Niềm Vui Của Mưa

Chương 6: Mất công bôi thuốc



Edit: Pa

Lần này, Ngô Lạc Vũ đợi đến đêm mới qua, sau đó cậu đi thẳng vào phòng Ngô Hành Thủy. Ngô Hành Thủy dựa lưng vào thành giường nghịch điện thoại, hắn mặc một chiếc áo phông đơn giản cùng quần đùi màu xám, thoạt nhìn thật khoan khoái, trông chẳng khác gì sinh viên đại học. Thấy cậu vào, Ngô Hành Thủy bỏ điện thoại xuống để nhìn cậu còn Ngô Lạc Vũ thì đặt túi thuốc lên đầu giường rồi ngồi ra mép giường, còn chưa ngồi vững thì Ngô Hành Thủy đã ôm cậu vào lòng.

Được người khác ôm vào lòng cũng dễ chịu thật, Ngô Lạc Vũ mỉm cười, dựa lên vai Ngô Hành Thủy rồi hít hà, cậu nói: "Quần áo của anh Thuỷ có mùi nắng."

Ngô Hành Thủy bật cười, đáp: "Anh giặt quần áo sạch hơn Tiểu Vũ nhiều."

"Há?" Ngô Lạc Vũ nghiêng người nhìn hắn: "Sao cơ? Sao anh Thuỷ lại biết?"

Ngô Hành Thủy nhìn cậu cười nhưng không đáp, Ngô Lạc Vũ nhìn hắn chằm chằm rồi cau mày nghi hoặc, nhìn một lúc lại cười nói: "Anh Thủy, anh mặc mấy bộ đơn giản như này rất đẹp."

Ngô Hành Thủy đưa tay vuốt má cậu, hắn nói: "Tiểu Vũ thích à?"

"A..." Ngô Lạc Vũ cười, gật đầu rồi nói: "Anh Thủy muốn nhử em à?"

"Ừ." Ngô Hành Thủy nâng mặt cậu sát lại: "Tiểu Vũ, anh tắm rửa sạch sẽ rồi, giờ anh hôn được chưa?"

Ngô Lạc Vũ nháy mắt với hắn: "Từ khi nào mà Anh Thủy muốn hôn cũng phải được em đồng ý thế?"

Ngô Hành Thủy lấy ngón tay vuốt nhẹ lên mặt cậu, hắn nhìn cậu rồi nói: "Anh không đoán được tâm tư của Tiểu Vũ nên phải hỏi nhiều hơn."

Lời hắn nói nghe có vẻ rất tội nghiệp, Ngô Lạc Vũ duỗi tay ôm cổ hắn, chủ động nâng cằm lên, môi hai người cách nhau chưa đến một centimet, cậu cười đáp: "Vậy em đếm một, hai, ba xong anh lại hôn em."

Ngô Hành Thủy ừ một tiếng rồi im lặng chờ đợi.

"Một." Ngô Lạc Vũ chậm rãi nhích lại gần, "Hai." Bắt đầu môi chạm môi, "Ba."

Chữ cuối cùng đã bật ra khỏi đường môi, rốt cuộc cũng được phép, Ngô Hành Thủy nâng cằm Ngô Lạc Vũ rồi đáp xuống một nụ hôn mãnh liệt. Hắn cạy hàm, đầu lưỡi xông vào rất thô bạo, tay kia đỡ gáy Ngô Lạc Vũ khiến cậu không thể nhúc nhích được.

Lúc đầu, Ngô Lạc Vũ ngửa cổ đáp lại nhưng sau một hồi đã nhũn cả người ra vì nụ hôn nên từ từ ngả vào lòng Ngô Hành Thủy, tiếng rên rỉ khẽ tràn ra từ cổ họng.

