Niềm Vui Của Mưa

Chương 34: Hạt giống nảy mầm



Edit: Pa

Hai người dựa vào nhau trong chốc lát, Ngô Lạc Vũ đã hồi lại, cậu đỡ Ngô Hành Thủy đứng dậy rồi ngồi lên đùi hắn.

Cánh bướm ướt đẫm nước đang dính lấy dương v*t. Sau vài lần chà xát, Ngô Lạc Vũ chủ động nhấc mông lên để nuốt khẩu đại bác.

Trong tư thế ấy, Ngô Hành Thủy gần như không thể cử động, mặc Ngô Lạc Vũ tuỳ ý chơi đùa, tuy sốt ruột nhưng hắn chẳng thể làm gì, đành ghé sát lại rồi trao cho Ngô Lạc Vũ một nụ hôn nồng cháy, hy vọng cậu có thể mau chóng nhúc nhích.

Ngô Lạc Vũ nhanh chóng hiểu được Ngô Hành Thủy đang thúc giục điều gì, cậu vịn vào vai hắn, bắt đầu nâng eo, nhấp lên nhấp xuống. Chẳng mấy chốc, bé bướm đã nuốt ngon lành, bắt đầu vặn vẹo, thản nhiên bú mút, kích thích chủ nhân của nó mau nuốt nhanh hơn.

"Ưm... ừm... a..." Ngô Lạc Vũ rên rỉ rồi dần dần mất khống chế, càng lúc càng lắc hông nhiều hơn, những va chạm khiến âm thanh bật ra từ miệng cậu càng lớn.

Ngô Hành Thủy nhìn biểu cảm của cậu, nhìn những sợi tóc lòa xòa bay phấp phới trên trán, nhìn gò má đang từ từ ửng đỏ, nhìn đôi môi đang thở dốc. Hắn chỉ thấy nòng súng nằm trong bướm Ngô Lạc Vũ lại càng cứng, hắn gập chân, mạnh mẽ duỗi thẳng eo và hẩy Ngô Lạc Vũ bật lên từ đùi mình rồi lại đổ sụp xuống, cứ mỗi lần như thế nòng súng đều đâm thật sâu, thật mạnh.

Động tác kích thích như thế chẳng kéo dài được bao lâu, Ngô Lạc Vũ đã khóc lóc xin thôi: "A... chồng... không... mạnh quá... a... chồng... sâu quá... a... đừng mà..."

Ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị hắn chịch văng ra rồi, Ngô Lạc Vũ sợ đến nỗi ôm chặt cổ Ngô Hành Thủy rồi cắn hắn, rốt cuộc Ngô Hành Thủy cũng chịu dừng lại.

Nhân cơ hội đó, Ngô Lạc Vũ tụt khỏi người hắn, đôi chân mềm nhũn đang run lên, khẩu đại bác vẫn ngoáy trong bướm cũng trượt từ cửa mình xuống đùi, bé bướm múp míp bị chịch còn chưa khép lại, da thịt ửng đỏ thật đã mắt.

Một thằng đàn ông có tính năng và công năng bình thường thì đâu thể kìm nổi trước khung cảnh đẹp đẽ ấy, Hơn nữa, Ngô Lạc Vũ lại bỏ chạy khi đang chịch, đại bác của Ngô Hành Thủy thấy bất mãn nên càng trướng to hơn. Hắn chật vật quỳ trên giường, bò dậy đuổi theo bướm nhỏ của Ngô Lạc Vũ, sợi dây màu đỏ trên mắt cá chân bị kéo căng ra như sắp đứt.

Bằng sự nỗ lực của hắn, cuối cùng cũng vác súng đuổi kịp bé bướm ướt át, Ngô Hành Thủy không do dự, *phụt một tiếng đã chui tọt vào trong, sướng đến nỗi ngân dài một hơi và bắt đầu thẳng eo chịch, tiếng bộp bộp vang lên không ngừng.

Ngô Lạc Vũ bị hắn chịch muốn lõm hông, có mỗi mông được đỡ bởi khẩu đại bác nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải ưỡn cao, mặc cho người phía sau chịch đến sưng đỏ.

