Niềm Vui Của Mưa

Chương 37: Lời âu yếm hoàn mỹ nhất



Edit: Pa

Đứa trẻ chào đời vào một ngày nắng đẹp bởi phương pháp sinh mổ. Vị bác sĩ già luôn cằn nhằn từ hồi Ngô Lạc Vũ cấn bầu cũng là bác sĩ mổ chính, mọi việc đều diễn ra thuận lợi, một cậu bé bảy cân (3.5kg), bé khỏe mạnh và khóc rất to.

Ngô Lạc Vũ đã đặt tên cho bé: Ngô Tễ, nghĩa là trời quang, trong phương ngữ của họ thì đồng âm với bảy, cũng là kỷ niệm số cân nặng của bé khi sinh ra nên tên ở nhà của bé sẽ là Thất Thất (77). Ngô Hành Thủy không bận tâm đến việc đặt tên lắm, xét về trình độ, hắn chẳng khác ông già nhà mình là bao nên cứ để cho vợ quyết đi.

Trong khoảng thời gian này, mẹ và chị gái của Ngô Hành Thủy đều đến chăm đứa nhỏ giúp họ. Hôm bé sinh, mẹ Ngô Lạc Vũ cũng đến, chẳng qua bà không giúp được gì nên chỉ đến nhìn cháu.

Vì Ngô Lạc Vũ còn vết mổ nên trừ chuyện cho bú ra thì chuyện chăm con đều đẩy cả vào tay anh Thuỷ. Độ này, cậu thì tăng cân còn anh Thuỷ lại có quầng thâm dưới mắt.

Đến lúc ra viện, cứ phiền mẹ chồng chăm con cho mãi cũng ngại, vốn dĩ bà vẫn sống cùng chị gái và anh rể để trông cháu giúp chị nên nhờ bà lâu quá cũng không ổn. Thành ra, cậu và anh Thủy để mẹ chồng quay về. Chẳng nhẽ hai người bọn họ lại không trông nổi một thằng nhóc hay sao?

Tới khi chính thức về nhà thì Ngô Lạc Vũ mới phát hiện, quả thực bạn nhỏ Ngô Tễ không dễ trị. Cứ không vừa ý là khóc, khóc nhiều đến nỗi đêm hôm khuya khoắt mà cậu và anh Thủy đều không thể ngủ được. Một đêm nọ, Ngô Lạc Vũ lại bị đánh thức bởi tiếng khóc của bé. Cho bú thì không chịu, cứ khóc mãi thôi, Ngô Lạc Vũ bực quá cũng khóc theo luôn, hai bên đều thấy tủi thân không chịu được.

Ngô Hành Thủy phải dỗ hết bên này đến bên kia, quay chóng mặt mà không biết phải làm sao: "Vợ ơi đừng khóc nữa, con nín rồi, nó đang ti rồi nên em đừng khóc nữa nhớ?"

Ngô Lạc Vũ ôm Ngô Hành Thủy, trông thật đáng thương, cậu nói: "Anh Thuỷ, sao nó không giống chúng mình? Nó chẳng ngoan gì cả."

"Phụt..." Ngô Hành Thủy không nén được tiếng cười, hắn hôn Ngô Lạc Vũ rồi nói: "Anh thấy nó rất giống ai đó, là đứa nhỏ lanh lợi."

"Đâu mà, bố bảo hồi bé em ngoan lắm." Ngô Lạc Vũ đã ngừng khóc, trên mi còn hoen ướt, vẻ đáng thương lộ ra dưới ánh đèn.

"Anh nhớ hồi bé em hay khóc lắm, thật đấy, ở bên nhà anh còn nghe tiếng em khóc." Ngô Hành Thủy mỉm cười rồi hôn cậu một cái.

Ngô Lạc Vũ nhìn hắn bằng vẻ không thể tin nổi, thằng nhóc này thực sự giống cậu ư?

Thằng nhỏ đã bú no, Ngô Hành Thủy đi cất bình sữa, sau đó nhét cho con một chiếc ti giả, bé con được ngậm ti giả thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, Ngô Lạc Vũ thấy núm vú căng tức, cậu vén áo ngủ rồi ưỡn ngực, nâng vú đến bên miệng Ngô Hành Thủy: "Căng sữa rồi, chồng bú cho em."

Ngực của cậu rất nhỏ, sữa về không nhiều, còn chẳng đủ cho con ăn nên cậu cho em bé uống sữa bột còn sữa trong ngực cho Ngô Hành Thủy bú.

"Ừ" Ngô Hành Thủy đáp lại một tiếng, hé miệng ngậm lấy đầu v*, vừa nhào nặn vừa mút mạnh, chẳng mấy chốc sữa được hút ra, đầu v* cương lên vì căng sữa. Ngô Hành Thủy từ từ dùng môi mút vào, đến khi đầu v* mềm ra thì sữa trướng bên trong đều được hắn hút hết vào miệng. Hắn còn thèm thuồng nhưng vẫn nhả miệng để ngậm nốt bên kia.

Cuộc sống cứ như vậy cho đến khi bạn nhỏ Ngô Tễ được hơn một tuổi mới kết thúc. Bây giờ, Ngô Lạc Vũ đã đi làm rồi, công việc ở viện thú y cũng tương đối ổn định, có thể tan làm đúng giờ đã là một lợi thế lớn nếu không anh Thủy sẽ phải loay hoay khá nhiều khi thằng bé càng ngày càng hiếu động.

Bạn nhỏ Ngô Tễ rất tinh nghịch, đáng yêu hệt như Ngô Lạc Vũ nhưng vẻ ngoài lại y chang Ngô Hành Thủy chỉ có nước da là trắng trẻo giống Ngô Lạc Vũ và bé còn là trùm cuối. Bởi dáng vẻ ấy nên mỗi khi con mắc lỗi thì hai ông bố cũng không nỡ trách phạt, vả lại bé cũng đủ thông minh để biết người lớn đang thực sự tức giận và không dám nghịch ngợm nữa.

Vì có con nhỏ nên lâu lắm rồi Ngô Hành Thủy không được trải qua thế giới hai người cùng Ngô Lạc Vũ. Vậy là nhân dịp tết Nguyên đán, Ngô Lạc Vũ tranh thủ gửi con về quê rồi dẫn Ngô Hành Thủy đi du lịch tại một quốc gia phía bên kia đại dương, xem như hưởng tuần trăng mật.

Vào buổi sáng ngày khởi hành, Ngô Hành Thủy vẫn lo lắng cho bé Ngô Tễ, lúc đợi ở sân bay, hắn cứ sợ nhỡ con dậy mà không thấy hai người sẽ khóc, đến khi mẹ gửi video quay lại cảnh bé con ngoan ngoãn ăn uống thì mới thực sự yên tâm.

"Sau này, con mình sẽ càng ngày càng ngoan." Ngô Lạc Vũ dựa vào vai Ngô Hành Thủy và nói vậy.

"Sao Tiểu Vũ biết?" Ngô Hành Thủy thắc mắc, không hiểu sao cậu lại nói như vậy.

"Chẳng phải anh nói tính cách của con rất giống em à?"

"Haha, anh cũng hy vọng như thế..." Ngô Hành Thủy không dám gật bừa, trí thông minh của thằng nhóc Ngô Tễ đều dùng để đấu trí, đấu dũng với người lớn, đôi khi hắn phải giả vờ đáng thương trước mặt con mới khiến nó ngoan ngoãn hơn một chút.

"Sau ngày hôm nay, anh không được nhắc đến nó nữa, kỳ nghỉ này của anh Thuỷ phải thuộc về em." Ngô Lạc Vũ ôm chặt cánh tay của Ngô Hành Thủy rồi nhìn hắn.

"Được." Ngô Hành Thủy gật đầu, đúng là lâu rồi không được thân mật.

Hôm đầu tiên đáp xuống, cả hai đều say máy bay và ngủ trong khách sạn, mãi đến trưa mới dậy ăn cơm. Sau khi ăn xong, Ngô Hành Thủy hỏi Ngô Lạc Vũ xem họ sẽ đi chơi ở đâu, chuyến đi này do một mình Ngô Lạc Vũ lên kế hoạch, hắn chỉ đi theo nên chẳng biết gì về nơi này.

Ngô Lạc Vũ mỉm cười và nắm lấy tay hắn, cậu nói: "Hôm nay, em sẽ dành cho anh Ngô Hành Thủy một bất ngờ."

Cậu nháy mắt với Ngô Hành Thủy rồi kéo hắn ra khỏi cửa. Hôm nay, hai người đều mặc sơ mi trắng và khoác áo len màu đen, quần áo do Ngô Lạc Vũ chọn, khá giống đồ đôi nên cậu vô cùng hài lòng. Thậm chí cả hai còn đứng chụp ảnh toàn thân trước tấm gương ngoài hành lang rồi mới rời đi.

Đi ra ngoài rồi, Ngô Hành Thủy mới cảm nhận được những bài trí vô cùng xa hoa ở khách sạn, hắn không khỏi cảm thán trước đài phun nước điêu khắc ở lối vào khách sạn. Ngô Lạc Vũ chạy tới, đặt một đồng xu vào Ngô Hành Thủy rồi nắm tay hắn và nói: "Chị lễ tân bảo có nhiều người ước nguyện ở đây lắm, anh Thuỷ, anh có muốn thử không?"

Hóa ra Tiểu Vũ vừa đi tìm tiền xu, Ngô Hành Thủy cầm lại tay cậu rồi cười hỏi: "Vậy anh nên ước gì đây?"

Ngô Lạc Vũ nắm tay hắn tung lên không trung, hai bàn tay cùng cầm đồng xu, trước khi ném xuống, cậu nói: "Tất cả những người thân yêu đều đã ở bên cạnh, hy vọng mọi người đều mạnh khỏe, sống lâu."

Đồng xu được tung lên phía trước rồi nhanh chóng rơi xuống nước, va chạm với những điều ước đã nằm quanh năm suốt tháng trong bể rồi hạ cánh an toàn.

Ngô Lạc Vũ kéo Ngô Hành Thủy lên một chiếc taxi và chạy đến địa điểm đã định.

Lúc xuống xe, hắn thấy nơi này không náo nhiệt mấy, chẳng giống một điểm tham quan cho lắm. Ngô Hành Thủy không biết ngoại ngữ nên lúng túng, mãi đến khi Ngô Lạc Vũ cho hắn điền vào một xấp tài liệu và cuối cùng là chụp hình thì hắn mới nhận ra: "Ở đây chụp ảnh gì thế?"

"Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn." Ngô Lạc Vũ cười với hắn. Kể từ lúc biết chuyện Giản Thần nói với anh Thuỷ rằng hôn nhân của họ không có ràng buộc về mặt pháp lý thì Ngô Lạc Vũ đã nảy ra ý tưởng này. Mặc dù không phải của nước mình nhưng dù sao cũng là giấy đăng ký kết hôn thật, cậu tin anh Thuỷ sẽ thích nó.

Ngô Hành Thủy rất kinh ngạc, đến khi nhận được giấy chứng nhận hắn mới thực sự tin vào tính chân thực của chuyện này. Nhìn hai người trong ảnh, hắn không kìm được đưa tay chạm vào "họ" rồi nhìn Ngô Lạc Vũ và nói: "Bây giờ chúng ta có đăng ký rồi, Tiểu Vũ!"

"Dạ! Anh vui không?" Ngô Lạc Vũ ôm cánh tay hắn.

"Vui chết đi ấy! Phải về khoe với bố mẹ mới được, nhất định bố mẹ sẽ mừng lắm!"

Suốt quãng đường trở về khách sạn, Ngô Hành Thủy cứ cười ngẩn ngơ, ôm tờ đăng ký xem đi xem lại, hắn nhờ Ngô Lạc Vũ dịch từng chữ trên đó cho mình, mãi đến lúc đi ăn tối mới chịu đặt xuống.

Bữa tối là đặc sản địa phương do khách sạn chuẩn bị, Ngô Lạc Vũ đã lên kế hoạch từ trước, mùi vị không kỳ lắm, vẫn ăn được nhưng khá bình thường, phí cả công cậu sắp xếp.

Ăn xong, Ngô Hành Thủy định ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm thì Ngô Lạc Vũ lại cản hắn lại và nói: "Đi suối nước nóng đi, em đã sắp xếp hết rồi."

Ngô Lạc Vũ đặc biệt lựa chọn một khách sạn có suối nước nóng, cậu muốn trải nghiệm một điều mà bản thân chưa từng thử qua với Anh Thủy. Thành thật mà nói, nếu đến đây một mình thì có lẽ cậu sẽ không thể nghĩ ra mấy trò phong phú như thế.

Dù nhiệt độ hiện tại vẫn khá thấp nhưng vừa bước vào suối nước nóng đã thấy dễ chịu tức thì, khuôn viên suối nước nóng là một gian tập thể khá rộng nhưng đêm nay chỉ có hai người họ. Ngô Lạc Vũ dựa vào vai Ngô Hành Thủy, ngắm bầu trời đầy sao trên đầu rồi hỏi: "Anh Thuỷ, anh có vui không?"

"Ừm, rất vui." Ngô Hành Thủy cúi đầu hôn cậu, hắn cực kỳ cảm động khi Tiểu Vũ đã chuẩn bị cho mình nhiều bất ngờ đến vậy, đáng tiếc hắn chưa từng làm chuyện gì lãng mạn cho Tiểu Vũ, có vẻ hắn thật sự không xứng rồi.

Ngô Lạc Vũ đứng lên rồi bước một bước, ngồi đối mặt với Ngô Hành Thủy, cậu ôm cổ Ngô Hành Thủy, nụ cười rạng rỡ hơn cả những vì sao trên bầu trời: "Anh có muốn "vui" hơn không?"

"Hả?" Ngô Hành Thủy ngạc nhiên, hắn chăm chú nhìn Ngô Lạc Vũ và tò mò về những gì cậu sắp làm.

"Chồng nhắm mắt lại đi, em sẽ tặng anh một màn ảo thuật." Ngô Hành Thủy ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn Ngô Lạc Vũ thì lấy chiếc hộp vẫn giấu trong túi áo choàng tắm ra, "Ba, hai, một, anh mở mắt ra được rồi!"

Một chiếc vòng cổ lóe lên trước mắt Ngô Hành Thủy, phía dưới treo một chiếc nhẫn trơn màu bạc, đung đưa trong tay Ngô Lạc Vũ, lấp lánh chút ánh sáng mong manh, khoảnh khắc đó quá nhanh như thể nó thực sự đã biến ra từ tay Ngô Lạc Vũ. Ngô Hành Thủy hào hứng nhận chiếc vòng cổ rồi cầm nó trên tay và cẩn thận quan sát.

Bỗng nhiên, hắn lờ mờ phát hiện hình như bên trong chiếc nhẫn màu bạc có một dòng chữ. Sau đó, hắn quay người lại, giơ chiếc nhẫn lên trước ánh sáng đèn cao áp để nhìn thử, có năm chữ Trung Quốc viết tay được khắc lên đó: [Chó cún của Tiểu Vũ]

Ngô Lạc Vũ nhích lại gần rồi giải thích: "Vốn dĩ, em định mua nhẫn. Hồi em và anh Thuỷ làm đám cưới ở quê chưa có thời gian đi mua nhẫn. Nhưng lúc làm việc, em hay mang găng tay nếu đeo nhẫn sẽ rất bất tiện nên em biến chiếc nhẫn đó thành một chiếc vòng cổ. Đây là của em." Cậu giơ một chiếc vòng cổ khác cho Ngô Hành Thủy xem.

Ngô Hành Thủy cầm lấy rồi nhìn dòng chữ khắc bên trong chiếc nhẫn: [Vợ của chó cún]

Hắn trầm ngâm, ngắm nhìn rất lâu, cuối cùng hắn cũng lặng lẽ mở chốt vòng cổ rồi đeo cho Tiểu Vũ và hôn nhẹ lên tai cậu và nghiêm túc đáp: "Vợ, anh nguyện làm chó cún của em suốt đời."

Có lẽ đây là lời âu yếm hoàn mỹ nhất mà anh Thuỷ từng nói, hoàn mỹ đến nỗi người nghe cũng đỏ hoe mắt. Rất lâu, rất lâu về trước, Ngô Lạc Vũ từng kể cho Ngô Hành Thủy nghe chuyện mình từng có một con cún tên là Khoai Tây. Còn một điều cậu vẫn chưa nói với hắn là sau khi biết con chó đi mất, cậu đã nghĩ: Cái con chó ấy, nếu biết nó sẽ chạy thì cậu đã xích nó lại. Bây giờ, chó cún của cậu có thể chủ động nói điều này với cậu, sao cậu lại không vui cho được...

Mắt Ngô Lạc Vũ đỏ hoe, cậu cũng cầm chiếc vòng cổ của Ngô Hành Thủy lên rồi đeo vào cổ hắn, cũng hôn như Ngô Hành Thủy rồi nói: "Anh Thuỷ, em cũng nguyện làm vợ anh suốt đời."

Ánh sao rực rỡ phản chiếu trên mặt nước, sóng nước bên dưới cũng lấp lánh, cả hai tựa vào nhau, mãi chẳng nói gì. Sợi dây chuyền trên ngực họ cũng quấn quýt lấy nhau, không thể phân biệt được của anh và của em, giống như cuộc sống của họ, ngoảnh đầu nhìn lại thấy từng mốc thời gian đều có dấu ấn của nhau. Vậy là hai cái cây cùng sinh ra trên một mảnh đất cuối cùng cũng quyện vào nhau, cành lá xum xuê, cùng nhau chống lại gió mưa, bão tuyết, bên nhau từ bình minh đến chạng vạng.

___

05/08/2023

Mọi người vote ⭐️ cho tôi đi nào. Mai tôi đăng nốt chương cuối í, nhớ ghé nha.