Niềm Vui Của Mưa

Chương 4: Bạn cùng bàn



Edit: Pa

"Anh Thủy, anh Thủy"

Sáng sớm đã bị Ngô Lạc Vũ đánh thức, Ngô Hành Thủy mở mắt nhìn cậu rồi hỏi: "Sao thế?"

Ngô Lạc Vũ khổ sở, nhìn hắn rồi nói: "Anh Thủy, bướm sưng rồi, đau."

"Lại đây, anh xem nào." Ngô Hành Thủy xoa đùi cho cậu, hắn nào dám bảo cậu đỏng đảnh, mà có nói cũng chẳng ích gì.

Ngô Lạc Vũ ngồi trên người hắn, dạng chân bò về phía trước.

Quả thật là bướm nhỏ đã sưng lên rồi. Ngô Hành Thủy ngước lên, cánh bướm biến thành một mảng sưng đỏ, ngay cả cửa mình cũng sưng. Hắn nâng mông của Ngô Lạc Vũ lên, kiểm tra kỹ hơn rồi nói: "Tiểu Vũ mỏng manh thật đấy, sau này anh cắm vào thật thì phải làm sao đây?"

Cũng phải! Ngô Lạc Vũ cụp mắt đáp: "Ừm, anh to lắm, nếu nhét vào chắc chắn sẽ đau chết em, em không muốn..."

Ngô Hành Thủy kéo cậu lại dỗ dành: "Được rồi, để anh Thủy liếm cho em, lát nữa anh đi mua thuốc." Ngô Hành Thủy thè lưỡi nhẹ nhàng liếm cánh bướm, thật dễ chịu. Ngô Lạc Vũ không nhịn được ưỡn eo rồi nhích mông lại gần.

Động tác này có hơi bất tiện, Ngô Hành Thủy ôm lấy mông cậu rồi kéo xuống. Hắn để Ngô Lạc Vũ ngồi lên miệng mình cho bướm nhỏ bay cả vào miệng, Ngô Hành Thủy đưa lưỡi chọc chọc, chậm rãi liếm sâu vào bên trong.

"A, a..." Ngô Lạc Vũ sung sướng hét lên, bướm được liếm láp thoải mái mà mũi của Ngô Hành Thủy cũng đang đè mạnh lên âm vật, Ngô Lạc Vũ không chống đỡ được nữa nên ngồi sụp xuống, lắc lư trên miệng Ngô Hành Thủy.

Lúc này, cậu đã quên luôn cơn đau, bờ mông nõn nà của Ngô Lạc Vũ che gần hết khuôn mặt của Ngô Hành Thủy, hai chiếc bánh bao trắng nõn đang lướt lên lướt xuống. Mấy ngón tay đen đúa của Ngô Hành Thủy véo lên cặp mông trắng trẻo của cậu, vần vò da thịt ra rồi chầm chậm đỡ mông cho cậu cử động.

Hai tay Ngô Lạc Vũ chống ở trên giường, đầu gối không ngừng trượt xuống, đùi gần như duỗi thẳng, cậu bị đầu lưỡi của Ngô Hành Thủy chịch sướng đến nỗi suýt khóc.

Thấy dáng vẻ sung sướng của cậu, Ngô Hành Thủy lại hít một hơi thật sâu, dùng răng cắn nhẹ lên bướm, Ngô Lạc Vũ sụp xuống run rẩy, trong lúc thăng hoa, một dòng mật ngọt đã bắn thẳng vào miệng Ngô Hành Thủy cứ như vừa đi tiểu.

"A.. a... a..." Ngô Lạc Vũ nhổm dậy thở hồng hộc, Ngô Hành Thủy đỡ cậu xuống, nhẹ nhàng nâng cậu ngồi dậy. Sau cùng, Ngô Lạc Vũ lại ngã vào vòng tay hắn.

Đại bàng đã cửng nãy giờ đang sấn đến chỗ bướm nhỏ, Ngô Lạc Vũ rùng mình vì sức nóng của nó.

"Anh Thủy, đừng cọ nữa, em đau lắm."

Ngô Hành Thủy bất lực nhìn cậu: "Sao vừa nãy không kêu đau đi?"