Hai bàn tay Ngô Hành Thủy rất muốn được tự do để véo bờ mông đang gợn từng sóng thịt trong lúc chịch. Tiếc là hai tay bị trói quặt sau lưng nên đành nhìn chứ không làm gì được. Không còn cách nào khác ngoài thẳng lưng thục mạnh hơn, cứ vỗ háng vào bờ mông mịn màng đến khi da thịt trắng nõn mềm mại đỏ ửng lên, đáy chậu vương đầy tinh dịch.

"A... a... aaa... aaa..." Ngô Lạc Vũ buộc phải hứng chịu những cú nhấp càng lúc càng nhanh, tâm trí cũng dần mụ mị, chỉ có khoái cảm từ bên dưới truyền đến là thật, thậm chí còn bắt đầu lắc mông, phối hợp với lực đẩy của khẩu đại bác, mỗi lần tới lui đều muốn đâm nát cái lớp thịt lẳng lơ bên trong cho đỡ ngứa ngáy.

"A...sướng quá... *** chết em rồi... chồng ơi... sướng quá..." Ngô Lạc Vũ bắt đầu trắng trợn thét lên những cảm xúc chân thật nhất trong lòng mình, cậu đắm chìm trong tình dục, chẳng còn nhớ mình đang ở đâu.

"Vợ dâm, vểnh mông lên." Ngô Hành Thủy ra lệnh, hắn cảm nhận rất rõ Ngô Lạc Vũ đang thay đổi theo ý của mình nên nở một nụ cười trên khoé môi rồi càng chịch hăng hơn.

Bướm bị chịch banh chành, tại nơi hai đứa giao hoà, còn chưa kịp thọc vào thì nước dâm bên trong đã tí tách chảy ướt ga giường, hình ảnh vừa gợi tình vừa hớp hồn.

Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên thân thể khiến làn da của Ngô Lạc Vũ trắng như tuyết, Ngô Hành Thủy thực sự muốn gặm cắn hay cấu véo vài cái. Trong khoảnh khắc này, rốt cuộc hắn đã biết Tiểu Vũ trói hắn khi làm là trừng phạt hắn nhưng tại hắn có lỗi trước nên đành biến tất thảy những bất mãn trong lòng thành sức mạnh mà chịch dữ hơn.

Dưới màn mây mưa kịch liệt ấy, chẳng mất bao lâu để làm Tiểu Vũ lên đỉnh. Mật ngọt ồ ạt trào ra từ trong bướm, tưới lên quy đầu sướng rơn. Ngô Hành Thủy cầm lòng không đặng, hắn nương theo bướm nhỏ đang siết chặt trong cao trào mà ra sức chịch choạc.

Cuối cùng, Ngô Lạc Vũ không thể chịu đựng được nữa, mông cậu từ từ trượt xuống, Ngô Hành Thủy đành phải tụt xuống theo cậu. Sau đó, hai đứa cùng ngã xuống giường mà chẳng còn rào cản nào, nhờ sự kiên trì của Ngô Hành Thủy nên khẩu đại bác trong nụ hoa không thể rơi ra ngoài. Ngô Hành Thủy đè lên người Ngô Lạc Vũ, nâng hông lên và bắt đầu làm thêm nháy nữa.

Tư thế ấy khiến da thịt trắng nõn, mịn màng loã lồ ngay trước mắt Ngô Hành Thủy. Hắn không nghĩ ngợi gì nhiều mà thuận theo ý mình, mút da thịt non mềm trên cổ vào miệng, vẫn mềm như trong trí nhớ của hắn. Không biết vợ hắn được đẻ kiểu gì mà điểm nào trên cơ thể cũng rất hợp để âu yếm, chẳng da thô, thịt dày giống hắn.

"Ui... đau..." Bị mút mạnh nên Ngô Lạc Vũ đau đớn kêu lên nhưng lại chẳng còn sức để cử động. Chỉ có nước mắt là không tự chủ được cứ lăn dài, lấp lánh như ánh pha lê dưới mặt trời.

"Xin lỗi vợ, để anh liếm cho em." Ngô Hành Thủy buông miếng thịt non mềm ra, vừa nói vừa rê đầu lưỡi chậm rãi liếm láp từ cổ đến xương bướm, chỗ nào cũng bị hắn liếm qua, so với chó liếm xương còn tỉ mỉ hơn.

"Ưmm..." Ngô Lạc Vũ nhanh chóng bị hắn vừa liếm vừa chịch, tiếng rên rỉ dần dần tràn ra khỏi miệng. Trong tư thế ấy, cậu bị Ngô Hành Thủy đè nặng, giống như Ngô Hành Thủy đang dùng toàn bộ trọng lượng trên cơ thể để chịch cậu. Mỗi lần đều muốn đâm nát nụ hoa mềm mại, âm thanh của cậu như bị bóp nghẹn trong lồng ngực, chỉ còn tiếng nức nở khẽ phát ra từ cổ họng. . Truyện Khoa Huyễn

Cậu giống như con thú nhỏ bị một con thú đực to lớn bủa vây trong ngực, buộc phải thỏa mãn dục vọng tràn trề của dã thú, mặc con *** cường tráng của giống đực tùy tiện ra vào trong bướm mình, tốt nhất là vắt kiệt t*ng trùng của giống đực này càng sớm càng tốt thì bản thân mới bớt khổ.

Nghĩ vậy, Ngô Lạc Vũ cố gắng co thắt bướm nhỏ để phối hợp với nhịp giã của con ***, tìm cách cho nó ra nhanh hơn. Đáng tiếc gã khổng lồ không hiểu được sự phối hợp của cậu, được hút chặt lại càng đâm mạnh về phía trước khiến bướm nhỏ tê dại.

"A... không được... chồng ơi... bắn cho em... cho Tiểu Vũ... chồng... sinh con...... bắn cho em... huuu... chồng ơi..." Ngô Lạc Vũ không thể chịu nổi nữa, chỉ đành cầu khẩn như thế.

Cuối cùng, Ngô Hành Thủy cũng tăng tốc độ chịch, như thể đã lấy được lòng, hắn cắn tai Ngô Lạc Vũ và nói: "Giờ chồng sẽ bắn cho em."

Sau mấy trăm nhát chày giã như chó đực thì rốt cuộc Ngô Hành Thủy cũng xuất tinh vào sâu trong nụ hoa, tinh dịch đặc sệt đập vào vách nhuỵ hoa, kích thích bướm nhỏ lên đỉnh thêm lần nữa.

Ngô Hành Thủy đau lòng hôn đi những giọt nước mắt trên mặt Ngô Lạc Vũ rồi xuống khỏi người cậu. Hắn sợ mình đè hỏng Tiểu Vũ mất, định rút chim ra thì Ngô Lạc Vũ cản lại: "Chồng, bịt kín lại, em muốn sinh con, đừng lãng phí."

"Tiểu Vũ muốn sinh thật à? Em còn chưa tốt nghiệp đâu, nhỡ dính thật thì làm sao bây giờ?" Ngô Hành Thủy trở nên nghiêm túc.

"Muốn sinh, chồng bế em lên, lấy cái gì bịt kín lại, phải xoay người lại mới dễ dính." Ngô Lạc Vũ nhìn Ngô Hành Thủy rồi hướng dẫn hắn tìm cái gì đấy để bịt cửa mình lại, sau đó lấy một chiếc gối để kê mông lên.

Ngô Hành Thủy cho cậu một cốc nước rồi để cậu nằm trên đùi mình uống hết.

Từ khi Ngô Lạc Vũ nói muốn có con thì tần suất làm tình của hai đứa trở nên đều đặn hơn. Sau mỗi lần làm tình, Ngô Lạc Vũ đều cẩn thận lấp kín tinh dịch trong bụng cho đến lần làm tình tiếp theo mới thay thế bằng tinh dịch mới. Bác sĩ không khuyến khích Ngô Lạc Vũ mang thai nhưng thấy cậu kiên trì như vậy thì yêu cầu hàng tuần phải đến kiểm tra, tránh xảy ra chuyện bất thường.

Sự nỗ lực của hai người cuối cùng cũng được đền đáp. Vào một ngày tháng 4, Ngô Lạc Vũ đang làm thực nghiệm trong phòng thí nghiệm thì đột nhiên thấy thuốc thử trên tay có mùi khó chịu khiến cậu buồn nôn trong khi trước giờ cậu không hề có phản ứng gì với loại thuốc thử ấy. Cậu suy nghĩ một lúc rồi lập tức xin phép thầy hướng dẫn cho nghỉ.

Lúc đến bệnh viện kiểm tra, cậu thực sự đã mang thai. May thay, cơ thể cậu không có vấn đề gì và thai nhi cũng phát triển bình thường.

Lúc bước ra khỏi bệnh viện, Ngô Lạc Vũ xoa bụng, cậu có cảm giác không chân thực lắm. Kể từ lần đó, cậu đã vô cùng mong chờ đứa trẻ này xuất hiện, cậu hy vọng nó sẽ khiến quan hệ giữa anh và anh Thủy khăng khít hơn nhưng giờ cậu lại có một phiền lo ngoài dự tính, nếu đứa trẻ không muốn sinh ra từ cơ thể cậu thì sao?

Ngô Lạc Vũ gọi cho Ngô Hành Thủy rồi bảo hắn đến tìm mình, Ngô Hành Thủy vội vàng bắt taxi đến bệnh viện. Lại nhắc, Ngô Lạc Vũ vẫn chưa nói cho Ngô Hành Thủy chuyện cậu đã biết hắn xin nghỉ việc ở quán trà sữa, quả thực cậu không muốn anh Thuỷ đi làm ở bên ngoài nên gần đây anh Thuỷ vẫn thất nghiệp ở nhà còn cậu thì cứ vờ như không biết.

"Chồng, anh đoán xem, sao em gọi anh đến đây?" Ngô Lạc Vũ thật trẻ con, cậu vừa ôm Ngô Hành Thủy vừa hỏi.

"Tiểu Vũ có em bé à?" Ngô Hành Thủy đoán ra ngay lập tức. Bởi gần đây họ vẫn chăm chỉ cày cấy, cảm giác bản thân sắp theo kịp mấy đôi vợ chồng trung niên hiếm muộn. Thực ra Ngô Hành Thủy không vội có con đến vậy nhưng Tiểu Vũ muốn có thì tất nhiên hắn sẽ hợp tác.

"Hừ! Chồng có vui không hả?" Ngô Lạc Vũ hôn hắn.

"Vui chứ! Nào về nhà anh nấu món gì ngon cho em ăn!" Nếu Ngô Hành Thủy bảo không vui thì là nói láo, gần đây hắn đã tưởng tượng con của mình và Tiểu Vũ sẽ như thế nào, tốt nhất là giống Tiểu Vũ, trắng trẻo, mềm mại, từ nhỏ đến lớn đều dễ thương.

Ngô Hành Thủy chưa bao giờ kể với Ngô Lạc Vũ, thực ra, Ngô Hành Thủy từng bế cậu từ hồi cậu còn nhỏ xíu. Khi ấy, người lớn thường tụ tập trong sân để sưởi nắng, còn trẻ con thì tự do nhảy nhót, hồi bé Ngô Lạc Vũ đáng yêu hệt như chiếc bánh bao nhỏ nên mấy đứa lớn thường chạy đến ôm ấp, chơi đùa với cậu.

Hồi đó, Ngô Hành Thủy lợi dụng ưu thế chiều cao của mình để giành lấy Ngô Lạc Vũ, hắn nhớ lúc đó đã thơm vào má của Ngô Lạc Vũ, hồi ấy đâu ngờ sau này Tiểu Vũ sẽ trở thành chàng dâu nhà mình, bây giờ còn mang trong mình đứa con hắn!

"Anh cười ngẩn ngơ cái gì?" Ngô Lạc Vũ thấy hơi buồn cười nên hỏi Ngô Hành Thủy.

Ngô Hành Thủy ôm hôn cậu rồi ngây ngốc đáp: "Tiểu Vũ là vợ của anh, anh hạnh phúc!"

___

29/07/2023

Mọi người nhớ vote ⭐️ cho tôi đó.