Niềm Vui Của Mưa

Chương 39: Lời cuối truyện



Khép lại một tình yêu đẹp của đôi bạn trẻ. Có thể cuộc sống của mỗi chúng ta sẽ không êm đềm như mặt hồ tĩnh lặng nhưng hi vọng vào thời khắc tưởng chừng như đen tối nhất của nghịch cảnh hoá ra lại là ánh sáng khởi nguồn cho một hạnh phúc mới.

Khi đọc đến chương Ngô Lạc Vũ cầm dao đòi tuẫn tình cùng Ngô Hành Thuỷ tôi đã nghĩ, thực tế không hiếm người yêu điên cuồng như vậy, ta sẽ thấy tình yêu, lòng chiếm hữu của Ngô Lạc Vũ tựa như ma quỷ, bởi cậu yêu bằng cảm xúc của thực tại và điên cuồng bởi trong lòng đã xem đó như một loại tín ngưỡng để thắp lên tia sáng trong đời. Nhưng đổi lại, cậu lại cực kỳ có lý trí, cân nhắc và kiểm nghiệm thật nhiều trước khi đẩy mình vào lưới tình ấy. Hắn là tín ngưỡng của cậu nhưng cậu chính là đấng tối cao của hắn.

Trong một buổi trà chiều ở văn phòng, nhiều người xung quanh đã chia sẻ, lúc yêu thì nhắm mắt đến lúc cưới rồi mới sáng mắt ra, tôi nói với họ đó là sai lầm, lúc tìm hiểu thì phải mở mắt thật to vào, phải lật gỡ từng góc xấu xí nhất trong mình bởi ta không thể sống trong cái vỏ bọc ấy cả đời để đến sau này ở bên nhau chẳng may có sứt bát, mẻ chén thì ta sẽ nhớ đến những điều những tốt đẹp đã dành cho nhau, đó mới là thời điểm bạn nên nhắm mắt mù quáng mới thấy hạnh phúc cả đời, giống như Tiểu Vũ vậy. Hơn nữa trong lòng Tiểu Vũ, người cậu yêu chỉ cần yêu thương một lòng với cậu thì những thứ phù phiếm, hào nhoáng bên ngoài chẳng là gì, cậu không ngại ngần khi anh chàng nông dân ấy là đối tượng của mình, chẳng đắn đo khi hắn không có học vấn, tiền tài hay địa vị, càng không quên chính hắn đã ngả lưng là bậc thềm cho cậu có cơ hội đi lên. Hắn nguyện ý quỳ phục dưới chân cậu, bẻ đi đôi cánh để cậu thấy an toàn nhưng cậu chẳng lấy đó làm tự mãn để nghĩ rằng hắn không thể rời xa mình mà coi nhẹ hắn, Lạc Vũ vẫn luôn quan tâm, tỉ mỉ đến từng suy nghĩ, cảm nhận của chồng mình.

Trước khi gặp Tiểu Vũ, Ngô Hành Thuỷ đã xác định cuộc đời hắn cứ một mình quẩn quanh, kiếm ăn lãng đãng cho qua ngày đoạn tháng thì tôi cũng gật gù vì cảm giác như thể đang viết chính suy nghĩ của mình vậy nhưng chắc vì tôi ngồi trong nhà nhiều nên ông trời không nhìn thấy tôi như đã nhìn thấy hắn. Thật đố kị với nhân vật chính quá đi mất.

_____


Cuối cùng, cám ơn các bạn đã để lại ⭐️ và bình luận sau mỗi chương để ủng hộ tinh thần cũng như cắm cọc đợi chờ từng chương mới.

Hiện tại, tôi vẫn đang tích cực đi tìm bộ tiếp theo, đọc miết mà không ưng được bộ nào nên hẹn gặp lại mọi người vào một ngày gần nhất nhé. Ai thấy hợp thì lần sau lại ghé nhé. Pa không đường nhưng nhà toàn truyện ngọt. Hehe 😉

Trong thời gian tiếp theo tôi sẽ soát lại và chỉnh sửa nếu có chỗ nào bị sai chính tả, lỗi câu... Nên mong những bạn lưu vào thư viện mà bị nhận thông báo sẽ không thấy phiền. Xin cám ơn!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!