Niềm Vui Của Mưa

Chương 5: Còn chưa xem bát tự



Edit: Pa

"Chỗ các cậu sống cũng đẹp nhỉ."

Giản Thần rút điện thoại ra chụp vài tấm ảnh. Sau đó hướng camera về phía Ngô Lạc Vũ: "Nào, cười đi, để tớ còn có câu trả lời cho các anh em. Tớ sẽ nói với mọi người rằng cậu về nhà vẫn vui vẻ, hạnh phúc để mọi người không phải lo cho cậu nữa."

Ngô Lạc Vũ cười đáp: "Cũng chẳng có gì vui cả, cậu không biết đâu, giờ tớ đang nẫu hết cả ruột, sợ không kịp việc đồng áng đây. Giản Thần, nếu chưa muốn về thì chi bằng đi làm ruộng cùng tớ đi!"

"Hả?" Giản Thần lùi lại một bước: "Không phải chứ? Như này là muốn bắt lính hả? Không phải tớ không muốn đi nhưng tớ có biết làm đâu!"

"Ha ha!" Ngô Lạc Vũ cười ha hả, "Cậu tưởng tớ sẽ dắt cậu đi cùng thật sao? Tớ còn sợ cậu chủ Giản bị đỉa dọa ngã ngửa ra ruộng thì ai mà lôi về được ấy chứ. Nói thật, cậu định ở lại tới chiều nay hay ngày mai thì đi?"

Giản Thần cất điện thoại rồi đẩy kính lên: "Chắc là chiều, tớ chẳng thấy nhà cậu có cái giường nào trống cả, không tính thêm việc cho cậu đâu. Tớ sẽ gọi tài xế đến đón, cậu đừng lo, cơm nước xong tớ sẽ đi xem cậu làm ruộng như thế nào, chẳng thể tưởng tượng nổi."

Ngô Lạc Vũ gật đầu: "Được! Cho cậu xem trai đẹp cấy lúa thế nào."

Lúc họ ra vườn, Ngô Lạc Vũ bảo Giản Thần đứng bên trên, còn cậu cầm rổ xuống hái cà chua, nhân tiện vặt mấy quả ớt.

"Lạc Vũ, Lạc Vũ, có người theo dõi chúng ta!"

Nghe tiếng Giản Thần, Ngô Lạc Vũ mới ngẩng lên, vừa hay cậu đã hái đầy một giỏ cà chua rồi nên cũng trèo lên. Cậu tới chỗ Giản Thần và nhìn theo hướng cậu ta chỉ. Ở cách đó không xa, Ngô Hành Thủy đang nhìn về bên này, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, nom khá lạnh lùng, Ngô Lạc Vũ vẫy tay với hắn: "Anh Thuỷ!"

Ngô Hành Thủy rít một hơi thuốc, hắn liếc cậu một cái rồi xoay người đi.

"Cái người đó làm sao vậy?" Giản Thần quay lại hỏi: "Lạc Vũ, anh ta là ai thế?"

Ngô Lạc Vũ trả lời: "Anh hàng xóm của tớ."

"Thật á?" Giản Thần trầm ngâm gật đầu: "Dân vùng này đều đẹp trai nhỉ!"

Ngô Lạc Vũ bật cười: "Tại cậu chưa đụng phải người xấu thôi."

"Cũng phải." Giản Thần gật đầu rồi hỏi tiếp: "Sao lúc cậu gọi anh ta lại lờ đi? Nãy giờ, anh ta cứ nhìn chằm chằm làm tớ tưởng cậu vào nhầm vườn rau."

"Tớ không biết." Ngô Lạc Vũ thản nhiên đáp, cậu cũng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì nên chỉ cười một chút rồi nói: "Kể cả tớ có vào nhầm thì anh ấy cũng chẳng nói gì đâu."

Giản Thần nói: "Thế người đó cũng tốt phết đấy, hay anh ta sợ người lạ nhỉ?"

"Ha ha." Ngô Lạc Vũ cười: "Không phải đâu, được rồi về nấu cơm thôi, mà sao cậu lại để ý anh ấy thế?"

Giản Thần cũng xoay người đi theo cậu: "Nói thật với cậu, anh ta rất giống một nhân vật hoạt hình mà dạo gần đây em tớ đang mê mẩn, tranh ảnh dán đầy nhà luôn, tớ không muốn để ý cũng khó."

"Thật á?" Ngô Lạc Vũ mỉm cười: "Có khi anh Thuỷ còn chẳng biết truyện tranh là cái gì."