Ngô Lạc Vũ ngó xuống rồi đáp: "Lưỡi mềm nên thoải mái còn cái này cứng lắm."

Chỉ đành lặng lẽ thở dài, Ngô Hành Thủy ôm Ngô Lạc Vũ sang một bên, bước xuống tìm quần áo cho cậu rồi lấy giấy lau đi mật ngọt còn vương trên cánh bướm, hắn nhìn cậu rồi nói: "Đứng lên đi Tiểu Vũ, ăn xong anh đi mua thuốc cho em."

Ngô Lạc Vũ nhìn chú chim vừa to vừa đen của hắn rồi hỏi: "Thế anh phải làm sao bây giờ?"

Ngô Hành Thủy chẳng thèm bận tâm: "Một lúc nữa sẽ ổn thôi, ngày nào anh chả cửng, anh không muốn thủ dâm nữa. Tiểu Vũ, dậy đi, đừng lõa lồ trước mắt anh như thế."

"Ồ!" Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn mặc quần áo vào.

Ngô Hành Thủy hỏi cậu: "Em có phải ăn sáng ở nhà không?"

Ngô Lạc Vũ gật đầu: "Em phải nấu cho mẹ nữa."

Ngô Hành Thủy mỉm cười: "Tiểu Vũ cũng biết nấu cơm à?"

Nghe xong, Ngô Lạc Vũ tự hào đáp lại: "Con nhà nghèo phải biết gánh vác từ sớm, dĩ nhiên là em cũng thế!"

Có đôi khi Tiểu Vũ thực trẻ con, Ngô Hành Thủy bước tới, nâng mặt cậu rồi hôn lên.

"Anh cũng muốn ăn những món Tiểu Vũ nấu."

Ngô Lạc Vũ hơi khó xử: "Thôi đừng, mẹ em hơi keo kiệt, đừng để bà tức giận"

Ngô Hành Thủy không nói gì chỉ xoa đầu cậu.

Chỉ cần trèo qua tường nhà Ngô Hành Thuỷ là tới nhà cậu, Ngô Lạc Vũ dọn dẹp nhà cửa, ăn sáng rồi rửa bát, sau đó lại chuẩn bị ra đồng. Lúc đóng cửa nhà lại, cậu nghĩ một chút rồi ngó sang nhà bên cạnh, hình như Ngô Hành Thủy đã ra khỏi cửa.

Ngô Lạc Vũ ra tới ruộng, nhìn mạ non mình vừa gieo hôm qua rồi nhìn trời, nặng nề thở dài một hơi, sau đó lội xuống ruộng, nhất thời cũng cảm thấy hơi bất lực.

Hôm qua Ngô Hành Thủy nói cậu cắm nông quá nhưng cậu không biết phải sâu bao nhiêu mới được. Anh Thủy chết tiệt, lúc chỉ lỗi thì chí ít cũng phải làm mẫu cho người ta tham khảo chứ?

Sau khi đứng dưới rộng một lúc, Ngô Lạc Vũ lại nhìn ngó bốn phía, đúng là ruộng nhà cậu ở chỗ hẻo lánh thật. Nhìn người đứng gần nhất cũng chỉ thấy mang máng màu quần áo nên cậu chẳng muốn đi xa thế để hỏi, đành nhổ những cây mạ đã cấy trước đó lên rồi gom chúng lại.

"Tiểu Vũ, lại đây."

"Anh Thủy!" Ngô Lạc Vũ đặt cây mạ trong tay xuống rồi rửa bằng nước trong ruộng sau đó mới leo lên bờ.

Ngô Hành Thủy mỉm cười đưa cho cậu chiếc túi trong tay mình: "Anh mua thuốc cho em. Chắc em đọc hướng dẫn sử dụng thạo hơn anh."

Ngô Lạc Vũ cầm lên xem, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh Thủy."

Sao mà đáng yêu thế, Ngô Hành Thủy cũng mỉm cười xoa đầu cậu.

Ngô Lạc Vũ nhớ lại việc chính, cậu cầm tay hắn rồi hỏi: "Anh Thủy, em phải cắm sâu bao nhiêu mới được?"

"Đây." Ngô Hành Thủy nhặt một cây mạ lên ra dấu cho cậu: "Sâu khoảng chừng này. Tiểu Vũ cứ làm từ từ thôi, anh làm xong sẽ sang giúp em."

Ngô Lạc Vũ cười: "Cảm ơn anh Thủy, em phải tập làm cho quen thôi, không thể cứ dựa dẫm vào anh mãi được."

"Có gì đâu." Ngô Hành Thủy khẽ cười: "Như đêm qua..."

"Anh Thủy!" Ngô Lạc Vũ bực bội cắt ngang lời hắn: "Em thích anh mới cùng anh như vậy, nếu không phải lần trước bị thúc ép thì em cũng không đồng ý, em không phải loại người đó..."

Ngô Hành Thủy nhìn cậu, cười ngượng: "Anh biết mà Tiểu Vũ, anh cũng tình nguyện giúp em."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ nói: "Anh Thủy, lần sau em làm sai chỗ nào, anh phải nói sớm cho em biết."

Ngô Hành Thủy thừa cơ nghiêng người hôn cậu: "Sao Tiểu Vũ không chủ động hỏi anh?"

Hỏi ở đâu? Ai cũng phải làm việc đồng áng. Ngô Lạc Vũ nói: "Em đi đâu tìm?"

"Đó." Ngô Hành Thủy chỉ hướng cho cậu: "Cũng không xa lắm, buổi trưa qua nhà anh ăn cơm, anh bôi thuốc cho em."

Ngô Lạc Vũ đỏ mặt: "Em tự bôi. Anh Thủy, mau đi làm đi! Em cũng làm tiếp đây." Cậu đặt thuốc ở bụi cỏ gần bờ rồi xoay người lội xuống ruộng.

Chao ôi, Ngô Hành Thủy lắc đầu nhìn theo bóng lưng của cậu, hắn thực sự không hiểu được tâm tư của Tiểu Vũ, có đếm xỉa đến hắn hay không cũng là quyết định của Tiểu Vũ.

Ngô Lạc Vũ bận rộn suốt cả buổi sáng, việc cấy mạ cũng thuận buồm xuôi gió hơn, thậm chí còn tìm được chút niềm vui nho nhỏ. Tuy thắt lưng hơi mỏi nhưng so với việc vác thóc thì đỡ hơn nhiều mấy ngày trước vai cậu sưng phù hết cả, đến đêm không sao ngủ ngon được.

Cậu thu dọn rồi về nấu cơm, vừa về đến nhà đã thấy tiếng chuyện trò vọng ra từ bên trong, không biết ai đến. Họ hàng trong nhà cũng không nhiều, mà giờ gia cảnh thành ra như vậy nên chẳng ai dám tới lui thường xuyên vì sợ nhà cậu hỏi mượn tiền.

"Mẹ, con về rồi."

"Tiểu Vũ, mau vào đi, bạn con tới thăm con!" Tiếng mẹ cậu khá phấn khởi, Ngô Lạc Vũ dừng bước, vừa đi vào phòng đã thấy trên bàn chất đầy thuốc bổ.

"Lạc Vũ, cậu tệ với anh em thế, đi cũng không có nói cho tớ biết!"

Bả vai bị đánh một cái, Ngô Lạc Vũ ngẩng đầu, cậu trai trước mắt có dáng vẻ nho nhã, lịch sự, đeo kính gọng vàng rất ra dáng một học sinh ngoan.

Ngô Lạc Vũ cười với cậu ta: "Giản Thần, sao cậu lại tới đây? Nhà tớ khá hẻo lánh, thầy Lạc chỉ cho cậu à?"

Giản Thần chỉnh lại kính và gật đầu: "Thầy Lạc nhờ tớ thuyết phục cậu."

Bầu không khí bỗng thành ra khó xử, mẹ Ngô Lạc Vũ đã thu lại nụ cười trên mặt rồi nói với cậu: "Tiểu Vũ, dẫn bạn con ra ngoài nói chuyện, mẹ đau lưng, mẹ muốn vào nghỉ một lát."

Ngô Lạc Vũ gật đầu: "Vâng, con đi nấu."

Cậu vào bếp, Giản Thần đi theo sau. Ngô Lạc Vũ mở tủ ra nhìn một lượt rồi lấy mấy quả trứng, sau đó quay lại nhìn Giản Thần và nói: "Ngồi đó đi! Ừ, cái ghế màu đen ấy, ngày nào tớ cũng ngồi không bẩn đâu."

Giản Thần mỉm cười rồi ngồi xuống: "Tớ cũng chẳng chê bôi gì, cậu còn sạch sẽ hơn tớ nhiều, suốt ngày dọn bàn giúp tớ, ai cũng tiếc vì cậu không phải là lớp phó lao động!"

Ngô Lạc Vũ cười đáp: "Làm có tốt đâu!"

Cậu đập trứng vào bát, dùng đũa khuấy đều rồi nhặt hai cây cải thảo trong rổ lên, đổ một chậu nước vào rửa.

"Lạc Vũ." Giản Thần ngẩng đầu ngó xung quanh rồi nhìn Ngô Lạc Vũ đang ngồi xổm dưới đất, "Cậu thực sự không tính đi học nữa à? Cậu vẫn đứng đầu lớp, chỉ còn một năm nữa thôi, nhất định cậu sẽ đỗ vào một trường tốt!"

Ngô Lạc Vũ nghe vậy liền ngẩn người, sau đó ngẩng lên cười đáp: "Tớ có việc phải làm, nhìn cảnh nhà tớ đi, mẹ tớ không thể sống thiếu tớ được. Không sao, cuộc đời đâu phải chỉ có duy nhất một con đường đó. Chưa kể sau khi tớ đi, cậu nhất định sẽ giành được hạng nhất trong kỳ thi, đó chẳng phải là ước nguyện bấy lâu của cậu hay sao?"

"Không phải." Giản Thần đứng bật dậy, đẩy lại gọng kính vừa trượt xuống vì hành động bộc phát của mình, "Làm sao có thể giống nhau được cơ chứ?"

Cậu ta bước tới, ngồi xổm xuống nhìn Ngô Lạc Vũ rồi nói tiếp: "Tớ thật sự thấy tiếc cho cậu, nếu là vì tiền, tớ có thể cho cậu mượn, cậu có thể thuê hộ lý chăm sóc cho mẹ, sau khi cậu tốt nghiệp đại học nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, chắc chắn mẹ cậu sẽ đồng ý."

Chỉ có Giản Thần mới nghĩ ra được ý tưởng này, Ngô Lạc Vũ cúi đầu không đáp. Một lúc sau, cậu vớt rau đã rửa sạch ra xếp vào đĩa, mở nắp vung lên xem rồi nói: "Mải nói chuyện với cậu, đến cơm còn chưa nấu!"

Ngô Lạc Vũ vo gạo đổ vào nồi, đậy vung xong lại xoay người vào bếp nhóm lửa, lửa vừa bén lại chất củi, sau đó mới dừng lại nhìn Giản Thần và nói: "Giản Thần, tớ biết cậu làm thế chỉ vì tốt cho tớ. Thực ra những gì cậu vừa nói, thầy Lạc cũng nói với tớ rồi, tớ sẽ không quay lại đâu. Mẹ tớ không cho tớ ra ngoài, chính bản thân tớ cũng không muốn quay lại, con đường tớ đi đã trật nhịp rồi. Nói thế nào nhỉ, đừng thương hại tớ, những người dân ở đây đều sống như vậy cả. Tớ biết ơn vì bố mẹ từng cho tớ ra ngoài học hành, tớ cũng chẳng đau khổ lắm đâu, mẹ tớ đã mất đi bố nên tinh thần bà càng sa sút, bà rất cần người thân ở bên cạnh, tớ không thể bỏ mặc mẹ vào lúc này được. Hơn nữa, như tớ vừa nói đấy, cuộc đời không chỉ có một con đường để đi, đây là thực tại mà tớ phải đối diện nên tớ sẽ nỗ lực để làm cho bản thân tốt hơn. Tớ không thể ngày ngày ôm hận mà sống được, dù sao vẫn có thể học trực tuyến được mà, chi bằng cậu gửi cho tớ ít giáo trình, tài liệu qua mạng đi, lúc nào buồn tớ sẽ mở ra đọc."

Giờ Ngô Lạc Vũ đã nói đến thế rồi thì Giản Thần cũng đâu thể nói được gì hơn nữa, cậu ta thở dài: "Lúc nào cậu cũng lạc quan như vậy. Ừm, nếu cậu nghĩ lại thì hãy đến tìm tớ bất cứ lúc nào, chẳng ngại phải học muộn một năm đâu."

Ngô Lạc Vũ lắc đầu cười, nhìn ngọn lửa trong bếp rồi đáp: "Đun cái này trước đã, tớ ra vườn hái ít cà chua về làm trứng bác [1], đi với tớ! Mà bao giờ cậu về?"

"Làm sao?" Giản Thần đứng dậy đi theo cậu, "Tớ vừa mới đến mà cậu đã muốn đuổi tớ đi à?"

Ngô Lạc Vũ dẫn cậu ta ra vườn rồi nói: "Không thấy điều kiện ở đây rất tệ à? Tớ sợ cậu chủ Giản của chúng ta không sống nổi."

Giản Thần khẽ hừ một tiếng: "Tớ cũng chẳng đỏng đảnh như em gái tớ, nói, có phải chê tớ vướng bận? Vừa về đây đã phải lòng ai rồi đúng không? Ngày ngày hẹn hò, định ba năm sinh hai đứa nên không có thời gian tiếp tớ?

Bấy giờ, Ngô Lạc Vũ quay sang nhìn cậu ta một cái, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Giản Thần cau mày: "Không phải chứ? Cậu..."

"Không phải" Ngô Lạc Vũ kéo cậu ta đi về phía trước: "Không, không phải như cậu nghĩ đâu, nói thế nào nhỉ, bát tự còn chưa xem..."

Giờ Giản Thần còn sốc hơn: "Không phải chứ Ngô Lạc Vũ? Ở trường có biết bao nhiêu nữ sinh theo đuổi mà cậu chẳng chấp nhận ai, vừa mới về được mấy ngày mà đã có mối? Còn nói đường đường chính chính như vậy, không phải cậu vì cô ta nên mới quay về đấy chứ?"

Ngô Lạc Vũ im lặng nhìn cậu ta, Giản Thần cũng dừng lại, một lúc sau mới cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, tớ đã nói rồi..."

"Cậu đó" Ngô Lạc Vũ lắc đầu rồi nói, "Không sao, tớ đã quen với cái miệng của cậu rồi!"

"Này! Tớ thì sao? Tớ đứng hạng nhất môn ngữ văn còn nhiều hơn cậu đấy!"

"Phải, phải, phải hơn được hai lần nhỉ?"

"Một lần đã tính rồi, hai lần là đã được chứng minh!"

"Được, được, được, nghệ thuật nói chuyện của cậu chủ Giản đã tới tầm nghệ sĩ."

"Bớt móc mỉa kháy đểu đi. Tưởng tớ không không hiểu chắc?"

"Đương nhiên là cậu hiểu rồi, dù sao phần đọc hiểu của cậu cũng đạt điểm tuyệt đối."

"Này! Ngô Lạc Vũ, tớ tưởng cậu là nhi đồng thất học, tâm trạng suy sụp, ai ngờ cậu lại nhảy nhót tung tăng gớm nhỉ?"

"Không phải ai cũng có trái tim mong manh tựa pha lê như cậu."

"Cậu! Cậu muốn đuổi tớ đi đúng không? Cậu tính sai rồi! Tớ sẽ không đi!"

"Tớ nào dám đâu cậu chủ Giản..."

_____

28/04/2023

Nhớ vote ⭐️ cho tôi đó nha.

Nhân vật xuất hiện chắc cũng chẳng được tính là nam phụ vì chỉ xuất hiện ở đầu với gần cuối. Nếu là nam chính thì đã thành một bộ thanh xuân vườn trường, nuôi vợ từ sớm rồi. Tiếc là bé Vũ thích to cao đen hôi:))))