Nhiệt độ trong cơ thể cũng nóng dần lên, trong lòng nhộn nhạo không chịu được, Ngô Hành Thủy luồn tay vào trong áo bắt đầu vuốt ve làn da của Ngô Lạc Vũ, vuốt từ thắt lưng vuốt lên, dọc theo sống lưng đến bả vai rồi luồn ra phía trước, ngón tay véo nhẹ núm vú rồi nhào nặn.

"Hmm..." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt, dựa lên vai Ngô Hành Thủy rồi thở hổn hển, Ngô Hành Thủy cúi đầu hôn lên má cậu, sau đó ngẩng đầu như thể muốn hôn thêm lần nữa.

"Ây..." Ngô Lạc Vũ thở dốc, cự tuyệt nụ hôn của hắn: "Được rồi, anh Thuỷ, đừng sờ chỗ đó nữa."

Đuơng nhiên, giờ đã là lúc nào, sao hắn nghe lọt lời cậu nói cho được, Ngô Hành Thủy nhìn cậu và bắt đầu duỗi tay cởi đồ. Chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình nhanh chóng bị lột ra, hắn bế Ngô Lạc Vũ lên giường rồi vươn tay tụt quần, kéo cả quần lót theo cùng.

Khoảnh khắc bị lột trần trước mắt người khác thì ai chẳng thẹn, Ngô Lạc Vũ đỏ mặt, che mắt lại, cậu khép chân như thể không muốn để Ngô Hành Thủy thấy. Ngô Hành Thủy vuốt dọc đùi cậu rồi cúi xuống, kéo ​​tay cậu ra và nói: "Tiểu Vũ xấu hổ à? Sao không cho anh nhìn? Đang chảy nước à?"

"Dạ" Ngô Lạc Vũ cắn môi dưới gật đầu, cậu hướng về phía Ngô Hành Thủy rồi nói: "Anh Thủy, đừng nhìn mà."

Ngô Hành Thuỷ vuốt ve gương mặt cậu, mỉm cười đáp: "Tiểu Vũ sang đây để anh bôi thuốc cho mà, em quên à? Em không cho anh nhìn thì anh bôi thuốc kiểu gì?"

Ngô Lạc Vũ đỏ mặt nhìn xuống, Ngô Hành Thủy lại nói: "Tiểu Vũ, dang rộng chân ra."

Thời gian trôi qua từng chút một, Ngô Lạc Vũ liếm môi, mở đôi chân đang khép chặt, giữa hai chân đã lầy lội vì cơn n*ng, cánh hoa chẳng thể che đậy được dòng mật ngọt đang từ từ chảy xuống.

Ngô Hành Thủy tách chân cậu rộng hơn, hắn cúi xuống nhìn nụ hoa đang chớm nở, nhẹ nhàng nói: "Bé đĩ dâm."

"Hừ..." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt nhìn hắn, nhíu mày, có vẻ cậu không hài lòng với danh hiệu này cho lắm. Ngô Hành Thủy ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói: "Tiểu Vũ, bướm sưng hết lên rồi mà vẫn dâm thế?"

Rốt cuộc, Ngô Lạc Vũ cũng không nhịn được nữa, cậu nói: "Anh Thủy, anh đừng nói tục như vậy nữa."

Ngô Hành Thủy chạm vào nụ hoa, mơn trớn dòng mật ngọt, đồng thời cũng ngước lên nhìn Ngô Lạc Vũ.

"Anh Thuỷ vốn là người thô tục, không biết nói những lời hoa mỹ như mấy người thành phố."

"Chua thế." Ngô Lạc Vũ lại cười rộ lên: "Anh Thủy, vẫn ghen đấy à?"

Ngô Hành Thủy liếc cậu một cái, chẳng nói năng gì. Hắn với túi thuốc ở đầu giường rồi tiện tay rút mấy tờ giấy, nhẹ nhàng lau đi chút mật ngọt vương trên cánh bướm, sau đó cẩn thận bôi thuốc cho cậu.

"Hừm..." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt thở dốc, nói: "Anh Thủy, muốn anh sờ."