Giản Thần nhìn cậu, đẩy mắt kính rồi nói: "Lạc Vũ, sao cậu gọi người ta nghe thân thiết thế?"

Ngô Lạc Vũ cười đáp: "Ở đây mọi người đều như vậy, ai lớn hơn mình đều phải gọi là anh hết."

"Thật á?"

"Tớ lừa cậu làm gì?"

"Tớ lớn hơn cậu ba tháng, nào, gọi anh Thần đi nghe thử!"

"Cậu không phải người ở đây."

"Cậu đối xử bất công thế! Khiếu nại! Phân biệt đối xử với người từ nơi khác đến đấy hả."

"Hahaha! Không phải chứ, cậu được em gái gọi là anh rồi mà còn chưa đủ sao?"

"Nói thật là lâu rồi nó còn không thèm gọi tớ là anh nữa."

Cả hai vừa đi vừa ầm ĩ nên không phát hiện có một người đang nhìn họ từ một góc rất xa.

Vất vả thật, Giản Thần ngồi trong bóng râm còn thấy nóng, không biết Ngô Lạc Vũ làm thế nào mà quen được, bàn tay vốn dùng để nắn nót những nét chữ thật đẹp ấy không nên ngâm trong nước như thế này. Giản Thần nhìn thật lâu, không khỏi nói: "Lạc Vũ, nghỉ ngơi một lát đi, tay cậu phồng hết lên rồi!"

Ngô Lạc Vũ nhìn cậu ta rồi cười cười, gieo nốt chỗ mạ trong tay xong cậu rửa sạch tay, cầm bình nước lên uống mấy hớp.

"Chán lắm rồi đúng không? Bây giờ cậu đã muốn về chưa? Ở đây nóng nực, không có gì chơi cả."

Ngoài trời không có gió, Giản Thần tháo kính ra, lấy khăn giấy lau mồ hôi dính trên gọng rồi nói: "Lạc Vũ, hay cậu suy nghĩ lại đi?"

Ngô Lạc Vũ chỉ cười, cậu cúi đầu không đáp rồi uống thêm mấy hớp nước. Giản Thần vẫn còn đang nói tới chuyện gì đó thì Ngô Lạc Vũ đã chú ý đến một bóng người ở cách đó không xa, đang bước về bên này. Cậu mỉm cười vẫy với hắn: "Anh Thủy, anh tới tìm em à? Sao hồi sáng lại lờ em đi thế?"

"Ừ." Ngô Hành Thủy trả lời cụt ngủn rồi bước tới trước mặt cậu, nhìn Giản Thần và hỏi: "Bạn học của em à?"

Giản Thần đẩy kính lên và nói: "Là anh à? Xin chào, tôi là bạn cùng bàn của Lạc Vũ."

"Lạc Vũ..." Dường như Ngô Hành Thủy đã nghiền ngẫm hai từ này trước khi bật ra, hắn gật đầu đáp: "Chào cậu."

Sau đó, hắn quay sang nhìn Ngô Lạc Vũ và nói: "Không có gì, trưa nay anh không thấy em sang."

Hả?" Ngô Lạc Vũ đỏ mặt, "Đã bảo là để em tự bôi rồi mà."

"Gì thế?" Giản Thần không hiểu.

"Không có gì." Ngô Lạc Vũ lắc đầu, cởi mũ ra tự quạt cho mình.

Ngô Hành Thủy liếc cậu một cái rồi nói: "Về sau đừng ra đồng làm việc vào giữa trưa nữa, không làm xong thì để đấy anh giúp."

Ngô Lạc Vũ mỉm cười nhìn hắn nhưng không đáp.

Giản Thần nói: "Đại ca à, anh tốt thật đấy. Cảm ơn anh đã giúp đỡ Lạc Vũ của bọn tôi. Cậu ấy cũng mới làm mấy việc mấy việc đồng áng nên chưa thạo, nếu anh giúp được cậu ấy thì làm phiền anh. Bọn tôi ở xa chẳng giúp được gì, mỗi ngày đều sẽ cầu nguyện cho người tốt như anh cả đời được bình an."

"Giản Thần." Ngô Lạc Vũ cười, "Cậu đang nói cái quái gì vậy?"

Ngô Hành Thủy nhìn Giản Thần rồi đáp: "Cậu không cần phải cầu nguyện đâu."

Bầu không khí xung quanh ba người bỗng trở nên ngại ngùng, Ngô Lạc Vũ kéo Giản Thần đi rồi nói: "Được rồi, anh Thuỷ nói đúng, tớ nên về nghỉ ngơi rồi quay lại làm sau, bọn mình về nghỉ thôi, cậu gọi lái xe đến đón đi, cậu đến đây mà tớ không ngồi tiếp cậu thì cũng kỳ."

Ngô Lạc Vũ bước về phía trước vài bước lại thấy Ngô Hành Thủy cũng đi theo họ, cậu hỏi: "Anh Thuỷ, anh cũng về à?"

Ngô Hành Thủy gật đầu: "Anh có việc phải về."

Về đến nhà, Ngô Lạc Vũ rót cho Giản Thần một tách trà rồi qua xem mẹ, mẹ cậu đang ngủ, chiếc quạt điện nho nhỏ vẫn thổi trên đầu, Ngô Lạc Vũ tiến vào rồi xoay quạt ra hướng khác.

Cậu ra sân, múc một chậu nước rửa chân thì nghe tiếng Ngô Hành Thủy gọi từ phía bên kia bức tường. Ngô Lạc Vũ đặt chậu nước xuống, mỉm cười bước tới: "Anh Thủy, sao thế?"

Ngô Hành Thủy nhìn cậu rồi chậm rãi nói: "Em muốn trở lại trường à? Cậu ta tới thuyết phục em đúng không?"

"Anh Thủy đang lo lắng à?" Ngô Lạc Vũ lắc đầu cười: "Em đã về rồi thì sẽ không quay lại nữa."

Ngô Hành Thủy lại hỏi: "Thằng công tử bột kia cũng nằm trong danh sách lựa chọn bạn trai của em hả?"

Cái gì đấy? Ngô Lạc Vũ khẽ cau mày: "Anh Thuỷ, cậu ấy ngồi cùng bàn với em. Ở trường, em chỉ quan tâm đến việc học thôi, không nghĩ tới mấy chuyện đó."

Ngô Hành Thủy gật đầu, đưa túi kem trong tay cho Ngô Lạc Vũ, hắn nói: "Đưa cho bạn học ăn."

"Oa!" Ngô Lạc Vũ nhận lấy túi kem: "Anh vừa đi mua à?"

Ngô Hành Thủy lắc đầu: "Anh mua từ hôm qua rồi nhưng để trong tủ lạnh, quên không đưa cho em."

Ngô Lạc Vũ cười với hắn: "Cảm ơn anh Thuỷ!"

Thấy cậu cười ngọt ngào như vậy, nỗi buồn bực vô cớ trong lòng Ngô Hành Thủy cũng tiêu tán đi phần nào, hắn vuốt mũi cậu rồi nói: "Buổi tối mang thuốc sang chỗ anh, chắc chắn là em chưa bôi thuốc đúng không?"

Ngô Lạc Vũ chột dạ gật đầu: "Vâng."

Chẳng bao lâu, tài xế của Giản Thần đã đến nhưng xe không lái qua cổng thôn thông được nên đành dừng ở ngoài đó. Ngô Lạc Vũ lấy tất cả các loại thuốc bổ trong phòng mẹ mình để trả lại cho Giản Thần, bảo cậu ta cầm về nhưng Giản Thần cụp mắt không vui: "Tôi không cầm đâu, cậu giữ lại đi! Tôi cố ý mua mà."

Ngô Lạc Vũ mỉm cười đáp lại: "Giản Thần, tớ cũng biết nhìn đồ mà, những thứ này quá đắt, tớ sẽ có gánh nặng tâm lý."

"Vậy sao?" Giản Thần nhìn cậu, khóe miệng giật giật: "Thế đồ của anh ta đưa sao cậu nhận thản nhiên thế?"

"Hả?" Ngô Lạc Vũ hơi bất ngờ: "Anh ta? Anh Thủy á? Kem đâu có đắt, lần sau tớ có thể mua cho lại anh ấy, còn mấy đồ này thì khác."

Giản Thần nhấc kính xuống rồi ghé sát vào mặt Ngô Lạc Vũ. Ngô Lạc Vũ thấy khó chịu nên lùi lại: "Làm gì thế?"

Giản Thần lùi lại rồi nói: "Chẳng qua là do người đưa nên mới thấy khác ấy?"

Tình huống này là sao? Lúc Ngô Lạc Vũ đang định nói gì đó thì Giản Thần đã vỗ vai cậu, tiến lại gần rồi nhìn Ngô Lạc Vũ và nói: "Lạc Vũ, cậu là niềm tiếc nuối trong đời tớ."

"Đừng!" Ngô Lạc Vũ cười đáp: "Cái gì chứ, sao lại phóng đại như vậy, đừng thương hại tớ, như cậu nói đấy, tớ vẫn sống rất tốt!"

