Niềm Vui Của Mưa

Chương 35: Năm ấy cậu từng thích một người



Edit: Pa

Giai đoạn đầu của thai kỳ cũng không vất vả lắm, ngoại trừ chút phản ứng nôn nghén với một vài món ra thì mọi thứ vẫn như trước, chỉ có điều hiện giờ không thể làm tình, hai đứa đành vuốt ve, liếm láp cho qua.

Gần đến tháng sáu, Ngô Lạc Vũ chuẩn bị tốt nghiệp nên ngày nào cũng phải xử lý rất nhiều việc. Thầy cố vấn kiến nghị cậu nên học lên tiến sĩ nhưng cậu không tính học tiếp nữa. Hiện tại còn một vấn đề, đó là cậu cần nghỉ một năm để sinh con cho tốt, đây chính là việc hệ trọng trong đời còn những việc khác đều có thể hoãn lại.

Hôm chính thức nhận bằng tốt nghiệp, Ngô Lạc Vũ tới dự tiệc chia tay với các bạn trong lớp. Sau khi kết thúc, Ngô Hành Thủy đến đón cậu. Thỉnh thoảng lại thấy hắn hiện lên vẻ rối rắm, có lẽ Ngô Lạc Vũ đã biết hắn sầu não vì chuyện gì nên cậu tính về nhà sẽ nói chuyện tử tế với hắn.

Lúc hai đứa lên xe taxi, đột nhiên điện thoại của Ngô Lạc Vũ reo lên, cậu mở ra thì thấy là Giản Thần. Kể từ sau sự việc lần trước, Ngô Lạc Vũ không còn bận tâm đến Giản Thần nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn muốn nói cho rõ ràng mọi chuyện nên nhận cuộc gọi nhưng trước khi trả lời, cậu lại đeo một bên tai nghe bluetooth vào tai Ngô Hành Thủy.

"Lạc Vũ, cậu tốt nghiệp rồi à? Chúc mừng cậu, sau khi tốt nghiệp cậu có dự định gì chưa? Tớ định quay về Trung Quốc..."

"Giản Thần, cậu đừng liên lạc với tôi nữa. Lần trước, cậu đã nói những thứ chẳng ra sao với anh Thuỷ ở sau lưng tôi. Suýt nữa anh ấy đã bỏ tôi mà đi, tôi không nghĩ đây là việc mà một người bạn nên làm. Vậy nên, chúng ta hãy cứ là bạn học cấp ba bình thường thôi, kế hoạch của tôi chỉ chia sẻ với người thân của mình nên không thể nói với cậu được. Cảm ơn vì đã bầu bạn với tôi hồi trung học, tạm biệt."

"Lạc Vũ, tớ, tớ xin lỗi, nhưng tớ chỉ muốn tốt cho cậu..."

"Giản Thần, ai cũng minh mẫn hết, đừng khiến mọi chuyện trở nên khó coi, anh ấy đang ở cạnh tôi, tôi còn có việc phải làm nên cúp máy đây." Ngô Lạc Vũ cúp điện thoại rồi đặt tai nghe bluetooth vào trong hộp.

Ngô Hành Thủy ở bên cạnh không biết phải làm sao: "Tiểu Vũ, từ nay về sau em sẽ lờ cậu ta đi à?"

Ngô Lạc Vũ mỉm cười, tựa đầu vào vai hắn: "Sau này, em chỉ muốn quản tốt chuyện nhà mình thôi là đủ rồi."

Về đến nhà, Ngô Lạc Vũ cất dọn đồ đạc trong túi, sau đó ra phòng khách rót hai cốc nước, cậu đưa một cốc cho Ngô Hành Thủy, nhấp một ngụm rồi nhìn hắn và hỏi: "Anh Thủy, gần đây anh hơi bất thường nhé, có chuyện gì muốn nói với em à?"

Ngô Hành Thủy sửng sốt một lúc, sau đó ngồi xuống, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không có gì, lúc trước anh quên nói với Tiểu Vũ, anh nghỉ việc ở quán trà sữa rồi, từ hôm đó đến giờ anh không đi làm. Anh không cố ý nói dối em. Anh vẫn đến trường đón em như thường lệ là vì anh muốn đi. Gần đây anh cũng đi tìm nhưng chưa thấy công việc nào phù hợp. Anh muốn tìm việc gì đó có nhiều thời gian rảnh hơn để còn chăm sóc cho em và con..."

Giọng hắn càng lúc càng lí nhí, dường như không có chút tự tin nào, hắn ngẩng lên nhìn Tiểu Vũ mới phát hiện cậu vẫn mỉm cười nhìn hắn, hình như cậu không hề tức giận?

"Không sao cả, anh Thủy, hay là từ giờ anh đừng đi làm nữa, cứ ở nhà chăm sóc em và con nhớ?" Ngô Lạc Vũ bước tới ôm lấy hắn, nói cho hắn nghe những suy nghĩ bấy lâu của mình.

"Hả? Nhưng nếu anh không đi làm thì một mình Tiểu Vũ kiếm tiền sẽ rất vất vả."

Trong nếp suy nghĩ xưa cũ của Ngô Hành Thủy, không có chuyện vợ đi làm nuôi chồng. Mặc dù hắn và Tiểu Vũ đều là nam nhưng hắn biết ra ngoài và kiếm tiền rất vất vả, thậm chí hắn còn không muốn Tiểu Vũ phải chịu khổ, nào ngờ Tiểu Vũ lại nói như vậy.

"Nhưng chăm con cũng vất vả lắm. Nếu Thủy anh ở nhà chăm em bé thì em chỉ việc đi làm thôi, không vất vả lắm, anh Thủy à? Chúng mình cứ thử trước xem sao nhé? Trước hết, anh đừng vội tìm việc, bụng em sắp to rồi, anh phải chăm sóc em chứ."

Ngô Lạc Vũ quyết định dùng kế hoãn binh trước, có thể thời gian đầu anh Thuỷ sẽ không tiếp thu được nhưng dần dần sẽ quen.

Ngô Hành Thủy gật đầu: "Nhất định từ bây giờ anh sẽ không ra ngoài nữa, bác sĩ nói Tiểu Vũ bầu bí rất vất vả, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."

Sự tình được giải quyết như vậy, mục đích của Ngô Lạc Vũ đã tạm thời đạt được, dù sao cũng không vội, căn bản cậu với anh Thủy còn rất nhiều thời gian...

Đến tháng 7, rốt cuộc bụng của Ngô Lạc Vũ cũng lộ rõ hơn. Ban đầu, cậu không muốn ra ngoài nên ở nhà cả ngày, chuyện ăn mặc đều phụ thuộc vào Ngô Hành Thủy. Ngày nào cũng lên mạng đặt đồ cho em bé, khi nào đi khám thai mới bước ra khỏi cửa.

Vì là trường hợp đặc biệt nên bác sĩ khuyên cậu phải đến bệnh viện kiểm tra nhiều hơn nhưng sau khi Ngô Lạc Vũ biết thai nhi đang phát triển bình thường, không dị dạng như mình thì chẳng muốn chạy vào viện suốt như vậy. Hình như sau khi mang thai thì người ta bắt đầu lười vận động hơn.

"Vợ ơi, trưa nay em muốn ăn gì?" Ngô Hành Thủy bế Ngô Lạc Vũ ra ban công tắm nắng. Gần đây, Ngô Lạc Vũ không muốn nhúc nhích nên Ngô Hành Thủy đã mua cho cậu một chiếc ghế tựa rồi đặt ngoài ban công, tránh cho cậu nằm trên giường cả ngày.

Cuốn sách sản phụ y khoa mà Ngô Lạc Vũ đang cầm trên tay sắp rơi xuống đất. Kỳ thật cậu cũng được xem là nửa bác sĩ, chỉ có điều là theo hướng thú y nên đọc mấy cuốn chuyên khảo [1] y học này cũng không khó khăn gì. Chỉ có điều dạo này tinh thần cậu khá bất ổn, thể lực suy giảm, mỗi ngày chỉ đọc được một hai trang. Cậu nằm trên đùi Ngô Hành Thủy, được hắn vuốt ve như một chú mèo lười không muốn mở mắt, thản nhiên đáp: "Chồng muốn làm gì thì làm."

"Thế chồng đi nấu cơm. Em nằm đây chơi một mình trong chốc lát, nhớ?" Ngô Hành Thủy cúi đầu hôn cậu.

Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn gật đầu, cậu mở mắt nhìn Ngô Hành Thủy rời đi rồi lại nhắm mắt lại, một lúc sau đã lại thiếp đi.

Ánh nắng ấm áp gợi lại những ký ức xưa cũ, đột nhiên Ngô Lạc Vũ thấy bản thân hồi thiếu niên đang khoác cặp trên lưng, đi về nhà, chắc là cấp hai, lúc ấy cậu còn học ở trên quận. Sao lại mơ thấy hồi ấy nhỉ?

Mãi đến lúc thấy mình đang ôm chồng sách ra sân rồi kéo chiếc bàn dài ra học thì cậu mới nhớ, đây là thói quen hồi cấp hai, chỉ là đang viết thì lại ngẩng đầu nhìn sang tường rào phía bên kia.

Ngô Lạc Vũ cũng nhìn theo ánh mắt của "mình", cậu thấy anh Thủy mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi trên bức tường trong sân, miệng ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu ngắm bầu trời màu cam, chẳng để ý tới thằng nhóc ở sân nhà bên đang chăm chú nhìn mình.

Kí ức đột nhiên ùa về, Ngô Lạc Vũ tỉnh lại từ trong mộng nhưng không mở mắt. Cậu nhớ hồi đó, hẳn là năm lớp 6, lớp 7. Đang trong thời mầm xuân chớm nở, trong trường có rất nhiều người lén lút yêu đương, cũng có người nhát gan chơi trò yêu thầm. Lúc ấy mà không thầm mến ai thì không hợp trào lưu, sau giờ học đứa nào cũng thảo luận đến chuyện này.

Lần đầu tiên, bạn cùng bàn hỏi có phải Ngô Lạc Vũ đang thầm mến ai không, phải mất một lúc lâu, Ngô Lạc Vũ mới hiểu ý của cô ấy. Tuy sáng dạ nhưng những thứ cậu đọc đều lành mạnh và tích cực chưa bao giờ xem mấy loại tiểu thuyết mà các bạn cùng lớp từng đọc. Có lẽ vì sĩ diện tuổi mới lớn nên cậu không trả lời thẳng mà hỏi lại bạn cùng bàn: "Vậy cậu có thích ai không?"

"Có! Tớ thích anh họ (ngoại) của tớ. Anh ấy đẹp trai cực. Anh ấy lái xe máy còn đẹp trai hơn! Cậu không biết đâu, lúc anh ấy chở tớ, tim tớ đập rất nhanh. Anh ấy còn có mùi thuốc lá. Thơm cực!"

Ngô Lạc Vũ cau mày: "Ý cậu là anh họ gần?"

"Vậy thì sao? Cậu không hiểu đâu, con gái chúng tớ đều thích anh họ của mình, cũng đâu phải thực sự yêu đương đâu, cậu hiểu chưa?"

Ngô Lạc Vũ rất muốn nói mình không hiểu, cậu hỏi lại: "Tại sao cậu không yêu mấy bạn nam trong lớp mình?"

"Ai thèm nói chuyện với chúng nó? Đám con trai lớp mình ấu trĩ lắm, cái gì cũng không hiểu, lại không đẹp trai bằng anh họ..."

Những lời bạn cùng bàn nói khiến Ngô Lạc Vũ bắt đầu suy nghĩ, cậu nghĩ, hay mình cũng tìm một người anh họ để yêu thầm? Không lần sau ai hỏi lại không biết trả lời sao nhưng anh họ cậu ở xa lắm, mới gặp được vài lần vào dịp Tết. Sau giờ học hôm ấy, Ngô Lạc Vũ liên tục phân tâm khi làm bài tập, thành ra cậu lại nghiêng đầu nghĩ về nó.

Thật trùng hợp, người ngồi trên bức tường nhà đối diện hoàn toàn phù hợp với miêu tả của bạn cùng một bàn: Anh trai, đẹp trai, hút thuốc... Trong khoảnh khắc ấy, hai mắt Ngô Lạc Vũ bừng sáng, cậu chống cằm nhìn thật lâu, thật lâu. Mặt trời lặn dần, hoàng hôn phủ lên người ấy một vầng sáng màu vàng, càng nhìn càng có không khí, Vậy là trong lòng Ngô Lạc Vũ mười ba tuổi đã hạ quyết tâm: cậu phải lòng một người, cậu phải lòng anh trai hàng xóm.

Một quyết định xuất phát từ dĩ diện đã ăn sâu vào lòng Ngô Lạc Vũ nhưng lại vô nghĩa, bạn cùng bàn không hỏi lại nữa còn cậu thì rất ngượng khi chủ động kể chuyện này với người khác.

Chỉ là thỉnh thoảng tan học mà chạm phải anh Thủy thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Vốn dĩ trước kia vẫn chào hỏi nhưng giờ lại không nói lên lời. Bao nhiêu lần bị bố nhắc "lớn rồi mà không biết chào hỏi" nhưng Ngô Hành Thủy chẳng bận tâm chỉ cười xòa rồi xoa đầu cậu.

Tay hắn thoang thoảng mùi thuốc lá, mới đầu Ngô Lạc Vũ không thích lắm nhưng bây giờ lại đỏ mặt chạy vội vào nhà. Còn không kìm được lòng mà kiếm tìm bóng dáng của chàng trai ấy qua khung cửa sổ. Nhìn hắn nói chuyện với người khác, nhìn hắn xách đồ đi làm, nhìn hắn kẹp điếu thuốc tàn giữa hai ngón tay.

Vào một đêm nào đó của năm ấy, trong mơ, Ngô Lạc Vũ thấy mình nằm trong vòng tay của người mình yêu, bị hắn đè xuống hôn môi, mùi thuốc lá trong miệng đối phương cuốn theo môi lưỡi truyền sang cậu. Cậu ngơ ngác vòng tay qua cổ đối phương, khẽ gọi: "Anh giai ơi."

Sau đó, cậu giật mình tỉnh lại, ngoài cửa sổ đang đổ mưa lớn, cậu thấy cơ thể mình cũng ẩm ướt, khó chịu nên kéo quần ra nhìn, tinh dịch và khí hư rỉ ra từ trong bướm ướt cả quần. Cậu hoảng sợ, nửa đêm bò dậy lục tủ tiêu hủy bằng chứng, từ đó trở đi cậu không bao giờ dám nghĩ đến chuyện yêu thầm nữa. Mãi đến lúc lên cấp ba, cậu mới từ từ tiếp thu những kiến thức về giáo dục giới tính rồi dần dần quên đi.

Ngô Lạc Vũ cắn môi dưới, chậm rãi mở mắt ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cậu, Ngô Lạc Vũ ngồi bật dậy không nhịn được cười. Thật ra, cậu đã quên lâu rồi, nếu không phải vì giấc mơ này thì suýt nữa cậu đã quên người mình từng thích lúc trước chính là anh Thủy.

Cậu xoa bụng, bước vào phòng bếp, ôm lấy eo Ngô Hành Thủy từ phía sau, nhẹ giọng gọi hắn: "Anh giai ơi."

"Ơi? Sao vậy? Tiểu Vũ có đói không? Sắp xong rồi." Ngô Hành Thủy bị giữ lại, không thể lấy đồ.

"Anh Thủy, anh còn nhớ lần đầu tiên anh liếm em ở ngoài ruộng, em hỏi anh đã từng làm thế với người khác..."

"Ừm, sao vậy?" Ngô Hành Thủy không biết sao tự nhiên Ngô Lạc Vũ lại đề cập đến chuyện này.

"Lúc anh nói chưa từng nên em vui lắm, anh có biết là vì sao không? Bởi vì em đã thích anh Thuỷ từ rất lâu rồi, trước khi anh Thủy tiếp cận em nhưng hồi đó em vẫn chưa biết thích là gì."

"Thật ư?" Ngô Hành Thủy đặt món đồ trong tay xuống, quay người ôm lấy Ngô Lạc Vũ. Hắn không thể tin nổi, hắn cũng không cảm nhận được. Mà cũng phải thôi, hắn quá trì độn, Tiểu Vũ dạy hắn "thích" thì hắn mới biết.

Hắn cúi xuống hôn Ngô Lạc Vũ và nói: "Anh rất vui vì em đã nói với anh, Tiểu Vũ."

Ngô Lạc Vũ nhào vào trong lòng hắn, ôm hắn thật chặt, dường như cậu đã nhìn thấy chính cậu thiếu niên hoảng loạn trong đêm mưa ấy, cậu nghĩ, bản thân lúc đó thực sự rất cần một cái ôm như vậy.

_____

[1] Chuyên khảo: khảo sát và nghiên cứu riêng về một vấn đề. Sách chuyên khảo: là sách có nội dung chủ yếu từ các kết quả nghiên cứu sâu và tương đối toàn diện về một lĩnh vực hay chủ đề nghiên cứu.

___

01/08/2023

Mọi người nhớ vote ⭐️ cho tôi đó.