Ngô Hành Thủy nhìn cậu một cái, đóng thuốc lại rồi nói: "Bướm của Tiểu Vũ sưng lên rồi, không đùa được đâu, nghe lời."

"Ừ." Ngô Lạc Vũ gật đầu, sau đó ôm chặt lấy Ngô Hành Thủy, dụi dụi vào người hắn ra vẻ tủi thân, "Ừm... anh Thủy... anh Thủy..."

Ngô Hành Thủy đưa tay phát vào mông cậu, giữ chặt không cho cậu sấn lại, hắn nói: "Bé cưng, nhịn đi, đợi anh Thủy liếm cho em."

"Hừ." Ngô Lạc Vũ ôm chặt hắn, không lộn xộn nữa, cậu đặt tay lên vai Ngô Hành Thủy, vừa dựa vào đã cảm nhận được dương v*t nóng bỏng đang áp lên đùi mình.

Dù sao cũng phải có qua có lại, Anh Thủy liếm cho cậu mấy lần rồi. Ngô Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Anh Thủy, để em liếm cho anh."

Ngô Hành Thủy gật đầu nhìn cậu, hắn ngồi dậy, dựa vào đầu giường rồi cởi quần đùi ra. Con đại bàng lông đen rậm rạp đang sừng sững, lộ rõ ​​sức sống.

Ngô Lạc Vũ chui vào giữa háng, lấy tay nâng chú đại bàng lên, ghé sát lại để ngửi mùi tanh đặc trưng của dương v*t. Cậu ngước lên trong giây lát, Ngô Hành Thủy xoa đầu cậu và nở nụ cười trên môi.

Nhận được sự khích lệ, Ngô Lạc Vũ hé miệng, ngậm lấy con *** to lớn và liếm láp, cậu thè lưỡi liếm quanh quy đầu, Ngô Hành Thủy rít lên, hắn vuốt tóc cậu rồi hỏi: "Tiểu Vũ, em học từ ai?"

Ngô Lạc Vũ mút mút mấy cái rồi nhè quy đầu ra, cậu nhìn Ngô Hành Thủy rồi đáp: "Thỉnh thoảng mọi người lại gửi link vào trong nhóm nên em cũng nhấp vào xem thử."

Ngô Hành Thủy gật đầu nói: "Ngậm vào rồi mút."

"Ưm." Ngô Lạc Vũ liếm môi, ngoan ngoãn há miệng ngậm hết quy đầu, dùng sức hút mấy cái, cố gắng nuốt vào thật nhiều. Nhưng chim của Ngô Hành Thủy thực sự quá to, Ngô Lạc Vũ nỗ lực suốt cả một buổi, nó đã chui tận tới họng cậu rồi mà mới chỉ được mỗi đoạn ngắn.

Ngô Hành Thủy xoa xoa mặt cậu rồi nói: "Như thế thôi, Tiểu Vũ, đừng để chọc đau họng."

Đuôi mắt Ngô Lạc Vũ cong cong tựa như đang đang cười, cậu nuốt nòng đại bác vào trong miệng, đẩy thật sâu vào trong. Ngô Hành Thuỷ sung sướng thở dốc, ưỡn lưng phối hợp theo từng nhịp đưa đẩy của cậu.

"Hmm..." Ngô Lạc Vũ cau mày, lần này hắn thúc mạnh quá nên hơi đau. Ngô Hành Thủy xoa đầu cậu rồi từ từ kéo khẩu đại bác của mình ra, hắn cầm tay Ngô Lạc Vũ, bắt đầu tuốt nòng pháo đã thấm đẫm dịch nhầy.

"Tiểu Vũ chỉ cần ngậm quy đầu là được."

Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn ngậm quy đầu, thậm chí còn nhắm mắt lại để cảm nhận. Tay cũng bị Ngô Hành Thủy kéo đi lau lau thân súng bị chừa lại bên ngoài, đầu lưỡi chống lên quy đầu, cậu còn cảm nhận được lỗ sáo đang khẽ mấp máy trên đầu lưỡi, khiêu khích cậu khoan sâu vào trong nó. Khẩu đại bác rung lên vài cái rồi từ từ nã pháo.

Ngô Lạc Vũ nuốt phải một búng tinh dịch, suýt nữa thì nghẹn. Ngô Hành Thủy với tay rút mấy tờ giấy cho cậu rồi nói: "Nhổ ra đi."

Ngô Lạc Vũ ngước đôi mắt đỏ hoe vô tội lên nhìn Ngô Hành Thủy: "Em nuốt rồi."

Ngô Hành Thủy vuốt ve mặt cậu, ngón tay ấn ấn lên bờ môi rồi hỏi: "Cục cưng, đồ của anh Thủy có ngon không?"

"Ừm..." Ngô Lạc Vũ ngẩng lên nhìn hắn rồi lắc đầu: "Không ngon."

Ngô Hành Thủy cười, nâng cằm cậu lên rồi hôn sâu mấy hồi, sau đó mới nói: "Thế thì lần sau không ăn nữa."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ gật đầu, duỗi tay ôm Ngô Hành Thủy, "Anh Thủy, mình đi ngủ thôi!"

Ngô Hành Thủy đỡ cậu nằm xuống tới, xoa lưng cho cậu.

"Tiểu Vũ mệt à?"

"Em không mệt" Ngô Lạc Vũ ôm hắn, "Vẫn bình thường, nhưng ngủ thì không phải nhịn nữa."

Ngô Hành Thuỷ thò tay xuống sờ sờ, quả nhiên giữa hai chân đã tràn trề mật ngọt.

"Ui, Anh Thủy, đừng sờ." Cơ thể Ngô Lạc Vũ vặn vẹo.

Ngô Hành Thủy cười tủm tỉm: "Tiểu Vũ tự tới đi."

"Em" Ngô Lạc Vũ đỏ mặt cúi đầu, ôm chặt cổ Ngô Hành Thủy rồi đập luôn cái bình mẻ [1]: "Em muốn, anh Thủy... Ừm... anh Thủy, giúp em với..."

Ngô Lạc Vũ bắt đầu cọ vào đùi Ngô Hành Thuỷ, hắn xoa đầu rồi hỏi cậu: "Thế bôi thuốc vô ích à, không lành được thì phải làm sao đây?"

"Ưm... anh Thủy..." Ngô Lạc Vũ bắt đầu sốt ruột, cậu cầm tay Ngô Hành Thủy kéo xuống dưới háng rồi nói: "Chẳng sao cả, ừm, anh Thủy nhá, anh Thủy..."

Ngô Hành Thủy thở dài, luồn ngón tay vào những cánh hoa, xoa xong lại dò tới âm vật rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ừm, anh Thủy, sướng quá." Ngô Lạc Vũ nhắm nghiền mắt.

Ngô Hành Thủy nhìn Ngô Lạc Vũ rồi từ từ ghé sát lại hôn lên môi cậu, ngón tay vẫn không ngừng chuyển động, Ngô Lạc Vũ gác hai chân lên người hắn rồi run rẩy rúc vào trong ngực.

Ngô Hành Thủy ôm chặt lấy cậu, tần suất nhào nặn cũng tăng lên, chẳng bao lâu thì Ngô Lạc Vũ đã thở hồng hộc rồi lên đỉnh. Cậu tì lên cánh tay của Ngô Hành Thủy, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Mấy ngón tay vương đầy mật ngọt, Ngô Hành Thủy với một tờ giấy rồi cúi xuống hôn Ngô Lạc Vũ, sau đó lau mồ hôi cho cậu. Khi chạm lên khuôn mặt đỏ bừng của Ngô Lạc Vũ, hắn nhẹ nhàng nói: "Mồ hôi của Tiểu Vũ cũng thơm nữa."

Ngô Lạc Vũ trợn mắt nhìn hắn, dần dần mới bình tĩnh lại, cậu nói: "Anh Thủy, anh nói nghe biến thái thế."

Ngô Hành Thủy mỉm cười, vuốt lại tóc mái trên trán cậu rồi cúi người liếm lên má Ngô Lạc Vũ và nói: "Thơm thật mà."

Ánh mắt thật đáng sợ... Ngô Lạc Vũ nhìn hắn, khẽ run.

Ngô Hành Thủy mỉm cười, lấy giấy lau khô mặt cho cậu rồi hỏi: "Thoải mái chưa? Giờ đi ngủ được rồi chứ hả."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ gật đầu: "Anh Thủy thật lợi hại."

Ngô Hành Thủy bật cười, hắn nhấc đùi cậu lên, thay cậu lau đi những giọt mật còn vương lại, Ngô Lạc Vũ vẫn còn chút khoái cảm nên hắn vừa chạm vào âm vật đã không kìm được khẽ lắc eo.

Hắn ném cục giấy đi, xoa eo Ngô Lạc Vũ và ôm cậu vào lòng: "Sao Tiểu Vũ lại mẫn cảm thế chứ?"

Ngô Lạc Vũ cọ vào cánh tay hắn rồi: "Trời sinh, lần đầu tiên thủ dâm em còn rú lên trong ký túc xá, xuýt nữa thì bị bọn họ phát hiện."

Tưởng tượng đến cảnh đó, Ngô Hành Thủy vừa xoa lưng cho cậu vừa nhẹ nhàng đáp: "Tiểu Vũ dâm thế, còn dạng chân ra thủ dâm thì lẳng lơ quá, ai mà chịu được."

Ngô Lạc Vũ nhìn nhìn rồi đạp hắn một cái, cậu nói: "Còn nói ai, anh đừng quên là chính anh đã lén theo dõi em rồi thủ dâm, Hư quá đi!"

"Tiểu Vũ rất đẹp." Ngô Hành Thủy khẽ nói, "Anh không phải dạng tốt lành gì, Tiểu Vũ đĩ lắm, anh vẫn luôn rình cơ hội để làm tình với Tiểu Vũ."

Giọng điệu của hắn khiến Ngô Lạc Vũ sợ ngây người, cậu sững sờ một lúc rồi đáp: "Anh Thủy, anh như thế thì hơi..."

"Như nào?" Ngô Hành Thủy khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt cậu.

Ngô Lạc Vũ nói: "Em không hình dung ra được tính từ nào."

Ngô Hành Thủy mím môi cười, hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên má của Ngô Lạc Vũ, nhìn cậu và nói: "Anh thực sự muốn *** Tiểu Vũ."

"Thật á?" Ngô Lạc Vũ cười đáp: "Vậy anh Thủy phải nỗ lực một chút để mau chóng thích em."

Lại thích, Ngô Hành Thủy mỉm cười bất đắc dĩ, xoa xoa đầu cậu rồi nói: "Ngủ đi, Tiểu Vũ."

Ngô Lạc Vũ ôm hắn, cười mỉm: "Chúc anh Thuỷ ngủ ngon, hôm nay em thích anh lắm đó."

Ngô Hành Thủy chạm vào mặt cậu rồi cúi xuống hôn một cái.

_____

[1] Đập luôn cái bình mẻ: Bản gốc 破罐子破摔 (Bình vỡ lại bị đánh vỡ) ẩn dụ rằng khi người ta làm sai hoặc thất bại thì cố tình để sự việc qua đi mà không sửa chữa, hoặc cố tình làm cho sự việc hỏng hẳn.

_____

05/05/2023

Trước nghỉ lễ tôi cứ nghĩ ở nhà rảnh rỗi edit trước một nùi nhưng ai ngờ cứ ngủ miết nên không được chương nào. Ngủ đến đau cả đầu. Mấy ngày đi làm vẫn còn dư âm. Mai thứ 7 mà tôi vẫn phải đi làm huhu... Sao mới thoát lười đây.