Giản Thần mỉm cười gật đầu: "Ừ. Tạm biệt, tớ sẽ không nhận lại đâu, về sau khó có cơ hội gặp lại nên cậu đừng cho là mình mắc nợ tớ." Cậu ta dừng lại một chút rồi cười nói: "Nếu Lạc Vũ vẫn nhớ đến tớ vì một món nợ thì cứ coi như mình đang hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tớ đi! Được không?"

Nghe xong, Ngô Lạc Vũ đành gật đầu bất đắc dĩ: "Được, được, được, cậu về đi, tài xế đang đợi."

Giản Thần mỉm cười, vừa tiến lên một bước thì đột nhiên xoay người ôm lấy Ngô Lạc Vũ, trước khi Ngô Lạc Vũ kịp phản ứng lại thì cái ôm đó đã kết thúc, cậu ta cười nói: "Lạc Vũ, cậu đối với anh ta khác hẳn, đó là lý do khiến tớ quyết định rời đi."

Trong lòng cậu hoảng hốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhất thời, Ngô Lạc Vũ không biết nên trả lời cậu ta như thế nào.

Giản Thần nhìn cậu rồi nói: "Nếu anh ta không tốt thì nhớ phải gửi tin nhắn cho tớ, tớ sẵn sàng ứng cử cho vị trí bạn trai tiếp theo của cậu."

"Giản Thần, cậu?"

Giản Thần mỉm cười: "Xin lỗi, vừa rồi tớ đã nghe các cậu nói chuyện. Chỉ có điều, lúc đó anh ta đã thấy tớ rồi mà vẫn hỏi cậu như vậy, chiếm hữu rất mạnh chứ không giống như cậu nói là bát tự còn chưa xem đâu."

Cậu thực sự không biết nên tiếp lời cậu ấy như thế nào, giờ quan hệ giữa cậu và anh Thủy thực sự cũng không rõ ràng cho lắm, nhất thời, Ngô Lạc Vũ chẳng biết trả lời sao cho phải. Giản Thần vỗ vai cậu rồi lùi về phía sau một bước: "Tạm biệt Lạc Vũ, nếu có cơ hội hãy đến tìm tớ. Nếu không thì đừng tìm tớ, tớ không muốn nhìn cậu ngọt ngào với người khác đâu, tớ đi đây, đừng tiễn tớ."

Ngô Lạc Vũ dõi theo cậu ta tới tận lúc lên xe, Giản Thần kéo cửa sổ xuống rồi vẫy tay với cậu từ xa, Ngô Lạc Vũ cũng vẫy lại.

Chiếc xe dần biến mất ở khúc cua trên đoạn đường núi, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, là tin nhắn của Giản Thần:

[Lạc Vũ, vừa rồi anh ta vẫn luôn nhìn bọn mình.]

Ngô Lạc Vũ cất điện thoại đi, quay đầu nhìn về cánh cổng nhà bên. Bức tường trong sân rất thấp nên chẳng thể che chắn bất cứ thứ gì, Ngô Hành Thủy đang dựa vào cửa hút thuốc, thấy cậu quay lại, hắn bỏ điếu thuốc xuống rồi vẫy tay với Ngô Lạc Vũ.

Bây giờ chỉ còn mỗi có hai người. Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn chạy tới, vượt qua bức tường trước sân. Lúc cậu bước đến chỗ Ngô Hành Thủy thì hắn đã dập tàn thuốc. Ngô Lạc Vũ nói: "Anh Thủy, em chưa thấy anh hút thuốc bao giờ?"

Ngô Hành Thủy nói: "Anh không nghiện, thỉnh thoảng mới hút thôi, Tiểu Vũ không thích mùi thuốc lá nên anh không hút thuốc trước mặt em."

"Thế á?" Ngô Lạc Vũ nhìn hắn rồi hỏi: "Sao anh biết em không thích mùi thuốc lá?"

Ngô Hành Thủy nói: "Chú Hoa từng nói với anh, anh nhớ."

"À." Ngô Lạc Vũ gật đầu, lúc nhắc đến bố, cậu lại thấy hơi buồn. Bố tốt với cậu nhất trên đời, ông dành 100% niềm tin cho con mình và luôn che mưa chắn gió cho cậu. Bây giờ ông đã mất, cái nhà này chỉ có thể được trông cậy vào cậu.

Ngô Hành Thủy đưa tay xoa đầu cậu, hắn kéo cậu vào phòng rồi hỏi: "Có mang thuốc sang không?"

Ngô Lạc Vũ lắc đầu: "Không."

Ngô Hành Thủy ghé sát lại hỏi: "Còn đau không?"

Ngô Lạc Vũ đỏ mặt: "Không đau lắm."

"Thế thì." Ngô Hành Thủy đặt tay lên má cậu, cúi người xuống hỏi: "Hút thuốc thì có được hôn em không?"

"Em không thích." Ngô Lạc Vũ chớp mắt một cái, khẽ lắc đầu.

"Ừ." Ngô Hành Thủy chậm rãi buông tay.

Ngô Lạc Vũ mỉm cười, dang tay ôm lấy Ngô Hành Thủy rồi nói: "Anh Thủy, miệng anh hôi quá."

Tiểu Vũ đã chủ động thì tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua, Ngô Hành Thủy ôm eo cậu, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Ngô Lạc Vũ nói tiếp: "Vừa rồi, lúc anh vừa hút thuốc vừa nhìn em trông hơi sợ."

Ngô Hành Thủy vuốt eo cậu: "Ừ."

"Anh Thủy." Ngô Lạc Vũ ngẩng đầu quan sát thái độ của hắn, cậu hỏi: "Anh đang ghen à?"

Ngô Hành Thủy nhìn cậu một lúc lâu rồi mới trả lời: "Anh không biết. Chỉ là không nhịn được, muốn xem em đang làm gì."

"Ra thế" Ngô Lạc Vũ cười: "Sau đó thì sao? Hình như Giản Thần thích em thật."

Ngô Hành Thủy ra sức ôm chặt lấy eo cậu: "Tiểu Vũ nói thích anh rồi."

Dù Ngô Lạc Vũ sắp ngạt thở nhưng vẫn mỉm cười vuốt ve gương mặt của hắn rồi gật đầu: "Ừm. Anh Thủy, không phải anh muốn em dạy anh cách thích người hay sao? Giờ em nói anh nghe, chuyện này không thể dạy được."

Ngô Hành Thủy nhìn cậu: "Thế chúng mình làm sao bây giờ?"

Thấy hắn cau mày, Ngô Lạc Vũ cười đáp: "Anh Thủy, có đôi khi anh cũng đáng yêu phết í."

Ngô Hành Thủy nhíu mày, không biết trả lời thế nào thì Ngô Lạc Vũ đã nhón chân hôn hắn một cái, cậu nói: "Chờ buổi tối anh đánh răng xong rồi hôn."

"Ừ." Ngô Hành Thủy gật đầu.

Thỉnh thoảng anh Thủy cũng ngoan thật đấy, Ngô Lạc Vũ lại cười: "Buông em ra, em về thu dọn ít đồ, tối sẽ qua chỗ anh."

Ngô Hành Thủy ngoan ngoãn buông tay. Bỗng, Ngô Lạc Vũ bật cười. Vài giây sau, dưới ánh mắt khó hiểu của Ngô Hành Thủy, cậu lại kiễng chân, hai tay ôm cổ Ngô Hành Thủy rồi kéo sát lại, sau cùng lại hé miệng hôn hắn.

Ngô Hành Thủy vẫn hơi ngỡ ngàng, hắn ngây ra đó, miệng hơi hé, Ngô Lạc Vũ dễ dàng luồn lưỡi vào rồi bắt đầu khuấy đảo đầu lưỡi của Ngô Hành Thủy. Mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng, Ngô Lạc Vũ không dừng lại, thậm chí càng mãnh liệt hơn.

Sau vài giây, rốt cuộc Ngô Hành Thủy cũng tỉnh, hắn ôm eo cậu rồi bắt đầu chủ động mút, hai người không ngừng thở dốc cho đến lúc cái thứ giữa hai chân đều dựng lên đòi biểu tình. Ngô Hành Thủy nhìn Ngô Lạc Vũ, trong mắt còn hằn lên sự nghi hoặc, Ngô Lạc Vũ chạm vào mặt hắt, cẩn thận cảm nhận và nói: "Anh Thuỷ đang ghen nên em phải dỗ dành."

Ngô Hành Thủy im lặng nhìn cậu, dường như lại muốn áp vào để hôn thì Ngô Lạc Vũ lại nhẹ nhàng tránh né, cậu nói: "Lần sau đừng hút thuốc nhé anh Thủy. Em thật sự không thích mùi thuốc."

Ngô Hành Thủy ôm cậu, gật đầu. Ngô Lạc Vũ lại cười: "Em đi đây."

Ngô Hành Thủy xoa xoa thắt lưng của cậu rồi đáp: "Tiểu Vũ, buổi tối nhớ mang theo thuốc."

Ngô Lạc Vũ gật đầu: "Vâng."



_____

02/05/2023

Đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha.