Niềm Vui Của Mưa

Chương 38: Kết truyện



Edit: Pa

Vừa khéo lúc màn đêm buông xuống, nước cũng êm dịu hơn, vậy là nụ hôn cứ thế mà đến.

Đầu tiên là đôi môi mềm mại cùng đầu lưỡi chạm vào nhau, sau đó quấn quýt, thoả thích miêu tả. Hôn môi hẳn là chuyện tự nhiên nhất trên đời, chỉ là hai vật thể giao hoà theo tâm ý, tựa như đám mây hôn đỉnh núi, cứ mặc nó dây dưa tuỳ ý nhưng chẳng hề lả lướt, suy đồi.

Ngược lại, chính lòng người đã nhuốm tất thảy những dục vọng lên nó, thế nên những suy nghĩ vẩn đục, ánh mắt mơ màng cùng hơi thở gấp gáp, tiếp nữa là nhiệt độ cơ thể cứ nóng dần lên, tay chân quấn quýt với nhau đã đốt cháy từng làn da tấc thịt trên cơ thể.

Dòng nước bị khuấy đảo dữ dội hơn, tầm mắt bị dòng nước che khuất. Trong bóng tối, Ngô Hành Thủy không thể thấy được nửa thân dưới đang giao hòa thế nào, tất thảy chỉ còn là cảm giác.

Ngô Hành Thủy đưa tay xuống, đẩy ngón giữa vào trong khe bướm, bướm nhỏ bị dòng suối ấm áp xâm chiếm, mật ngọt cũng cuốn trôi theo dòng nước, hắn thấy tiếc nên không đùa giỡn với khe bướm nữa. Ngón tay cắm vào cửa mình đang nong ra, da thịt mềm mịn ép chặt lấy ngón tay khiến hắn không nỡ rút.

Sau khi mò mẫm một hồi, Ngô Hành Thủy dùng tay còn lại nắm lấy khẩu đại bác của mình, mơn trớn vài cái lên khe rồi đẩy vào trong nhuỵ. Toàn bộ nước vừa chảy vào cửa mình đều bị khẩu đại bác ép ra, quy đầu khoan phá từng phân một, dần dần âm đ*o cũng biến dạng thành hình nòng súng, vừa khít với nhau.

"Ưm..." Ngô Lạc Vũ ngồi trên đùi Ngô Hành Thủy, cơ thể được nước nâng đỡ nên so với lúc nằm trên giường thì thoải mái hơn rất nhiều, trải nghiệm này thật kỳ diệu, cậu đang tính về nhà sẽ mua một cái bồn tắm.

Ngô Hành Thủy véo thắt lưng cậu, ngón cái vuốt ve vết khâu bên eo, sau đó bắt đầu ưỡn thẳng thắt lưng và đâm vào. Do lực cản của nước nên mỗi lần đưa đẩy đều khó hơn bình thường nhưng có thể làm mạnh hơn, rất mới lạ và thoải mái. Hắn mới chịch thử vài cái đã nhanh chóng thích nghi được, Ngô Hành Thủy bóp eo Ngô Lạc Vũ rồi chịch thật sâu, thật mạnh.

Lúc chịch, toàn bộ mật ngọt của nụ hoa đều hòa vào trong nước, cho dù có mãnh liệt đến mấy thì âm thanh cũng bị nuốt chửng hoàn toàn. Chỉ có xúc giác vẫn hoạt động mạnh mẽ, từ da thịt đến điểm G đều mẫn cảm, tất thảy sung sướng đều ăn vào xương tủy, mụ mị cả đầu óc, chẳng còn suy nghĩ được gì cả.

"A... a... a... Aaa..." Ngô Lạc Vũ thoả thích bật tiếng rên rỉ, những đụng chạm bên trong nụ hoa vừa dịu dàng vừa sung sướng. Những va chạm đã trung hoà phần nào theo dòng nước, thậm chí mỗi lần vỗ vào mông cũng vô cùng nhẹ nhàng khiến người ta không thể cưỡng nổi.

Chẳng mấy mà Ngô Lạc Vũ đã bị chịch tới mềm xương, đôi tay yếu ớt đáp lên vai Ngô Hành Thủy, dựa cả người vào cánh tay hắn, hoàn toàn chìm nổi theo từng nhịp chịch.

Tư thế ỷ lại của cậu đã trao cho Ngô Hành Thủy tất thảy quyền kiểm soát, hắn bèn thuận theo lòng mình bế Ngô Lạc Vũ lên, xoay người cậu ra hướng khác rồi đè lên tường đá để chịch dữ hơn. Hắn thích cảm giác được chịch đến tận cùng, mỗi lần chạm tới cổ tử cung thì cái miệng bé nhỏ sẽ mở hé ra và đón lấy khiến quy đầu không ngừng nảy lên.

"Ưm... A... a... Aaa..." Ngô Hành Thủy chịch càng lúc càng nhanh, Ngô Lạc Vũ chỉ còn những tiếng nức nở chân thật nhất, thậm chí không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, cậu bám chặt vào vai Ngô Hành Thủy, sợ hắn chịch rơi cậu. Nước mắt không kìm được cứ trào ra từ khóe mắt, thỉnh thoảng lại rung rinh phản chiếu một tia sáng mỏng manh.

"Sao lần nào vợ cũng khóc?" Ngô Hành Thủy liếm nước mắt của cậu, chẳng biết phải làm sao nên hỏi cậu.

"Ưm... chồng... thật... lợi hại... bị... chịch khóc... a... sướng quá... chồng... chịch chỗ đó... sướng thật... Aaa..." Lời giải thích của Ngô Lạc Vũ cứ đứt quãng, Ngô Hành Thủy thật quá đáng, sau khi nghe câu trả lời của cậu thì càng đẩy mạnh tần suất chịch, giống như cố ý bắt nạt cậu, muốn làm cậu khóc to hơn.

Nước bắn tung tóe, sóng nước đánh tan những vì sao đang phản chiếu dưới nước, Ngô Lạc Vũ ngả vào vai Ngô Hành Thủy, một giọt lệ tràn ra từ khoé mắt đã hòa vào dòng nước dưới bể, hợp lại thành một thể bị. Giống như sự kết nối giữa cơ thể họ, ngay cả lúc hắn rút khẩu đại bác ra thì một phần trong nó vẫn phải nằm trong cơ thể cậu và chẳng thể tách rời.

"Hu..." Cuối cùng Ngô Lạc Vũ đã lên đỉnh sau một màn mây mưa kéo dài như thế, cậu đã nhũn ra mặc cho dòng nước nâng mình lên, toàn bộ chất lỏng bắn ra khi lên đỉnh đều hòa tan vào nước, không còn chút dấu vết nào nữa.

Ngô Hành Thủy đành ôm cậu chặt hơn, khẩu đại bác bên dưới vẫn tấn công dữ dội trong lúc Ngô Lạc Vũ đang trên đỉnh, sau một hồi quần như vũ bão thì cuối cùng hắn cũng xuất tinh, nước suối cùng tinh dịch chảy vào nơi sâu nhất để đổi lấy cơ thể run rẩy vì mẫn cảm của người bên dưới.

"Vợ ơi, em muốn về chưa?" Ngô Hành Thủy hôn Ngô Lạc Vũ, dụi vào tai cậu rồi khẽ hỏi.

"Đợt chút đi, em mệt rồi." Thể lực của Ngô Lạc Vũ chẳng bao giờ tốt được như Ngô Hành Thủy, mỗi lần làm tình xong cậu đều phải nghỉ một lúc lâu thế mà anh Thuỷ cứ như không.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Khẩu đại bác của Ngô Hành Thủy vẫn kẹt chặn trong nụ hoa của cậu, giật từng cái như có như không, hắn cắn vành tai của Ngô Lạc Vũ, ngượng ngùng nói: "Anh muốn đi tiểu."

"Ứm" Ngô Lạc Vũ bị hắn khiêu khích nên bật tiếng rên rỉ, cậu thở dài rồi dứt khoát nói: "Hay anh Thuỷ tiểu luôn ở trong đó đi."

"Thật á?" Ngô Hành Thủy không ngờ Tiểu Vũ lại nói như vậy, vừa rồi hắn đã thầm nghĩ về chuyện đó nhưng không dám nói ra.

"Ừm!" Vốn dĩ Ngô Lạc Vũ chỉ tiện miệng nhắc đến nhưng thấy hắn kích động như vậy thì cũng thuận theo ý hắn, dù sao cũng ở trong nước.

Khi cậu thốt ra câu đó, chú chim đang ngủ yên trong nhuỵ hoa đã cứng ngắc, vừa được phép thì lập tức xung huyết, nảy lên rồi vội vang ngỏng dậy.

Không biết có phải vì nhịn tiểu không mà *** còn thô to còn cứng hơn bình thường, nhất là quy đầu, lúc hắn chọc đến tận cùng thì bướm không chịu được co rúm lại. Bản thân Ngô Hành Thủy cũng có cảm giác, hắn ôm lấy Ngô Lạc Vũ, bóp mông cậu và chịch, chim cứng đến độ không đái không nổi.

"A... Chịch nát... Ui... thật sự... không được..." Ngô Lạc Vũ run rẩy sợ hãi vì ham muốn quá đỗi. Trong cơn mê, cậu sinh ảo giác rằng mình thực sự sắp bị chịch đến chết, gần như được Ngô Hành Thủy bế bằng cả hai tay rồi đưa đẩy nòng súng. Mỗi lần đều chịch thật mạnh vào nhuỵ hoa mềm mại. Cậu không chịu nổi dục vọng của hắn nên ngửa đầu há miệng thở dốc, miệng lưỡi đều khô khốc, cuối cùng cậu chủ động ghé vào miệng Ngô Hành Thủy để tìm nguồn nước.

Ngô Hành Thủy cũng chẳng keo kiệt, hắn cuốn hết nước miếng chia cho cậu. Nhân tiện còn quyện lấy môi lưỡi của cậu rồi ăn sạch. Vậy mà động tác bên dưới vẫn chẳng dừng lại, tiếng nước tiếp tục vang lên, như thể có một con cá lớn đang quẫy trong nước.

"Ôi... đừng mà... chồng ơi... thôi mà..." Ngô Lạc Vũ hệt như con cá chết đang treo trên người Ngô Hành Thủy, chỉ biết dùng ý thức sinh tồn cuối cùng của mình để lẩm bẩm cầu xin trong miệng.

"Tại sao lại không cần? Không phải bướm dâm đang sướng lắm à? Nó kẹp chồng em không buông này!" Ngô Hành Thủy vô tình bóc trần sự thật. Giờ đây, Ngô Lạc Vũ chẳng còn cảm giác ngượng ngùng, Ngô Hành Thủy có nói vậy thì cậu cũng không thấy tủi thân, cứ như con búp bê rách chỉ biết van nài, cầu xin.

Chẳng bao lâu đã kẹp chặt chân rồi lên đỉnh, lần này cậu còn chẳng nhấc nổi tay để đu lên người hắn, chẳng qua Ngô Hành Thủy đã ôm chặt cậu vào lòng nên mới không bị trượt xuống.

Bởi người trong lòng quá ngoan nên thú tính của Ngô Hành Thủy lại bộc phát, đại bác mãi không chịu nã đạn, cứ thỏa thích tận hưởng cảm giác nóng ẩm trong nụ hoa, khiến từng ngóc ngách trong nó đều đượm mùi thuốc súng. Ngay cả tử cung non nớt cũng không tha, quy đầu hung hăng đẩy miệng tử cung ra, *** cái miệng nhỏ nhắn không thể khép lại, bé đáng thương đành ngậm lấy quy đầu rồi mút vào.

Chịch mãnh liệt như vậy cũng không khiến Ngô Lạc Vũ có chút phản ứng nào, cậu mệt đến nỗi nhấc một ngón tay lên cũng khó nên cứ thả mình theo dòng nước, mặc người bên cạnh tuỳ ý chi phối.

Rốt cuộc, nhịn mãi thì bàng quang cũng khó chịu, cuối cùng Ngô Hành Thủy đã chịch no rồi, hắn chốt nốt vài cú thật sâu rồi tưới đẫm tinh dịch lên cổ tử cung, tử cung bé nhỏ mau chóng trướng lên, Ngô Hành Thủy đưa tay vuốt ve bụng dưới căng tròn.

"Ưm..." Cuối cùng tinh dịch bắn thẳng vào như vậy mà nhuỵ hoa lại quá mẫn cảm nên Ngô Lạc Vũ đã bật lên một tiếng rên khe khẽ. Nhưng chẳng được bao lâu thì một dòng nước tiểu nóng hổi đã thay thế tinh dịch. Không biết Ngô Hành Thủy đã nhịn bao lâu mà hắn tiểu tới mấy phút. Khoái cảm dồn dập lại đẩy Ngô Lạc Vũ lên đỉnh, bụng dưới phình lên như mang thai mấy tháng. Cậu cố gắng mở mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi như thể đã đứt tuyến lệ, cậu thực sự có cảm giác mình sắp chết rồi...

"Vợ, vợ ơi..."

Ngô Lạc Vũ đang mơ mơ màng thì nghe thấy tiếng Ngô Hành Thủy gọi bên tai, cậu cố gắng mở mắt ra thì thấy hắn cúi xuống hôn mình và nói: "Phải về rồi vợ ơi, anh tắm cho em rồi, để anh bế em lên trước đã."

Thì ra vừa rồi cậu quả thực đã lịm đi, anh Thủy rửa ráy cho cậu mà cậu chẳng có cảm giác gì. Ngô Hành Thủy ôm cậu lên bờ rồi bế vào phòng thay đồ để lau người trước khi quay về phòng.

Chẳng biết giờ là mấy giờ, Ngô Hành Thủy bế Ngô Lạc Vũ đi ngang qua đài phun nước trước cửa khách sạn, hai chiếc nhẫn trên ngực chạm vào nhau, bỗng nhiên vang lên một tiếng *tinh, tự nhiên Ngô Lạc Vũ cảm thấy thật kỳ diệu.

Cậu nắm lấy hai chiếc nhẫn rồi hướng về phía đài phun nước rồi thầm cầu nguyện một điều quá đỗi trần tục: Hy vọng Ngô Lạc Vũ và Ngô Hành Thủy sẽ mãi mãi bên nhau.

Trong hành lang chỉ còn lại ánh đèn đêm mờ ảo, mặc dù đang ở một nơi xa lạ nhưng Ngô Hành Thủy vẫn rất bình tĩnh, hắn ôm báu vật trên tay, bước từng bước vững vàng và bình yên.

Ngày xưa, khi hắn vẫn là một kẻ chân lấm tay bùn, ngày ngày chỉ biết đối mặt với mấy mẫu đất, tự trồng tự ăn cho qua ngày đoạn tháng nên hắn đã từng nghĩ cả đời này sẽ lủi thủi một mình như thế. Hắn chẳng bao giờ có thể ngờ, định mệnh cuộc đời lại kỳ diệu đến thế, có khi ông trời thấy hắn thấy chướng mắt nên chủ động gửi vợ hắn đến cho hắn.

Cũng may, hắn đã giữ thật chặt, từ đó về sau chẳng cần làm gì, chỉ cần trông chừng vợ là có tất thảy mọi thể nghiệm, đấy chẳng phải là một loại may mắn hay sao?

"Anh cười cái gì?" Ngô Lạc Vũ nhìn Ngô Hành Thủy bằng vẻ khó hiểu.

Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, cúi đầu hôn cậu và nói: "Ăn uống no nê, thật hạnh phúc."

Ngô Lạc Vũ cũng khẽ cười theo: "Phải thật hạnh phúc."

___

07/07/2023

Chương cuối rồi mọi người nhớ vote nốt cái ⭐️ cuối đi nào.