Niềm Vui Của Mưa

Chương 7: Thích



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pa

Ngô Hành Thủy muốn cậu hồi phục thân thể nên mấy ngày nay không để Ngô Lạc Vũ qua đây. Công việc đồng áng mệt mỏi khiến Ngô Lạc Vũ thường xuyên không duỗi thẳng lưng nổi, cứ tắm xong là lăn ra ngủ. Đến hôm cuối, Ngô Hành Thủy qua giúp Ngô Lạc Vũ làm nốt cho xong. Mặt trời lặn dần nhưng ánh hoàng hôn của chạng vạng ngày hè còn đọng lại, sáng bừng cả khoảng trời.

Ngô Lạc Vũ rửa sạch tay rồi ôm lấy Ngô Hành Thủy: "Cám ơn anh Thủy, cuối cùng em cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi."

Ngô Hành Thủy xoa xoa thắt lưng cho cậu, hắn nắm tay Ngô Lạc Vũ và nói: "Tiểu Vũ, gả cho anh đi, anh sẽ không để em làm mấy việc này nữa, tay em trắng như vậy, không nên làm mấy việc nặng nhọc."

Ngô Lạc Vũ mỉm cười: "Anh Thuỷ, không sao đâu, em cũng là con trai mà."

Ngô Hành Thủy nhìn cậu, ánh mắt không giấu nổi nỗi xót xa. Hắn thở dài rồi nói: "Có lẽ Tiểu Vũ nên tiếp tục việc học."

"Bây giờ em rất ổn." Ngô Lạc Vũ cười cười rồi dắt hắn bên bờ. Hai đứa trầm mặc một lúc, Ngô Lạc Vũ lơ đễnh nên trượt chân trên bùn ướt, thấy cậu sắp ngã thì Ngô Hành Thủy đổ hẳn người xuống để đỡ cậu.

Rầm một cái, nước bắn lên tung tóe, Ngô Lạc Vũ hét lên một tiếng rồi vội vàng nhổm người dậy lay lay Ngô Hành Thủy: "Anh Thuỷ, anh không sao chứ? Em xin lỗi, em hơi thất thần."

Ngô Hành Thủy ôm cậu vào lòng, cong khóe môi: "Không sao đâu, Tiểu Vũ. Còn em thì sao? Có đau không?"

"Dạ không, anh thật sự không sao đấy chứ?" Ngô Lạc Vũ định kéo hắn lên thì lại bị Ngô Hành Thủy khóa chặt không nhúc nhích nổi.

"Ừm, Tiểu Vũ, cho anh ôm một lát, anh không muốn cử động."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ gật đầu nhìn hắn rồi tựa vào vai Ngô Hành Thủy.

Bầu trời từ từ luân chuyển ngũ sắc trong ánh chiều tà [1], vệt cam cuối cùng cũng nhoè đi khi trời chuyển tối.

"Hoàng hôn có đẹp không anh Thủy?" Tiếng Ngô Lạc Vũ đã phá vỡ trầm lặng trong lúc này.

"Đẹp." Ngô Hành Thủy lại siết chặt hơn.

Cùng nhau ngắm hoàng hôn thật lãng mạn. Khóe môi của Ngô Lạc Vũ cũng vô thức cong lên, cậu ngước mắt lên nhìn Ngô Hành Thủy rồi hôn vội lên cằm hắn.

Trước khi Ngô Hành Thủy kịp phản ứng thì Ngô Lạc Vũ đã đứng dậy tay kéo hắn lên.

Ngô Hành Thủy nắm chặt tay cậu, cứ thế lặng lẽ kéo nhau bước về phía trước. Khi họ tình cờ gặp những người cùng thôn trên đường thì thản nhiên đi sát lại rồi kéo đôi tay đang nắm ra sau lưng, chẳng ai chịu buông tay.

Tới trước cửa mới bắt đầu buông tay, Ngô Lạc Vũ vẫy tay với hắn: "Anh Thuỷ, anh về tắm đi, ướt hết rồi."

Ngô Hành Thủy gật gật đầu, nhìn cậu rồi hỏi: "Tiểu Vũ, mai không có việc gì, tối nay em có sang không?"

"Ừm." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt gật đầu, "Thu dọn nhà cửa xong, em sẽ qua."

Ngô Hành Thủy mỉm cười bước về phía nhà mình.

Về đến nhà, Ngô Lạc Vũ đặt bình nước nước xuống rồi bưng một chậu nước đi rửa chân như thường lệ, tiếng mẹ cậu vọng ra từ trong phòng, bà nói tối nay muốn ăn cà tím.

Ngô Lạc Vũ vào bếp tìm thử nhưng hình như không có, cơ mà lần trước qua nhà anh Thủy thấy bên đấy có không ít, hắn còn bảo trồng nhiều quá ăn không hết, chi bằng qua xin anh Thuỷ mấy quả.

Ngô Lạc Vũ thuận lợi trèo tường qua nhà hắn rồi nhảy vào trong sân, vừa mở cửa đã thấy Ngô Hành Thủy đang tắm, nước chảy từ vai xuống mắt cá chân, thân hình tuy gầy nhưng rắn chắc, căng lên thành những vòng cung.

Vốn dĩ hình ảnh đó khá khiêu gợi nhưng lại chẳng gợi lên chút tình nào trong lòng Ngô Lạc Vũ, vì cậu đang chú ý tới những vết thương loang lổ trên lưng của anh Thuỷ, thậm chí có mấy chỗ còn đang rớm máu.

Ngô Hành Thủy thấy động nên quay đầu lại, thấy cậu ngẩn người đứng đó liền vẫy tay: "Tiểu Vũ, lại đây."

"Dạ." Ngô Lạc Vũ chạy tới, ôm chặt eo hắn.

Ngô Hành Thủy xoa đầu cậu rồi hỏi: "Sao thế, Tiểu Vũ? Em khó chịu ở đâu à?"

"Anh Thủy." Hốc mắt Ngô Lạc Vũ đỏ ửng, cậu ngẩng lên nhìn hắn: "Vừa rồi, anh bị thương sao không nói với em?"

Ngô Hành Thủy mỉm cười: "Không sao, anh da thô thịt dày, có đau mấy đâu. May mà Tiểu Vũ không ngã."

"Ai mà không đau chứ..." Ngô Lạc Vũ ôm hắn, bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

Ngô Hành Thủy lau nước mắt cho cậu, hắn nói: "Tiểu Vũ, anh Thủy không sao mà, thật sự không đau đâu, nếu em để ý thì tối qua bôi thuốc cho anh!"

Ngô Lạc Vũ lấy mu bàn tay quệt nước mắt, gật đầu thật mạnh: "Vâng!"

Cậu lùi lại, muốn vòng ra sau để nhìn kỹ miệng vết thương thì bị khẩu đại bác của hắn lại chĩa vào người cậu. Ngô Lạc Vũ cúi đầu nói: "Anh Thủy, sao lúc nào anh cũng..."

"Tại Tiểu Vũ cả đấy." Ngô Hành Thủy đưa tay xoa đuôi mắt của cậu rồi nói: "Tiểu Vũ khóc đẹp quá, hồng cả mắt hai mắt nên anh chỉ muốn liếm hay dùng chim *** một trận thôi."

Ngô Lạc Vũ ngơ ngác nhìn hắn, Ngô Hành Thủy vuốt ve gương mặt cậu, hắn cười hỏi: "Tiểu Vũ tới tìm anh có chuyện gì?"

Ngô Lạc Vũ đặt tay lên vai rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cậu nói: "Em xin anh ít cà tím, mẹ em muốn ăn nhưng nhà không còn. Anh Thủy, hôm nay anh đừng nấu nữa, chẳng phải anh nói muốn ăn đồ em nấu sao? Lát em bưng qua cho anh."

"Thật ư?" Ngô Hành Thủy nhìn cậu cười: "Được. Anh chờ em."

Ngô Lạc Vũ cầm cà tím về xào với thịt băm, chỗ cà chua còn lại xào với trứng. Cơm chín, cậu dọn ra đĩa. Trước tiên, cậu bưng một bát vào cho mẹ, sau đó múc đầy thức ăn vào bát tô rồi bưng ra khỏi nhà.

Lần này vướng đồ ăn trên tay nên không trèo tường được, Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn bước qua cổng. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Ngô Hành Thủy đã đứng sẵn ở cửa để đợi cậu, hắn mặc một chiếc áo trắng đơn giản với quần đen, tựa như một nhành cỏ dại mọc trên bức tường đổ nát trong sân đang tràn đầy nhựa sống.

Vừa nhìn thấy Ngô Lạc Vũ đã mỉm cười. Ngô Lạc Vũ đưa cơm cho hắn: "Anh ăn thử đi, em nấu cũng được, Giản Thần cũng khen ngon."

Ngô Hành Thủy tới bưng cơm, hắn nhìn cậu một cái rồi cúi đầu và mấy miếng cơm, gật gù: "Ngon lắm, Tiểu Vũ ăn chưa?"

"Không có gì" Ngô Lạc Vũ mỉm cười rồi nói, "Lát về em ăn sau, ăn hết thì gọi em."

Ngô Hành Thủy gật đầu cười: "Anh có được xin thêm cơm không?"

"Tất nhiên." Ngô Lạc Vũ cười nói: "Anh gọi cho em là được, em về đây."

Ngô Hành Thủy nhìn cậu gật đầu, sau đó cúi đầu và thêm mấy miếng, Ngô Lạc Vũ thấy hắn ăn ngon lành thì vui lắm vui. Điều hạnh phúc nhất khi vào bếp là nhìn mọi người thích thú khi ăn.

Đến tối, vừa gặp nhau là Ngô Hành Thủy đã ôm Ngô Lạc Vũ rồi nói: "Anh muốn mỗi ngày đều được ăn cơm của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ nấu ngon hơn anh."

Ngô Lạc Vũ cười cười: "Vậy anh đưa tiền cơm đây!"

Ngô Hành Thủy đáp: "Cũng được."

"Anh Thủy, anh nghiêm túc đấy à?" Ngô Lạc Vũ ôm hắn, nâng khuôn mặt hắn lên rồi cười nói: "Quên đi, mẹ em phát hiện sẽ lại nói này nói nọ."

"Ừ." Ngô Hành Thủy xoa đầu cậu.

Ngô Lạc Vũ nói: "Thuốc đâu? Em bôi cho anh."

Ngô Hành Thủy lấy thuốc từ trong ngăn kéo rồi đưa cho cậu. Ngô Lạc Vũ cẩn thận giúp hắn xoa lên lưng. Bôi thuốc xong, cậu ngồi lặng đi thật lâu, chẳng nhúc nhích, cậu hít một hơi thật sâu, lấy đầu ngón tay gõ lên lưng Ngô Hành Thủy, nhẹ nhàng hỏi: "Anh Thuỷ, anh có thích em không?"

Không thể tránh được câu hỏi này. Ngô Hành Thủy ôm cậu rồi nhìn chằm chằm vào mắt, hắn cười nói: "Tiểu Vũ thấy sao? Không phải nói tình ý sẽ tràn qua ánh mắt à? Giờ em nhìn thật kỹ xem."

Ngô Lạc Vũ choàng tay lên vai rồi nghiêm túc nhìn hắn. Khoảng cách giữa họ ngày càng gần, hơi thở từ từ quyện vào nhau. Ngô Lạc Vũ nhẹ giọng cất lời: "Anh Thủy, giờ anh đang nghĩ gì?"

Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng chạm lên mặt cậu, hắn nhìn cậu rồi đáp: "Anh muốn hôn em."

Ngô Lạc Vũ truy vấn [2]: "Còn gì nữa?"

Ngô Hành Thủy mỉm cười: "Tiểu Vũ thật đẹp."

Đẹp ư? Ngô Lạc Vũ nở một nụ cười rồi từ từ sáp vào hắn, lúc Ngô Hành Thủy rướn cằm lên thì cậu lại lùi lại một khoảng an toàn, cậu nhìn Ngô Hành Thủy và hỏi: "Anh Thuỷ, anh có căng thẳng không?"

Ngô Hành Thủy lắc đầu. Ngô Lạc Vũ khẽ cười, cậu đặt tay lên trước ngực hắn rồi cất lời: "Thịch... thịch... thịch đập nhanh quá trời!"

Ngô Hành Thủy nuốt nước bọt rồi đáp: "Vì anh phấn khích."

"À." Ngô Lạc Vũ mỉm cười, ra hiệu cho hắn ngồi sát lại, cậu nói: "Anh Thủy, gọi tên em đi."

Ngô Hành Thủy ôm eo cậu rồi khẽ gọi: "Lạc Vũ."

Rất tốt. Ngô Lạc Vũ ôm hắn, đáp: "Tiếp tục."

Ngô Hành Thủy nhìn cậu, thủ thỉ: "Tiểu Vũ." Khoảng cách càng lúc càng gần, ánh mắt càng lúc càng sâu, "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, anh Thủy thích em."

Đó, nhìn xem, thích một người sẽ mất kiểm soát. Ngô Lạc Vũ cười híp mắt, cậu đưa miệng hôn nhẹ lên môi Ngô Hành Thủy và nói: "Anh Thủy thích em."

"Ừ." Ngô Hành Thủy gật đầu, nâng mặt cậu lên, bắt đầu hôn. Hẳn là chính hắn cũng không ngờ bản thân có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy, trong khi trước đó hắn còn khịt mũi coi thường mấy cái thứ thích thiếc gì đó.

Đôi môi khẽ mở, lưỡi và môi đều bị mút, Ngô Lạc Vũ chủ động vươn lưỡi, ngẩng đầu triền miên cùng Ngô Hành Thủy. Môi cậu tê dại trong nụ hôn ấy. Thế nên Ngô Lạc Vũ đâu còn cách nào khác ngoài việc lùi lại và bắt đầu thở dốc.

Ngô Hành Thủy chạm tay lên môi cậu rồi lại cúi xuống liếm thêm cái nữa. Ngô Lạc Vũ thở hổn hển vươn đầu lưỡi ra nấu cháo lưỡi với Ngô Hành Thủy.

Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Ngô Hành Thủy ôm lấy cậu rồi đè xuống giường, vùi sâu trong nụ hôn ấy. Gương mặt của Ngô Lạc Vũ đỏ ửng vì hôn, tiếng rên rỉ mơ hồ từ từ tràn ra khỏi miệng. Ngô Hành Thủy nắm cằm không cho cậu tránh, khiêu khích đầu lưỡi của cậu rồi hôn hết lần này đến lần khác.

"Ưm..." Ngô Lạc Vũ dùng sức đẩy vai Ngô Hành Thủy ra, cậu bắt đầu thở hồng hộc: "A... không được... Anh Thủy..."

Ngô Hành Thủy lẳng lặng nhìn gương mặt ửng hồng của cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, đợi cậu bình tâm lại. Hắn chăm chú nhìn cậu trong chốc lát rồi nói: "Tiểu Vũ phải học cách thở bằng mũi."

"Không học được." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt lắc đầu: "Anh hút hết không khí rồi còn đâu."

Ngô Hành Thủy cười nói: "Vậy thì Tiểu Vũ tới hút lại đi, chúng mình luyện tập thêm lần nữa." Nói xong chẳng chờ cậu đáp lại đã nhắm mắt lại rồi hôn lên.

"Ui..." Ngô Lạc Vũ muốn cự tuyệt nhưng bị đầu môi chóp lưỡi của hắn chặn lại, không tài nào trốn nổi nên đành tiếp tục nắm lấy vai Ngô Hành Thủy, hắn đè cứng đầu cậu xuống giường để hôn, không thể lùi lại được.

"Ưm... ây... ây... anh Thủy... Đừng hôn nữa..." Ngô Lạc Vũ thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Ngô Hành Thủy đưa tay vuốt ve gương mặt của cậu, gật đầu cười: "Được rồi!"

Hắn lật người nằm nghiêng sang một bên rồi kéo Ngô Lạc Vũ vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

"Anh Thuỷ." Cuối cùng Ngô Lạc Vũ cũng bình tâm trở lại, cậu quay đầu nhìn về phía Ngô Hành Thủy, vươn tay ôm eo hắn.

Ngô Hành Thủy ghé sát đầu lại nhìn Ngô Lạc Vũ: "Tiểu Vũ, bây giờ đã được chưa?"

"Sao cơ?"

Ngô Hành Thủy nhìn cậu rồi nói: "Tiểu Vũ bảo khi nào anh thích em rồi mới được làm bạn trai em, mới được làm tình. Thế giờ đã được chưa?"

"Không được." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt nhìn hắn, nói: "Anh Thủy đang bị thương, phải dưỡng thương trước đi đã!"

Ngô Hành Thủy lại hôn cậu rồi nói: "Ở trên lưng thôi mà, không sao đâu, không đau. Tiểu Vũ chưa sẵn sàng à? Thế anh đợi cũng được."

Anh Thuỷ ngoan quá. Nhờ hồi đầu bị hắn uy hiếp, cậu chẳng thể tưởng tượng nổi hai đứa lại ở bên nhau thế này. Ngô Lạc Vũ nở một nụ cười rồi áp mặt lên má Ngô Hành Thủy, nhắm mắt lại nói: "Được, thế chúng mình cùng đợi một lát rồi đi ngủ, anh Thủy ngủ ngon."

Ngô Lạc Vũ không nói nữa nhưng Ngô Hành Thủy lại chạm vào mặt cậu rồi nói: "Tiểu Vũ, em nói thiếu một câu rồi."

"Dạ?"

"Lần trước chúc anh ngủ ngon xong em còn nói một câu nữa."

Ngô Lạc Vũ mỉm cười, cậu đã nhớ thì cũng chẳng keo kiệt với hắn: "Chúc anh Thuỷ ngủ ngon. Hôm nay, em cũng rất thích anh."

Vạn sự khởi đầu nan, Ngô Hành Thủy gật đầu rồi nói theo cậu: "Anh cũng thích em, Tiểu Vũ."

Ngô Lạc Vũ mỉm cười nhìn hắn, cậu nói: "Anh Thuỷ, sao giờ lại bắt chước em?

"Ừ." Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng vuốt tóc cậu và nói: "Phong tục quê mình là nghe lời vợ."

Ngô Lạc Vũ bỗng đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Em còn chưa phải là vợ anh đâu!"

"Là em." Ngô Hành Thủy nhìn cậu nói: "Chỉ cần Tiểu Vũ đồng ý thì chúng ta kết hôn lúc nào cũng được."

"Anh Thuỷ." Ngô Lạc Vũ nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Anh nói nghe nhẹ nhàng thật đấy."

Ngô Hành Thủy đáp: "Chỉ cần Tiểu Vũ chấp nhận thì những vấn đề khác đều không thành vấn đề."

Ngô Lạc Vũ mỉm cười: "Vậy em phải cân nhắc cẩn thận rồi."

_____

[1] Ngũ sắc trong ánh chiều tà: Đại khái bầu trời sẽ nhiều màu là như này.



[2] Truy vấn: Truy hỏi ráo riết để tìm ra manh mối.

_____

09/05/2023

Đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha.