Niềm Vui Của Mưa

Chương 8: Lần đầu



Edit: Pa

Lúa được gieo xuống, trải qua quá trình tưới tiêu đã bắt đầu phát triển mạnh mẽ thành một mảnh xanh tươi tràn đầy sức sống như ánh mặt trời. Mỗi lần đi ngang qua, nhìn đồng lúa xanh rờn của mình thì Ngô Lạc Vũ đều cảm thấy tâm tình thật tốt.

Dạo này, công việc cũng rảnh rang nên cậu tranh thủ trồng thêm mấy loại rau mới trong vườn. Ngô Hành Thủy vẫn luôn theo sát cậu, hắn là lão làng nên việc gì cũng thành thạo. Có hắn đi cùng thì Ngô Lạc Vũ vui lắm, hai người làm gì cũng có nhau, thỉnh thoảng còn lén hôn một cái.

Mấy ngày nay, vết thương trên lưng Ngô Hành Thủy gần như đã liền hẳn, đêm nào hắn cũng hỏi Ngô Lạc Vũ: "Tiểu Vũ, khi nào mới được đây?"

Ngô Lạc Vũ cẩn thận kiểm tra vết thương trên lưng hắn, thấy có vẻ đã lành rồi thì kéo áo của Ngô Hành Thủy xuống, vuốt lại cho phẳng phiu rồi đáp: "Ừm, bây giờ được rồi."

Những lời này rơi xuống tai Ngô Hành Thủy chính là thánh ý. Ngô Hành Thủy ôm chầm lấy Ngô Lạc Vũ rồi đè cậu xuống giường, hắn mỉm cười, cúi xuống hôn cậu. Ngô Lạc Vũ lấy tay đẩy mặt hắn ra.

"Đợi đã, anh Thủy, anh, anh chuẩn bị bao cao su chưa?"

Ngô Hành Thủy sững lại một chút rồi nhìn cậu, hắn vuốt nhẹ lên mặt cậu rồi đáp lại rất đỗi chân thành: "Nếu có thể, anh muốn có một đứa con thuộc về anh và Tiểu Vũ."

"Anh Thủy..." Ngô Lạc Vũ cũng sửng sốt trước vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cậu lí nhí: "Anh, anh cũng đừng trông đợi gì nhiều, bác sĩ nói xác suất em có thai rất nhỏ."

Ngô Hành Thủy gật đầu: "Ừ, thế thì không cần bao cao su làm gì, dù sao Tiểu Vũ cũng không dính. Nếu có thì vừa hay mình cưới chạy bầu luôn, mẹ em sẽ đồng ý."

Không ngờ, anh Thủy đã sớm tính tới chuyện tương lai, Ngô Lạc Vũ ngơ ngác nhìn hắn một cái rồi lặng thinh.

Ngô Hành Thủy xoa mặt cậu rồi cười: "Tiểu Vũ không muốn có con với anh à?"

Nhất thời, Ngô Lạc Vũ không biết đáp lại thế nào cho phải mới chậm rãi đáp: "Không phải, chẳng qua em thấy chuyện mang bầu rất kỳ quái."

Ngô Hành Thủy mỉm cười nhìn cậu, hắn vuốt má cậu và đáp: "Không có gì kỳ quái cả, Tiểu Vũ là bảo bối mà trời ban tặng, là phép màu của thần thánh."

Ngô Lạc Vũ cười: "Anh Thủy, sao tự nhiên lại dẻo mồm dẻo miệng thế?"

"Không phải dẻo." Ngô Hành Thủy lại vuốt ve cậu, hắn thủ thỉ, "Tiểu Vũ rất tốt, anh chỉ nói trong vô thức."

Ngô Lạc Vũ ôm cổ hắn bằng cả hai tay rồi gọi: "Anh Thủy."

Ngô Hành Thủy nhẹ giọng đáp: "Ơi?"

Ngô Lạc Vũ nói: "Anh sẽ luôn đối xử tốt với em chứ?"

Ngô Hành Thủy trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Vũ à, anh sẽ luôn nghe lời Tiểu Vũ, từ giờ trở đi, mọi chuyện trong nhà đều nghe theo em, anh Thuỷ chỉ thích em."

"Thật à?" Ngô Lạc Vũ mỉm cười. Cậu nhìn Ngô Hành Thủy rồi chạm lên mặt hắn và nói: "Mọi chuyện đều nghe em hết ư? Vậy thì anh phải có trách nhiệm giúp đỡ em. Đồng hành cùng em trong mọi chuyện, cùng làm việc, cùng vui chơi, cùng đọc sách, được không?"

Ngô Hành Thủy vội vàng gật đầu: "Được!"

Nụ cười trên môi Ngô Lạc Vũ càng lúc càng rạng rỡ, cậu nói tiếp: "Cả đời này phải đối tốt với em, không được bắt nạt em, đời này chỉ được thích em, không được phép thích người khác."

Ngô Hành Thủy hôn cậu rồi đáp: "Được."

Ngô Lạc Vũ chớp chớp, lại nghĩ ngợi thêm một chút: "Làm tình cũng phải nghe em, em không cho thì không được làm."

"Ừ." Ngô Hành Thủy hôn lên mặt cậu, dịu dàng đáp: "Vốn dĩ đã vậy rồi mà Tiểu Vũ. Anh đã nhịn từ rất lâu, còn lâu hơn em tưởng nhiều."

Ngô Lạc Vũ hôn hắn một cái rồi cười, cậu nói: "Vậy còn anh? Anh Thủy, anh có yêu cầu gì? Chúng mình bàn bạc xong xuôi thì em sẽ chính thức trở thành vợ của anh."

Nói xong câu đó, cậu vẫn hơi ngượng ngùng, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, gương mặt cũng ửng dần lên. Ngô Lạc Vũ là một đứa trẻ thông minh, cậu hiểu rõ những lời mình vừa có ý tứ thế nào.

Ngô Hành Thủy cười, có vẻ hắn đang hớn hở lắm nên sung sướng nhìn Ngô Lạc Vũ một lúc lâu rồi mới đáp: "Không có yêu cầu g hết, chỉ cần Tiểu Vũ luôn thích anh là được. Tiểu Vũ ơi, giờ anh vui lắm."

"Vâng" Ngô Lạc Vũ mỉm cười gật đầu: "Em hiểu rồi, anh Thủy, lúc anh cười lên trông rất thuận mắt, hôm nay em cũng rất thích anh."

Ngô Hành Thủy tươi cười nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vũ từ nay về sau em sẽ là vợ của anh, lấy nhau rồi cái gì anh cũng nghe em hết."

"Vẫn còn sớm." Ngô Lạc Vũ nhìn hắn, mặt càng đỏ hơn, cậu nói: "Không vội, chúng ta cứ yêu trước đã, anh Thủy nhớ."

Ngô Hành Thủy ậm ừ rồi đáp xuống một nụ hôn. Hắn ôm lấy gương mặt của Ngô Lạc Vũ rồi lại trao đi một hôn dịu dàng ngây ngất. Ngô Lạc Vũ vòng tay ôm cổ hắn.

Mãi sau, hai người mới chịu tách ra. Ngô Hành Thủy khàn giọng hỏi: "Tiểu Vũ, bây giờ đã được chưa?"

Ngô Lạc Vũ đỏ mặt gật đầu, lí nhí: "Anh Thủy, nhớ phải nhẹ nhàng một chút, em sợ đau."

"Được." Ngô Hành Thủy nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu: "Tiểu Vũ của anh rất mỏng manh nên dễ tổn thương." Hắn cười rồi hôn nhẹ lên má Ngô Lạc Vũ, "Anh sẽ không làm em đau đâu Tiểu Vũ."

Ngô Lạc Vũ gật đầu, Ngô Hành Thủy bắt đầu vươn tay cởi đồ ngủ của cậu, chiếc áo trắng ngắn tay bị kéo lên, Ngô Hành Thủy lưu luyến vuốt ve thắt lưng rồi chậm rãi đi lên, cởi quần ngủ.

"Hừm..." Ô Lạc Vũ không chờ được cũng cong eo lên, Ngô Hành Thủy bắt đầu hôn lên cổ cậu, một nụ hôn nóng bỏng ướt át lướt từ cằm tới ngực, Ngô Lạc Vũ bất giác run lên, trong miệng khẽ rên rỉ.

Ngô Hành Thủy khẽ cảm thán: "Tiểu Vũ thật nhạy cảm."

Anh luồn tay xuống kéo một lượt cả quần đùi lẫn quần lót, tay kia vuốt ve đôi chân thon dài của Ngô Lạc Vũ.

Ngô Hành Thủy ngồi cạnh cậu, tỉ mỉ quan sát cơ thể Ngô Lạc Vũ. Ngô Lạc Vũ đỏ mặt co chân lên, nơi giao giữa hai chân không thể kẹp chặt nên bắt đầu tràn ra mật ngọt. Cậu vặn vẹo chẳng khác gì chú bạch tuộc vừa bị vớt lên khỏi mặt nước, giữa hai chân không ngừng tiết ra chất nhầy khiến người ta không thể không chú ý.

Ngô Hành Thủy luồn tay vào giữa hai chân cậu, chấm nhẹ chút mật ngọt rồi cười nói: "Cơ thể của Tiểu Vũ thật đẹp."

"Hừ..." Ngô Lạc Vũ đỏ mặt nhìn hắn: "Anh Thủy, anh đừng nhìn như vậy, em ngượng."

Ngô Hành Thủy mỉm cười nhìn cậu rồi nhanh chóng cởi quần áo của mình, sau đó đè lên người cậu. Khẩu đại bác thô to chĩa thẳng vào háng của đối phương như đang biểu đạt sự hiện diện của bản thân. Ngô Lạc Vũ khẽ rên rỉ, Ngô Hành Thủy nhìn cậu rồi lật mở từng cánh hoa để khẩu đại bác tiến vào.

Khi mật ngọt đã thấm đẫm nòng pháo thì Ngô Hành Thủy mới nhẹ nhàng ma sát. Ngô Lạc Vũ đỏ mặt rên rỉ: "Ưm, anh Thủy, sướng thật đấy."

Ngô Hành Thủy không nhịn được bật cười. Sao lại có một cục cưng vừa thẹn thùng vừa lẳng lơ như Tiểu Vũ được cơ chứ? Rõ là khuôn mặt đã đỏ như trái cà chua chín rục ngoài vườn nhưng miệng lại thẳng thắn bộc lộ cảm xúc, chẳng thèm giấu giếm như vậy. Đôi chân còn cọ nhẹ lên eo Ngô Hành Thủy, có vẻ cậu đang cực kỳ sung sướng nên cả cơ thể đều vặn vẹo.

"Tiểu Vũ, anh Thủy thích em muốn chết!" Ngô Hành Thủy cúi xuống, khẽ cảm thán.

Ngô Lạc Vũ mỉm cười nhìn Ngô Hành Thủy, cậu vòng tay ôm cổ hắn rồi kéo nhẹ xuống sau đó hừm một tiếng: "Anh Thủy, thoải mái quá, đến... a... chịch em đi."

Bươm bướm bị nòng pháo thiêu đốt, mật ngọt tươm ra làm bướm bị chịch nhừ, cánh bướm dần dần cũng sưng lên. Ngô Lạc Vũ khẽ rên rỉ, cậu hít một hơi rồi nói: "Anh Thủy, đã vào được chưa?"

Ngô Hành Thủy mỉm cười, cúi xuống thấy nụ hoa bắt đầu chớm nở như thể muốn chủ động hút lấy thứ gì đó vào trong.

Ngô Hành Thủy dịch sang bên cạnh rồi nhẹ nhàng chọc một ngón tay vào, nụ hoa hào hứng đón chào hắn, Ngô Lạc Vũ không nhịn được muốn khép chân nhưng Ngô Hành Thủy lại lấy tay ghìm chân cậu, không cho nhúc nhích.

Ngón tay chọc tới chọc lui, để đổi lấy những tiếng rên khe khẽ của Ngô Lạc Vũ. Nhân cơ hội đó, Ngô Hành Thủy đẩy thêm một ngón tay vào, mơn trớn nụ hoa, Ngô Lạc Vũ không nhịn được vòng chân quấn lấy eo hắn và nói: "Ây, anh Thủy, được chưa?"

Ngô Hành Thủy mỉm cười: "Em đừng sốt ruột, đợi một chút."

"Vâng." Ngô Lạc Vũ ngoan ngoãn gật đầu. Mặt đỏ như tôm luộc.

Ngô Hành Thủy bỏ thêm hai ngón tay nữa, từ từ đưa đẩy.

Ngô Lạc Vũ khẽ hừ một tiếng: "Anh Thủy, đau quá..." Cậu vươn tay giữ tay Ngô Hành Thủy, tủi thân nhìn hắn.

Ngô Hành Thủy cúi xuống hôn cậu và nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Vũ cố nhịn một chút, mới thế đã không chịu được thì sao anh Thủy vào được?"

Ngô Lạc Vũ cúi đầu nói: "Ưm, anh Thủy, anh cứ vào đại đi, dù sao cũng đau mà."

Chắc chắn là không được, Ngô Hành Thủy lắc đầu nhưng Ngô Lạc Vũ không bận tâm đến hắn, cậu bật dậy, bò lên người Ngô Hành Thủy rồi đè hắn xuống giường, ngón tay trượt ra khỏi nụ hoa, mật ngọt cũng tràn theo đó mà vấy lên đùi Ngô Hành Thủy.

Ngô Lạc Vũ nhìn hắn rồi nói: "Em tự làm."

Ngô Hành Thủy nhìn cậu mỉm cười, đỡ eo Ngô Lạc Vũ rồi gật đầu: "Được."

Ngô Lạc Vũ cúi đầu nắm khẩu đại bác của Ngô Hành Thủy, quy đầu thô to tươm đầy dịch lỏng, Ngô Lạc Vũ chớp mắt vài cái rồi nhấc mông ấn quy đầu vào nụ hoa.

Nụ hoa vừa được Ngô Hành Thủy cơi nới nên lúc nuốt quy đầu cũng chẳng có cảm giác gì mấy, Ngô Lạc Vũ ngốc nghếch thấy không đau mấy nên nhỏm người người ngồi sụp xuống, ngồi được nửa chừng đã ứa nước mắt: "Ui... anh Thủy... Đau quá..."

Ngô Hành Thủy vội vàng ngồi dậy đỡ mông cậu: "Em, bé ngốc này, ai bảo em hấp tấp như vậy."

"Ui, đau quá." Ngô Lạc Vũ hít hà vì đau, cậu ôm cổ Ngô Hành Thủy, không ngừng khóc.

Một tay Ngô Hành Thủy giữ mông cậu, tay kia xoa đầu, khẽ hỏi: "Thế phải làm sao bây giờ? Anh rút ra nhé?"

Ngô Hành Thủy vừa nhúc nhích thì Ngô Lạc Vũ đã khóc lóc ngăn lại: "A... đừng, ui, anh nhúc nhích là em lại đau."

Thấy nước mắt của Ngô Lạc Vũ cứ không ngừng rơi thì Ngô Hành Thủy cũng khổ tâm lắm nhưng giờ mắc kẹt ở đó thì hắn cũng khó chịu kinh khủng. Vì căng thẳng nên nụ hoa cứ xoắn xuýt, vặn vẹo, hắn nhịn dữ lắm mới không đẩy đến tận cùng.

Hắn suy nghĩ rồi nhẹ nhàng hôn lên tóc Ngô Lạc Vũ. Hôn từ má xuống tới ngực, sau đó để Ngô Lạc Vũ thả lỏng một chút. Ngô Hành Thủy nhìn Ngô Lạc Vũ rồi thủ thỉ: "Tiểu Vũ, nhịn một chút."

Ngô Lạc Vũ còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng giữ hông rồi từ từ đưa đẩy.

Lúc đầu, Ngô Lạc Vũ còn ậm ừ cấu vai hắn, dần dần, nụ hoa không còn căng như trước nữa, mật ngọt lại tiết ra nên Ngô Hành Thủy ra vào nhiều hơn và cũng nhẹ nhàng hơn, rốt cuộc Ngô Lạc Vũ cũng ngừng khóc.

Cậu thở hổn hển rồi tách khỏi đôi môi của Ngô Hành Thủy, cúi đầu ôm vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Anh Thuỷ, ừm, không còn đau như ban nãy nữa."

Ngô Hành Thủy rướn người, hôn cậu thêm cái nữa: "Bé ngốc, đúng ra đâu có đau như thế. anh vốn định để lại ấn tượng tốt cho em."

"Há..." Ngô Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, lực đẩy nhẹ nhàng ở bên dưới cũng khiến cậu dễ chịu hơn, cậu nhìn chằm chằm vào Ngô Hành Thủy rồi đột nhiên nói: "Anh Thuỷ, anh khỏe thật đấy, cứ ung dung ôm em như vậy."

Ngô Hành Thủy bị chọc cười trước điều cậu vừa chú ý.

"Tại Tiểu Vũ nhẹ quá."

Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng bế cậu ngồi trên đùi mình, hắn cứ đẩy dần dần tới lúc khẩu đại bác bị nuốt chửng hoàn toàn mà Ngô Lạc Vũ vẫn chẳng thấy đau mấy.

Ngô Lạc Vũ cúi xuống xoa xoa bụng rồi đáp: "Anh Thủy, em nuốt hết rồi, lợi hại thật."

Đúng là yêu tinh... Ngô Hành Thủy mỉm cười bất lực luồn tay qua chân bế cậu lên, Ngô Lạc Vũ cũng phối hợp vòng tay ôm cổ hắn. Ngô Hành Thủy hôn cậu rồi nói: "Tiểu Vũ đã thích ứng được chưa? Anh bắt đầu nhé."

Ngô Lạc Vũ gật đầu, vừa rồi hắn nhẹ nhàng đưa đẩy để cậu nếm thử ngon ngọt, nụ hoa vẫn tê dại nhưng không còn sưng như trước nữa.

Ngô Hành Thủy nhấc hông lên và bắt đầu đưa đẩy, Ngô Lạc Vũ còn chưa kịp phản ứng thì chút khoái cảm đó đã khiến cậu giật mình, chẳng lẽ đây là cảm giác khi làm tình ư?

"A... a... Anh Thủy..."

Dường như có một dòng điện vừa chạy qua nụ hoa, nó tụ lại nơi quy đầu vừa chạm đến, lan tới tứ chi. Cơ thể mềm nhũn đang nằm trên người Ngô Hành Thủy, chỉ biết thở dốc. Khoái cảm khi làm tình mãnh liệt hơn lúc thủ dâm biết bao nhiêu lần, thắt lưng của cậu chẳng còn chút sức lực nào, da thịt sưng tấy sau những va chạm, mật ngọt từ nụ hoa đang nhỏ xuống chân Ngô Hành Thủy.

Ngọn gió đêm hè thổi vào từ bậu cửa, cuốn theo tiếng ve kêu cùng tiếng ếch nhái từ nơi xa. Ngô Lạc Vũ nóng không chịu được, cảm giác mồ hôi đã đổ khắp người nên da kề da chỉ toàn là nhớp nháp. Cậu ngả đầu lên vai Ngô Hành Thủy, nước mắt tràn ra vì sung sướng: "Aaa... anh Thủy... sướng quá... ưm... anh Thủy..."

Tay Ngô Lạc Vũ ôm chặt lấy bờ vai của Ngô Hành Thủy, cậu đã hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc ướt sũng dính lên mặt, cả người phừng phừng.

Ngô Hành Thủy cúi đầu vuốt ve gương mặt cậu, vén tóc mái và nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Vũ có nóng không?"

Rốt cuộc, Ngô Lạc Vũ cũng tỉnh táo hơn một chút, cậu ngẩng đầu nhìn Ngô Hành Thủy rồi khẽ lắc đầu, sau đó lại cúi xuống hỏi: "Anh Thủy có mệt không?"

Ngô Hành Thủy mỉm cười lắc đầu, hắn bế Ngô Lạc Vũ lên giường, đè lên người cậu rồi nhẹ nhàng đút vào, hắn lau mồ hôi trên trán Ngô Lạc Vũ và hỏi: "Còn đau không?"

Ngô Lạc Vũ khoác tay lên vai hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đau."

Ngô Hành Thủy gật đầu, chống hai tay bên người cậu và bắt đầu bắt đầu di chuyển thần tốc.

_____

13/05/2023

Bà con đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha.

Mấy hôm đang è cổ chạy deadline nên nay ra chương mới hơi muộn.