu đứng dậy, bước tới trước mặt Ngô Hành Thủy, nhắm bướm nhỏ vào miệng Ngô Hành Thủy.

Ngô Hành Thủy nâng cằm lên rồi ngậm cả bé bướm vào miệng, hắn muốn tranh thủ véo Ngô Lạc Vũ nhưng tay bị trói quặt sau lưng nên đành thôi.

Nhấm nháp một hồi, hắn mới nhận ra thỉnh thoảng Tiểu Vũ lại lùi ra sau nếu hắn mút quá hăng, hắn muốn ghì mông cậu lại nhưng không có cách nào đành vươn đầu về phía trước, rúc cả đầu vào trong áo Ngô Lạc Vũ.

Bé bướm bị hắn mút đến tê dại, suýt nữa Ngô Lạc Vũ đã không đứng vững, Ngô Hành Thủy xô cậu lên giường chẳng khác gì chó rồi đè cậu ra mút mạnh, đầu lưỡi vươn ra tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong vách thịt.

"Ôi.. Chó cún liếm giỏi quá... em sắp không chịu được rồi... a..." Ngô Lạc Vũ vặn vẹo cả cơ thể, cậu gác đùi lên vai Ngô Hành Thủy, kẹp chặt đầu hắn. Cậu được liếm sướng chảy nước mắt, kính cũng lệch đi, xiêu vẹo trên mặt cậu như thể vừa bị ai đó bắt nạt.

Nghe thấy tiếng cậu, Ngô Hành Thủy càng liếm hăng hơn, ước gì có thể nuốt cả bướm của cậu vào, hắn vùi mặt vào bướm, trên cằm dính đầy mật ngọt.

"A... em chịu không nổi nữa... chồng ơi... không được... aa..." Dưới sự liếm láp mạnh mẽ của Ngô Hành Thủy, Ngô Lạc Vũ đã khóc lóc trong cao trào, cậu run rẩy bắn khắp mặt Ngô Hành Thủy.

Ngô Hành Thủy ngẩng đầu nuốt hết mật ngọt xuống họng rồi nhìn Ngô Lạc Vũ nằm trên giường thì nghiêng người, cúi đầu lấy răng cắn gọng kính, hắn cởi chiếc kính đã tuột cho Ngô Lạc Vũ rồi sau đó mới vươn lưỡi liếm đi những giọt nước mắt vương trên mặt cậu, cuối cùng lại dụi dụi vào người cậu.

___

27/07/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó.